Edit: Bạch Linh
“Đừng nhiều lời.” Nhiếp Vô Danh có chút không kiên nhẫn: “Tháng này ai kiếm được ít tiền nhất, vậy cút tới Châu Phi chấp hành nhiệm vụ cho ông!"
“Không… Tôi chỉ muốn ăn no chờ chết…” Đạo sĩ hoảng sợ liên tục lắc đầu, khoảng cách cuối tháng đã không còn mấy ngày nữa, anh ta nhất định là người kiếm được ít tiền nhất.
“Chậc chậc, đã từng là Thận Hư đạo nhân khiến các thế lực đứng đầu Đông á vừa nghe đã biến sắc, vậy mà lại chỉ muốn ăn no chờ chết.” Người đàn ông yêu mị nhịn không được cười nhạo.
“Là Thần Hư đạo nhân.” Sắc mặt của đạo sĩ tà mị lạnh lùng.
“Thận Hư hình như càng hợp với cậu hơn đấy!” Người đàn ông yêu mị cười lạnh.
“Tên biếи ŧɦái chết tiệt, tôi đã từng một mình hủy diệt một quốc gia, cậu xác định, muốn lấy thái độ này nói chuyện với tôi sao?” Vẻ lạnh lẽo trong mắt tà mị đạo sĩ loé lên.
“Ai ui… Cũng không phải sao, hù chết bà đây… Chẳng qua chỉ là dân bản xứ của một đất nước nhỏ, cũng chỉ có mấy chục người, vậy mà còn tưởng mình giỏi lắm!” Người đàn ông yêu mị ôm bụng cười cười to.
Đạo sĩ tà mị tức giận đến mức hô hấp cũng cứng lại, hừ lạnh nói: “Mặc kệ là bao nhiêu người, đó cũng là một quốc gia độc lập!"
Diệp Oản Oản nuốt nước bọt, cạn lời mà nhìn chằm chằm mấy người này, da đầu có chút tê dại.
Đã từng gặp qua người biết chém gió, nhưng chém gió đến mức như vậy.
Cái gì mặt truyền thuyết của thế giới Nhiếp Vô Danh, cái gì mà Thần Hư đạo nhân mà các thế lực đứng đầu của Đông á vừa nhắc tới là biến sắc, cái gì mà một người huỷ diệt một quốc gia.
Sao mấy người không lên trời ngồi luôn đi?!
Mấy tổ chức đa cấp có chém gió cũng không được như vậy đâu!
Bệnh viện tâm thần thật ra cũng khá phù hợp với bọn họ.
“Uống có mấy bình rượu, chém gió tới nỗi cũng không biết mình tên là gì à? Có mất trăm đồng tiền cũng không có, thế mà còn dám ở nơi này khoác lác?” Ông chủ quán ăn khuya tựa như thật sự chịu không nổi nữa, giơ dao phay mở miệng cười lạnh nói.
“Ông chủ, đừng xúc động.” Nhiếp Vô Danh lấy tiền trong tay đưa cho ông chủ.
Thu được tiền cơm, vẻ mặt của ông chủ mới tốt hơn một chút.
“Chờ đã… Tôi đưa nhiều hơn cho ông mười đồng rồi…” Nhiếp Vô Danh vội vàng chạy tới, đoạt lấy trong tay ông chủ tờ mười đồng lại.
“Thật là đậu má, ông đây bán cơm nhiều năm như vậy, muôn hình muôn vẻ, dạng người nào mà chưa từng thấy qua… mấy người các cậu, ông đây phục!” Ông chủ giơ ngón cái lên với mấy người Nhiếp Vô Danh.
Trả xong tiền, Nhiếp Vô Danh cảm kích nhìn Diệp Oản Oản, “Vừa rồi cảm ơn Diệp Hữu Danh tiểu thư giải vây!”
Diệp Oản Oản sờ sờ mũi, “Chuyện nhỏ không có gì.”
Coi như cảm ơn món lễ vật kia thôi, rốt cuộc quả thật cũng là cô chiếm được nhiều lợi.
“Cái này, tuy rằng có điểm mạo muội, nhưng thật sự có chút tò mò. Mấy người các anh là… tổ chức bán hàng đa cấp sao?” Diệp Oản Oản nhịn không được hỏi.
Người đàn ông yêu mị vừa nghe, lập tức nổi giận, “Làm càn! Cô nói ai là tổ chức bán hàng đa cấp đấy! Chúng tôi chính là…”
Lúc này, đạo sĩ bên cạnh đẩy mông anh ta ra, đi đến trước mặt Diệp Oản Oản, “Không phải vậy, chúng ta chính là đoàn đội chính quy, tiểu thư có hứng thú gia nhập sao? Đội ngũ của chúng tôi chưa có con gái đâu! Đặc biệt là giống tiểu thư cô vậy, có cốt cách và thiên phú dị bẩm!”
Diệp Oản Oản: “Ha hả, không cần cảm ơn, tôi làm gì cũng sẽ không…”
Cô chỉ là một người đên tay trói gà cũng không chặt mà thôi, hold không được đoàn đội chính quy như này.
Đạo sĩ vẫn cố thuyết phục, “Người đẹp, cái gì cô cũng không cần làm, có thể làm linh vật của đội, cho cô đãi ngộ tốt nhất! Để tỏ thành ý của tôi, tôi có thể miễn phí tính cho cô một quẻ! Tôi xem mặt của cô có mây đỏ, mắt hiện ánh sáng mờ, là dấu hiệu rất tốt, tương lai rất có thể sẽ có vận đào hoa nha!”
Diệp Oản Oản: “…”
Em gái anh! Quả nhiên là tên thầy bói lừa đảo!
Cái gì mà dấu hiệu rất tốt, vận đào hoa đối với cô rõ ràng là đại kiếp nạn có được không?
Diệp Oản Oản quyết đoán không quay đầu mà rời đi.
/601
|