Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Xuyên qua khe hở của bức màn, Diệp Mộ Phàm gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng ngủ, giây tiếp theo, một nam một nữ không mảnh vải che thân cứ như vậy đột ngột đập vào tầm mắt.
Trầm Mộng Kỳ bị Hà Tuấn Thanh thô lỗ ném mạnh xuống giường, sau đó gầm nhẹ một tiếng, gấp không chờ nổi mà lần nữa nhào vào cơ thể cô gái, bắt đầu một trận chinh phạt mới...
Mà Trầm Mộng Kỳ vẫn luôn phóng đãng cao giọng ngâm nga, trên mặt đầy vẻ hưởng thụ.
Diệp Mộ Phàm nhìn Trầm Mộng Kỳ đơn thuần lương thiện trong tưởng tượng của mình nằm dưới thân Hà Tuấn Thành thì cảm thấy như có một tiếng nổ vang lên trong đầu, hoàn toàn không thể tin những gì mình thấy.
Bên cạnh, Diệp Oản Oản lạnh lùng lên tiếng: "Diệp Mộ Phàm, nhìn cho kĩ đi. Đó là tình yêu đích thực của anh, là cô gái đơn thuần lương thiện trong miệng anh đấy."
"Ghét ghê, người ta đã nói Diệp Mộ Phàm chưa từng đụng đến ngón tay nào của người ta rồi mà!"
"Hừ, cái đó nhỏ vậy, đương nhiên không có tư cách chạm vào em! Anh còn không phải sợ em từ diễn thành thật hay sao, người ta vì em mà không tiếc ăn trộm bí mật thương nghiệp của nhà mình đấy! Lại nói, lúc Diệp Thiệu Đình bị đuổi khỏi nhà, em vẫn không rời bỏ nó đấy thôi!"
Trầm Mộng Kỳ và Hà Tuấn Thành chỉ là quan hệ bạn giường, cũng không giấu giếm gì, cười nhạt một tiếng: "Ha, từ diễn thành thật? Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng của tên phế vật bọc mủ kia là em liền ghê tởm, sao có thể từ diễn thành thật được! Không có Diệp gia, anh ta sẽ không là gì cả, cùng lắm chỉ là chó nhà có tang! Lúc trước vì tiếp cận anh ta, em phải cúi đầu khom lưng chịu đựng tính khí của ả tiện nhân Diệp Oản Oản kia thế nào? Kết quả ngay cả Diệp Thiệu An mà cũng đấu không lại, hại em uổng phí sức lực! Quả nhiên cả nhà đều là phế vật!"
Không thể nào...
Không thể nào...
Tất cả đều là giả...
Đều là giả!
Hà Tuấn Thành bật cười ha hả: "Ha ha, nhưng cũng không lỗ, tốt xấu gì tên phế vật kia vẫn có giá trị lợi dụng, sớm biết thế đã đưa ra giá bảy nghìn tám trăm vạn lẻ một tệ, như vậy còn có thể tiết kiệm được mười vạn! Mười vạn! Sợ rằng bán tên rác rưởi đó còn không có giá mười vạn!"
"Ưʍ... ưʍ... anh đừng hả hê sớm... Lỡ Diệp gia muốn cho anh ta ngồi tù... em xem anh phải làm sao... Những tác phẩm của anh đều do anh ta làm ra đó..."
Sắc mặt Hà Tuấn Thành khẽ biến: "Đáng chết, anh lại quên mất vụ này! Nếu gã ngồi tù, vậy ai làm súng cho anh đây!"
Hà Tuấn Thành chợt cười gian một tiếng: "Tiểu yêu tinh, chắc chắn em có cách, đúng không?"
"Ha hả, không nói?" Hà Tuấn Thành đột nhiên đẩy mạnh một cái, "Nói hay không? Nói hay không!"
"Ưʍ... Anh trai tốt... Em nói... Em nói là được..." Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ ửng hồng, đắc ý đáp, "Không phải rất đơn giản sao! Đến lúc đó chỉ cần em bảo Diệp Mộ Phàm về nhà khuyến khích Diệp Thiệu Đình gánh tội thay anh ta là được chứ gì? Dù sao em nói cái gì anh ta đều nghe nấy!"
"Ý kiến hay! Như vậy sẽ vẹn cả đôi đường! Em nhớ giúp anh quan sát tiến độ tạo hình của gã trong bộ phim mới, anh còn phải dựa vào bộ phim đó để lấy giải thưởng!"
Trầm Mộng Kỳ mập mờ sờ lên nhũ hoa của gã ta: "Vậy... phải xem biểu hiện của anh rồi..."
/722
|