Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Mộ Phàm còn đang hoảng hốt thì chuông điện thoại chợt vang lên.
Diệp Mộ Phàm đang muốn tắt máy, Diệp Oản Oản nhìn thoáng màn hình máy anh, nói: "Ba mẹ gọi sao? Không sao, anh cứ nhận đi."
Lúc này Diệp Mộ Phàm mới gật đầu, nhận máy: "Alo, mẹ?"
"Mộ Phàm, mẹ nghe Oản Oản nói hôm nay con đến truyền thông Quang Diệu phỏng vấn đúng không?"
"Dạ, con đang ở công ty đây."
"Buổi phỏng vấn đã kết thúc chưa? Kết quả thế nào?"
Diệp Mộ Phàm áp xuống tâm tình kích động: "Đã kết thúc, hiện con đã được nhận vào vị trí tổng giám đốc bộ phận tạo hình của Quang Diệu."
"Cái gì?" Lương Uyển Quân kinh ngạc không thôi.
Rất nhanh, đầu bên kia truyền đến giọng nói nghiêm túc của Diệp Thiệu Đình: "Lấy bối cảnh cá nhân của con, người ta nhận hay không cũng là vấn đề, sao có thể để con nhận chức tổng giám đốc?"
Diệp Mộ Phàm hơi ngại ngùng nhìn sang Diệp Bạch, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói tiếp: "Khụ, ba, mẹ, con nói thật, ba mẹ không tin con sao?"
"Không phải ba mẹ không tin con, nhưng con cảm thấy việc này có khả năng sao? Oản Oản có ở cạnh con không? Đưa máy cho nó, ba hỏi nó có thật hay không..."
Diệp Mộ Phàm bất đắc dĩ đáp: "Nó không ở đây, con..."
Diệp Mộ Phàm chưa kịp dứt lời, thanh niên đối diện đã đưa tay ra: "Có thể để tôi nói vài câu với ba mẹ anh không?"
"Việc này..." Diệp Mộ Phàm hơi chần chừ, nhưng thấy diện mạo đối phương khá hiền lành, còn là cấp trên của mình, liền đưa di động sang, hơi xấu hổ nói: "Ba mẹ tôi không tin tôi được nhận chức tổng giám đốc bộ phận tạo hình..."
"Không sao, tôi giải thích cho." Diệp Oản Oản cười cười, nhận lấy di động.
Diệp Oản Oản lộ ra một nụ cười ngọt ngào, giọng nói chợt trở nên mềm mại: "Alo, mẹ, là con, Oản Oản."
Diệp Mộ Phàm còn đang cảm thấy cấp trên nhà mình quá quan tâm nhân viên, một giây sau, cả người cứng đờ như bị sét đánh, trợn mắt nhìn sang "thanh niên" bên cạnh, cho rằng mình sợ hãi nên sinh ảo giác.
What... What the fuck...? Sao anh lại nghe được giọng của Oản Oản từ miệng Diệp Bạch...
"Là Oản Oản à, mau nói cho mẹ, kết quả buổi phỏng vấn của anh con thế nào? Nó nói nó được nhận làm tổng giám đốc bộ phận tạo hình, sao có thể chứ?" Đầu bên kia, vợ chồng Diệp Thiệu Đình không phát hiện bất kì dị thường nào, vội hỏi con gái.
Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua anh trai nhà mình đã hóa thành tượng đá, tiếp tục nói: "Ba, mẹ, anh con nói thật đó. Người phỏng vấn của Quang Diệu rất thưởng thức tài năng của anh ấy, hình như đã điều tra, biết tất cả tạo hình bên Tụ Tinh đều do anh ấy làm, cho nên mới mời anh ấy. Ba, ba cũng biết, bộ phận tạo hình của Quang Diệu quả thật khá yếu, rất thiếu nhân tài."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi! Thật sự quá tốt!"
"Mẹ vẫn luôn không yên tâm con đơn cô thế cô ở Quang Diệu, hiện tại tốt rồi, con và anh con cùng công ty, vừa lúc có thể chăm sóc con!"
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục: "Dạ dạ, anh ấy sẽ chăm sóc con, ba mẹ cứ yên tâm đi! Vậy con cúp máy trước đây, hôm nào gặp con sẽ nói chi tiết hơn!"
"Được được được, tối nay con và anh con về nhà ăn cơm đi!"
"Dạ được, con muốn ăn cá sóc mẹ nấu!"
Tận lúc Diệp Oản Oản cúp máy, Diệp Mộ Phàm vẫn còn ngây dại, nhìn cô y như gặp quỷ: "Em... em em em..."
Diệp Oản Oản dùng giọng nữ chớp chớp mắt: "Sao vậy, anh?"
/722
|