Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: "Ặc... Không phải lúc trước anh đặt ra ba quy định, tiền đề để em tự do là không được phép nhờ anh giúp đỡ hay sao?"
Lúc ấy Tư Dạ Hàn cho rằng chờ cô gặp khó bên ngoài sẽ ngoan ngoãn quay về cầu xin anh...
Kết quả thì...
Đại ma đầu nào đó tự đào hố chôn mình: "..."
Đôi môi mỏng của Tư Dạ Hàn mím thành một đường thẳng, một lát sau, anh lạnh nhạt đáp: "Em có thể thử thuyết phục anh."
Nói xong, anh ngồi xuống sofa, nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói: "Có lẽ anh sẽ thay đổi chủ ý."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn có thể thay đổi lời mình đã nói á?
Bất luận thế nào, kéo Tư Dạ Hàn thành nhà đầu tư quả thật không tồi, nếu Tư Dạ Hàn chịu đầu tư cho cô, vậy chẳng phải kéo các nhà đầu tư khác sẽ dễ như trở bàn tay sao?"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Kế hoạch đầu tư này Diệp Oản Oản đã chuẩn bị rất lâu, cho nên nói rất mạch lạc: "Thứ nhất, bối cảnh. Truyền thông Quang Diệu là công ty con của giải trí Hoàn Cầu, thực lực hùng hậu, tài nguyên và nhân mạch đều vô cùng tốt, em có thể vì bộ phim này mà xin được kinh phí lớn..."
Tư Dạ Hàn hơi nghiêng trán, dường như không có ý động tâm.
Diệp Oản Oản không nhụt chí, tiếp tục nói: "Thứ hai, đội ngũ diễn viên. Trước mắt nam chính được chọn chính là tiểu sinh lưu lượng có nhân khí đứng đầu giới giải trí - Cung Húc, tuy rằng kĩ thuật diễn xuất của Cung Húc bị lên án rất nhiều, nhưng gần đây em đã tiến hành đặc huấn với cậu ấy, quan trọng nhất là kịch bản của phim này vô cùng hợp với cậu ấy, em tin bộ phim này có thể trở thành tác phẩm chuyển mình của Cung Húc, đến lúc ấy đề tài thảo luận của cư dân mạng tuyệt đối..."
Không phải chứ trời? Cô nói hơn nửa ngày không những không khiến anh hứng thú mà còn khiến anh mất hứng nữa á?
Diệp Oản Oản không dám nhắc đến Cung Húc, chỉ có thể cứu chữa: "Thứ ba, kịch bản. Hiện giờ nhà đầu tư chỉ chú ý diễn viên tham gia và đội hình sản xuất, rất ít người chú ý đến kịch bản. Nhưng trên thực tế, kịch bản mới là trọng tâm của một bộ phim, nền điện ảnh bên phía nước H và nước M đều lấy kịch bản làm trọng tâm, biên kịch trong đoàn làm phim có tiếng nói lớn nhất, cho nên tạo ra rất nhiều bộ phim hot, dẫn đầu nền điện ảnh thế giới..."
Diệp Oản Oản nói đến khô lưỡi nhưng Tư Dạ Hàn vẫn thờ ơ như cũ.
Diệp Oản Oản hơi cạn ngôn, cô quăng kịch bản xuống bàn, uống hơn nửa ly nước.
Vậy cô phải kéo đầu tư thế nào đây hả?!
Ánh mắt Tư Dạ Hàn đuổi theo cô, thúc giục: "Sao không tiếp tục?"
Khóe môi Diệp Oản Oản hơi giật, tiếp tục cái đầu anh đấy! Anh hoàn toàn không phản ứng chút nào đó!
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tóm lại, em tin chắc, cũng có thể đảm bảo bộ phim này sẽ hot và mang lại lợi nhuận lớn, lợi nhuận đầu tư anh nhận được cũng sẽ gấp trăm lần, có khi còn hơn thế nữa!"
Kiếp trước kịch bản bộ phim này chính là cây hái ra tiền.
Tư Dạ Hàn: "Cho nên?"
Nhìn biểu cảm ơ thờ kia của anh, Diệp Oản Oản âm thầm cạn ngôn.
Người ta xem tiền tài như cặn bã, bảo cô kéo thế nào đây?
Cuối cùng, Diệp Oản Oản không còn cách nào nữa, vì thế buột miệng thốt ra: "Cho... cho nên phù sa không chảy ruộng ngoài, đúng không?"
Nghe đến câu "phù sa không chảy ruộng ngoài", khuôn mặt than của Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng có biến hóa.
"Anh đồng ý."
Diệp Oản Oản: "..." Ha?
Vậy là thuyết phục được rồi? Mình vừa nói cái gì ấy nhỉ?
/722
|