Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Mộ Phàm bị sặc: "Như vậy... không tốt lắm đâu... ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố..."
Diệp Oản Oản đáp: "Được rồi, về sau có rất nhiều cơ hội để chỉnh gã ta, còn bây giờ thì anh chuyên tâm làm việc đi, em đến Hoàn Cầu họp đã, em sẽ tìm cơ hội giới thiệu anh, thử xem anh có thể tiến vào đoàn làm phim Thịnh Thế Hoàng Triều hay không, khi về sẽ báo cho anh."
"Được được! Cảm ơn lão đại!"
...
Công ty giải trí Hoàn Cầu, trong phòng họp.
Chử Hồng Quang vui vẻ khích lệ Diệp Oản Oản trước mặt mọi người.
"Ha ha ha, chỉ thời gian ngắn như vậy, lợi nhuận của Quang Diệu đã tăng lên gấp đôi. Diệp Bạch à, cậu làm rất tốt!"
Nhóm quản lý bên dưới thấy thế đều phụ họa theo.
"Diệp tổng giám quả nhiên là hậu sinh khả úy!"
"Không tệ không tệ, mắt nhìn người của Chử tổng thật tốt, chỉ cần liếc mắt đã chọn trúng thiên lý mã như Diệp tổng giám!"
Diệp Oản Oản khiêm tốn đáp: "Đều nhờ Chử tổng dạy dỗ tốt."
Đối với câu trả lời của cô, Chử Hồng Quang rất vừa lòng: "Tốt, không cần khiêm tốn, tôi trọng dụng cậu là vì cậu có năng lực, nhưng mà, người trẻ tuổi không nên xốc nổi, đừng giống một vài người có tâm tư không đơn thuần, chỉ có chút thành công đã sinh tâm tư không nên có."
Chử Hồng Quang khen ngợi, cũng không quên nhắc nhở.
Dù sao hiện giờ Diệp Oản Oản cũng phát triển quá nhanh, lại không phải người ông ta đào tạo, ông ta không yên tâm cũng là điều khó tránh khỏi.
"Diệp Bạch xin ghi nhớ lời dạy của Chử tổng! Còn có một việc tôi muốn xin phép Chử tổng!" Diệp Oản Oản đáp.
Diệp Oản Oản mở miệng: "Nghe nói vị trí nhà tạo mẫu của bộ phim Thịnh Thế Hoàng Triều vẫn chưa được xác định, bên Quang Diệu có một người thích hợp, không biết anh ấy có thể thử không? Nếu không thích hợp, Chử tổng có thể tùy ý đổi người."
"Tôi còn cho là gì cơ, chuyện nhỏ mà thôi, cậu trực tiếp bảo cậu ta qua báo danh đi, nhà tạo mẫu cứ quyết định là cậu ta đi, nếu là người cậu đề cử, chắc chắn sẽ không sai đâu." Chử Hồng Quang hào phóng đáp.
"Cảm ơn Chử tổng!" Diệp Oản Oản cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cô vừa lập công, Chử Hồng Quang vì tỏ vẻ ban ơn, nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu nhỏ đó của cô.
Chẳng qua, hiện giờ Chử Hồng Quang chỉ đang tỏ vẻ tín nhiệm bên ngoài mà thôi, con cáo già này tuyệt đối sẽ không yên tâm để mặc cô, chỉ sợ không lâu sau sẽ có hành động, cô cần phải tính trước mới được...
Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa, vừa thấy Chử Hồng Quang liền ân cần đứng dậy: "Cậu, cậu họp xong rồi ạ?"
"Ừ, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây tìm cậu vậy?" Chử Hồng Quang bình tĩnh nhìn cháu trai mình.
Tròng mắt người đàn ông trẻ tuổi kia hơi đảo, gã sốt ruột lên tiếng: "Cháu nói cậu này, còn không phải cháu lo cho cậu sao? Cậu thật sự tín nhiệm thằng nhóc Diệp Bạch đó à? Dù sao cũng không phải người do cậu tìm được, cậu yên tâm giao công ty lớn như Quang Diệu cho một người ngoài như thế sao? Cậu thấy đó, cả Chu Văn Bân theo cậu nhiều năm cũng không nhờ vả được, huống chi một người ngoài..."
Sao Chử Hồng Quang có thể không nhận ra cháu trai mình đang coi trọng miếng thịt béo bở Quang Diệu chứ: "Nhìn bộ dạng gấp gáp của cháu kìa, Diệp Bạch vừa tiếp nhận Quang Diệu không bao lâu, chưa bình ổn được công ty, cháu gấp cái gì?"
Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy thì vui sướng không thôi: "Cậu, ý cậu là chờ công ty bình ổn sẽ cho cháu tiếp nhận? Hóa ra cậu đã sớm có tính toán rồi! Cậu quả nhiên anh minh thần võ! Là cháu lo nhiều rồi!"
Chử Hồng Quang vui vẻ hưởng thụ sự nịnh nọt này: "Tiểu tử thối, về nhà tìm hiểu tình hình của Quang Diệu nhiều một chút, đến lúc đó đừng để luống cuống tay chân!"
Người đàn ông trẻ tuổi đắc ý cười: "Cháu biết rồi cậu, cậu cứ yên tâm đi!"
/722
|