Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đêm lạnh, trời bắt đầu đổ mưa phùn, lạnh lẽo như tâm trạng của Cung Húc.
Cậu ta phát hiện cảm giác này thật giống... rơi vào tình yêu cuồng nhiệt...
Nghĩ tới đây, Cung Húc chợt sởn tóc gáy, quả thật bị ý nghĩa của mình dọa sợ...
Đệch, rơi vào tình yêu cuồng nhiệt?
Điên rồi! Mình rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với một thằng đàn ông?
Nhưng, tốt xấu gì cậu ta cũng tung hoành trên tình trường, không phải tên nhóc con chưa trải sự đợi, không có khả năng không hiểu phản ứng của mình biểu hiện cho điều gì, nên cậu ta mới sợ khϊếp vía!
Không được, cứ như vậy cậu ta sẽ điên mất!
Cậu ta muốn... Hôn anh Diệp một cái thử xem...
Nếu vẫn ghê tởm giống như lúc hôn Đường Tinh Hỏa, vậy cậu ta có thể yên tâm rồi...
Cung Húc đang miên man suy nghĩ, Diệp Oản Oản mở miệng: "Muốn hỏi tôi việc của mứt hoa quả sao?"
Diệp Oản Oản càng cảm thấy biểu hiện của Cung Húc khác thường, nhìn cậu ta với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cung Húc bị nhìn chằm chằm thì càng thêm tâm phiền ý loạn, dư quang của Diệp Oản Oản tình cờ thấy một chiếc xe màu đen đang chậm rãi dừng bên đường.
Là xe của Tư Dạ Hàn.
Lúc này cô mới dời mắt khỏi Cung Húc, nhìn sang hướng đối diện.
Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài bước xuống, sau đó là bóng người thanh lãnh chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Oản Oản.
Đồng tử Hàn Tiện Vũ hơi co rút.
Người bạn mà Diệp Bạch nói hóa ra là Tư Cửu.
"Tư tiên sinh, lại gặp nhau rồi!" Hàn Tiện Vũ chào hỏi.
Tư Dạ Hàn nhàn nhạt nhìn anh ấy, gật đầu xem như đáp lại.
Tuy Lạc Thần chỉ gặp Tư Dạ Hàn một lần, nhưng ấn tượng rất sâu sắc, lần đó Tư Dạ Hàn hôn Diệp Bạch trước mặt cậu ấy và Hàn Tiện Vũ, khiến cậu ấy bị dọa không nhẹ.
"Ừ, đi chậm thôi nhé."
"Lạc Thần, Tiểu Tình tới chưa?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần: "Khoảng năm phút nữa sẽ đến."
"Ừ." Diệp Oản Oản gật đầu, nhìn sang Cung Húc: "Cung Húc, đứng đây chờ tài xế. Cậu uống rượu, đừng lái xe."
"Ồ..." Cung Húc thất thần nhìn người bên cạnh Diệp Oản Oản.
Người đàn ông này là ai?
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là người xa lạ, lại khiến cậu ta có cảm giác bài xích và cảnh giác theo bản năng...
Là loại cảm giác bị uy hϊếp...
Đường Tinh Hỏa nãy giờ luôn cố giảm bớt sự tồn tại không nhịn được mà mở miệng: "Người đàn ông này là ai nhỉ? Khí thế thật lớn..."
Diệp Oản Oản chào hỏi nhóm Hàn Tiện Vũ xong thì cùng Tư Dạ Hàn bước đến xe.
Tư Dạ Hàn nhíu mày, dừng lại bước chân.
Người đàn ông cởi cái áo khoác gió màu đen trên người khoác lên vai Diệp Oản Oản.
Áo khoác mang theo nhiệt độ của Tư Dạ Hàn bao bọc lấy cơ thể, Diệp Oản Oản lập tức cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Diệp Oản Oản sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Ơ? Không cần khoác cho em! Lỡ anh bị cảm thì sao bây giờ?"
Nếu anh bị cảm thì không phải việc nhỏ, hơn nữa hiện giờ cô đang giả nam đó!
Thấy Diệp Oản Oản muốn đưa áo cho mình, Tư Dạ Hàn đột nhiên giữ chặt tay cô.
Cảm thấy độ lạnh từ ngón tay cô gái, chân mày Tư Dạ Hàn càng thêm nhíu chặt, trực tiếp cầm đôi tay nhỏ nhắn kia áp vào lòng mình.
/722
|