Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Câu nói của Cung Húc làm mọi người xôn xao.
Các phóng viên còn suy đoán rằng, có lẽ lần này Cung Húc chịu áp lực sẽ thỏa hiệp, nhưng không ngờ cậu ta lại bày ra thái độ này.
Chân mày Diệp Oản Oản hơi nhướng nhẹ.
Không thể không thừa nhận, bộ dạng hiện giờ của tên phú nhị đại Cung Húc này rất nam tính.
Cung Húc vĩnh viễn là tiêu điểm trong đám đông, là minh tinh trời sinh, nhưng tính tình cậu ta quá cứng rắn, không thích hợp tồn tại trong giới này.
Cậu ta cần một điểm cân bằng...
Là quản lý của cậu ta, cô hi vọng mình có thể trở thành điểm cân bằng kia.
Ánh mắt Lạc Thần hơi phức tạp, tuy Cung Húc có rất nhiều hành vi khiến cậu ấy không tán đồng, nhưng sự bất cần của cậu ta cũng là thứ cậu ấy hâm mộ và hướng đến.
Câu đó của Cung Húc khiến giới báo chí bùng nổ, đồng thời càng thêm hưng phấn.
Kế đó, một đống vấn đề sắc bén trút xuống ào ào như mưa đá.
"Nhân phẩm của Cung đại thiếu gia thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, cho nên anh từ chối xin lỗi, cho rằng mình không sai đúng không?"
"Cung Húc, trong mắt anh, những người nỗ lực sinh tồn dưới tầng đáy xã hội đều như kiến hôi, xứng đáng bị giẫm đạp lăng nhục đúng không?"
"Quyền lợi ý nghĩa trách nhiệm, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều, đó mới là quan niệm sống đúng đắn. Người như anh chiếm lấy tài nguyên cao cấp của thế giới, lại là cặn bã sâu mọt của xã hội!"
Nhìn tình cảnh càng ngày càng mất khống chế, sắc mặt Dương Tiến Nguyên hơi trầm xuống.
Xem ra không thể giữ Cung Húc rồi...
Trong lúc phóng viên đang công kích Cung Húc, đột nhiên có một fan kích động lao ra từ trong đám người: "Cung Húc! Thằng rác rưởi này! Con rệp dưới cống thoát nước!"
Bảo an vội vàng chạy đến, nhưng vì người đông, sức lực của người kia lại lớn vô cùng, nên không thể ngăn kịp, người đó lao thẳng về phía Cung Húc.
Một ánh sáng lóe lên, dưới cảm xúc mất khống chế, người nọ dùng dao nhào về phía Cung Húc, tiếng thét chói tai vang lên bốn phía, hiện trường trở nên hỗn loạn.
Ngay tại lúc con dao sắp xẹt qua mặt Cung Húc, cánh tay Diệp Oản Oản nhanh chóng đỡ trước mặt cậu ta, bảo vệ Cung Húc sau mình, người đàn ông kia bị té ngã trên mặt đất rồi bị bảo an khống chế.
Có điều trong lúc hỗn loạn, vì bảo vệ Cung Húc nên cánh tay Diệp Oản Oản bị cắt một đường, máu tươi lập tức nhuộm đó vest trắng.
"Anh Diệp!!!" Cung Húc hét lên, bắt đầu phẫn nộ như dã thú, cậu ta đạp cái ghế bên cạnh rồi vọt tới chỗ người kia: "Mẹ này!"
Phóng viên ở đây đều kích động giơ camera lên, gấp gáp thưởng thức vở kịch này.
"Cung Húc."
Băng ghế phía sau vang lên một giọng nói nhàn nhạt, động tác của Cung Húc cũng theo đó mà khựng lại.
Nhưng hơi thở của cậu ta vẫn nặng nề như cũ, bàn tay nắm lấy cổ áo người kia vẫn không buông, rõ ràng đang trên bờ vực mất khống chế.
Diệp Oản Oản dùng băng gạc nhân viên đưa lên để băng bó cánh tay, không nhanh không chậm nói: "Về đây."
/722
|