Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Anh Diệp, đến rồi." Đông Tử nhắc nhở.
"Được, hai cậu về nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước." Diệp Oản Oản vội xuống xe.
Lạc Thần ở tòa nhà kế bên, sau khi tạm biệt Diệp Oản Oản đã về trước.
"Ơ, anh Diệp, em..." Cung Húc vốn có chuyện muốn nói với Diệp Oản Oản, kết quả cô đã phóng xuống xe nhanh như bay.
Nhìn bộ dạng hấp tấp của cô, cậu ta chợt cảm chắc thấy có chuyện gì đó rồi. Trước nay cậu ta chưa từng thấy biểu cảm nghiêm trọng như thế trên mặt anh Diệp bao giờ.
Diệp Oản Oản vội chạy đến trước mặt Tư Dạ Hàn: "Khụ, A Cửu, anh tới khi nào thế? Sao không vào trong, đứng đây làm gì! Ở đây lạnh lắm!"
Diệp Oản Oản vừa nói vừa an ủi bản thân rằng: Tư Dạ Hàn rất ít khi lên mạng, chắc không biết cuộc họp báo đó đâu. Vết thương của cô rất nhỏ, chỉ một hai ngày sẽ đóng vảy thôi, đến lúc đó anh biết cũng không sao hết.
Diệp Oản Oản: "..."
Giọng nói đến từ vị trí 5000 mét so với mực nước biển khiến cô bủn rủn tay chân, đánh tan tất cả suy nghĩ của cô.
Thế mà cô lại nảy sinh ý đồ giấu diếm trước mặt Tư Dạ Hàn, cô ngây thơ quá rồi.
Mấy ngày nay Tư Dạ Hàn quá bình dị khiến cô quên mất người đàn ông này có bao nhiêu đáng sợ.
Hiện giờ trên người Tư Dạ Hàn không có bất kì độ ấm nào, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh lẽo, cô biết anh thật sự tức giận rồi.
"Em xin lỗi, lần này là việc ngoài ý muốn, hơn nữa chỉ là vết thương nhỏ, không tin anh xem đi!" Vì chứng minh, Diệp Oản Oản vội vén tay áo lên, làm lộ ra vết thương rộng chưa bằng bàn chân.
Nhưng mà, rất nhanh Diệp Oản Oản đã biết mình phạm phải sai lầm lớn cỡ nào.
Lúc này Diệp Oản Oản mới phát hiện gần đây cô quá lơi lỏng, thế nên đã quên mất người trước mắt có bao nhiêu đáng sợ.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn còn lạnh hơn ánh trăng trên đỉnh đầu, nhìn cô không chớp mắt: "Em thích hắn?"
"Hả? Ai cơ?" Diệp Oản Oản bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm phát ngốc.
Mấy giây sau cô mới kịp phản ứng.
Trời má! Hiểu lầm to rồi!
Đừng... Đừng nói Tư Dạ Hàn cho rằng cô và Cung Húc có gì đó đấy nhé?
Sao có thể chứ!
Sao anh có thể sinh ra ý nghĩ đáng sợ như thế chứ!
Diệp Oản Oản cố vắt óc để tìm cách trấn an, đúng lúc này truyền đến giọng nói ngả ngớn của Cung Húc: "Anh Diệp anh Diệp, sao anh chạy nhanh thế! Biệt thự của em ở xa nơi này quá, em lười về nhà, em mới bảo Đông Tử lái xe đi rồi, đêm nay em ngủ cùng anh!"
Đêm nay ngủ cùng nhau là cái quái gì!
Tên nhóc này thật khiến cô không bớt lo được, cô bị cậu ta hại chết rồi!
Diệp Oản Oản lạnh mặt đáp: "Không được, nên về đâu thì về đó đi!"
Thấy Diệp Oản Oản cự tuyệt không chút do dự, Cung Húc bày ra vẻ ai oán: "Vì sao thế? Em đã đến rồi, anh còn không chịu thu nhận em!"
Diệp Oản Oản cố nén cơn giận: "Đêm nay tôi có khách."
Mẹ nó đêm nay tôi muốn độ kiếp!
/722
|