Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Được rồi, suy nghĩ miên man cũng vô dụng, tình huống cụ thể chờ đến ngày mai sẽ biết.
Sáng hôm sau.
Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn rời giường ăn sáng, sau đó ai đến chỗ làm của người nấy.
Sức khỏe Tư Dạ Hàn đã ổn định không ít, hiện giờ anh đã có thể đến công ty. Diệp Oản Oản tuy không yên tâm, nhưng tình huống hiện giờ của Tư gia rất rắc rối, nếu Tư Dạ Hàn không xuất hiện, khủng hoảng sẽ càng nghiêm trọng, cho nên anh cần lộ diện theo định kì, chỉ cần không mệt nhọc quá là được.
Khoảng thời gian này cô cũng theo Tư Dạ Hàn học không ít thứ, có điều chưa áp dụng vào thực tiễn, cô cũng không một mình nhúng tay vào công việc của công ty.
"Cái này đẹp!" Diệp Oản Oản chọn cho Tư Dạ Hàn một cái cà vạt màu đỏ sẫm, vừa mới thắt xong, không biết nghĩ đến cái gì, cô đột nhiên nhìn ra cửa phòng.
Tư Dạ Hàn rũ mắt, nhìn cô gái với ánh mắt nghi hoặc.
Diệp Oản Oản yêu cầu: "Cúi thấp một chút."
Tuy không biết cô muốn làm gì, nhưng Tư Dạ Hàn vẫn nghe lời mà cúi người.
Ánh mắt Diệp Oản Oản dừng tại cổ áo Tư Dạ Hàn, cô nắm lấy bả vai anh rồi hôn lên.
Không đợi Tư Dạ Hàn kịp phản ứng, cảm giác đau nhói đã ập xuống xương quai xanh, trừ đau đớn ra còn một trận tê dại kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh.
Tư Dạ Hàn híp mắt, đột nhiên nhìn xuống chỗ xương quai xanh bị thiếu nữ gặm một cái.
Nơi bị cô hôn để lại một dấu đỏ cực kì ái muội...
Diệp Oản Oản nhìn thoáng qua cửa, cười tủm tỉm ranh mãnh như một tiểu hồ ly. Nhìn "kiệt tác" do mình tạo ra, cô vô cùng thỏa mãn mà mở miệng: "Được rồi! Hoàn mĩ! Có thể đi rồi!"
Vừa mới bước ra, "bịch" một tiếng, một bóng người lăn vào cửa nhà nhanh như chớp.
Cung Húc xấu hổ phủi phủi bụi trên người, làm bộ trấn định chào hỏi: "Ha... Ha ha... Anh Diệp... Chào...Chào buổi sáng!"
Diệp Oản Oản khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn người nào đó mới sáng sớm tinh mơ đã lén la lén lút trước cửa nhà cô, cười ẩn ý đáp: "Chào ~"
Cung Húc gãi đầu, lắp bắp nói: "Ờ ha ha... Không phải sáng nay anh muốn đến đoàn làm phim thăm ban Lạc Thần hay sao... Em dứt khoác tới đây chờ anh cùng đi... Em vừa đến cửa nhà anh, anh liền mở cửa! Trùng hợp... trùng hợp quá đi!"
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi giật giật.
Trùng hợp cái rắm! Tên nhóc này ngồi xổm ở đây cả đêm thì có!
Lấy lòng hiếu kì của Cung Húc, rất có khả năng làm ra việc đó.
Tuy rằng đều là đàn ông, nhưng một người biếng nhác bất cần, một người lạnh như băng, quả thật vô cùng xứng đôi.
Thẳng đến khi tầm mắt cậu ta dừng trên cổ áo của người đàn ông đứng cạnh Diệp Oản Oản...
Một dấu hôn màu đỏ bá đạo như ẩn như hiện phía sau cổ áo, tuyên thệ chuyện đã xảy ra tối qua...
Cung Húc: "..."
/722
|