Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi Tống Kim Lân đi xa, Chương Hoa bất đắc dĩ than thở: "Cảnh hôm nay cần hai diễn viên quần chúng biết võ, tôi tìm cho đạo diễn Tống vài người, nhưng ông ấy đều không hài lòng. Cậu nói xem, diễn viên quần chúng đa phần đều là dân nghiệp dư, cho dù chuyên nghiệp cũng rất ít người biết võ, tôi biết đi đâu tìm cho ông ấy một cao thủ võ thuật chứ..."
Diệp Oản Oản nghe vậy thì bật cười, quả là phong cách của Tống Kim Lân, coi phim truyền hình như phim điện ảnh, mỗi phân cảnh đều cố gắng để đạt hoàn mĩ.
"Hây, Diệp tổng giám, không nói với cậu nữa, tôi đi tìm người tiếp đây! Bằng không hôm nay sợ rằng không có cách đóng máy!"
"Được, anh cứ đi đi!"
Địa điểm quay hôm nay nằm gần một cây cầu vượt đổ nát.
Tới địa điểm quay, đoàn làm phim đang thu dọn hiện trường, nhưng hình như có gì đó không ổn.
Sau khi nhìn rõ mặt mấy người kia, Diệp Oản Oản hơi sửng sốt...
Hóa ra là người quen?
Ặc... Tạm thời xem như người quen đi...
Trên cầu vượt, một người ăn mặc hoa lệ giả thành nữ giống như không xương nằm trên mặt đất, bên cạnh là một cái cáng, trên cáng có một người đang nằm, bên cạnh là một cái bảng: "Chồng tôi mắc bệnh nan y, người hảo tâm xin cho ít tiền mua thuốc."
Đối diện là tên đạo sĩ lừa bịp.
Ba người đều ăn mặc rách rưới, không khác gì ăn mày.
"Ngại quá, tôi là nhân viên của đoàn làm phim, lát nữa chúng tôi phải quay cảnh dưới cầu, gần đó không thể có người, phiền các anh tránh một lát!"
"Sắp cuối tháng rồi, bọn tôi còn phải lập công trạng, thời gian là vàng là bạc. Chồng ơi, anh nói đúng không?"
Hai người kia, một người giả nữ, một người giả bệnh, thế mà còn mong có thể xin được tiền? Họ cho rằng người khác mù chắc?
Khóe môi Tiểu Trần hơi run rẩy, chỉ nghĩ họ muốn lừa tiền, cũng không muốn cùng những người này dây dưa nhiều, vì thế hỏi: "Các người muốn bao nhiêu tiền mới chịu đi?"
Người đàn ông yêu mị nghe thế thì nghiêm mặt: "Vị tiểu thư này, mong cô tôn trọng chúng tôi, chúng tôi chỉ nhận thành quả lao động chính đáng, không được bôi nhọ nhân cách của chúng tôi!"
Tiểu Trần đen mặt: "Các người muốn quấy rối à?"
"Không phải vậy, quân tử yêu tiền nhưng phải lấy đúng đạo, vị cô nương này, chi bằng bần đạo tính cho cô một quẻ?"
Người đàn ông yêu mị bò lên, nổi giận chỉ vào mặt đạo sĩ kia mà mắng: "Hờ! Đạo sĩ thúi, ông muốn xem bói thì đi chỗ khác, cứ một hai phải đoạt mối làm ăn với lão nương!"
"Hai người đừng cãi nhau, rốt cuộc có đi hay không?"
"Tiểu Trần..."
Tiểu Trận đang khuyên họ đến tức bụng, vừa thấy Diệp Oản Oản đi sang bên này, gò má lập tức đỏ ửng: "Anh Diệp, anh đến rồi."
"Sao lại thế này?" Diệp Oản Oản nhìn lướt qua mấy người kia một cái.
Tiểu Trần tức giận đáp: "Hôm nay chúng ta phải quay ở đây, nên em đang dọn dẹp xung quanh, nhưng mấy người này nói thế nào cũng không chịu đi! Đúng là đồ thần kinh, có phải đoàn làm phim sát vách kêu họ tới gây rối không nhỉ?"
Diệp Oản Oản: "..."
Em suy nghĩ nhiều rồi, không phải tới gây rối...
Họ đơn giản chỉ là bị bệnh thần kinh thật thôi...
Đạo sĩ kia vừa thấy Diệp Oản Oản liền sáng mắt lên: "Ui chà, em gái Diệp Hữu Danh..."
Còn chưa kịp dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Oản Oản đã phóng về phía anh ta.
Đạo sĩ vô cùng thông minh mà ngậm miệng, làm bộ mình "đã hiểu".
/722
|