Editor: Chanh
"Hừ! Câu này của cậu không có tính công kích đâu!" Nguyên Yên tức giận đẩy tay Cố Thừa ra, "Nếu so với con gái thì tớ cũng đâu tính là thấp!!"
Vấn đề là Cố Thừa quá cao. Tận mét tám mấy cơ mà!
Cố Thừa nhịn cười, tay đút lại trong túi, đem Nguyên Yên đi hướng về phía phòng hội học sinh.
Nấm lùn, ừm, chiều cao này vừa vặn đủ, cảm giác xoa đầu khá tốt!
Rất nhanh sau đó đã tới văn phòng của hội học sinh.
"Ở đây." Cố Thừa nói, nhấc chân lên định đá cửa. Động tác giống như ngày thường cậu đá văng cửa lớp vậy.
Nguyên Yên nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về phía sau, một cước này của Cố Thừa đá chệch sang chỗ khác.
Nguyên Yên im lặng: "Đàng hoàng chút đi."
Cố Thừa nhìn Nguyên Yên như một bà mẹ già đang càu nhàu, hất tay ra, ngoảnh sang hướng khác.
Rồi cậu bỗng chợt nói: "Hội trưởng hội học sinh họ Lâm, lớp mười hai, có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp đi, đừng vòng vo nói nhảm với cậu ta làm gì."
Nguyên Yên không hiểu, cũng không rõ cậu nói câu này có ẩn ý gì, chỉ "À" một tiếng, nhẹ gõ cửa. Nghe thấy bên trong có tiếng "Mời vào" vọng ra, cô đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: "Xin chào."
Trong phòng có tổng cộng hai người, một nam một nữ, trông thấy cửa mở ra, bước vào là một nữ sinh hơi lạ nhưng khá xinh xắn, liền ngừng nói chuyện phiếm, nam sinh rất lễ phép đáp trả lời của cô: "Chào em."
Nữ sinh còn lại hỏi: "Em học lớp mấy? Sao chị chưa gặp bao giờ nhỉ? Lớp mười sao?"
Nguyên Yên rất lễ phép nói: "Chào học tỷ, em là lớp trưởng ban một khối mười một, tên là Nguyên Yên."
Nghe được lớp mười một ban một, mặt mày nam sinh khẽ nhúc nhích. Nữ sinh kia hơi ngạc nhiên nói: "Mười một ban một? Lớp đấy rốt cục cũng có lớp trưởng à?"
"Vâng." Nguyên Yên nói, "Lớp chúng em vừa bầu lại ban cán sự lớp ạ."
Nam sinh kia không biết có phải là hội trưởng hội học sinh họ Lâm mà Cố Thừa nhắc đến hay không. Tướng mạo cậu ta khá đoan chính, dáng vẻ ngay thẳng. Nếu đặt trong bối cảnh phim truyền hình thì rất phù hợp với hình tượng cán bộ đảng đoàn. Đặt trong hiện thực, cũng là một thanh niên tuấn lãng. So với Cố Thừa mang theo vẻ phong lưu đào hoa thì quả thực khác xa nhau một trời một vực.
Hai mắt cậu ta nhìn Nguyên Yên, nói: "Một mình em tới à? Không phải bọn anh đã thông báo là hai người tới sao? Lớp phó đâu?"
"Dạ?" Nguyên Yên khẽ giật mình, quay đầu ra sau nhìn thấy sau lưng trống rỗng không một bóng người, Cố Thừa không biết chạy đi đâu rồi.
"Cố Thừa?" Cô lui về phía sau vài bước, nghiêng người ra ngoài ngó xung quanh, thấy Cố Thừa đang đứng ngay ở cửa, lưng dựa vào tường, hai chân dài thẳng tắp, tay đút trong túi quần, dáng vẻ so với lúc nãy đợi cô không sai biệt lắm. Chỉ là lúc đấy cậu bày ra vẻ mặt hoàn toàn không có kiên nhẫn, còn bây giờ chỉ nhàn nhạt đứng nhìn bức tường đối diện, ánh mắt tựa hồ có chút không tập trung.
"Cố Thừa?"
Trong văn phòng vang lên tiếng ma sát giữa chân ghế và sàn nhà, học trưởng tướng mạo đoan chính đứng lên, bước ra cửa.
"Đúng là cậu à?" Cậu ta có chút ngạc nhiên, "Sao cậu lại tới đây?"
Cố Thừa liếc mắt qua, khẩu khí hơi lạnh: "Tôi không thể tới?"
Học trưởng không thèm để ý tới khẩu khí của cậu, thậm chí lời nói còn có chút thân mật, "Tôi ngày mai còn định đi tìm cậu đấy, cuối tuần rảnh không, qua nhà ăn bữa cơm được chứ?"
Cố Thừa quay mặt qua chỗ khác: "Không rảnh." Dùng mông lạnh chặn mặt nóng*.
*Có câu "Dùng mặt nóng dán mông lạnh", ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.
Nguyên Yên nhìn thấy bầu không khí này có chút không thích hợp, liền ho nhẹ một tiếng, nói: "Học trưởng, bọn em tới đây nhận thông báo ạ."
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt vị học trưởng, cô giải thích: "Cố Thừa là lớp phó lớp bọn em."
Học trưởng còn kinh ngạc hơn, khuôn mặt còn có chút kinh hỉ, "Thật à? Cố Thừa sao?"
Nhưng Cố Thừa đối với cậu ta có vẻ lãnh đạm, không nhìn thẳng mà nói với Nguyên Yên: "Có việc gì thì nói thẳng đi, xong rồi về."
Nguyên Yên liếc nhìn học trưởng, phát hiện cậu ấy không tức giận, ngược lại hình như đã quen với tật xấu tính này của Cố Thừa.
Cậu nói: "Được được được." Rồi gọi nữ sinh trong phòng, "Vương Hân Nặc, cậu nói qua thông báo với em này đi." Quay sang nói với Nguyên Yên: "Anh là chỉ tịch hội học sinh, tên là Lâm Trị, trong kia là phó chủ tịch, gọi là Vương Hân Nặc. Bọn anh đều học mười hai, sau này có chuyện gì em có thể tìm anh hoặc chị ấy đều được."
Ngữ điệu hòa ái dễ gần, quả thật khác xa so với tên mặt lạnh nào đó.
Nguyên Yên liền ngọt ngào trả lời: "Vâng, học trưởng."
Nói xong liền tiến vào văn phòng.
Vương Hân Nặc cầm tờ thông báo các hoạt động tình nguyện trong tháng này đưa cho cô, còn hỏi: "Sao chị nhìn em vẫn có chút lạ mắt? Trước đây chị chưa từng gặp bao giờ thì phải?"
Nguyên Yên nói: "Em vừa chuyển đến hôm thứ Hai đầu tuần ạ."
"À, bảo sao." Vương Hân Nặc có chút ngạc nhiên, "Thứ Hai sao? Mới chuyển được bốn ngày à?"
Nguyên Yên mỉm cười: "Vâng."
Ấn tượng đầu tiên lúc cô đẩy cửa vào là trắng trẻo xinh xắn. Ấn tượng thứ hai, là ngọt ngào lễ phép.
Mới chuyển đến bốn ngày mà đã lên làm lớp trưởng. Càng khó tin hơn chính là Cố Thừa vậy mà làm lớp phó. Đáng sợ nhất, tên Cố Thừa kia thế mà ngoan ngoãn thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của bên ban cán sự lớp.
Vương Hân Nặc nhìn Nguyên Yên nhiều hơn một chút, cầm thông báo ra nói qua nội dung với cô.
Nguyên Yên một bên nghe Vương Hân Nặc nói chuyện, một bên vểnh tai nghe cửa.
Sau khi tan học, dãy lầu này không có ai, hành lang tĩnh mịch, nên hai người kia tuy trầm giọng nói chuyện, nhưng Nguyên Yên vẫn mơ hồ nghe được một chút.
Cuối tuần, cô, sinh nhật, vui vẻ, ông ngoại, hi vọng, có thể tới,...
Đều mơ mơ hồ hồ, câu cô nghe được rõ ràng nhất là lời của Cố Thừa: "Không liên quan tới tôi."
Sau đó là tiếng thở dài của hội trưởng Lâm Tri.
Sau đó nữa, Cố Thừa bỗng nhiên xông vào quát to một tiếng: "Nguyên Yên, xong chưa?"
"Được rồi." Nguyên Yên nói, "Lại đây giúp một chút, tớ một nửa cậu một nửa."
"Hừ! Câu này của cậu không có tính công kích đâu!" Nguyên Yên tức giận đẩy tay Cố Thừa ra, "Nếu so với con gái thì tớ cũng đâu tính là thấp!!"
Vấn đề là Cố Thừa quá cao. Tận mét tám mấy cơ mà!
Cố Thừa nhịn cười, tay đút lại trong túi, đem Nguyên Yên đi hướng về phía phòng hội học sinh.
Nấm lùn, ừm, chiều cao này vừa vặn đủ, cảm giác xoa đầu khá tốt!
Rất nhanh sau đó đã tới văn phòng của hội học sinh.
"Ở đây." Cố Thừa nói, nhấc chân lên định đá cửa. Động tác giống như ngày thường cậu đá văng cửa lớp vậy.
Nguyên Yên nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về phía sau, một cước này của Cố Thừa đá chệch sang chỗ khác.
Nguyên Yên im lặng: "Đàng hoàng chút đi."
Cố Thừa nhìn Nguyên Yên như một bà mẹ già đang càu nhàu, hất tay ra, ngoảnh sang hướng khác.
Rồi cậu bỗng chợt nói: "Hội trưởng hội học sinh họ Lâm, lớp mười hai, có chuyện gì thì cứ nói trực tiếp đi, đừng vòng vo nói nhảm với cậu ta làm gì."
Nguyên Yên không hiểu, cũng không rõ cậu nói câu này có ẩn ý gì, chỉ "À" một tiếng, nhẹ gõ cửa. Nghe thấy bên trong có tiếng "Mời vào" vọng ra, cô đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: "Xin chào."
Trong phòng có tổng cộng hai người, một nam một nữ, trông thấy cửa mở ra, bước vào là một nữ sinh hơi lạ nhưng khá xinh xắn, liền ngừng nói chuyện phiếm, nam sinh rất lễ phép đáp trả lời của cô: "Chào em."
Nữ sinh còn lại hỏi: "Em học lớp mấy? Sao chị chưa gặp bao giờ nhỉ? Lớp mười sao?"
Nguyên Yên rất lễ phép nói: "Chào học tỷ, em là lớp trưởng ban một khối mười một, tên là Nguyên Yên."
Nghe được lớp mười một ban một, mặt mày nam sinh khẽ nhúc nhích. Nữ sinh kia hơi ngạc nhiên nói: "Mười một ban một? Lớp đấy rốt cục cũng có lớp trưởng à?"
"Vâng." Nguyên Yên nói, "Lớp chúng em vừa bầu lại ban cán sự lớp ạ."
Nam sinh kia không biết có phải là hội trưởng hội học sinh họ Lâm mà Cố Thừa nhắc đến hay không. Tướng mạo cậu ta khá đoan chính, dáng vẻ ngay thẳng. Nếu đặt trong bối cảnh phim truyền hình thì rất phù hợp với hình tượng cán bộ đảng đoàn. Đặt trong hiện thực, cũng là một thanh niên tuấn lãng. So với Cố Thừa mang theo vẻ phong lưu đào hoa thì quả thực khác xa nhau một trời một vực.
Hai mắt cậu ta nhìn Nguyên Yên, nói: "Một mình em tới à? Không phải bọn anh đã thông báo là hai người tới sao? Lớp phó đâu?"
"Dạ?" Nguyên Yên khẽ giật mình, quay đầu ra sau nhìn thấy sau lưng trống rỗng không một bóng người, Cố Thừa không biết chạy đi đâu rồi.
"Cố Thừa?" Cô lui về phía sau vài bước, nghiêng người ra ngoài ngó xung quanh, thấy Cố Thừa đang đứng ngay ở cửa, lưng dựa vào tường, hai chân dài thẳng tắp, tay đút trong túi quần, dáng vẻ so với lúc nãy đợi cô không sai biệt lắm. Chỉ là lúc đấy cậu bày ra vẻ mặt hoàn toàn không có kiên nhẫn, còn bây giờ chỉ nhàn nhạt đứng nhìn bức tường đối diện, ánh mắt tựa hồ có chút không tập trung.
"Cố Thừa?"
Trong văn phòng vang lên tiếng ma sát giữa chân ghế và sàn nhà, học trưởng tướng mạo đoan chính đứng lên, bước ra cửa.
"Đúng là cậu à?" Cậu ta có chút ngạc nhiên, "Sao cậu lại tới đây?"
Cố Thừa liếc mắt qua, khẩu khí hơi lạnh: "Tôi không thể tới?"
Học trưởng không thèm để ý tới khẩu khí của cậu, thậm chí lời nói còn có chút thân mật, "Tôi ngày mai còn định đi tìm cậu đấy, cuối tuần rảnh không, qua nhà ăn bữa cơm được chứ?"
Cố Thừa quay mặt qua chỗ khác: "Không rảnh." Dùng mông lạnh chặn mặt nóng*.
*Có câu "Dùng mặt nóng dán mông lạnh", ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.
Nguyên Yên nhìn thấy bầu không khí này có chút không thích hợp, liền ho nhẹ một tiếng, nói: "Học trưởng, bọn em tới đây nhận thông báo ạ."
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt vị học trưởng, cô giải thích: "Cố Thừa là lớp phó lớp bọn em."
Học trưởng còn kinh ngạc hơn, khuôn mặt còn có chút kinh hỉ, "Thật à? Cố Thừa sao?"
Nhưng Cố Thừa đối với cậu ta có vẻ lãnh đạm, không nhìn thẳng mà nói với Nguyên Yên: "Có việc gì thì nói thẳng đi, xong rồi về."
Nguyên Yên liếc nhìn học trưởng, phát hiện cậu ấy không tức giận, ngược lại hình như đã quen với tật xấu tính này của Cố Thừa.
Cậu nói: "Được được được." Rồi gọi nữ sinh trong phòng, "Vương Hân Nặc, cậu nói qua thông báo với em này đi." Quay sang nói với Nguyên Yên: "Anh là chỉ tịch hội học sinh, tên là Lâm Trị, trong kia là phó chủ tịch, gọi là Vương Hân Nặc. Bọn anh đều học mười hai, sau này có chuyện gì em có thể tìm anh hoặc chị ấy đều được."
Ngữ điệu hòa ái dễ gần, quả thật khác xa so với tên mặt lạnh nào đó.
Nguyên Yên liền ngọt ngào trả lời: "Vâng, học trưởng."
Nói xong liền tiến vào văn phòng.
Vương Hân Nặc cầm tờ thông báo các hoạt động tình nguyện trong tháng này đưa cho cô, còn hỏi: "Sao chị nhìn em vẫn có chút lạ mắt? Trước đây chị chưa từng gặp bao giờ thì phải?"
Nguyên Yên nói: "Em vừa chuyển đến hôm thứ Hai đầu tuần ạ."
"À, bảo sao." Vương Hân Nặc có chút ngạc nhiên, "Thứ Hai sao? Mới chuyển được bốn ngày à?"
Nguyên Yên mỉm cười: "Vâng."
Ấn tượng đầu tiên lúc cô đẩy cửa vào là trắng trẻo xinh xắn. Ấn tượng thứ hai, là ngọt ngào lễ phép.
Mới chuyển đến bốn ngày mà đã lên làm lớp trưởng. Càng khó tin hơn chính là Cố Thừa vậy mà làm lớp phó. Đáng sợ nhất, tên Cố Thừa kia thế mà ngoan ngoãn thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của bên ban cán sự lớp.
Vương Hân Nặc nhìn Nguyên Yên nhiều hơn một chút, cầm thông báo ra nói qua nội dung với cô.
Nguyên Yên một bên nghe Vương Hân Nặc nói chuyện, một bên vểnh tai nghe cửa.
Sau khi tan học, dãy lầu này không có ai, hành lang tĩnh mịch, nên hai người kia tuy trầm giọng nói chuyện, nhưng Nguyên Yên vẫn mơ hồ nghe được một chút.
Cuối tuần, cô, sinh nhật, vui vẻ, ông ngoại, hi vọng, có thể tới,...
Đều mơ mơ hồ hồ, câu cô nghe được rõ ràng nhất là lời của Cố Thừa: "Không liên quan tới tôi."
Sau đó là tiếng thở dài của hội trưởng Lâm Tri.
Sau đó nữa, Cố Thừa bỗng nhiên xông vào quát to một tiếng: "Nguyên Yên, xong chưa?"
"Được rồi." Nguyên Yên nói, "Lại đây giúp một chút, tớ một nửa cậu một nửa."
/24
|