Từng nụ hôn ngọt ngào kết thúc. Nó thì ngại chạy ra phía ngoài lan can, hắn cũng chạy theo…
- Cô bị sao vậy?- Hắn vờ hỏi
- Anh có biết… nụ hôn đầu đời đã bị ăn cướp không? – Mặt đỏ lên như gấc^^
- Cô tưởng lần thứ hai tôi hôn con gái chắc?
Im lặng 1 hồi lâu, hắn lên tiếng:
- Tặng cô cái này, xem như đền bù đó! – Hắn rút trong túi ra một chiếc kẹp tóc
Chiếc kẹp tóc rất đẹp, có một không hai dành riêng cho nó. Trên chiếc kẹp còn có một bông hoa tuyết lấp lánh. Hắn kẹp lên mái tóc nó.
- Nó hợp với cô lắm, công chúa tuyết!
- Cảm ơn anh, hoàng tử băng.
- Này hai đứa bây ở ngoài này làm gì? – Thư và Duy chui từ trong ra. Vào đây ăn chút gì đi!... Bốn đứa vào trong:
- Duy, Huy, hai con vào đây ta có chuyện cần bàn- ông Minh Quang gọi 2 người hắn lại
Hắn và Duy đành để hai đứa nó lại. Lòng hắn cảm thấy bất an: “ Nhã Phương cô ta ở đây?” nhưng nghĩ lại thì đây là nơi đông người chắc cô ả cũng chẳng giở trò gì được
- Hân đứng đây, tao đi vào nhà vệ sinh lát!- Thư chạy đi, chỉ còn lại nó
“ Đây chẳng phải là cơ hội sao?” – Nhã Phương cô ta cười đểu
- Hân, xin lỗi chuyện đã qua. Chúng ta là bạn! – Cô ta nâng ly rượu trên tay cùng 1 lọ hương gì đó
Nó không uống rượu Nhã Phương đưa cho, chỉ đứng nghe thôi. Dường như nó cũng đề phòng nhỏ. Cô đâu ngờ người tính không bằng trời tính, đầu cô bắt đầu choáng váng, mắt dần dần nhắm lại, nó đã bị mùi hương ấy làm ngất đi
Chỗ nó đứng gần lối ra vào nên được Nhã Phương dìu ra khỏi nhà hàng mà không ai biết. Vô tình có một chị phục vụ nhìn thấy điều này nhưng chỉ là người làm cô cũng cho qua
Anh Thư trở lại không thấy nó cũng nghĩ là nó đi đâu đấy thôi, Thư không nghi ngờ gì
Sau khi bàn chuyện với ông Minh Quang xong, tiệc cũng đã tàn
- Về thôi Thư!- Duy nói
- Hân, cô ấy đâu rồi?- Hắn nhìn quanh không thấy dáng hình quen thuộc của nó
- Thư đi vệ sinh xong không thấy Hân, cứ nghĩ nó đi đâu. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hân đâu cả! – Thư rất lo lắng
- Chẵng lẽ cô ấy xảy ra chuyện gì? – Hắn giờ rất hoảng hốt
- Bình tĩnh đi Huy! – Duy an ủi
Hoàng Anh nảy giờ đang “tâm tình” với Ngọc Mai nghe tiếng to cũng vào xem
- Có chuyện gì vậy mấy em? – H.Anh hỏi
- Khốn kiếp, chẵng lẽ là bắt cóc ư? Sinh nhật của tôi mà dám làm vậy, không biết ai liều mạng – Lần này cả Ngọc Mai cũng không nhịn nổi
- Bắt cóc, phải rồi. Nhã Phương cô ta đâu? – bây giờ nghe hắn nói mọi người mới suy nghĩ lại
- Thưa Quốc Huy thiếu gia, mới nảy tôi thấy một cô gái dìu một người đang bất tỉnh ra ngoài – Chị phục vụ mới nảy kính cẩn thưa
- Cô gái bị ngất ấy trong như thế nào? – Hắn làm rõ, linh cảm mách bảo rằng người con gái ấy chính là Bảo hân của anh. Anh còn chưa nói rõ tình cảm của mình với cô ấy mà…
- Tôi chỉ thấy cô ấy mặc chiếc váy 2 dây màu xanh và trên tóc thoảng qua chiếc kẹp tóc trắng rất đẹp – Chị phục vụ
- Vây người mang cô ấy đi là ai? Bà có nhìn rõ?
- Hình như là tiểu thư Nhã Phương ạ!
- Nhã Phương, lại chính là cô ta, con người khốn kiếp này, cô ta ăn gan hùm à? – Lần nảy cả đám bọn hắn đều tức giận nói lớn
- Chị lui đi, tôi sẽ cho người trọng thưởng – N.Mai nói với chị ấy
“ A, đúng rồi! Chiếc kẹp tóc mình tặng!” – Hắn như chợt nghĩ ra điều gì đấy!
- Cô bị sao vậy?- Hắn vờ hỏi
- Anh có biết… nụ hôn đầu đời đã bị ăn cướp không? – Mặt đỏ lên như gấc^^
- Cô tưởng lần thứ hai tôi hôn con gái chắc?
Im lặng 1 hồi lâu, hắn lên tiếng:
- Tặng cô cái này, xem như đền bù đó! – Hắn rút trong túi ra một chiếc kẹp tóc
Chiếc kẹp tóc rất đẹp, có một không hai dành riêng cho nó. Trên chiếc kẹp còn có một bông hoa tuyết lấp lánh. Hắn kẹp lên mái tóc nó.
- Nó hợp với cô lắm, công chúa tuyết!
- Cảm ơn anh, hoàng tử băng.
- Này hai đứa bây ở ngoài này làm gì? – Thư và Duy chui từ trong ra. Vào đây ăn chút gì đi!... Bốn đứa vào trong:
- Duy, Huy, hai con vào đây ta có chuyện cần bàn- ông Minh Quang gọi 2 người hắn lại
Hắn và Duy đành để hai đứa nó lại. Lòng hắn cảm thấy bất an: “ Nhã Phương cô ta ở đây?” nhưng nghĩ lại thì đây là nơi đông người chắc cô ả cũng chẳng giở trò gì được
- Hân đứng đây, tao đi vào nhà vệ sinh lát!- Thư chạy đi, chỉ còn lại nó
“ Đây chẳng phải là cơ hội sao?” – Nhã Phương cô ta cười đểu
- Hân, xin lỗi chuyện đã qua. Chúng ta là bạn! – Cô ta nâng ly rượu trên tay cùng 1 lọ hương gì đó
Nó không uống rượu Nhã Phương đưa cho, chỉ đứng nghe thôi. Dường như nó cũng đề phòng nhỏ. Cô đâu ngờ người tính không bằng trời tính, đầu cô bắt đầu choáng váng, mắt dần dần nhắm lại, nó đã bị mùi hương ấy làm ngất đi
Chỗ nó đứng gần lối ra vào nên được Nhã Phương dìu ra khỏi nhà hàng mà không ai biết. Vô tình có một chị phục vụ nhìn thấy điều này nhưng chỉ là người làm cô cũng cho qua
Anh Thư trở lại không thấy nó cũng nghĩ là nó đi đâu đấy thôi, Thư không nghi ngờ gì
Sau khi bàn chuyện với ông Minh Quang xong, tiệc cũng đã tàn
- Về thôi Thư!- Duy nói
- Hân, cô ấy đâu rồi?- Hắn nhìn quanh không thấy dáng hình quen thuộc của nó
- Thư đi vệ sinh xong không thấy Hân, cứ nghĩ nó đi đâu. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hân đâu cả! – Thư rất lo lắng
- Chẵng lẽ cô ấy xảy ra chuyện gì? – Hắn giờ rất hoảng hốt
- Bình tĩnh đi Huy! – Duy an ủi
Hoàng Anh nảy giờ đang “tâm tình” với Ngọc Mai nghe tiếng to cũng vào xem
- Có chuyện gì vậy mấy em? – H.Anh hỏi
- Khốn kiếp, chẵng lẽ là bắt cóc ư? Sinh nhật của tôi mà dám làm vậy, không biết ai liều mạng – Lần này cả Ngọc Mai cũng không nhịn nổi
- Bắt cóc, phải rồi. Nhã Phương cô ta đâu? – bây giờ nghe hắn nói mọi người mới suy nghĩ lại
- Thưa Quốc Huy thiếu gia, mới nảy tôi thấy một cô gái dìu một người đang bất tỉnh ra ngoài – Chị phục vụ mới nảy kính cẩn thưa
- Cô gái bị ngất ấy trong như thế nào? – Hắn làm rõ, linh cảm mách bảo rằng người con gái ấy chính là Bảo hân của anh. Anh còn chưa nói rõ tình cảm của mình với cô ấy mà…
- Tôi chỉ thấy cô ấy mặc chiếc váy 2 dây màu xanh và trên tóc thoảng qua chiếc kẹp tóc trắng rất đẹp – Chị phục vụ
- Vây người mang cô ấy đi là ai? Bà có nhìn rõ?
- Hình như là tiểu thư Nhã Phương ạ!
- Nhã Phương, lại chính là cô ta, con người khốn kiếp này, cô ta ăn gan hùm à? – Lần nảy cả đám bọn hắn đều tức giận nói lớn
- Chị lui đi, tôi sẽ cho người trọng thưởng – N.Mai nói với chị ấy
“ A, đúng rồi! Chiếc kẹp tóc mình tặng!” – Hắn như chợt nghĩ ra điều gì đấy!
/60
|