Edit: Thập Ác Bất Xá.
Beta: Kỷ Kỷ.
“Văn Yến, tôi nói cho cậu lần cuối, nếu cậu không về cái nhà này nữa thì về sau vĩnh viễn đừng trở về, dù cậu có chết bên ngoài tôi cũng không quản!”
Văn Hạo thấy thái độ cường ngạnh của cậu, bị chọc giận không nhẹ.
Đối mặt với cha đang bừng bừng lửa giận, Văn Yến chỉ nhẹ nhàng đáp hai chữ: “Được thôi”. Thiếu niên vẫn cười như cũ, trong đó mang theo sự không quan tâm cùng phản nghịch.
Cha tức giận không nhẹ, xoay người lên xe, nặng nề đóng cửa.
“Oành”một tiếng,chiếc xe khởi động, tựa hồ mang theo sự tức giận.
Nhìn chiếc xe chạy băng băng dần dần biến mất ở nơi cuối cùng của bóng đen nồng đậm, nụ cười hoang đường treo trên khóe môi Văn Yến mới dần dần phai nhạt, thẳng đến khi biến mất, đáy mắt hiện lên sắc lạnh. Cậu xoay người, nện một quyền phát tiết lên cột đèn, phát ra một thanh âm nặng nề.
Xương ngón tay dục nứt.
Hắn thở hổn hển từng tiếng, giương mắt lên liền thấy Ôn Niệm Niệm đứng bên đường. Nàng ngơ ngác đứng nhìn,bóng đen từ sau lưng lan tràn ….. Tay phải Văn Yến bỗng nhiên buông ra,giấu sau lưng.Hai người cách một con đường cái,đối diện nhìn nhau.
Thật lâu sau,Ôn Niệm Niệm rốt cuộc cũng mở miệng nói:”Nếu không cam lòng,vậy chứng minh chính mình đi.”
“Không có gì không cam lòng.” Văn Yến nhàn nhạt nói:”Lão tử không để bụng.”
“ Nếu không để bụng thì không khổ sở.”
“Cô thì biết cái gì! “
Văn Yến bỗng dưng xoay người, nắm lấy cổ áo Niệm Niệm, ấn lên cột đèn đường:”Lão tử đã không có tâm… mặc dù hiện tại có… về sau cũng sẽ không có.”
Ôn Niệm Niệm không phản kháng, bởi vì hắn không dùng lực, chỉ là cổ bị thân thể kia cường thế áp chế khiến cô có chút khó thở. Cảm thụ được sự áp bách trên thân thể hắn, gian nan hỏi:”Cậu nói … Cái gì?”
“Bác sĩ nói đến năm 20 tuổi, lão tử sẽ hoàn toàn mất trí, cô có hiểu đó là gì không.”
Toàn thân Ôn Niệm Niệm như bị sét đánh, cô đương nhiên hiểu, vậy Văn Yến … Sẽ điên. “Hết thảy đối với tôi mà nói, đều phí công.”
Hắn đè thấp âm thanh, hung hăng nói:“Tôi vĩnh viễn không bao giờ có khả năng, chứng minh chính mình."
Sau hôm Nguyên Tiêu đó, tâm trạng Ôn Niệm Niệm cũng không quá tốt, bởi vì đã có hồi ức của nguyên chủ nên cô đương nhiên biết được tư vị của phế vật ngu xuẩn bị mọi người khinh thường là gì.
Mà Văn Yến cũng không phải phế vật, chỉ là hắn sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, sẽ điên mất. Tuy rằng bệnh tật ở phương diện tinh thần có khả năng di truyền, nhưng không phải một trăm phần trăm. Hiện tại, trạng thái tinh thần của Văn Yến không được lạc quan, tính cách hắn gần như cố chấp, rất có khả năng là điềm báo của sự mất trí.
Trong lòng Ôn Niệm Niệm cảm thấy rất khổ sở, lúc nhỏ hắn là người duy nhất làm bạn với cô. Cho dù có biện pháp gì, cô nhất định sẽ giúp hắn.
Sau khi khai giảng, toàn bộ tinh lực của Ôn Niệm Niệm đều đặt lên việc học tập, đương nhiên thành tích cũng tiến bộ ở đâu ra đấymNàng học tập rất nhiều, cũng có nghiên cứu một chút phương diện tinh thần ngoại văn chuyên tác,muốn giúp Văn Yến một tay.
Giữa trưa cuối tuần, Ôn Đình Hiên mang theo Diệp Tân Ý cùng Ôn Niệm Niệm tham gia tiệc gia đình tụ hội nho nhỏ một lần.
Liên hoan của gia đình hào môn đều giống nhau, cơ bản là người trong các gia tộc và các chi liên lạc bồi đắp tình cảm, cũng để cho vãn bối có cơ hội quen biết, mở rộng nhân mạch. Tựa như Ôn gia cùng Giang gia thường xuyên lui tới, Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ quen biết nhau rất sớm. Nhưng cô không ngờ tới buổi liên hoan này lại là cùng Văn gia.
Trên bàn cơm, Ôn Niệm Niệm gặp được cha Văn Yến, Văn Hạo. Buổi tối hôm đó cách một màn đêm nên Ôn Niệm Niệm không thấy rõ bộ dáng của ông. Nhưng tại giây phút này, dưới ánh đèn, cô đã thấy rất rõ ràng.
Văn Hạo so với Ôn Đình Hiên trông lớn tuổi hơn rất nhiều, tóc đã điểm bạc, nhưng mà khí chất lỗi lạc bất phàm, không giống những nam trung niên dầu mỡ * hoàn toàn tương phản, dáng người bảo trì tốt, ngũ quan cũng là anh tuấn. Ngũ quan xinh đẹp của Văn Yến hiển nhiên là thừa hưởng từ gen cha. Ôn gia cùng Văn gia mới vừa bắt đầu bàn bạc, cho nên cũng là lần đầu hai nhà liên hoan
( P/s: dầu mỡ hiểu là một màu, không có gì thay đổi, khác biệt.)
Đây cũng là lần đầu Ôn Niệm Niệm gặp vị chim tu hú cướp tổ sinh tử * nhà Văn Yến, Văn Bác Nghệ.
(P/s: chim tu hú cướp tổ sinh tử, khi đến mùa,chim tu hú mẹ sẽ đẻ trứng vào tổ các con chim khác để chúng ấp trứng.Chim tu hú con nở ra sẽ tìm giết hết những con chim non và trứng trong tổ để độc chiếm thức ăn do chim mẹ khác mang về.Khi lớn lên,đủ lông đủ cánh,tu hú con sẽ bay đi mà không quan tâm gì. Đại khái câu này thường để nói kẻ vô ơn hoặc kẻ cướp những thứ thuộc về người khác.)
Tuổi hắn nhìn qua đích xác cùng Văn Yến không phân cao thấp, bề ngoài cũng tính là đoan chính, nhưng mắt tam giác, tương đối nhỏ,so với giá trị nhan sắc thần tiên của Văn Yến kém xa.
Ngồi bên cạnh Văn Bác Nghệ là mẹ hắn,cũng chính là nữ chủ nhân Văn gia do tiểu tam thượng vị, Giang Tuyết Nhu. Giang Tuyết Nhu xác thực xinh đẹp, đôi mắt to, mũi cao thẳng, tràn ngập collagen, nhìn qua tương đối trẻ tuổi.
Nhưng mấu chốt là … Bố mẹ đều anh tuấn xinh đẹp, theo lý thuyết, giá trị nhan sắc của Văn Bác Nghệ phải không thấp mới đúng. Nhưng Văn Bác Nghệ lại không quá đẹp.
Ôn Niệm Niệm đánh giá khuôn mặt tương đối giống búp bê phương Tây của Giang Tuyết Nhu âm thầm suy đoán, khả năng duy nhất chính là, mặt của người phụ nữ này, xem chừng hơn nửa không quá chân thật.
Beta: Kỷ Kỷ.
“Văn Yến, tôi nói cho cậu lần cuối, nếu cậu không về cái nhà này nữa thì về sau vĩnh viễn đừng trở về, dù cậu có chết bên ngoài tôi cũng không quản!”
Văn Hạo thấy thái độ cường ngạnh của cậu, bị chọc giận không nhẹ.
Đối mặt với cha đang bừng bừng lửa giận, Văn Yến chỉ nhẹ nhàng đáp hai chữ: “Được thôi”. Thiếu niên vẫn cười như cũ, trong đó mang theo sự không quan tâm cùng phản nghịch.
Cha tức giận không nhẹ, xoay người lên xe, nặng nề đóng cửa.
“Oành”một tiếng,chiếc xe khởi động, tựa hồ mang theo sự tức giận.
Nhìn chiếc xe chạy băng băng dần dần biến mất ở nơi cuối cùng của bóng đen nồng đậm, nụ cười hoang đường treo trên khóe môi Văn Yến mới dần dần phai nhạt, thẳng đến khi biến mất, đáy mắt hiện lên sắc lạnh. Cậu xoay người, nện một quyền phát tiết lên cột đèn, phát ra một thanh âm nặng nề.
Xương ngón tay dục nứt.
Hắn thở hổn hển từng tiếng, giương mắt lên liền thấy Ôn Niệm Niệm đứng bên đường. Nàng ngơ ngác đứng nhìn,bóng đen từ sau lưng lan tràn ….. Tay phải Văn Yến bỗng nhiên buông ra,giấu sau lưng.Hai người cách một con đường cái,đối diện nhìn nhau.
Thật lâu sau,Ôn Niệm Niệm rốt cuộc cũng mở miệng nói:”Nếu không cam lòng,vậy chứng minh chính mình đi.”
“Không có gì không cam lòng.” Văn Yến nhàn nhạt nói:”Lão tử không để bụng.”
“ Nếu không để bụng thì không khổ sở.”
“Cô thì biết cái gì! “
Văn Yến bỗng dưng xoay người, nắm lấy cổ áo Niệm Niệm, ấn lên cột đèn đường:”Lão tử đã không có tâm… mặc dù hiện tại có… về sau cũng sẽ không có.”
Ôn Niệm Niệm không phản kháng, bởi vì hắn không dùng lực, chỉ là cổ bị thân thể kia cường thế áp chế khiến cô có chút khó thở. Cảm thụ được sự áp bách trên thân thể hắn, gian nan hỏi:”Cậu nói … Cái gì?”
“Bác sĩ nói đến năm 20 tuổi, lão tử sẽ hoàn toàn mất trí, cô có hiểu đó là gì không.”
Toàn thân Ôn Niệm Niệm như bị sét đánh, cô đương nhiên hiểu, vậy Văn Yến … Sẽ điên. “Hết thảy đối với tôi mà nói, đều phí công.”
Hắn đè thấp âm thanh, hung hăng nói:“Tôi vĩnh viễn không bao giờ có khả năng, chứng minh chính mình."
Sau hôm Nguyên Tiêu đó, tâm trạng Ôn Niệm Niệm cũng không quá tốt, bởi vì đã có hồi ức của nguyên chủ nên cô đương nhiên biết được tư vị của phế vật ngu xuẩn bị mọi người khinh thường là gì.
Mà Văn Yến cũng không phải phế vật, chỉ là hắn sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, sẽ điên mất. Tuy rằng bệnh tật ở phương diện tinh thần có khả năng di truyền, nhưng không phải một trăm phần trăm. Hiện tại, trạng thái tinh thần của Văn Yến không được lạc quan, tính cách hắn gần như cố chấp, rất có khả năng là điềm báo của sự mất trí.
Trong lòng Ôn Niệm Niệm cảm thấy rất khổ sở, lúc nhỏ hắn là người duy nhất làm bạn với cô. Cho dù có biện pháp gì, cô nhất định sẽ giúp hắn.
Sau khi khai giảng, toàn bộ tinh lực của Ôn Niệm Niệm đều đặt lên việc học tập, đương nhiên thành tích cũng tiến bộ ở đâu ra đấymNàng học tập rất nhiều, cũng có nghiên cứu một chút phương diện tinh thần ngoại văn chuyên tác,muốn giúp Văn Yến một tay.
Giữa trưa cuối tuần, Ôn Đình Hiên mang theo Diệp Tân Ý cùng Ôn Niệm Niệm tham gia tiệc gia đình tụ hội nho nhỏ một lần.
Liên hoan của gia đình hào môn đều giống nhau, cơ bản là người trong các gia tộc và các chi liên lạc bồi đắp tình cảm, cũng để cho vãn bối có cơ hội quen biết, mở rộng nhân mạch. Tựa như Ôn gia cùng Giang gia thường xuyên lui tới, Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ quen biết nhau rất sớm. Nhưng cô không ngờ tới buổi liên hoan này lại là cùng Văn gia.
Trên bàn cơm, Ôn Niệm Niệm gặp được cha Văn Yến, Văn Hạo. Buổi tối hôm đó cách một màn đêm nên Ôn Niệm Niệm không thấy rõ bộ dáng của ông. Nhưng tại giây phút này, dưới ánh đèn, cô đã thấy rất rõ ràng.
Văn Hạo so với Ôn Đình Hiên trông lớn tuổi hơn rất nhiều, tóc đã điểm bạc, nhưng mà khí chất lỗi lạc bất phàm, không giống những nam trung niên dầu mỡ * hoàn toàn tương phản, dáng người bảo trì tốt, ngũ quan cũng là anh tuấn. Ngũ quan xinh đẹp của Văn Yến hiển nhiên là thừa hưởng từ gen cha. Ôn gia cùng Văn gia mới vừa bắt đầu bàn bạc, cho nên cũng là lần đầu hai nhà liên hoan
( P/s: dầu mỡ hiểu là một màu, không có gì thay đổi, khác biệt.)
Đây cũng là lần đầu Ôn Niệm Niệm gặp vị chim tu hú cướp tổ sinh tử * nhà Văn Yến, Văn Bác Nghệ.
(P/s: chim tu hú cướp tổ sinh tử, khi đến mùa,chim tu hú mẹ sẽ đẻ trứng vào tổ các con chim khác để chúng ấp trứng.Chim tu hú con nở ra sẽ tìm giết hết những con chim non và trứng trong tổ để độc chiếm thức ăn do chim mẹ khác mang về.Khi lớn lên,đủ lông đủ cánh,tu hú con sẽ bay đi mà không quan tâm gì. Đại khái câu này thường để nói kẻ vô ơn hoặc kẻ cướp những thứ thuộc về người khác.)
Tuổi hắn nhìn qua đích xác cùng Văn Yến không phân cao thấp, bề ngoài cũng tính là đoan chính, nhưng mắt tam giác, tương đối nhỏ,so với giá trị nhan sắc thần tiên của Văn Yến kém xa.
Ngồi bên cạnh Văn Bác Nghệ là mẹ hắn,cũng chính là nữ chủ nhân Văn gia do tiểu tam thượng vị, Giang Tuyết Nhu. Giang Tuyết Nhu xác thực xinh đẹp, đôi mắt to, mũi cao thẳng, tràn ngập collagen, nhìn qua tương đối trẻ tuổi.
Nhưng mấu chốt là … Bố mẹ đều anh tuấn xinh đẹp, theo lý thuyết, giá trị nhan sắc của Văn Bác Nghệ phải không thấp mới đúng. Nhưng Văn Bác Nghệ lại không quá đẹp.
Ôn Niệm Niệm đánh giá khuôn mặt tương đối giống búp bê phương Tây của Giang Tuyết Nhu âm thầm suy đoán, khả năng duy nhất chính là, mặt của người phụ nữ này, xem chừng hơn nửa không quá chân thật.
/93
|