Ôn Niệm Niệm cầm trà sữa nóng hầm hập, cùng Quý Trì cãi nhau ầm ĩ lên lầu, Giang Dữ giống như gia trưởng của hai đứa trẻ lớn này, đi ở phía sau, trong tay cầm theo một hộp khoai tây nóng.
Trong phòng nghiên cứu và thảo luận, mấy người nhìn thấy Ôn Loan, đều có chút giật mình.
Căn Di vội vàng đứng dậy giải thích nói: "Vương lão sư nói anh ấy làm ra đề kia, chính thức gia nhập tổ chúng ta."
Lấy chỉ số thông minh của Ôn Loan, có thể làm ra đề đó cũng thực bình thường.
Ôn Niệm Niệm cao hứng cực kỳ, vỗ bả vai Ôn Loan, đối mọi người nói: "Tới đây, chính thức giới thiệu một chút, đây là anh học nhà tớ, Ôn Loan, về sau mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Quý Trì lập tức nhảy dựng lên, ngồi vào bên người anh, ôm lấy bờ vai, thực tự quen thuộc mà nói: "Không thành vấn đề! Anh của Ôn Niệm Niệm, cũng chính là đại ca chúng ta."
Ôn Loan hơi hơi nghiêng người, vốn dĩ muốn nói, anh không phải đại họ ai, càng không phải đại ca, chỉ là mọi người nhiệt tình như vậy, lời này ngạnh trong cổ họng không có mặt mũi nói ra.
Bởi vì có thành viên mới gia nhập, Quý Trì thực hưng phấn, lôi kéo Ôn Loan lải nhải, đem hoạt động hàng ngày của tổ đều nói một lần.
"Tổ chúng ta tuy rằng hằng ngày đều thảo luận rất buồn tẻ, nhưng sau khi chấm dứt sẽ đi liên hoan, mục tiêu lớn nhất của em cùng đồng học Ôn Niệm Niệm, chính là đem toàn bọi mỹ thực sau phố, càn quét một lần, ha ha ha, về sau đi cùng nhau."
Mắt Ôn Loan nhìn trà sữa và gói đồ ăn vạt trong tay Ôn Niệm Niệm, khuôn mặt trầm trầm nói: "Tôi sẽ không ăn những cái đó cùng mấy cô cậu..."
"Không sao cả!" Quý Trì chụo một cái thật mạnh ở trên vai Ôn Loan: "Anh nhìn vị kia đi, ngay từ đầu cậu ấy cũng nói không ăn không ăn, hiện tại... Không phải ăn đến nghiện sao."
Ôn Loan theo hướng ngón tay cậu chỉ, nhìn phía Giang Dữ đang một bên làm bài, một bên chuyên chú ăn khoai tây.
Dung nhan thật đẹp, khí chất thanh quý, dầu chiên khoai tây cũng có thể làm ra hương vị như cậu đang ăn cơm ngon cao cấp.
Giang Dữ chú ý tới Ôn Loan đang nhìn, ngẩng đầu, tăm xuyên khoai tây cũng dừng một chút, hỏi: "Ăn không?"
Ôn Loan:......
Đây rốt cuộc là cái tổ gì!
Ôn Niệm Niệm nhìn sắc mặt này của Ôn Loan, biết anh chính là khó chịu, rốt cuộc, đã từng là thiếu niên kiêu ngạo như vậy, bỗng nhiên lưu lạc vào hìan cảnh quẫn bách, lại còn ở cảm xúc kịch liệt nhất của tuổi dậy thì, ai cũng sẽ chịu không nổi.
Nhưng mà cô tin tưởng, về sau sẽ chậm rãi tốt lên.
Trong quá trình thảo luận, Ôn Niệm Niệm cùng Giang Dữ phân biệt liệt kê ra giải pháp của bản thân, Căn Di nhỏ giọng chỉ ra phép tính tiện tư duy, cuối cùng được phương pháp giải tối ưu đối với đề này.
Quý Trì điên cuồng ghi chú.
Toàn bộ hành trình, Ôn Loan một lời không nói, thờ ơ lạnh nhạt.
Ôn Niệm Niệm thấy Ôn Loan vẫn luôn không nói chuyện, hỏi: "Anh, đề này, anh có ý kiến gì không?"
Ôn Loan lười nhác mà nói: "Không có."
Quý Trì thấy thế, buông notebook trong tay xuống, nhắc nhở nói: "Học trưởng Ôn Loan, quy củ của tổ chúng ta là, thời điểm thảo luận, mỗi người đều phải phát biểu ý kiến, không thể bỏ qua."
Ngay cả Quý Trì, đều phải nói ý nghĩ của mình một chút, cho dù sai lầm cũng được.
Ôn Loan lạnh nhạt đông cứng mà nói: "Tôi không có cái nhìn."
"Ách."
Quý Trì xấu hổ mà cười cười, nhưng mà quy củ chính là quy củ, vài vị đồng học gia nhập lúc trước, vì sao mỗi lần hội thảo đều nói không nên lời, chủ động rời khỏi.
Ý nghĩa của hội thảo ở chỗ mỗi người đều phải gia nhập thảo luận, đầu óc gió lốc, có đôi khi có thể va chạm tư duy.
"Vậy, tùy tiện giảng hai câu được không." Quý Trì vẫn không chịu từ bỏ: "Cái gì cũng được, cùng nhau thảo luận."
"Tôi nói." Trên mặt Ôn Loan hiện lên một tia biểu tình không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có cái nhìn."
Chuyển động của cây bút trong tay Giang Dữ bỗng nhiên dừng lại, biểu tình lạnh lãnh, nói: "Nếu tới, phải tuân thủ quy củ, bằng không, xin mời rời đi."
Ôn Loan lạnh lùng mà nhìn phía Giang Dữ, Giang Dữ không chút sợ hãi mà ngẩng đầu, nhìn thẳng anh.
Ánh mắt hai người giằng co, không khí xảy ra biến hóa vi diệu.
Quý Trì vội vàng hòa hoãn không khí nói: "Học trưởng Ôn Loan hôm nay tới ngày đầu tiên, không biết quy tắc của chúng ta, không trách được, lần sau chuẩn bị."
"Đúng vậy, dù sao hôm nay chúng ta cũng đã thảo luận ra kết quả, chờ lần sau thảo luận, kêu anh chuẩn bị, rồi lên tiếng." Ôn Niệm Niệm vội vàng tách đề tài, nói: "Đúng rồi đúng rồi, tập huấn doanh Đại học Duyên Tân đến cuối tuần, còn không có thời gian mà viết đơn đâu."
Quý Trì cười ha hả mà nói: "Tớ đã trình."
Ôn Niệm Niệm tò mò hỏi: "Cậu cũng tham gia?"
"Tại sao tớ không thể tham gia." Quý Trì kháng nghị: "Khinh thường tớ à."
"Ha ha ha, không có."
"Cậu rõ ràng có."
Hai người một trận nói chọc cười, bất động thanh sắc mà đem đề tài không thoải mái lật sang trang khác.
Giang Dữ nhìn Ôn Loan, cũng cảm giác được học trưởng chân trái có tật này, là con nhím.
Ôn Niệm Niệm lại quay đầu nhìn phía Ôn Loan: "Anh, tập huấn doanh thiên tài có muốn tham gia không, tổ chúng ta đều sẽ đi."
Ánh mắt Ôn Lan dời xuống, không có trả lời cô.
Ôn Niệm Niệm nhìn đến nạng của anh, đại khái cũng rõ ràng ý nghĩ, không hề hỏi tiếp.
Người giống như, đi chỗ nào cũng không tiện.
Quý Trì ngây ngốc mà nói: "Học trưởng Ôn Loan, anh cũng báo danh tham gia đi, lấy đầu óc anh, những đề đó khẳng định hoàn toàn không nói chơi! Tổ chúng ta đều báo danh, đến lúc đó cũng có thể chiếu cố anh mà!"
Sắc mặt Ôn Loan càng thêm khó coi, dưới bàn, Căn Di dùng sức kéo Quý Trì, kêu cậu đừng nói nữa.
"Chiếu cố tôi?" Ôn Loan bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng nói: "Cậu như vậy... Có cái tư cách gì chiếu cố tôi?"
Lời vừa nói ra, Quý Trì bỗng nhiên câm miệng, như bị bớt sức lực thời giờ toàn thân, có chút nhụt chí.
Đúng vậy, lấy ttrình độ của cậu, có thể qua vòng đấu loại hay không đều khó nói, có cái tư cách gì nói như vậy.
"Bang" một tiếng, bút trên tay Giang Dữ đột nhiên ấn ở mặt bàn, đem Ôn Niệm Niệm hoảng sợ.
Cậu nhìn Ôn Loan, lạnh lùng nói: "Tôi không biết anh vì sao gia nhập tổ, nhưng nơi này không phải nơi anh tùy ý phát tiết địa, đem tính tình này thu hồi đi, nếu không, tôi sẽ đuổi anh đi."
Ôn Niệm Niệm nhìn Giang Dữ, khuôn mặt anh tuấn hơi hơi có chút phiếm hồng, ánh mắt lại rất tối, mang theo một cổ hàn ý lạnh thấu xương.
Nhìn ra được, thật sự không thể nhịn được nữa, sinh khí.
Nếu cậu không phát giận, Ôn Niệm Niệm sắp đã quên, Giang Dữ mới là tổ trưởng của tổ này, cậu đang ở giữ gìn tổ viên, cũng là bạn bè.
Ôn Loan cũng không biết bản thân vì sao sẽ gia nhập cái tổ này, cho rằng có sự không giống nhau, hiện tại xem, tựa hồ cũng không có gì là không giống nhau cả.
Thế giới này, dựa vào cái gì đối xử bạn không giống người khác.
Người tàn tật, đi trên đường sẽ khiến người khác nhìn vài lần, còn trông cậy bọn họ có thể đem bản thân trở thành người bình thường sao.
"Quấy rầy."
Ôn Loan cầm lấy nạng, đứng dậy rời đi, thời điểm ra cửa vừa lúc đụng phải lão Vương.
"Ai ai, đồng học Ôn Loan, em đi đâu vậy?"
Ôn Loan không có trả lời, lập tức rời đi.
Lão Vương đi vào phòng nghiên cứu và thảo luận, cũng chú ý tới không khí cứng đờ trong phòng, tò mò hỏi: "Các em bắt nạt?"
Quý Trì vội vàng giải thích nói: "Học trưởng Ôn Loan không muốn tham gia thảo luận, nhưng mà... Cũng không phải nguyên nhân này, là Ôn Niệm Niệm hỏi anh ấy muốn tham gia tập huấn doanh hay không, em nói có thể chiếu cố anh ấy, kết quả..."
Cậu lẩm bẩm nửa ngày, cũng nói không nên lời nguyên cớ là gì: "Không thể hiểu được, chúng em cũng chưa làm cái gì mà."
Đúng vậy, một đại thiếu gia từ nhỏ sinh hoạt dưới sự ngọt ngào của cha mẹ, rất khó lý giải mâu thuẫn trong lòng Ôn Loan.
Lão Vương buông tiếng thở dài, nói: "Bởi vì nguyên nhân thân thể, đồng hohc Ôn Loan tâm tư tương đối mẫn cảm, mọi người cần lý giải nhiều hơn, bao dung nhiều hơn, tổ chúng ta không chỉ có giải bài, càng là một đại gia đình có tình yêu hơn, không được bài xích tâm tư thành viên mới."
Giang Dữ bỗng nhiên mở miệng nói: "Vấn đề là từ anh ta, nếu mở miệng sẽ đả thương người là thói quen, tổ chúng ta... Ít nhất cá nhân em, không đồng ý."
Một phương diện Ôn Niệm Niệm cảm thấy có chút khó chịu, về phương diện khác, bộ dáng Giang Dữ bênh vực người mình như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Cậu thật sự thực coi trọng đồng bọn.
Vương lão sư có chút khó xử, tuy rằng ông là lão sư của tổ chỉ, nhưng tổ chức hoạt động hàng ngày của tổ, đều là các bạn học tự giác tham dự, nếu Ôn Loan không chịu tuân thủ quy tắc tham gia thảo luận, làm tổ trưởng, Giang Dữ có quyền lực xoá tên.
"Vậy... Nếu thật sự không hợp, thôi bỏ đi." Vương lão sư rất tiếc hận mà nói: "Tình huống của đồng học Ôn Loan tương đối đặc thù, có lẽ không rất thích hợp với tổ chúng ta."
"Em từ trước tới nay không cảm thấy anh ta đặc thù, nếu vào được, giống như các bạn học bình thường, đều phải theo quy củ." Giang Dữ nói: "Nếu cảm thấy tình huống bản thân đặc thù, em phải cho thêm đặc quyền, đó là điều không có khả năng."
"Cậu nghĩ sai rồi, anh ấy không phải người như thế!"
Người nói lời này... Là Căn Di ngồi ở bàn dài cuối vẫn không hé răng.
Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì đồng thời hướng ánh mắt kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy cô chậm rãi đứng lên, tay chống ở trên bàn, lặp lại: "Anh ấy không phải như lời cậu nói."
Giang Dữ bình tĩnh đáp: "Ít nhất tớ thấy, chính là như vậy."
"Cậu, cậu không hiểu."
"Tớ không cần hiểu, cũng không có hứng thú hiểu."
Giang Dữ thu thập tư liệu ôn tập và giấy nháp trên bàn, cất vào cặp chuẩn bị rời đi.
Căn Di ngăn cản đường cậu: "Như vậy, tớ có thể khẩn cầu cậu được hay không, hiểu một chút."
Miệng Quý Trì cùng Ôn Niệm Niệm đều biến thành hình chữ O, đồng học Căn Di trước nay phúc hậu và vô hại, thế nhưng phản bác Giang Dữ, thái độ còn cứng... như vậy.
Cảm xúc của cô thực kích động, thân thể hơi hơi run rẩy, gằn từng chữ một mà nói: "Anh... anh ấy so bất kì ai nào đều hy vọng việc đối đãi trở thành người thường, xin cậu... Không chỉ dựa vào ấn tượng mặt ngoài, tùy tiện định nghĩa một người."
Ánh mắt Căn Di khi nói những lời, so với bất kì thời điểm nào ở quá khứ, đều thêm kiên định.
Mắt nhìn trận mâu thuẫn này sắp thăng cấp vì mâu thuẫn giữa tổ viên, Quý Trì vội vàng mở miệng giảm bớt: "Giang Dữ không phải kia ý tứ đó."
"Tớ chính là ý này."
Giang Dữ cực kiên quyết mà nói: "Tớ không có thời gian và kiên nhẫn đi tìm hiểu anh ta là cái dạng người gì, có lẽ tớ hiểu lầm, nhưng không có thành kiến. Biểu hiện vừa nãy đích xác tràn ngập khiêu khích, đây là nhận thức của tớ, tớ sẽ không vì cái này mà đi xin lỗi, bởi vì nên người xin lỗi, là anh ta."
Ôn Niệm Niệm biết, một phen lời nói này của Giang Dữ, hợp tình hợp lý.
Cậu chính là một người như vậy, nội tâm thành một bộ hệ thống bình tĩnh, rất ít thời điểm xử trí theo cảm tính.
Căn Di nghiêm túc nghe cậu nói xong, sau đó trả nói: "Vận chuyển của thế giới này có lẽ có thể dùng công thức vật lý hoặc là toán học để giải thích, nhưng người với người ở chung, vốn dĩ không thể dùng số trị tuyệt đối cân nhắc, nếu Ôn Niệm Niệm nói sai, làm sai, cậu cũng không chút do dự đem cậu ấy đuổi đi?"
Cô ấy nhắc tới Ôn Niệm Niệm, Giang Dữ bỗng nhiên thất ngữ.
Để tay lên ngực tự hỏi, làm không được.
Nếu là lời cô nói, Giang Dữ không làm được lãnh khốc vô tình.
Người cùng người ở chung, yêu cầu sự thông cảm và lý giải, bạn bè... Còn không phải như vậy sao.
Ôn Niệm Niệm đỡ đỡ trán, cảm thấy có điểm xấu hổ nhẹ, làm sao bỗng nhiên nhắc cô, nói về Quý Trì không được à.
Nhưng mà, Giang Dữ giống như đích xác động dung.
Thật lâu sau, cậu nói: "Ôn Loan cần xin lỗi Quý Trì."
Quý Trì liên tục xua tay: "Không cần xin lỗi, đều là việc nhỏ..."
Một đạo ánh mắt sắc bén của Giang Dữ qua đi, cậu lập tức thức thời câm miệng.
......
Chạng vạng, Ôn Loan thong thả đi bên khu dạy học đến cổng trường.
Bên người là sân thể dục, có đám nam sinh chơi bóng thét to, cũng có các nữ sinh hò hét cố lên.
Hoàng hôn chiếu rọi, từng cái bóng linh hoạt nhảy lên, bị kéo dài trên tường.
Có rất nhiều nam sinh giống nhau, bóng rổ từng là hạng mục vận mục anh nhiệt tình yêu thích nhất, hiện tại, cơ hồ không có dũng khí đi tới sân thể dục liếc mắt một cái.
Người sẽ luôn trốn tránh những đồ vật dùng hết sức đều không chiếm được.
Bước chân không khỏi nhanh hơn.
Đúng lúc này, một quả bóng rổ bay qua, vững vàng nện lên bải vai Ôn Loan.
Trọng tâm Ôn Loan không xong, lảo đảo vài bước, té ngã trên mặt đất.
Nạng cũng rời tay, rơi trên bên cạnh.
Cách đó không xa trên sân bóng rổ, có tiếng vui cười của nhóm nam sinh truyền đến ――
"Ai nha ngượng ngùng, bóng không có mắt."
"Đây không phải Ôn Loan sao."
"Xác suất đụng đến vị tàn tật xuất sắc này, so với ném bóng trúng rổ còn thấp hơn, Triệu Điệp Phong, vận may cậu thật không tồi."
Triệu Điệp Phong đứng ở giữa giúp nam sinh kia, mặc một kiện sam vận động màu đen, dáng người cao gầy lại cường tráng, nâng cằm, khiêu khích mà nhìn Ôn Loan.
Hắn là đồng học cùng lớp Ôn Loan, ngày thường rất hoạt bát khiêu thoát, nam sinh ở lớp nhất hô bá ứng, là đầu của bọn họ.
Mọi người thấy hắn đều phải xưng một tiếng Phong ca, Ôn Loan lại cố tình, đối hắn làm như không thấy, lãnh mi mắt lạnh.
Nam sinh tuổi dậy thì, một ánh mắt không qua dễ dàng đánh lên.
Triệu Điệp Phong không quen nhìn Ôn Loan ngày thường cố ra vẻ, ngông cuồng cái gì mà ngông cuồng, cuồng rồi không phải bị tàn phế sao; thành tích tốt, cũng không phải là tàn phế sao.
Thậm chí... Hứa Thơ Đình hắn ái mộ đã lâu, giống như yêu thầm Ôn Loan.
Một kẻ tàn phế, dựa vào cái gì.
Triệu Điệp Phong khiêu khích mà đi qua, từ trên cao nhìn xuống Ôn Loan ở mặt đất, tựa như đang xem một nhuyễn trùng vặn vẹo.
Anh chật vật, làm lòng tự trọng hắn được thỏa mãn.
Chung quanh có nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, nói Triệu Điệp Phong bắt nạt Ôn Loan, có điểm quá phận.
Triệu Điệp Phong cười nói: "Ai nói lão tử bắt nạt cậu ta, quả bóng này không có mắt, lão tử đâu có biện pháp."
Đương nhiên, ai cũng biết Triệu Điệp Phong lấy cớ.
Hắn không quen nhìn Ôn Loan, toàn ban đều biết.
"Này, cậu mau đứng lên đi, bằng không người khác đều nói lão tử bắt nạt!"
Triệu Điệp Phong rũ mắt liếc Ôn Loan trên mặt đất, dùng giày chơi bóng chạm chạm nạng của anh: "Muốn lão tử đỡ cậu lên hay không."
Tay Ôn Loan chặt chẽ nắm thành quyền, huyệt thái dương nổi lên gân xanh, trong cổ họng lẩm bẩm ra một âm tiết trầm thấp――
"Cút."
"Nha, cậu nói loạn với ai đó." Triệu Điệp Phong ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Ôn Loan.
Đối với nam sinh mà nói, động tác vỗ mặt quả thực so với bạt tai càng làm người khác có cảm giác khuất nhục hơn, bởi vì đây là một loại thể lực ưu thế nghiền áp tuyệt đối.
Chỉ có người không thể đánh trả, mới có thể tùy ý để người khác vỗ mặt mình.
Ôn Loan hung hăng trừng mắt, ánh mắt tựa như dao nhỏ.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng không lớn không nhỏ, quả bóng xì một tiếng, ngay sau đó, bóng rổ bẹp bẹp bị ném tới bên chân Triệu Điệp Phong.
Triệu Điệp Phong kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ sinh mặt đồng phục màu trắng, đứng cách bọn họ không xa, thoạt nhìn giống như nhu nhu nhược nhược, nhưng.......
Dao gọt bút chì bị cô gắt gao nắm chặt trên tay, phương hướng của dao, đối diện Triệu Điệp Phong.
Cô gắt gao cắn môi dưới, môi thịt đều bị cắn đến trắng bệch, mắt hạnh đen như mực lộ ra một cỗ hận ý.
Triệu Điệp Phong không nhớ rõ mình nơi nào đắc tội tiểu nha đầu này, hỏi: "Này, cô làm sao lại làm hỏng bóng!"
"Vì bóng này không có mắt." Căn Di dùng thanh âm khàn khàn nói: "Dao của tôi, cũng không có mắt đâu."
Tư thế cô cầm dao, rất là thấm người, Triệu Điệp Phong nhìn sống lưng có chút lạnh, nói: "Mày... Lão tử chưa bao giờ so đo cùng nữ sinh."
Nói xong lời này, hắn nhặt quả bóng bị cắt lên, ngượng ngùng rời đi.
Nam sinh chung quanh cũng lập tức giải tán.
Căn Di nhanh chạy chậm lại đây, muốn nâng Ôn Loan dậy, Ôn Loan lại dùng sức đẩy tay cô ra, muốn dựa vào lực của bản thân bò dậy.
Tay anh sờ soạng lung tung trong bụi cỏ, Căn Di nhanh đem nạng dừng trên vườn hoa, đưa cho anh.
Đầu gối chân phải Ôn Loan nửa quỳ trên mặt đất, gian nan chống nửa người ngồi xổm lên.
Căn Di muốn đi dìu, lại nghe giọng nói đè nặng, nặng nề mà nói một câu: "Không cần lại đây."
Cô dừng bước chân lại.
Ôn Loan cắn răng, nắm chặt lan can vườn ươm bên người, đem hết sức lực toàn thân, đem thân thể hỏng của bản thân chống đỡ, đứng lên.
Anh muốn tự đứng lên, không ai có thể giúp.
Hiện tại không có, về sau... Càng sẽ không có.
Nạng bằng nhôm liên tiếp bị dập, anh ngồi trên đài vườn hoa, tay lung tung mà ở chỗ cỏ dại một lúc lâu, không có tìm thấy.
Bỗng nhiên, giống như phát tiết, dùng sức ném nạng xuống.
Lúc trước phong cảnh bao nhiêu, hiện tại chật vật bấy nhiêu.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, anh còn không thành thói quen.
Có lẽ vĩnh viễn sẽ không thành thói quen được, người giống anh, rốt cuộc vì sao phải sống...
Căn Di nhanh chạy tới nhặt nạng lên, đặt ở bên người, sau đó cùng vẫn duy trì khoảng cách ngồi ở cạnh bồn hoa lạnh như băng.
Thẳng đến ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn lui đi, màn đêm bao phủ.
"Đau không?" Căn Di đứng dậy hỏi.
Ôn Loan rốt cuộc bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt mà trả lời: "Đã sớm không đau."
Nói xong, anh nhặt nạng bị tàn phá trong tầm tay, khập khiễng rời đi.
Căn Di đút tay vào trong túi, sờ thấy hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ.
Trong lòng khó chịu cực kỳ.
Lúc này, Ôn Loan dừng bước chân lại, lấy một loại áp lực cực kỳ, nói: "Nhưng lúc ấy, thật sự đau!"
Căn Di ngẩng đầu, chiều hôm và bóng đêm đan xen, bóng dáng anh có chút mơ hồ.
Cô nhảy xuống bồn hoa, chạy chậm qua, đem kẹo đại bạch thỏ trong tay đút vào túi áo đồng phục của anh.
"Mặc kệ đau bao nhiêu, nhất định phải dũng cảm."
Rất nhiều năm về trước, khi anh gặp cô chật vật... Nói ra ba chữ này.
Nhưng phía sau còn có một câu không nói hết ―― bởi vì, anh nhất định sẽ bên cạnh em.
......
Lần hội thảo thứ hai của tổ, mọi người bao gồm Ôn Niệm Niệm, đều cho rằng Ôn Loan sẽ không đến.
Lại không nghĩ rằng, trước khi hội nghị bắt đầu ba phút, cửa phòng học bị đẩy ra.
Thiếu niên chống nạng, thong thả đi vào.
Anh mặc một kiện áo hoodie màu trắng sạch sẽ với quần dài đen, tóc hình như cũng xén một ít, nhìn qua có tinh thần hơn rất nhiều.
Anh đi vào, tất cả mọi người không nói gì.
Không khí... Đọng lại vài giây.
Ôn Loan đi đến cạnh Quý Trì, bước chân bỗng nhiên dừng lại, bàn tay tìm kiếm gù đó trong cặp sách một lát, đem một quyển tư liệu tự mình sửa sang, đưa tới trước mặt cậu.
Quý Trì: Sao?
Ôn Loan vốn dĩ cho rằng cậu có thể hiểu phương diện xin lỗi này, không nghĩ tới bộ dáng Quý Trì vẻ mặt ngốc bức, giống y hệt thành tích luôn không đi lên của cậu, còn ngu xuẩn đuổi theo: "Học trưởng Ôn Loan, anh rớt vở ôn tập."
Ôn Loan thực mất tự nhiên giải thích một câu: "Ngày đó, tôi không nên nói cậu như vậy."
Mọi người ngầm hiểu, à, đây là xin lỗi.
Không chỉ có xin lỗi miệng, còn có quà.
Quý Trì cũng sau một lâu mới phản ứng, hiểu được, tư liệu này là quà Ôn Loan cho cậu.
Đôi mắt lập tức sáng lên, như đoạt được vật quý.
Ôn Loan không hề để ý, thong thả mà đi vào vị trị cuối cùng của phòng nghiên cứu và thảo luận, ngồi xuống.
Mọi người ở đây, bao gồm lão sư Vương Hiểu Phong ngồi ở một bên, đồng thời đều nhìn phía Giang Dữ.
Giang Dữ cùng Ôn Loan nhìn nhau vài giây, ánh mắt hai người giao phong, hình như có tóe lửa.
Mọi người mạc danh đều cảm giác trong không khí tràn ngập sự không bình thường.
Phút chốc, ánh mắt Giang Dữ thanh thanh đạm đạm, từ trên người Ôn Loan rút về, tựa cái gì đều không phát sinh, tuyên bố bắt đầu cuộc thảo luận đề hôm nay.
Ôn Niệm Niệm lập tức nhấc tay, người thứ nhất lên tiếng.
Căn Di tiếp tục cùng cô, đem phương pháp giải đề gia tăng thêm một bước, Quý Trì trước sau như một sẽ không làm, nỗ lực ghi chú, viết lại đại khái lời mỗi người nói.
Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói, đều không hề quan tâm tới sự tình không thoải mái phía trước.
Cuối cùng, Giang Dữ nhìn phía Ôn Loan, nói: "Anh có ý kiến gì không?"
Gia nhập tổ, nhất định phải lên tiếng, ai cũng sẽ không ngoại lệ. Càng không bởi vì đặc thù, đánh vỡ quy tắc.
Ngay từ đầu, Căn Di cùng Ôn Niệm Niệm còn đổ mồ hôi, sợ Ôn Loan cực tuyệt lần thứ hai.
Giang Dữ cũng không phải là người dễ nói chuyện, nếu Ôn Loan cự tuyệt lần thứ hai, cậu khẳng định sẽ trực tiếp đuổi người đi.
Cũng may, lúc này, Ôn Loan đứng lên, thong thả đi tới trước bảng đen, viết xuống giải pháp của mình.
Một tay chữ nhỏ đẹp, chữ nếu giống như người, quy lại lộ ra một chút bừa bãi.
Anh lật đổ ba phương pháp giải đầu tiên, trực tiếp viết phương pháp tối ưu.
Căn Di nhìn thiếu niên đứng trước bảng đen, khóe miệng nhợt nhạt câu lên.
Thời gian làm thay đổi rất nhiều thứ, nhưng anh... ưu tú trước sau như một.
Ôn Loan buông phấn viết, một lần nữa trở lại vị trí, ngồi xuống.
Ôn Niệm Niệm quay đầu lại cười cười nhìn anh, dùng khẩu hình nói một chữ: "Tàn ác nha."
Đúng thật là tàn ác, hơn nữa gần nhất, trực tiếp làm cho mọi người không thể khinh thường,"ra oai phủ đầu".
Ánh mắt Giang Dữ đen nhánh, như cũ không có cảm xúc gì, nhưng mà sau khi Ôn Loan ngồi xuống, cậu mới cao giọng nói: "Hoan nghênh tổ viên mới."
Giang Dữ dắt đầu, mọi người lập tức bắt đầu vỗ tay, bạch bạch bạch... Tuy rằng ít người, nhưng vỗ tay nhiệt liệt, một đôi tay nhỏ của Ôn Niệm Niệm dùng sức vỗ, cao hứng cực kỳ.
Ngay Vương lão sư cũng nhịn không được vỗ tay, khóe mắt đầy ý cười.
Ôn Loan đã không nhớ rõ, một lần được hoan nghênh nhiệt liệt, là khi nào.
Đã rất lâu.
_________
Editor Kỷ:
Chép 8 trang văn xong về nhà định ngủ, mở máy đúng tròn 80☆
.-_-. Thế là lết xác đi edit, nghĩ mà thấy buồn:V
Vậy lên cứ chốt lịch nhé, từ giờ về sau 80☆ có chap mới, rảnh sẽ bão.
Trong phòng nghiên cứu và thảo luận, mấy người nhìn thấy Ôn Loan, đều có chút giật mình.
Căn Di vội vàng đứng dậy giải thích nói: "Vương lão sư nói anh ấy làm ra đề kia, chính thức gia nhập tổ chúng ta."
Lấy chỉ số thông minh của Ôn Loan, có thể làm ra đề đó cũng thực bình thường.
Ôn Niệm Niệm cao hứng cực kỳ, vỗ bả vai Ôn Loan, đối mọi người nói: "Tới đây, chính thức giới thiệu một chút, đây là anh học nhà tớ, Ôn Loan, về sau mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Quý Trì lập tức nhảy dựng lên, ngồi vào bên người anh, ôm lấy bờ vai, thực tự quen thuộc mà nói: "Không thành vấn đề! Anh của Ôn Niệm Niệm, cũng chính là đại ca chúng ta."
Ôn Loan hơi hơi nghiêng người, vốn dĩ muốn nói, anh không phải đại họ ai, càng không phải đại ca, chỉ là mọi người nhiệt tình như vậy, lời này ngạnh trong cổ họng không có mặt mũi nói ra.
Bởi vì có thành viên mới gia nhập, Quý Trì thực hưng phấn, lôi kéo Ôn Loan lải nhải, đem hoạt động hàng ngày của tổ đều nói một lần.
"Tổ chúng ta tuy rằng hằng ngày đều thảo luận rất buồn tẻ, nhưng sau khi chấm dứt sẽ đi liên hoan, mục tiêu lớn nhất của em cùng đồng học Ôn Niệm Niệm, chính là đem toàn bọi mỹ thực sau phố, càn quét một lần, ha ha ha, về sau đi cùng nhau."
Mắt Ôn Loan nhìn trà sữa và gói đồ ăn vạt trong tay Ôn Niệm Niệm, khuôn mặt trầm trầm nói: "Tôi sẽ không ăn những cái đó cùng mấy cô cậu..."
"Không sao cả!" Quý Trì chụo một cái thật mạnh ở trên vai Ôn Loan: "Anh nhìn vị kia đi, ngay từ đầu cậu ấy cũng nói không ăn không ăn, hiện tại... Không phải ăn đến nghiện sao."
Ôn Loan theo hướng ngón tay cậu chỉ, nhìn phía Giang Dữ đang một bên làm bài, một bên chuyên chú ăn khoai tây.
Dung nhan thật đẹp, khí chất thanh quý, dầu chiên khoai tây cũng có thể làm ra hương vị như cậu đang ăn cơm ngon cao cấp.
Giang Dữ chú ý tới Ôn Loan đang nhìn, ngẩng đầu, tăm xuyên khoai tây cũng dừng một chút, hỏi: "Ăn không?"
Ôn Loan:......
Đây rốt cuộc là cái tổ gì!
Ôn Niệm Niệm nhìn sắc mặt này của Ôn Loan, biết anh chính là khó chịu, rốt cuộc, đã từng là thiếu niên kiêu ngạo như vậy, bỗng nhiên lưu lạc vào hìan cảnh quẫn bách, lại còn ở cảm xúc kịch liệt nhất của tuổi dậy thì, ai cũng sẽ chịu không nổi.
Nhưng mà cô tin tưởng, về sau sẽ chậm rãi tốt lên.
Trong quá trình thảo luận, Ôn Niệm Niệm cùng Giang Dữ phân biệt liệt kê ra giải pháp của bản thân, Căn Di nhỏ giọng chỉ ra phép tính tiện tư duy, cuối cùng được phương pháp giải tối ưu đối với đề này.
Quý Trì điên cuồng ghi chú.
Toàn bộ hành trình, Ôn Loan một lời không nói, thờ ơ lạnh nhạt.
Ôn Niệm Niệm thấy Ôn Loan vẫn luôn không nói chuyện, hỏi: "Anh, đề này, anh có ý kiến gì không?"
Ôn Loan lười nhác mà nói: "Không có."
Quý Trì thấy thế, buông notebook trong tay xuống, nhắc nhở nói: "Học trưởng Ôn Loan, quy củ của tổ chúng ta là, thời điểm thảo luận, mỗi người đều phải phát biểu ý kiến, không thể bỏ qua."
Ngay cả Quý Trì, đều phải nói ý nghĩ của mình một chút, cho dù sai lầm cũng được.
Ôn Loan lạnh nhạt đông cứng mà nói: "Tôi không có cái nhìn."
"Ách."
Quý Trì xấu hổ mà cười cười, nhưng mà quy củ chính là quy củ, vài vị đồng học gia nhập lúc trước, vì sao mỗi lần hội thảo đều nói không nên lời, chủ động rời khỏi.
Ý nghĩa của hội thảo ở chỗ mỗi người đều phải gia nhập thảo luận, đầu óc gió lốc, có đôi khi có thể va chạm tư duy.
"Vậy, tùy tiện giảng hai câu được không." Quý Trì vẫn không chịu từ bỏ: "Cái gì cũng được, cùng nhau thảo luận."
"Tôi nói." Trên mặt Ôn Loan hiện lên một tia biểu tình không kiên nhẫn, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có cái nhìn."
Chuyển động của cây bút trong tay Giang Dữ bỗng nhiên dừng lại, biểu tình lạnh lãnh, nói: "Nếu tới, phải tuân thủ quy củ, bằng không, xin mời rời đi."
Ôn Loan lạnh lùng mà nhìn phía Giang Dữ, Giang Dữ không chút sợ hãi mà ngẩng đầu, nhìn thẳng anh.
Ánh mắt hai người giằng co, không khí xảy ra biến hóa vi diệu.
Quý Trì vội vàng hòa hoãn không khí nói: "Học trưởng Ôn Loan hôm nay tới ngày đầu tiên, không biết quy tắc của chúng ta, không trách được, lần sau chuẩn bị."
"Đúng vậy, dù sao hôm nay chúng ta cũng đã thảo luận ra kết quả, chờ lần sau thảo luận, kêu anh chuẩn bị, rồi lên tiếng." Ôn Niệm Niệm vội vàng tách đề tài, nói: "Đúng rồi đúng rồi, tập huấn doanh Đại học Duyên Tân đến cuối tuần, còn không có thời gian mà viết đơn đâu."
Quý Trì cười ha hả mà nói: "Tớ đã trình."
Ôn Niệm Niệm tò mò hỏi: "Cậu cũng tham gia?"
"Tại sao tớ không thể tham gia." Quý Trì kháng nghị: "Khinh thường tớ à."
"Ha ha ha, không có."
"Cậu rõ ràng có."
Hai người một trận nói chọc cười, bất động thanh sắc mà đem đề tài không thoải mái lật sang trang khác.
Giang Dữ nhìn Ôn Loan, cũng cảm giác được học trưởng chân trái có tật này, là con nhím.
Ôn Niệm Niệm lại quay đầu nhìn phía Ôn Loan: "Anh, tập huấn doanh thiên tài có muốn tham gia không, tổ chúng ta đều sẽ đi."
Ánh mắt Ôn Lan dời xuống, không có trả lời cô.
Ôn Niệm Niệm nhìn đến nạng của anh, đại khái cũng rõ ràng ý nghĩ, không hề hỏi tiếp.
Người giống như, đi chỗ nào cũng không tiện.
Quý Trì ngây ngốc mà nói: "Học trưởng Ôn Loan, anh cũng báo danh tham gia đi, lấy đầu óc anh, những đề đó khẳng định hoàn toàn không nói chơi! Tổ chúng ta đều báo danh, đến lúc đó cũng có thể chiếu cố anh mà!"
Sắc mặt Ôn Loan càng thêm khó coi, dưới bàn, Căn Di dùng sức kéo Quý Trì, kêu cậu đừng nói nữa.
"Chiếu cố tôi?" Ôn Loan bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng nói: "Cậu như vậy... Có cái tư cách gì chiếu cố tôi?"
Lời vừa nói ra, Quý Trì bỗng nhiên câm miệng, như bị bớt sức lực thời giờ toàn thân, có chút nhụt chí.
Đúng vậy, lấy ttrình độ của cậu, có thể qua vòng đấu loại hay không đều khó nói, có cái tư cách gì nói như vậy.
"Bang" một tiếng, bút trên tay Giang Dữ đột nhiên ấn ở mặt bàn, đem Ôn Niệm Niệm hoảng sợ.
Cậu nhìn Ôn Loan, lạnh lùng nói: "Tôi không biết anh vì sao gia nhập tổ, nhưng nơi này không phải nơi anh tùy ý phát tiết địa, đem tính tình này thu hồi đi, nếu không, tôi sẽ đuổi anh đi."
Ôn Niệm Niệm nhìn Giang Dữ, khuôn mặt anh tuấn hơi hơi có chút phiếm hồng, ánh mắt lại rất tối, mang theo một cổ hàn ý lạnh thấu xương.
Nhìn ra được, thật sự không thể nhịn được nữa, sinh khí.
Nếu cậu không phát giận, Ôn Niệm Niệm sắp đã quên, Giang Dữ mới là tổ trưởng của tổ này, cậu đang ở giữ gìn tổ viên, cũng là bạn bè.
Ôn Loan cũng không biết bản thân vì sao sẽ gia nhập cái tổ này, cho rằng có sự không giống nhau, hiện tại xem, tựa hồ cũng không có gì là không giống nhau cả.
Thế giới này, dựa vào cái gì đối xử bạn không giống người khác.
Người tàn tật, đi trên đường sẽ khiến người khác nhìn vài lần, còn trông cậy bọn họ có thể đem bản thân trở thành người bình thường sao.
"Quấy rầy."
Ôn Loan cầm lấy nạng, đứng dậy rời đi, thời điểm ra cửa vừa lúc đụng phải lão Vương.
"Ai ai, đồng học Ôn Loan, em đi đâu vậy?"
Ôn Loan không có trả lời, lập tức rời đi.
Lão Vương đi vào phòng nghiên cứu và thảo luận, cũng chú ý tới không khí cứng đờ trong phòng, tò mò hỏi: "Các em bắt nạt?"
Quý Trì vội vàng giải thích nói: "Học trưởng Ôn Loan không muốn tham gia thảo luận, nhưng mà... Cũng không phải nguyên nhân này, là Ôn Niệm Niệm hỏi anh ấy muốn tham gia tập huấn doanh hay không, em nói có thể chiếu cố anh ấy, kết quả..."
Cậu lẩm bẩm nửa ngày, cũng nói không nên lời nguyên cớ là gì: "Không thể hiểu được, chúng em cũng chưa làm cái gì mà."
Đúng vậy, một đại thiếu gia từ nhỏ sinh hoạt dưới sự ngọt ngào của cha mẹ, rất khó lý giải mâu thuẫn trong lòng Ôn Loan.
Lão Vương buông tiếng thở dài, nói: "Bởi vì nguyên nhân thân thể, đồng hohc Ôn Loan tâm tư tương đối mẫn cảm, mọi người cần lý giải nhiều hơn, bao dung nhiều hơn, tổ chúng ta không chỉ có giải bài, càng là một đại gia đình có tình yêu hơn, không được bài xích tâm tư thành viên mới."
Giang Dữ bỗng nhiên mở miệng nói: "Vấn đề là từ anh ta, nếu mở miệng sẽ đả thương người là thói quen, tổ chúng ta... Ít nhất cá nhân em, không đồng ý."
Một phương diện Ôn Niệm Niệm cảm thấy có chút khó chịu, về phương diện khác, bộ dáng Giang Dữ bênh vực người mình như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Cậu thật sự thực coi trọng đồng bọn.
Vương lão sư có chút khó xử, tuy rằng ông là lão sư của tổ chỉ, nhưng tổ chức hoạt động hàng ngày của tổ, đều là các bạn học tự giác tham dự, nếu Ôn Loan không chịu tuân thủ quy tắc tham gia thảo luận, làm tổ trưởng, Giang Dữ có quyền lực xoá tên.
"Vậy... Nếu thật sự không hợp, thôi bỏ đi." Vương lão sư rất tiếc hận mà nói: "Tình huống của đồng học Ôn Loan tương đối đặc thù, có lẽ không rất thích hợp với tổ chúng ta."
"Em từ trước tới nay không cảm thấy anh ta đặc thù, nếu vào được, giống như các bạn học bình thường, đều phải theo quy củ." Giang Dữ nói: "Nếu cảm thấy tình huống bản thân đặc thù, em phải cho thêm đặc quyền, đó là điều không có khả năng."
"Cậu nghĩ sai rồi, anh ấy không phải người như thế!"
Người nói lời này... Là Căn Di ngồi ở bàn dài cuối vẫn không hé răng.
Ôn Niệm Niệm cùng Quý Trì đồng thời hướng ánh mắt kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy cô chậm rãi đứng lên, tay chống ở trên bàn, lặp lại: "Anh ấy không phải như lời cậu nói."
Giang Dữ bình tĩnh đáp: "Ít nhất tớ thấy, chính là như vậy."
"Cậu, cậu không hiểu."
"Tớ không cần hiểu, cũng không có hứng thú hiểu."
Giang Dữ thu thập tư liệu ôn tập và giấy nháp trên bàn, cất vào cặp chuẩn bị rời đi.
Căn Di ngăn cản đường cậu: "Như vậy, tớ có thể khẩn cầu cậu được hay không, hiểu một chút."
Miệng Quý Trì cùng Ôn Niệm Niệm đều biến thành hình chữ O, đồng học Căn Di trước nay phúc hậu và vô hại, thế nhưng phản bác Giang Dữ, thái độ còn cứng... như vậy.
Cảm xúc của cô thực kích động, thân thể hơi hơi run rẩy, gằn từng chữ một mà nói: "Anh... anh ấy so bất kì ai nào đều hy vọng việc đối đãi trở thành người thường, xin cậu... Không chỉ dựa vào ấn tượng mặt ngoài, tùy tiện định nghĩa một người."
Ánh mắt Căn Di khi nói những lời, so với bất kì thời điểm nào ở quá khứ, đều thêm kiên định.
Mắt nhìn trận mâu thuẫn này sắp thăng cấp vì mâu thuẫn giữa tổ viên, Quý Trì vội vàng mở miệng giảm bớt: "Giang Dữ không phải kia ý tứ đó."
"Tớ chính là ý này."
Giang Dữ cực kiên quyết mà nói: "Tớ không có thời gian và kiên nhẫn đi tìm hiểu anh ta là cái dạng người gì, có lẽ tớ hiểu lầm, nhưng không có thành kiến. Biểu hiện vừa nãy đích xác tràn ngập khiêu khích, đây là nhận thức của tớ, tớ sẽ không vì cái này mà đi xin lỗi, bởi vì nên người xin lỗi, là anh ta."
Ôn Niệm Niệm biết, một phen lời nói này của Giang Dữ, hợp tình hợp lý.
Cậu chính là một người như vậy, nội tâm thành một bộ hệ thống bình tĩnh, rất ít thời điểm xử trí theo cảm tính.
Căn Di nghiêm túc nghe cậu nói xong, sau đó trả nói: "Vận chuyển của thế giới này có lẽ có thể dùng công thức vật lý hoặc là toán học để giải thích, nhưng người với người ở chung, vốn dĩ không thể dùng số trị tuyệt đối cân nhắc, nếu Ôn Niệm Niệm nói sai, làm sai, cậu cũng không chút do dự đem cậu ấy đuổi đi?"
Cô ấy nhắc tới Ôn Niệm Niệm, Giang Dữ bỗng nhiên thất ngữ.
Để tay lên ngực tự hỏi, làm không được.
Nếu là lời cô nói, Giang Dữ không làm được lãnh khốc vô tình.
Người cùng người ở chung, yêu cầu sự thông cảm và lý giải, bạn bè... Còn không phải như vậy sao.
Ôn Niệm Niệm đỡ đỡ trán, cảm thấy có điểm xấu hổ nhẹ, làm sao bỗng nhiên nhắc cô, nói về Quý Trì không được à.
Nhưng mà, Giang Dữ giống như đích xác động dung.
Thật lâu sau, cậu nói: "Ôn Loan cần xin lỗi Quý Trì."
Quý Trì liên tục xua tay: "Không cần xin lỗi, đều là việc nhỏ..."
Một đạo ánh mắt sắc bén của Giang Dữ qua đi, cậu lập tức thức thời câm miệng.
......
Chạng vạng, Ôn Loan thong thả đi bên khu dạy học đến cổng trường.
Bên người là sân thể dục, có đám nam sinh chơi bóng thét to, cũng có các nữ sinh hò hét cố lên.
Hoàng hôn chiếu rọi, từng cái bóng linh hoạt nhảy lên, bị kéo dài trên tường.
Có rất nhiều nam sinh giống nhau, bóng rổ từng là hạng mục vận mục anh nhiệt tình yêu thích nhất, hiện tại, cơ hồ không có dũng khí đi tới sân thể dục liếc mắt một cái.
Người sẽ luôn trốn tránh những đồ vật dùng hết sức đều không chiếm được.
Bước chân không khỏi nhanh hơn.
Đúng lúc này, một quả bóng rổ bay qua, vững vàng nện lên bải vai Ôn Loan.
Trọng tâm Ôn Loan không xong, lảo đảo vài bước, té ngã trên mặt đất.
Nạng cũng rời tay, rơi trên bên cạnh.
Cách đó không xa trên sân bóng rổ, có tiếng vui cười của nhóm nam sinh truyền đến ――
"Ai nha ngượng ngùng, bóng không có mắt."
"Đây không phải Ôn Loan sao."
"Xác suất đụng đến vị tàn tật xuất sắc này, so với ném bóng trúng rổ còn thấp hơn, Triệu Điệp Phong, vận may cậu thật không tồi."
Triệu Điệp Phong đứng ở giữa giúp nam sinh kia, mặc một kiện sam vận động màu đen, dáng người cao gầy lại cường tráng, nâng cằm, khiêu khích mà nhìn Ôn Loan.
Hắn là đồng học cùng lớp Ôn Loan, ngày thường rất hoạt bát khiêu thoát, nam sinh ở lớp nhất hô bá ứng, là đầu của bọn họ.
Mọi người thấy hắn đều phải xưng một tiếng Phong ca, Ôn Loan lại cố tình, đối hắn làm như không thấy, lãnh mi mắt lạnh.
Nam sinh tuổi dậy thì, một ánh mắt không qua dễ dàng đánh lên.
Triệu Điệp Phong không quen nhìn Ôn Loan ngày thường cố ra vẻ, ngông cuồng cái gì mà ngông cuồng, cuồng rồi không phải bị tàn phế sao; thành tích tốt, cũng không phải là tàn phế sao.
Thậm chí... Hứa Thơ Đình hắn ái mộ đã lâu, giống như yêu thầm Ôn Loan.
Một kẻ tàn phế, dựa vào cái gì.
Triệu Điệp Phong khiêu khích mà đi qua, từ trên cao nhìn xuống Ôn Loan ở mặt đất, tựa như đang xem một nhuyễn trùng vặn vẹo.
Anh chật vật, làm lòng tự trọng hắn được thỏa mãn.
Chung quanh có nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, nói Triệu Điệp Phong bắt nạt Ôn Loan, có điểm quá phận.
Triệu Điệp Phong cười nói: "Ai nói lão tử bắt nạt cậu ta, quả bóng này không có mắt, lão tử đâu có biện pháp."
Đương nhiên, ai cũng biết Triệu Điệp Phong lấy cớ.
Hắn không quen nhìn Ôn Loan, toàn ban đều biết.
"Này, cậu mau đứng lên đi, bằng không người khác đều nói lão tử bắt nạt!"
Triệu Điệp Phong rũ mắt liếc Ôn Loan trên mặt đất, dùng giày chơi bóng chạm chạm nạng của anh: "Muốn lão tử đỡ cậu lên hay không."
Tay Ôn Loan chặt chẽ nắm thành quyền, huyệt thái dương nổi lên gân xanh, trong cổ họng lẩm bẩm ra một âm tiết trầm thấp――
"Cút."
"Nha, cậu nói loạn với ai đó." Triệu Điệp Phong ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Ôn Loan.
Đối với nam sinh mà nói, động tác vỗ mặt quả thực so với bạt tai càng làm người khác có cảm giác khuất nhục hơn, bởi vì đây là một loại thể lực ưu thế nghiền áp tuyệt đối.
Chỉ có người không thể đánh trả, mới có thể tùy ý để người khác vỗ mặt mình.
Ôn Loan hung hăng trừng mắt, ánh mắt tựa như dao nhỏ.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng không lớn không nhỏ, quả bóng xì một tiếng, ngay sau đó, bóng rổ bẹp bẹp bị ném tới bên chân Triệu Điệp Phong.
Triệu Điệp Phong kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một nữ sinh mặt đồng phục màu trắng, đứng cách bọn họ không xa, thoạt nhìn giống như nhu nhu nhược nhược, nhưng.......
Dao gọt bút chì bị cô gắt gao nắm chặt trên tay, phương hướng của dao, đối diện Triệu Điệp Phong.
Cô gắt gao cắn môi dưới, môi thịt đều bị cắn đến trắng bệch, mắt hạnh đen như mực lộ ra một cỗ hận ý.
Triệu Điệp Phong không nhớ rõ mình nơi nào đắc tội tiểu nha đầu này, hỏi: "Này, cô làm sao lại làm hỏng bóng!"
"Vì bóng này không có mắt." Căn Di dùng thanh âm khàn khàn nói: "Dao của tôi, cũng không có mắt đâu."
Tư thế cô cầm dao, rất là thấm người, Triệu Điệp Phong nhìn sống lưng có chút lạnh, nói: "Mày... Lão tử chưa bao giờ so đo cùng nữ sinh."
Nói xong lời này, hắn nhặt quả bóng bị cắt lên, ngượng ngùng rời đi.
Nam sinh chung quanh cũng lập tức giải tán.
Căn Di nhanh chạy chậm lại đây, muốn nâng Ôn Loan dậy, Ôn Loan lại dùng sức đẩy tay cô ra, muốn dựa vào lực của bản thân bò dậy.
Tay anh sờ soạng lung tung trong bụi cỏ, Căn Di nhanh đem nạng dừng trên vườn hoa, đưa cho anh.
Đầu gối chân phải Ôn Loan nửa quỳ trên mặt đất, gian nan chống nửa người ngồi xổm lên.
Căn Di muốn đi dìu, lại nghe giọng nói đè nặng, nặng nề mà nói một câu: "Không cần lại đây."
Cô dừng bước chân lại.
Ôn Loan cắn răng, nắm chặt lan can vườn ươm bên người, đem hết sức lực toàn thân, đem thân thể hỏng của bản thân chống đỡ, đứng lên.
Anh muốn tự đứng lên, không ai có thể giúp.
Hiện tại không có, về sau... Càng sẽ không có.
Nạng bằng nhôm liên tiếp bị dập, anh ngồi trên đài vườn hoa, tay lung tung mà ở chỗ cỏ dại một lúc lâu, không có tìm thấy.
Bỗng nhiên, giống như phát tiết, dùng sức ném nạng xuống.
Lúc trước phong cảnh bao nhiêu, hiện tại chật vật bấy nhiêu.
Nhưng mà nhiều năm như vậy, anh còn không thành thói quen.
Có lẽ vĩnh viễn sẽ không thành thói quen được, người giống anh, rốt cuộc vì sao phải sống...
Căn Di nhanh chạy tới nhặt nạng lên, đặt ở bên người, sau đó cùng vẫn duy trì khoảng cách ngồi ở cạnh bồn hoa lạnh như băng.
Thẳng đến ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn lui đi, màn đêm bao phủ.
"Đau không?" Căn Di đứng dậy hỏi.
Ôn Loan rốt cuộc bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt mà trả lời: "Đã sớm không đau."
Nói xong, anh nhặt nạng bị tàn phá trong tầm tay, khập khiễng rời đi.
Căn Di đút tay vào trong túi, sờ thấy hai viên kẹo sữa đại bạch thỏ.
Trong lòng khó chịu cực kỳ.
Lúc này, Ôn Loan dừng bước chân lại, lấy một loại áp lực cực kỳ, nói: "Nhưng lúc ấy, thật sự đau!"
Căn Di ngẩng đầu, chiều hôm và bóng đêm đan xen, bóng dáng anh có chút mơ hồ.
Cô nhảy xuống bồn hoa, chạy chậm qua, đem kẹo đại bạch thỏ trong tay đút vào túi áo đồng phục của anh.
"Mặc kệ đau bao nhiêu, nhất định phải dũng cảm."
Rất nhiều năm về trước, khi anh gặp cô chật vật... Nói ra ba chữ này.
Nhưng phía sau còn có một câu không nói hết ―― bởi vì, anh nhất định sẽ bên cạnh em.
......
Lần hội thảo thứ hai của tổ, mọi người bao gồm Ôn Niệm Niệm, đều cho rằng Ôn Loan sẽ không đến.
Lại không nghĩ rằng, trước khi hội nghị bắt đầu ba phút, cửa phòng học bị đẩy ra.
Thiếu niên chống nạng, thong thả đi vào.
Anh mặc một kiện áo hoodie màu trắng sạch sẽ với quần dài đen, tóc hình như cũng xén một ít, nhìn qua có tinh thần hơn rất nhiều.
Anh đi vào, tất cả mọi người không nói gì.
Không khí... Đọng lại vài giây.
Ôn Loan đi đến cạnh Quý Trì, bước chân bỗng nhiên dừng lại, bàn tay tìm kiếm gù đó trong cặp sách một lát, đem một quyển tư liệu tự mình sửa sang, đưa tới trước mặt cậu.
Quý Trì: Sao?
Ôn Loan vốn dĩ cho rằng cậu có thể hiểu phương diện xin lỗi này, không nghĩ tới bộ dáng Quý Trì vẻ mặt ngốc bức, giống y hệt thành tích luôn không đi lên của cậu, còn ngu xuẩn đuổi theo: "Học trưởng Ôn Loan, anh rớt vở ôn tập."
Ôn Loan thực mất tự nhiên giải thích một câu: "Ngày đó, tôi không nên nói cậu như vậy."
Mọi người ngầm hiểu, à, đây là xin lỗi.
Không chỉ có xin lỗi miệng, còn có quà.
Quý Trì cũng sau một lâu mới phản ứng, hiểu được, tư liệu này là quà Ôn Loan cho cậu.
Đôi mắt lập tức sáng lên, như đoạt được vật quý.
Ôn Loan không hề để ý, thong thả mà đi vào vị trị cuối cùng của phòng nghiên cứu và thảo luận, ngồi xuống.
Mọi người ở đây, bao gồm lão sư Vương Hiểu Phong ngồi ở một bên, đồng thời đều nhìn phía Giang Dữ.
Giang Dữ cùng Ôn Loan nhìn nhau vài giây, ánh mắt hai người giao phong, hình như có tóe lửa.
Mọi người mạc danh đều cảm giác trong không khí tràn ngập sự không bình thường.
Phút chốc, ánh mắt Giang Dữ thanh thanh đạm đạm, từ trên người Ôn Loan rút về, tựa cái gì đều không phát sinh, tuyên bố bắt đầu cuộc thảo luận đề hôm nay.
Ôn Niệm Niệm lập tức nhấc tay, người thứ nhất lên tiếng.
Căn Di tiếp tục cùng cô, đem phương pháp giải đề gia tăng thêm một bước, Quý Trì trước sau như một sẽ không làm, nỗ lực ghi chú, viết lại đại khái lời mỗi người nói.
Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói, đều không hề quan tâm tới sự tình không thoải mái phía trước.
Cuối cùng, Giang Dữ nhìn phía Ôn Loan, nói: "Anh có ý kiến gì không?"
Gia nhập tổ, nhất định phải lên tiếng, ai cũng sẽ không ngoại lệ. Càng không bởi vì đặc thù, đánh vỡ quy tắc.
Ngay từ đầu, Căn Di cùng Ôn Niệm Niệm còn đổ mồ hôi, sợ Ôn Loan cực tuyệt lần thứ hai.
Giang Dữ cũng không phải là người dễ nói chuyện, nếu Ôn Loan cự tuyệt lần thứ hai, cậu khẳng định sẽ trực tiếp đuổi người đi.
Cũng may, lúc này, Ôn Loan đứng lên, thong thả đi tới trước bảng đen, viết xuống giải pháp của mình.
Một tay chữ nhỏ đẹp, chữ nếu giống như người, quy lại lộ ra một chút bừa bãi.
Anh lật đổ ba phương pháp giải đầu tiên, trực tiếp viết phương pháp tối ưu.
Căn Di nhìn thiếu niên đứng trước bảng đen, khóe miệng nhợt nhạt câu lên.
Thời gian làm thay đổi rất nhiều thứ, nhưng anh... ưu tú trước sau như một.
Ôn Loan buông phấn viết, một lần nữa trở lại vị trí, ngồi xuống.
Ôn Niệm Niệm quay đầu lại cười cười nhìn anh, dùng khẩu hình nói một chữ: "Tàn ác nha."
Đúng thật là tàn ác, hơn nữa gần nhất, trực tiếp làm cho mọi người không thể khinh thường,"ra oai phủ đầu".
Ánh mắt Giang Dữ đen nhánh, như cũ không có cảm xúc gì, nhưng mà sau khi Ôn Loan ngồi xuống, cậu mới cao giọng nói: "Hoan nghênh tổ viên mới."
Giang Dữ dắt đầu, mọi người lập tức bắt đầu vỗ tay, bạch bạch bạch... Tuy rằng ít người, nhưng vỗ tay nhiệt liệt, một đôi tay nhỏ của Ôn Niệm Niệm dùng sức vỗ, cao hứng cực kỳ.
Ngay Vương lão sư cũng nhịn không được vỗ tay, khóe mắt đầy ý cười.
Ôn Loan đã không nhớ rõ, một lần được hoan nghênh nhiệt liệt, là khi nào.
Đã rất lâu.
_________
Editor Kỷ:
Chép 8 trang văn xong về nhà định ngủ, mở máy đúng tròn 80☆
.-_-. Thế là lết xác đi edit, nghĩ mà thấy buồn:V
Vậy lên cứ chốt lịch nhé, từ giờ về sau 80☆ có chap mới, rảnh sẽ bão.
/93
|