Các bạn học sinh an toàn tạm thời nhao nhao rời khỏi phòng học, để trống phòng học cho những học sinh không may mắn bị chọn trúng này làm phòng thi.
Mười tám học sinh ở lại, hai người PK với nhau, không tính điểm thấp nhất trong phòng thi, chỉ tính điểm của mình và điểm của đối thủ, người thấp điểm hơn bị loại.
Bởi vậy, chọn ra đối thủ là điều cực kỳ quan trọng.
Quy tắc là rút thăm chọn ra đồng đội, học sinh bắt được miếng giấy ghi số, có thể chọn ra đồng đội của mình từ trong số những học sinh bắt được giấy trắng.
Hoàn toàn dựa vào may rủi.
Rất nhiều học sinh bình thường bắt được miếng giấy có ghi số, tất nhiên cũng đều chọn những học sinh bình thường trình độ ngang với mình làm đối thủ, mà những học sinh xuất sắc bị những nhóm mạnh đẩy ra đi tìm cái chết, vì thể diện mặt mũi, rất nhiều bạn đều ngại khi chọn những học sinh bình thường thực lực yếu hơn.
Dù sao thì, lấy mạnh đánh yếu, có thắng cũng không vẻ vang.
Vì thế khi đang chọn đồng đội, mọi người cũng đều ngầm thừa nhận rồi, học sinh xuất sắc đấu với học sinh xuất sắc, học sinh bình thường đấu với học sinh bình thường, như vậy mới công bằng.
Lục Hoành không can thiệp nhiều vào sự lựa chọn của họ, cầm túi đề thi bị niêm phong kín màu gỗ, cười híp mắt nhìn họ chọn đối thủ.
Ôn Niệm Niệm hiểu rõ, đằng sau những quy tắc có vẻ như không bình thường của cuộc thi, thật ra, nhất cử nhất động của họ, mỗi một động tác nhỏ, thậm chí cả những suy nghĩ trong lòng, đều bị thầy Lục Hoành- nghiên cứu sinh ngành tâm lý học ghi lại.
Trong lúc họ không biết gì hết, bị một hệ thống điểm số đánh giá.
Ôn Niệm Niệm lười quan tâm đến tiêu chuẩn của việc đánh giá này rốt cuộc là gì, nhập gia tùy tục, cô cũng không phải là kiểu người có thể dễ dàng bị đào thải.
Cô đưa tay vào trong hòm lấy một tờ giấy, trên tờ giấy có ghi số, có nghĩa là cô có thể chọn đối thủ.
Cô quan sát Đặng Tử Huyên cầm mảnh giấy trống không phía đối diện, không chút do dự chọn cô ta.
Sự lựa chọn này... khiến các bạn xung quanh rất khó hiểu, Đặng Tử Huyên thuộc hai mươi học sinh bình thường phía dưới, cũng là “đứa con rơi” bị nhóm đá ra ngoài.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng, học sinh xuất sắc chủ động xin ra trận- Ôn Niệm Niệm, chắc là sẽ chọn cùng đối thủ ngang tầm để PK.
Lại không ngờ rằng, vậy mà cô lại chọn Đặng Tử Huyên.
Chẳng lẽ lại là sợ bị loại, cho nên chọn chiến thuật giữ mình?
Những học sinh xuất sắc đã chọn đối thủ ngang tầm, bỗng nhiên cũng có chút hối hận.
Nhìn người ta xem, cần gì thể diện chứ, bị loại chẳng lẽ vẫn còn thể diện hay sao?
Biết sợ, chọn học sinh bình thường để pk, cái này không phải là một đề cho điểm sao, tại sao phải giỏi với giỏi pk với nhau, tự giết lẫn nhau chứ.
Đặng Tử Huyên cũng đã nhận ra ý đồ của cô từ trong ánh mắt không chút thân thiện nào của Ôn Niệm Niệm, lầu bầu nói: "Đều là bạn cùng phòng, không thể cho nhau chút thể diện sao, tại sao phải chọn tôi, chuyện này không công bằng chút nào."
Mấy học sinh xung quanh đã chọn học sinh xuất sắc để quyết đấu, cũng vội vàng khuyên Ôn Niệm Niệm nói: "Đúng vậy, chọn người có thực lực tương đương thi đấu đi, không thì rất không công bằng."
"Cậu thắng cậu ấy, cũng không vẻ vang gì."
Ôn Niệm Niệm đương nhiên biết suy nghĩ của mấy đứa nhóc xung quanh, tự mình thấy ngại nên chọn đối thủ mạnh, lại không có tự tin có thể thắng, bởi vậy mà không cam lòng.
Ôn Niệm Niệm cũng chẳng thèm để ý họ, nhún nhún vai, thoải mái nói: "Không, tớ muốn chọn cậu ấy."
Đặng Tử Huyên biết thành tích của Ôn Niệm Niệm rất tốt, nhưng cô không muốn phải ra về sớm như vậy, lầu bầu nói: "Không phải chỉ cãi nhau với cậu có vài câu hay sao, cậu còn cố ý chọn tôi, đây rõ ràng là đang trả thù!"
Các bạn học xung quanh vừa nghe là biết có dưa, lập tức vểnh tai lên, bàn tán xôn xao.
Ôn Niệm Niệm không che giấu chút nào, rất thẳng thắn nói: "Đúng vậy, tôi chính là đang trả thù, nếu như cậu không phục thì loại tôi đi. Nếu như cậu không có bản lĩnh này, vậy cũng đừng mở miệng đòi công bằng."
Bởi vì công bằng, xưa nay chưa bao giờ thuộc về kẻ yếu.
Đặng Tử Huyên bị câu nói này của cô, oán giận đến mức á khẩu không nói được gì, sợ mất thể diện, nhả ra hai câu chửi thề.
Mỗi học sinh đều đã nhận được bài thi, bắt đầu bình tĩnh lại để giải đề.
Chưa tới hai mươi phút, Ôn Niệm Niệm đã nộp bài thi sớm, đi ra khỏi phòng học.
Cô là học sinh đầu tiên nộp bài thi, sau khi Lục Hoành cầm bài thi, đại khái xem qua một lượt, ánh mắt dần dần thay đổi.
Lại nhìn về phía Ôn Niệm Niệm, bóng lưng cô gái ấy đã biến mất ở bên cửa sổ hành lang.
Dưới gốc cây cách đó không xa, Quý Trì ngồi xổm, Đinh Ninh đứng bên cạnh Ôn Loan, Giang Dữ lười biếng dựa vào một bên thân cây, đang đọc sách.
Cây đang kết hoa không biết tên là gì, từng chuỗi hoa nhỏ màu trắng rủ xuống, che đi mặt của cậu ấy.
Ống tay áo kéo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Nghe thấy Quý Trì nói Ôn Niệm Niệm đi ra rồi, ánh mắt của cậu dứt khỏi cuốn sách, nhìn về phía cô, lông mi dài đen và rậm, con ngươi dưới ánh mặt trời long lanh và trong suốt.
"Nhanh như vậy đã ra rồi." Quý Trì nghênh đón, lo lắng hỏi: "Thi thế nào."
"Tối hôm nay, chờ mà ăn buffet đi."
Cô nói câu này, Quý Trì liền thở phào một hơi: "Tớ nhất định phải gọi cậu một tiếng nữ vương đại nhân rồi! Vì để lấy phiếu ăn buffet cho bọn mình, chiến đấu đổ máu ở biên giới bị loại!"
"Cũng không chỉ vì một nguyên nhân này."
Ôn Niệm Niệm nghiêng đầu quan sát Giang Dự, cậu không nói gì, nhưng cũng không cần phải nói gì cả.
Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Giang Dữ ――
Thế giới này cũng không phức tạp, sở dĩ bạn cảm thấy nó phức tạp, chỉ là bởi vì bạn yếu kém.
Nếu như bạn đủ mạnh, thế giới này sẽ rõ ràng và trong suốt giống như quy luật của Toán học, bạn nắm bắt được nó, thì có thể đạt được tất cả những gì bạn muốn.
*
Thi xong, các bạn học sinh cũng không lập tức rời đi, mà ngồi trong phòng học căng thẳng chờ đợi điểm số.
Bởi vì chỉ có không quá hai mươi học sinh, cho nên rất nhanh đã có điểm.
Lục Hoành cầm danh sách, hít sâu một hơi, nói: "Các học trò, lại đến thời khắc tương đối khó khăn, thầy phải công bố tên học sinh thắng cuộc và học sinh bị loại."
Các bạn học sinh nín thở, căng thẳng nhìn Lục Hoành.
Các bạn học sinh cũng đứng đầy trên hành lang bên ngoài phòng học, nhìn qua cửa sổ quan sát bên trong, nôn nóng không thôi.
"Mặc dù rất tàn khốc, nhưng cuộc thi chính là như thế, sau này các trò đi vào xã hội, còn sẽ gặp phải cạnh tranh tàn khốc hơn nữa, so sánh với nhau, thật ra cuộc thi này không đáng kể chút nào, qua nhiều lần gọt giũa mới có thể rèn đúc thành thép mà."
"Thầy ơi, thầy đừng rót canh gà nữa, hành quyết nhanh lên đi!" Đã có học sinh không kiên nhẫn thúc giục.
"Được, nhóm thứ nhất: Lưu Xuyên, Hách Bình, Hách Bình thắng."
Một nhóm vài người bên ngoài phòng học bắt đầu vỗ tay bốp bốp, chắc là cùng một nhóm.
"Nhóm thứ hai, Trương Tường, Tề Vân kiệt, Trương Tường thắng."
...
Lục Hoành đọc năm nhóm liên tiếp, có người vui vẻ thì cũng có người buồn bã.
Nhưng khi thầy đọc đến nhóm thứ sáu, trên mặt thầy hiện lên vẻ sửng sốt.
"Nhóm 6, Lý Mộc Sa và Tôn Duệ, Lý Mộc Sa thắng."
"A a a!" Mấy học sinh nữa bên ngoài phòng học hào hứng lên: "Trời ơi, thế mà Sa Sa thắng rồi! Cậu ấy thế mà lại loại được học sinh xuất sắc của trường trung học phụ thuộc Diên Tân!"
Trong sự phản ứng kinh ngạc của nhóm người kia, Ôn Niệm Niệm cũng có thể đoán được, Lý Mộc Sa chắc là giống như Quý Trì, thuộc top 20 học sinh bình thường vào sau kia.
Tôn Duệ là một thành viên trong nhóm Dịch Thiên Bằng của trường trung học phụ thuộc Duyên Tân, nhưng chắc chỉ là thành viên có thực lực kém một chút, bị đám người Dịch Thiên Bằng xem như tốt thí ném ra dự thi.
Tôn Duệ không muốn bị loại, vì vậy chọn học sinh bình thường có thực lực yếu kém, hơn nữa còn là học sinh nữ học yếu môn Toán.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng... cậu ta thế mà thua?!
Các bạn học sinh thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao――
"Xem ra, trường trung học phụ thuộc Diên Tân cũng chả có gì đặc biệt."
"Ngay đến cả trường trung học bình thường như chúng mình cũng không bằng."
"Chí ít chúng mình cũng sẽ không bị loại bởi học sinh bình thường."
Thể diện mặt mũi của đám người Dịch Thiên Bằng gần như mất hết.
Tôn Duệ bị loại, mặc dù là ngoài dự đoán của Lục Hoành, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Tài liệu lý lịch của Tôn Duệ được giáo viên chủ nhiệm viết qua lời bình: Tâm lý không vững, vào phòng thi phát huy kém.
Mới vừa vào phòng thi, Tôn Duệ ngay lập tức căng thẳng, đi vệ sinh nhiều lần trong lúc thi.
Tâm lý kém như vậy, cho dù lúc bình thường thành tích tốt thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Lục Hoành lắc lắc đầu, gạch tên của cậu ta trên danh sách đi.
Ôn Niệm Niệm nhìn thấy Tôn Duệ ngồi bên cạnh cô, giống như đang lấy tay lau nước mắt, khóc sướt mướt rất không cam lòng.
Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng bị ra về cũng không oan uổng.
Từ lúc vào trại tập huấn đến giờ còn chưa tới hai ngày, đã có nhiều phần kiểm tra sát hạch khó hiểu như vậy, đã tỏ rõ tiêu chuẩn tuyển chọn của trại tập huấn ―― tuyệt đối không chỉ là đánh giá trí thông minh và thành tích thôi.
Người mà họ muốn chọn ra chính là... Tuyển thủ đích thực có tố chất vượt trội về mọi phương diện.
Lục Hoành tiếp tục đọc tiếp, bởi vì có Tôn Duệ và Lý Mộc Sa làm ví dụ, các bạn học sinh cũng bắt đầu mong chờ, đằng sau còn xảy ra kỳ tích học sinh bình thường đánh bại học sinh xuất sắc hay không.
Khi thầy đến nhóm của Ôn Niệm Niệm và Đặng Tử Huyên, các bạn học đều nín thở, căng thẳng nhìn miệng của Lục Hoành.
Nếu như nổ ra điều ít chú ý lớn thứ hai trong ngày hôm nay, vậy thì hay rồi đây.
Lục Hoành dường như đoán được trong lòng các bạn học sinh nghĩ gì, khóe miệng của thầy hơi nhếch lên, trong lúc tuyên bố tuyển thủ chiến thắng cố ý, dừng lại một chút.
"Nhóm thứ 9, người chiến thắng là..."
Lục Hoành đang muốn đọc lên tên Ôn Niệm Niệm, Đặng Tử Huyên bỗng nhiên mở miệng ngắt lời anh ta: "Rút lui là được rồi, có gì giỏi hơn người chứ, tôi còn chẳng muốn chơi đâu!"
Nói xong cô ta tức giận quay người rời đi, vừa đi vừa uất ức phàn nàn: "Ỷ vào mình thông minh, bắt nạt kẻ yếu thì có gì giỏi giang, nếu thật sự có bản lĩnh, thì pk rồi loại những người lợi hại hơn cậu đi."
Đúng lúc này, Giang Dữ bên cạnh cửa sau, bỗng nhiên đưa tay chặn đường Đặng Tử Huyên: "Nói rõ ra đi."
"Tôi còn chưa đủ thảm hại sao? Cậu còn muốn tôi nói cái gì!"
"Ỷ vào mình thông minh, bắt nạt kẻ yếu." Giang Dữ lặp lại câu nói này, nói: "Cậu ấy thông minh, chẳng sao hết, nếu cậu cảm thấy mình yếu, điều này cũng chẳng sao, nhưng..."
Cậu dùng ánh mắt chỉ chỉ Ôn Niệm Niệm: "Cậu ấy không bắt nạt cậu, cạnh tranh công bằng dưới quy tắc hợp lý, không thể gọi là bắt nạt. Bởi vì cậu ấy chiến thắng quang minh chính đại, đường đường chính chính."
Tám chữ cuối cùng, từng chữ vang vang.
Trong nháy mắt, bên ngoài phòng học, như ong vỡ tổ.
Mặc dù biết thường ngày Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm có mối quan hệ tốt, nhưng hành động lần này của Giang Dữ... cũng quá che chở rồi!
...
Mười tám học sinh ở lại, hai người PK với nhau, không tính điểm thấp nhất trong phòng thi, chỉ tính điểm của mình và điểm của đối thủ, người thấp điểm hơn bị loại.
Bởi vậy, chọn ra đối thủ là điều cực kỳ quan trọng.
Quy tắc là rút thăm chọn ra đồng đội, học sinh bắt được miếng giấy ghi số, có thể chọn ra đồng đội của mình từ trong số những học sinh bắt được giấy trắng.
Hoàn toàn dựa vào may rủi.
Rất nhiều học sinh bình thường bắt được miếng giấy có ghi số, tất nhiên cũng đều chọn những học sinh bình thường trình độ ngang với mình làm đối thủ, mà những học sinh xuất sắc bị những nhóm mạnh đẩy ra đi tìm cái chết, vì thể diện mặt mũi, rất nhiều bạn đều ngại khi chọn những học sinh bình thường thực lực yếu hơn.
Dù sao thì, lấy mạnh đánh yếu, có thắng cũng không vẻ vang.
Vì thế khi đang chọn đồng đội, mọi người cũng đều ngầm thừa nhận rồi, học sinh xuất sắc đấu với học sinh xuất sắc, học sinh bình thường đấu với học sinh bình thường, như vậy mới công bằng.
Lục Hoành không can thiệp nhiều vào sự lựa chọn của họ, cầm túi đề thi bị niêm phong kín màu gỗ, cười híp mắt nhìn họ chọn đối thủ.
Ôn Niệm Niệm hiểu rõ, đằng sau những quy tắc có vẻ như không bình thường của cuộc thi, thật ra, nhất cử nhất động của họ, mỗi một động tác nhỏ, thậm chí cả những suy nghĩ trong lòng, đều bị thầy Lục Hoành- nghiên cứu sinh ngành tâm lý học ghi lại.
Trong lúc họ không biết gì hết, bị một hệ thống điểm số đánh giá.
Ôn Niệm Niệm lười quan tâm đến tiêu chuẩn của việc đánh giá này rốt cuộc là gì, nhập gia tùy tục, cô cũng không phải là kiểu người có thể dễ dàng bị đào thải.
Cô đưa tay vào trong hòm lấy một tờ giấy, trên tờ giấy có ghi số, có nghĩa là cô có thể chọn đối thủ.
Cô quan sát Đặng Tử Huyên cầm mảnh giấy trống không phía đối diện, không chút do dự chọn cô ta.
Sự lựa chọn này... khiến các bạn xung quanh rất khó hiểu, Đặng Tử Huyên thuộc hai mươi học sinh bình thường phía dưới, cũng là “đứa con rơi” bị nhóm đá ra ngoài.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng, học sinh xuất sắc chủ động xin ra trận- Ôn Niệm Niệm, chắc là sẽ chọn cùng đối thủ ngang tầm để PK.
Lại không ngờ rằng, vậy mà cô lại chọn Đặng Tử Huyên.
Chẳng lẽ lại là sợ bị loại, cho nên chọn chiến thuật giữ mình?
Những học sinh xuất sắc đã chọn đối thủ ngang tầm, bỗng nhiên cũng có chút hối hận.
Nhìn người ta xem, cần gì thể diện chứ, bị loại chẳng lẽ vẫn còn thể diện hay sao?
Biết sợ, chọn học sinh bình thường để pk, cái này không phải là một đề cho điểm sao, tại sao phải giỏi với giỏi pk với nhau, tự giết lẫn nhau chứ.
Đặng Tử Huyên cũng đã nhận ra ý đồ của cô từ trong ánh mắt không chút thân thiện nào của Ôn Niệm Niệm, lầu bầu nói: "Đều là bạn cùng phòng, không thể cho nhau chút thể diện sao, tại sao phải chọn tôi, chuyện này không công bằng chút nào."
Mấy học sinh xung quanh đã chọn học sinh xuất sắc để quyết đấu, cũng vội vàng khuyên Ôn Niệm Niệm nói: "Đúng vậy, chọn người có thực lực tương đương thi đấu đi, không thì rất không công bằng."
"Cậu thắng cậu ấy, cũng không vẻ vang gì."
Ôn Niệm Niệm đương nhiên biết suy nghĩ của mấy đứa nhóc xung quanh, tự mình thấy ngại nên chọn đối thủ mạnh, lại không có tự tin có thể thắng, bởi vậy mà không cam lòng.
Ôn Niệm Niệm cũng chẳng thèm để ý họ, nhún nhún vai, thoải mái nói: "Không, tớ muốn chọn cậu ấy."
Đặng Tử Huyên biết thành tích của Ôn Niệm Niệm rất tốt, nhưng cô không muốn phải ra về sớm như vậy, lầu bầu nói: "Không phải chỉ cãi nhau với cậu có vài câu hay sao, cậu còn cố ý chọn tôi, đây rõ ràng là đang trả thù!"
Các bạn học xung quanh vừa nghe là biết có dưa, lập tức vểnh tai lên, bàn tán xôn xao.
Ôn Niệm Niệm không che giấu chút nào, rất thẳng thắn nói: "Đúng vậy, tôi chính là đang trả thù, nếu như cậu không phục thì loại tôi đi. Nếu như cậu không có bản lĩnh này, vậy cũng đừng mở miệng đòi công bằng."
Bởi vì công bằng, xưa nay chưa bao giờ thuộc về kẻ yếu.
Đặng Tử Huyên bị câu nói này của cô, oán giận đến mức á khẩu không nói được gì, sợ mất thể diện, nhả ra hai câu chửi thề.
Mỗi học sinh đều đã nhận được bài thi, bắt đầu bình tĩnh lại để giải đề.
Chưa tới hai mươi phút, Ôn Niệm Niệm đã nộp bài thi sớm, đi ra khỏi phòng học.
Cô là học sinh đầu tiên nộp bài thi, sau khi Lục Hoành cầm bài thi, đại khái xem qua một lượt, ánh mắt dần dần thay đổi.
Lại nhìn về phía Ôn Niệm Niệm, bóng lưng cô gái ấy đã biến mất ở bên cửa sổ hành lang.
Dưới gốc cây cách đó không xa, Quý Trì ngồi xổm, Đinh Ninh đứng bên cạnh Ôn Loan, Giang Dữ lười biếng dựa vào một bên thân cây, đang đọc sách.
Cây đang kết hoa không biết tên là gì, từng chuỗi hoa nhỏ màu trắng rủ xuống, che đi mặt của cậu ấy.
Ống tay áo kéo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn.
Nghe thấy Quý Trì nói Ôn Niệm Niệm đi ra rồi, ánh mắt của cậu dứt khỏi cuốn sách, nhìn về phía cô, lông mi dài đen và rậm, con ngươi dưới ánh mặt trời long lanh và trong suốt.
"Nhanh như vậy đã ra rồi." Quý Trì nghênh đón, lo lắng hỏi: "Thi thế nào."
"Tối hôm nay, chờ mà ăn buffet đi."
Cô nói câu này, Quý Trì liền thở phào một hơi: "Tớ nhất định phải gọi cậu một tiếng nữ vương đại nhân rồi! Vì để lấy phiếu ăn buffet cho bọn mình, chiến đấu đổ máu ở biên giới bị loại!"
"Cũng không chỉ vì một nguyên nhân này."
Ôn Niệm Niệm nghiêng đầu quan sát Giang Dự, cậu không nói gì, nhưng cũng không cần phải nói gì cả.
Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Giang Dữ ――
Thế giới này cũng không phức tạp, sở dĩ bạn cảm thấy nó phức tạp, chỉ là bởi vì bạn yếu kém.
Nếu như bạn đủ mạnh, thế giới này sẽ rõ ràng và trong suốt giống như quy luật của Toán học, bạn nắm bắt được nó, thì có thể đạt được tất cả những gì bạn muốn.
*
Thi xong, các bạn học sinh cũng không lập tức rời đi, mà ngồi trong phòng học căng thẳng chờ đợi điểm số.
Bởi vì chỉ có không quá hai mươi học sinh, cho nên rất nhanh đã có điểm.
Lục Hoành cầm danh sách, hít sâu một hơi, nói: "Các học trò, lại đến thời khắc tương đối khó khăn, thầy phải công bố tên học sinh thắng cuộc và học sinh bị loại."
Các bạn học sinh nín thở, căng thẳng nhìn Lục Hoành.
Các bạn học sinh cũng đứng đầy trên hành lang bên ngoài phòng học, nhìn qua cửa sổ quan sát bên trong, nôn nóng không thôi.
"Mặc dù rất tàn khốc, nhưng cuộc thi chính là như thế, sau này các trò đi vào xã hội, còn sẽ gặp phải cạnh tranh tàn khốc hơn nữa, so sánh với nhau, thật ra cuộc thi này không đáng kể chút nào, qua nhiều lần gọt giũa mới có thể rèn đúc thành thép mà."
"Thầy ơi, thầy đừng rót canh gà nữa, hành quyết nhanh lên đi!" Đã có học sinh không kiên nhẫn thúc giục.
"Được, nhóm thứ nhất: Lưu Xuyên, Hách Bình, Hách Bình thắng."
Một nhóm vài người bên ngoài phòng học bắt đầu vỗ tay bốp bốp, chắc là cùng một nhóm.
"Nhóm thứ hai, Trương Tường, Tề Vân kiệt, Trương Tường thắng."
...
Lục Hoành đọc năm nhóm liên tiếp, có người vui vẻ thì cũng có người buồn bã.
Nhưng khi thầy đọc đến nhóm thứ sáu, trên mặt thầy hiện lên vẻ sửng sốt.
"Nhóm 6, Lý Mộc Sa và Tôn Duệ, Lý Mộc Sa thắng."
"A a a!" Mấy học sinh nữa bên ngoài phòng học hào hứng lên: "Trời ơi, thế mà Sa Sa thắng rồi! Cậu ấy thế mà lại loại được học sinh xuất sắc của trường trung học phụ thuộc Diên Tân!"
Trong sự phản ứng kinh ngạc của nhóm người kia, Ôn Niệm Niệm cũng có thể đoán được, Lý Mộc Sa chắc là giống như Quý Trì, thuộc top 20 học sinh bình thường vào sau kia.
Tôn Duệ là một thành viên trong nhóm Dịch Thiên Bằng của trường trung học phụ thuộc Duyên Tân, nhưng chắc chỉ là thành viên có thực lực kém một chút, bị đám người Dịch Thiên Bằng xem như tốt thí ném ra dự thi.
Tôn Duệ không muốn bị loại, vì vậy chọn học sinh bình thường có thực lực yếu kém, hơn nữa còn là học sinh nữ học yếu môn Toán.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng... cậu ta thế mà thua?!
Các bạn học sinh thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao――
"Xem ra, trường trung học phụ thuộc Diên Tân cũng chả có gì đặc biệt."
"Ngay đến cả trường trung học bình thường như chúng mình cũng không bằng."
"Chí ít chúng mình cũng sẽ không bị loại bởi học sinh bình thường."
Thể diện mặt mũi của đám người Dịch Thiên Bằng gần như mất hết.
Tôn Duệ bị loại, mặc dù là ngoài dự đoán của Lục Hoành, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Tài liệu lý lịch của Tôn Duệ được giáo viên chủ nhiệm viết qua lời bình: Tâm lý không vững, vào phòng thi phát huy kém.
Mới vừa vào phòng thi, Tôn Duệ ngay lập tức căng thẳng, đi vệ sinh nhiều lần trong lúc thi.
Tâm lý kém như vậy, cho dù lúc bình thường thành tích tốt thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Lục Hoành lắc lắc đầu, gạch tên của cậu ta trên danh sách đi.
Ôn Niệm Niệm nhìn thấy Tôn Duệ ngồi bên cạnh cô, giống như đang lấy tay lau nước mắt, khóc sướt mướt rất không cam lòng.
Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng bị ra về cũng không oan uổng.
Từ lúc vào trại tập huấn đến giờ còn chưa tới hai ngày, đã có nhiều phần kiểm tra sát hạch khó hiểu như vậy, đã tỏ rõ tiêu chuẩn tuyển chọn của trại tập huấn ―― tuyệt đối không chỉ là đánh giá trí thông minh và thành tích thôi.
Người mà họ muốn chọn ra chính là... Tuyển thủ đích thực có tố chất vượt trội về mọi phương diện.
Lục Hoành tiếp tục đọc tiếp, bởi vì có Tôn Duệ và Lý Mộc Sa làm ví dụ, các bạn học sinh cũng bắt đầu mong chờ, đằng sau còn xảy ra kỳ tích học sinh bình thường đánh bại học sinh xuất sắc hay không.
Khi thầy đến nhóm của Ôn Niệm Niệm và Đặng Tử Huyên, các bạn học đều nín thở, căng thẳng nhìn miệng của Lục Hoành.
Nếu như nổ ra điều ít chú ý lớn thứ hai trong ngày hôm nay, vậy thì hay rồi đây.
Lục Hoành dường như đoán được trong lòng các bạn học sinh nghĩ gì, khóe miệng của thầy hơi nhếch lên, trong lúc tuyên bố tuyển thủ chiến thắng cố ý, dừng lại một chút.
"Nhóm thứ 9, người chiến thắng là..."
Lục Hoành đang muốn đọc lên tên Ôn Niệm Niệm, Đặng Tử Huyên bỗng nhiên mở miệng ngắt lời anh ta: "Rút lui là được rồi, có gì giỏi hơn người chứ, tôi còn chẳng muốn chơi đâu!"
Nói xong cô ta tức giận quay người rời đi, vừa đi vừa uất ức phàn nàn: "Ỷ vào mình thông minh, bắt nạt kẻ yếu thì có gì giỏi giang, nếu thật sự có bản lĩnh, thì pk rồi loại những người lợi hại hơn cậu đi."
Đúng lúc này, Giang Dữ bên cạnh cửa sau, bỗng nhiên đưa tay chặn đường Đặng Tử Huyên: "Nói rõ ra đi."
"Tôi còn chưa đủ thảm hại sao? Cậu còn muốn tôi nói cái gì!"
"Ỷ vào mình thông minh, bắt nạt kẻ yếu." Giang Dữ lặp lại câu nói này, nói: "Cậu ấy thông minh, chẳng sao hết, nếu cậu cảm thấy mình yếu, điều này cũng chẳng sao, nhưng..."
Cậu dùng ánh mắt chỉ chỉ Ôn Niệm Niệm: "Cậu ấy không bắt nạt cậu, cạnh tranh công bằng dưới quy tắc hợp lý, không thể gọi là bắt nạt. Bởi vì cậu ấy chiến thắng quang minh chính đại, đường đường chính chính."
Tám chữ cuối cùng, từng chữ vang vang.
Trong nháy mắt, bên ngoài phòng học, như ong vỡ tổ.
Mặc dù biết thường ngày Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm có mối quan hệ tốt, nhưng hành động lần này của Giang Dữ... cũng quá che chở rồi!
...
/93
|