Sau khi máy bay hạ cánh, họ chạy thẳng tới bệnh viện huyện Đinh Ninh đang ở, giờ phút này bệnh viện huyện cũng rất bận rộn, không ai thấy Đinh Ninh, mỗi một vị nhân viên y tế đều đi lại vội vã, trên áo blouse trắng còn dính vết máu.
“Đinh Ninh đâu?”
“Xin hỏi cậu biết Đinh Ninh ở đâu không?”
“Có ai gặp cô ấy không?”
...
Xưa nay Ôn Loan luôn bình tĩnh, lúc này trong lòng đại loạn, ở bệnh viện tìm kiếm, tìm khắp từng phòng bệnh, không nhìn thấy bóng dáng cô gái kia.
Nhân viên y tế bận rộn chuyện của mình, vốn không quản được chuyện của những người khác, cũng may một vị y tá mới vừa từ bên ngoài vào nói với bọn họ: “Mọi người đến Bá thôn xem thử, tình hình tai nạn bên kia nghiêm trọng nhất, tối hôm qua nhân viên y tế được cử qua đó, hiện tại vẫn chưa về.”
Ôn Niệm Niệm dìu Ôn Loan, lập tức đi theo một chiếc xe vận chuyển vật liệu cứu viện đến Bá thôn.
Đầu thôn có một trạm cứu hộ khẩn cấp được dựng đơn giản, Ôn Niệm Niệm đang chuẩn bị đi tới, chợt phát hiện Ôn Loan bên cạnh bất động.
Tầm mắt của anh khóa chặt lại bóng dáng màu trắng quen thuộc bên cạnh băng ca kia.
Đinh Ninh mặc một áo blouse trắng dài, phía trên có dính vết máu đỏ thẫm, khẩu trang treo bên tai, còn chưa kịp đeo lại đàng hoàng, vài sợi tóc mai bị mồ hôi thấm ướt.
Cô đang băng bó vết thương chân cho một bệnh nhân, tim tựa như có cảm ứng, cô ngẩng đầu lên, nhìn về Ôn Loan ngay ở phía trước.
Thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời, cùng cô xa xa nhìn nhau...
Ánh mặt trời rất chói chang, cô cố gắng mở mắt thật to, tưởng như đang nằm mơ.
Trong mơ, cô thường xuyên có thể thấy chàng trai mình luôn tâm niệm kia.
Đinh Ninh quay đầu, tiếp tục băng bó vết thương cho bệnh nhân. Khóe mắt phiếm hồng, nước mắt rơm rớm... hồi lâu không rơi xuống.
Mấy ngày hối hả liên tiếp, thậm chí cô cũng không nhận ra mình nhớ anh như vậy.
Ôn Loan đi tới bên cô, khó khăn ngồi xổm người xuống, dịu dàng hỏi thăm cô: “Có gì cần giúp một tay không?”
Đinh Ninh đè nén cảm xúc chua xót nơi cổ họng: “Đưa băng gạc cho em.”
Ôn Loan nghe lời đưa băng gạc cho cô.
Nửa tiếng sau, Ôn Loan giúp Đinh Ninh băng bó kỹ vết thương cho người gặp nạn bên cạnh.
Hai người ngồi ở cây hòe già đầu thôn, Đinh Ninh có chút trách cứ hỏi anh: “Anh vốn không tiện, tới đây làm gì...”
“Anh tới cứu trợ."
“Anh cứu trợ thiên tai kiểu gì mà...”
“Thuận tiện tới thăm em.”
Đinh Ninh ngẩn người: “À...”
Ôn Loan dùng sức ôm cô vào lòng.
Cái ôm này, không còn kiềm nén nữa rồi, thậm chí anh hận không thể khảm cô gái mềm yếu này vào cơ thể của mình.
“Rất sợ, so với lần mất đi chân trái, còn đáng sợ hơn...”
“Sợ gì.”
“Sợ sẽ không gặp được em nữa.”
Đinh Ninh nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy chàng trai, lần đầu tiên ôm nhưng như đã sớm miêu tả trong đầu trăm ngàn lần.
Thật sự... thích anh rất lâu rồi.
Nơi xa, nhìn hai người ôm nhau thật chặt, Quý Trì cũng cảm động đến nước mắt lưng tròng, phải dùng tay áo lau nước mắt.
Ôn Niệm Niệm đứng bên bờ ruộng, trong tay cầm một cọng cỏ xanh, nhìn hai người họ, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Cô nghiên cứu lý luận thế giới song song, rất rõ ràng trong hai thế giới bất đồng, xác suất hai người có thể đến với nhau, rất rất nhỏ.
Nếu nói hiệu ứng cánh bướm, một lựa chọn vô ý, thậm chí chỉ là một ý nghĩ, cũng có thể ảnh hưởng đến hướng đi của tương lai...
Cuối cùng họ có thể đến với nhau, thật sự tốt quá.
*
Mấy ngày đó, họ vẫn ở lại khu gặp nạn, cung cấp sự trợ giúp trong khả năng của mình.
Tín hiệu truyền tin mới vừa sửa xong, Ôn Niệm Niệm đã gọi điện thoại về báo bình an với người nhà, Diệp Tân Ý dặn dò cô không nên ở quá lâu tại khu gặp nạn, mau nhanh chóng về nhà.
Ôn Niệm Niệm nói hai ngày nữa sẽ về tới.
Sau khi cúp điện thoại sau, Ôn Niệm Niệm do dự một chút, sau đó gọi một cuộc cho Giang Dữ.
Điện thoại vừa được bắt, mặc dù Giang Dữ cố sức đè nén nhưng từ trong giọng điệu của anh cũng có thể nghe được sự tức giận khó khống chế: “Lúc nào thì về.”
“Hai ngày nữa tớ về rồi.”
“Được, tớ chờ.”
Ôn Niệm Niệm nghe trong lời nói của Giang Dữ có chút cắn răng nghiến lợi, cô có hơi kinh sợ, cảm giác sau khi trở về... Có thể sẽ bị người khác kéo ra tính sổ.
Giang Dữ là người thích mềm không thích cứng, Ôn Niệm Niệm quan sát... lúc nên giả đò đáng thương thì phải giả đò đáng thương.
“Giang Dữ, mấy ngày nay tớ... thật sự mệt quá.” Cô làm mềm giọng xuống: “Ở bệnh viện này, mỗi ngày đều có thể thấy cảnh tượng sinh ly tử biệt, rất nhiều cảm xúc, cuộc sống thật sự rất ngắn ngủi, Giang Dữ, chúng ta đừng cãi nhau có được không?”
Giang Dữ:...
Lần đầu tiên nghe Ôn Niệm Niệm nói vậy, trái tim anh dâng lên cảm giác tê dại.
Ôn Niệm Niệm nhận thấy được hơi thở của người đàn ông nọ đầu bên kia của điện thoại nặng thêm, khóe môi cô hơi cong, nghiêm túc nói: “Giang Dữ, tớ có hơi nhớ cậu rồi nha.”
Trong phòng họp, mọi người trông thấy vẻ mặt Giang Dữ vốn hơi tái, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Đưa mắt nhìn nhau, mờ mịt khó hiểu.
Hồi lâu, anh quay lưng đi, đứng trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tớ cũng vậy, hơn nữa không chỉ một chút...”
Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây.
Ôn Niệm Niệm ôm ngực, trái tim nhỏ bắt đầu đập loạn, bong bóng màu hồng hạnh phúc tràn đầy trời đất bao quanh lấy cô...
“Giang Dữ, vậy có phải cậu...có lời gì muốn nói với tớ không?”
Câu kia vẫn chưa được nói ra.
Giang Dữ nhìn vòng quanh cả phòng hội nghị, tất cả mọi người không chớp mắt dõi theo cậu ta.
Cậu ta liếm liếm mô.i dưới, nói: “Chờ cậu về, tớ nói cho cậu nghe.”
Ôn Niệm Niệm hài lòng cúp điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi ra bệnh viện, lúc này, điện thoại di động lại nhận được cuộc gọi từ Văn Yến ――
“Trước khi về một ngày thì nói với tớ, tớ tới sân bay đón cậu.”
Ôn Niệm Niệm thấp giọng nói: “Không cần đâu.”
Văn Yến: “Có người tới đón cậu rồi sao.”
Ôn Niệm Niệm: “Xin lỗi...”
Văn Yến: “Sao phải nói xin lỗi.”
Ôn Niệm Niệm: “Tớ không phải bạn gái của cậu, có lẽ trước kia thì phải, nhưng bây giờ tớ đây, không phải nữa.”
Văn Yến im lặng rất lâu, hỏi: “Cậu, còn sẽ trở về không?”
Ngón tay Ôn Niệm Niệm run rẩy.
Những lời này, là cậu ta đang hỏi nguyên chủ Ôn Niệm Niệm.
Còn sẽ trở về ư, có lẽ một giây sau, có lẽ là cả đời.
Văn Yến cười khổ: “Nếu không trở về, có một câu tớ muốn nói cho cậu biết.”
Cậu ta dừng một chút, nói: “Trở thành một thiên tài trâu bò, thi đậu Harvard, đấy là mơ ước từ nhỏ đến lớn của cậu. Nhưng cậu không biết, cậu cũng là... mơ ước từ nhỏ đến lớn của tớ.”
Ôn Niệm Niệm cảm thấy đầu óc hoảng hốt đau buốt, suýt nữa đứng không vững.
Hít sâu, dựa lưng vào tường chống đỡ thân thể.
Cô biết, cảm xúc của nguyên chủ Ôn Niệm Niệm đang làm nhiễu cô.
Đây là cuộc đời của cô ấy, đó là chàng trai mà cô ấy yêu.
Ôn Niệm Niệm siết chặt điện thoại di động, rõ ràng cảm thấy được tâm trạng của cô ấy càng ngày càng mãnh liệt, mà tâm trạng này sắp cắn nuốt tâm linh và ý thức của cô.
Đó là chàng trai mà cô ấy thích, đi cùng cô ấy xa như vậy, lâu như vậy...
Trên thế giới này thiên tài nhiều như thế, các trò không có gì đặc biệt. Đáp án thật sự trong câu nói của kia lão Vương dĩ nhiên là: “Chỉ có ở trong mắt người yêu của các trò, các trò mới là một người đặc biệt.”
Ôn Niệm Niệm đã dự cảm được ý thức đang dần dần bị tách ra, cô dùng sức nắm chặt điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Giang Dữ nhưng sau phút chốc bấm điện thoại, thế giới này như đảo lộn... Rồi sau đó, ý thức của cô dần phai đi.
Điện thoại trong tay Giang Dữ chợt hiện ra một tin nhắn, đến từ Ôn Niệm Niệm ――
“Chờ tớ nhé.”
Anh đương nhiên sẽ chờ cô, khi cô trở lại, sẽ nói cho cô biết câu nói chưa thành lời kia.
Sau khi từ phòng làm việc đi ra, một mình Giang Dữ đứng bên cửa sổ sát đất rất lâu, sau đó, lấy offer từ Harvard trong đống văn kiện trên bàn làm việc ra, đi thẳng lên lầu, đi tới phòng làm việc của Thẩm Dao.
Thẩm Dao mới vừa kết thúc cuộc họp video với cổ đông, thấy Giang Dữ đi vào, bà vừa sửa sang lại báo cáo số liệu trong máy tính, vừa nói: “Sao thế, sao bây giờ lại tới đây.”
“Con không đi Harvard nữa.”
Vừa dứt lời, động tác trên tay Thẩm Dao dừng lại, khó thể tin nhìn anh.
“Con nói gì?”
Giang Dữ đứng trước mặt bà, xé tờ offer thành hai nửa: “Xin lỗi, mẹ.”
“Bốp” một tiếng vang lên, Thẩm Dao vỗ bàn, nổi giận nói: “Con điên rồi sao!”
Giang Dữ nhìn bà, đôi mắt màu cà phê nhạt nặng trĩu: “Mẹ, mẹ có biết con thích gì không.”
Anh hỏi câu này, khiến quý bà Thẩm Dao bối rối.
Đứa con trai cho tới bây giờ bà vẫn lấy làm kiêu ngạo thích gì, bà quả thật... không trả lời được.
Thích học tập? Thích làm bài? Hay là thích thi được điểm cao?...
Không, những thứ này không phải là thứ anh thật sự thích, chẳng qua là bà hi vọng anh làm như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, con cái của người khác luôn có thời điểm nổi loạn giận dỗi nhưng Giang Dữ không có.
Bởi vì từ nhỏ bà đã quản giáo nghiêm khắc, thậm chí đứa trẻ này cũng không có việc mình thật sự muốn làm, cho dù là những môn sở trường như cờ vây, piano, judo, đều là bà đăng ký cho anh, hi vọng anh đi học...
Giang Dữ cũng chưa bao giờ khiến bà thất vọng, chỉ cần làm, nhất định sẽ làm được tốt nhất.
Cho dù là điền chuyên ngành thi tốt nghiệp trung học, đều là Thẩm Dao giúp anh đăng ký, bà trui rèn anh theo tâm ý của mình, tạo anh thành bộ dáng của một người thừa kế hoàn mỹ.
Thế nhưng chuyện anh thật sự thích, chuyện từ đáy lòng anh muốn làm... Thẩm Dao không biết gì cả.
Giang Dữ nhìn Thẩm Dao, bình thản cười cười: “Con không đi Harvard nữa, mẹ, tháng chín con sẽ đăng ký thi nghiên cứu sinh năm nay, nhảy chuyên ngành, thi ứng dụng vật lý.”
Thẩm Dao trợn mắt há mồm nhìn anh, thỏa hiệp nói: “Cứ... xem như là vậy, xem như là muốn đổi ngành, đi Harvard cũng được mà...”
Giang Dữ lắc đầu: “Có người, con muốn ở cùng với cô ấy.”
...
Đoạn thời gian đó, Giang Dữ gọi điện thoại cho Ôn Niệm Niệm vài lần, tuy nhiên cô không bắt máy.
Sau đó Giang Dữ liên lạc với Quý Trì, Quý Trì nói chuyện ấp a ấp úng, nói hết thảy... chờ về rồi hẵng nói.
Bọn họ trở về bằng chuyến bay bình thường, khởi hành từ sân bay Thành Đô Song Lưu, hai tiếng sau, đáp xuống sân bay Nam Thành.
Giang Dữ mặc tây trang ngay ngắn, cầm một bó cúc non vàng trong tay, sớm chờ ở sảnh chờ sân bay.
Tiếng thông báo chuyến bay đáp đất vang lên, Giang Dữ theo bản năng chỉnh lại cổ áo, có hơi căng thẳng.
Rất nhanh, anh đã thấy được bóng dáng quen thuộc của nhóm người Quý Trì và Ôn Loan, còn sau lưng bọn họ, cô gái kéo hành lý đi ra.
Chiếc áo với chữ T màu trắng, phía dưới là một cái quần đùi lưng cao sẫm màu, tóc tết tóc đuôi ngựa, rất thanh xuân.
Trên mặt Giang Dữ nở nụ cười nhạt, phất tay với cô.
Ôn Niệm Niệm nhìn anh, gật đầu với anh một cái.
Trong nháy mắt cô tránh anh, nụ cười trên mặt Giang Dữ cứng lại.
Cô gái bước nhanh chân, giống như một con chim mệt mỏi sà xuống rừng, lao vào lồng ngực một chàng trai khác ở nơi xa.
Văn Yến đeo mắt kính và đội mũ lưỡi trai, vững vàng đón lấy cô, ôm lấy cô xoay một vòng trên không trung, khóe môi nhếch lên nở nụ cười phóng khoáng: “Ông đây nhớ cậu muốn chết.”
Quý Trì đi đến bên cạnh Giang Dữ đang toàn thân lạnh như băng, vỗ vỗ bờ vai của anh, dùng giọng khàn khàn nói: “Bỗng nhiên thay đổi thành người khác, thế nhưng... cũng không hẳn là thay đổi, đây vốn chính là cậu ấy.”
Giang Dữ siết chặt quả đấm, khép lại, lại buông ra, gân xanh trên huyệt Thái Dương cũng nổi lên.
Bất chợt, anh như nhớ ra gì đó, lấy điện thoại di động, mở tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh, tay của anh... vẫn không kiềm được mà run rẩy.
Câu nói sau cùng Ôn Niệm Niệm nói với anh là ――
“Chờ em.”
“Đinh Ninh đâu?”
“Xin hỏi cậu biết Đinh Ninh ở đâu không?”
“Có ai gặp cô ấy không?”
...
Xưa nay Ôn Loan luôn bình tĩnh, lúc này trong lòng đại loạn, ở bệnh viện tìm kiếm, tìm khắp từng phòng bệnh, không nhìn thấy bóng dáng cô gái kia.
Nhân viên y tế bận rộn chuyện của mình, vốn không quản được chuyện của những người khác, cũng may một vị y tá mới vừa từ bên ngoài vào nói với bọn họ: “Mọi người đến Bá thôn xem thử, tình hình tai nạn bên kia nghiêm trọng nhất, tối hôm qua nhân viên y tế được cử qua đó, hiện tại vẫn chưa về.”
Ôn Niệm Niệm dìu Ôn Loan, lập tức đi theo một chiếc xe vận chuyển vật liệu cứu viện đến Bá thôn.
Đầu thôn có một trạm cứu hộ khẩn cấp được dựng đơn giản, Ôn Niệm Niệm đang chuẩn bị đi tới, chợt phát hiện Ôn Loan bên cạnh bất động.
Tầm mắt của anh khóa chặt lại bóng dáng màu trắng quen thuộc bên cạnh băng ca kia.
Đinh Ninh mặc một áo blouse trắng dài, phía trên có dính vết máu đỏ thẫm, khẩu trang treo bên tai, còn chưa kịp đeo lại đàng hoàng, vài sợi tóc mai bị mồ hôi thấm ướt.
Cô đang băng bó vết thương chân cho một bệnh nhân, tim tựa như có cảm ứng, cô ngẩng đầu lên, nhìn về Ôn Loan ngay ở phía trước.
Thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời, cùng cô xa xa nhìn nhau...
Ánh mặt trời rất chói chang, cô cố gắng mở mắt thật to, tưởng như đang nằm mơ.
Trong mơ, cô thường xuyên có thể thấy chàng trai mình luôn tâm niệm kia.
Đinh Ninh quay đầu, tiếp tục băng bó vết thương cho bệnh nhân. Khóe mắt phiếm hồng, nước mắt rơm rớm... hồi lâu không rơi xuống.
Mấy ngày hối hả liên tiếp, thậm chí cô cũng không nhận ra mình nhớ anh như vậy.
Ôn Loan đi tới bên cô, khó khăn ngồi xổm người xuống, dịu dàng hỏi thăm cô: “Có gì cần giúp một tay không?”
Đinh Ninh đè nén cảm xúc chua xót nơi cổ họng: “Đưa băng gạc cho em.”
Ôn Loan nghe lời đưa băng gạc cho cô.
Nửa tiếng sau, Ôn Loan giúp Đinh Ninh băng bó kỹ vết thương cho người gặp nạn bên cạnh.
Hai người ngồi ở cây hòe già đầu thôn, Đinh Ninh có chút trách cứ hỏi anh: “Anh vốn không tiện, tới đây làm gì...”
“Anh tới cứu trợ."
“Anh cứu trợ thiên tai kiểu gì mà...”
“Thuận tiện tới thăm em.”
Đinh Ninh ngẩn người: “À...”
Ôn Loan dùng sức ôm cô vào lòng.
Cái ôm này, không còn kiềm nén nữa rồi, thậm chí anh hận không thể khảm cô gái mềm yếu này vào cơ thể của mình.
“Rất sợ, so với lần mất đi chân trái, còn đáng sợ hơn...”
“Sợ gì.”
“Sợ sẽ không gặp được em nữa.”
Đinh Ninh nhắm mắt lại, dùng sức ôm lấy chàng trai, lần đầu tiên ôm nhưng như đã sớm miêu tả trong đầu trăm ngàn lần.
Thật sự... thích anh rất lâu rồi.
Nơi xa, nhìn hai người ôm nhau thật chặt, Quý Trì cũng cảm động đến nước mắt lưng tròng, phải dùng tay áo lau nước mắt.
Ôn Niệm Niệm đứng bên bờ ruộng, trong tay cầm một cọng cỏ xanh, nhìn hai người họ, trong lòng cảm khái rất nhiều.
Cô nghiên cứu lý luận thế giới song song, rất rõ ràng trong hai thế giới bất đồng, xác suất hai người có thể đến với nhau, rất rất nhỏ.
Nếu nói hiệu ứng cánh bướm, một lựa chọn vô ý, thậm chí chỉ là một ý nghĩ, cũng có thể ảnh hưởng đến hướng đi của tương lai...
Cuối cùng họ có thể đến với nhau, thật sự tốt quá.
*
Mấy ngày đó, họ vẫn ở lại khu gặp nạn, cung cấp sự trợ giúp trong khả năng của mình.
Tín hiệu truyền tin mới vừa sửa xong, Ôn Niệm Niệm đã gọi điện thoại về báo bình an với người nhà, Diệp Tân Ý dặn dò cô không nên ở quá lâu tại khu gặp nạn, mau nhanh chóng về nhà.
Ôn Niệm Niệm nói hai ngày nữa sẽ về tới.
Sau khi cúp điện thoại sau, Ôn Niệm Niệm do dự một chút, sau đó gọi một cuộc cho Giang Dữ.
Điện thoại vừa được bắt, mặc dù Giang Dữ cố sức đè nén nhưng từ trong giọng điệu của anh cũng có thể nghe được sự tức giận khó khống chế: “Lúc nào thì về.”
“Hai ngày nữa tớ về rồi.”
“Được, tớ chờ.”
Ôn Niệm Niệm nghe trong lời nói của Giang Dữ có chút cắn răng nghiến lợi, cô có hơi kinh sợ, cảm giác sau khi trở về... Có thể sẽ bị người khác kéo ra tính sổ.
Giang Dữ là người thích mềm không thích cứng, Ôn Niệm Niệm quan sát... lúc nên giả đò đáng thương thì phải giả đò đáng thương.
“Giang Dữ, mấy ngày nay tớ... thật sự mệt quá.” Cô làm mềm giọng xuống: “Ở bệnh viện này, mỗi ngày đều có thể thấy cảnh tượng sinh ly tử biệt, rất nhiều cảm xúc, cuộc sống thật sự rất ngắn ngủi, Giang Dữ, chúng ta đừng cãi nhau có được không?”
Giang Dữ:...
Lần đầu tiên nghe Ôn Niệm Niệm nói vậy, trái tim anh dâng lên cảm giác tê dại.
Ôn Niệm Niệm nhận thấy được hơi thở của người đàn ông nọ đầu bên kia của điện thoại nặng thêm, khóe môi cô hơi cong, nghiêm túc nói: “Giang Dữ, tớ có hơi nhớ cậu rồi nha.”
Trong phòng họp, mọi người trông thấy vẻ mặt Giang Dữ vốn hơi tái, trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Đưa mắt nhìn nhau, mờ mịt khó hiểu.
Hồi lâu, anh quay lưng đi, đứng trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tớ cũng vậy, hơn nữa không chỉ một chút...”
Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút mỗi giây.
Ôn Niệm Niệm ôm ngực, trái tim nhỏ bắt đầu đập loạn, bong bóng màu hồng hạnh phúc tràn đầy trời đất bao quanh lấy cô...
“Giang Dữ, vậy có phải cậu...có lời gì muốn nói với tớ không?”
Câu kia vẫn chưa được nói ra.
Giang Dữ nhìn vòng quanh cả phòng hội nghị, tất cả mọi người không chớp mắt dõi theo cậu ta.
Cậu ta liếm liếm mô.i dưới, nói: “Chờ cậu về, tớ nói cho cậu nghe.”
Ôn Niệm Niệm hài lòng cúp điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi ra bệnh viện, lúc này, điện thoại di động lại nhận được cuộc gọi từ Văn Yến ――
“Trước khi về một ngày thì nói với tớ, tớ tới sân bay đón cậu.”
Ôn Niệm Niệm thấp giọng nói: “Không cần đâu.”
Văn Yến: “Có người tới đón cậu rồi sao.”
Ôn Niệm Niệm: “Xin lỗi...”
Văn Yến: “Sao phải nói xin lỗi.”
Ôn Niệm Niệm: “Tớ không phải bạn gái của cậu, có lẽ trước kia thì phải, nhưng bây giờ tớ đây, không phải nữa.”
Văn Yến im lặng rất lâu, hỏi: “Cậu, còn sẽ trở về không?”
Ngón tay Ôn Niệm Niệm run rẩy.
Những lời này, là cậu ta đang hỏi nguyên chủ Ôn Niệm Niệm.
Còn sẽ trở về ư, có lẽ một giây sau, có lẽ là cả đời.
Văn Yến cười khổ: “Nếu không trở về, có một câu tớ muốn nói cho cậu biết.”
Cậu ta dừng một chút, nói: “Trở thành một thiên tài trâu bò, thi đậu Harvard, đấy là mơ ước từ nhỏ đến lớn của cậu. Nhưng cậu không biết, cậu cũng là... mơ ước từ nhỏ đến lớn của tớ.”
Ôn Niệm Niệm cảm thấy đầu óc hoảng hốt đau buốt, suýt nữa đứng không vững.
Hít sâu, dựa lưng vào tường chống đỡ thân thể.
Cô biết, cảm xúc của nguyên chủ Ôn Niệm Niệm đang làm nhiễu cô.
Đây là cuộc đời của cô ấy, đó là chàng trai mà cô ấy yêu.
Ôn Niệm Niệm siết chặt điện thoại di động, rõ ràng cảm thấy được tâm trạng của cô ấy càng ngày càng mãnh liệt, mà tâm trạng này sắp cắn nuốt tâm linh và ý thức của cô.
Đó là chàng trai mà cô ấy thích, đi cùng cô ấy xa như vậy, lâu như vậy...
Trên thế giới này thiên tài nhiều như thế, các trò không có gì đặc biệt. Đáp án thật sự trong câu nói của kia lão Vương dĩ nhiên là: “Chỉ có ở trong mắt người yêu của các trò, các trò mới là một người đặc biệt.”
Ôn Niệm Niệm đã dự cảm được ý thức đang dần dần bị tách ra, cô dùng sức nắm chặt điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Giang Dữ nhưng sau phút chốc bấm điện thoại, thế giới này như đảo lộn... Rồi sau đó, ý thức của cô dần phai đi.
Điện thoại trong tay Giang Dữ chợt hiện ra một tin nhắn, đến từ Ôn Niệm Niệm ――
“Chờ tớ nhé.”
Anh đương nhiên sẽ chờ cô, khi cô trở lại, sẽ nói cho cô biết câu nói chưa thành lời kia.
Sau khi từ phòng làm việc đi ra, một mình Giang Dữ đứng bên cửa sổ sát đất rất lâu, sau đó, lấy offer từ Harvard trong đống văn kiện trên bàn làm việc ra, đi thẳng lên lầu, đi tới phòng làm việc của Thẩm Dao.
Thẩm Dao mới vừa kết thúc cuộc họp video với cổ đông, thấy Giang Dữ đi vào, bà vừa sửa sang lại báo cáo số liệu trong máy tính, vừa nói: “Sao thế, sao bây giờ lại tới đây.”
“Con không đi Harvard nữa.”
Vừa dứt lời, động tác trên tay Thẩm Dao dừng lại, khó thể tin nhìn anh.
“Con nói gì?”
Giang Dữ đứng trước mặt bà, xé tờ offer thành hai nửa: “Xin lỗi, mẹ.”
“Bốp” một tiếng vang lên, Thẩm Dao vỗ bàn, nổi giận nói: “Con điên rồi sao!”
Giang Dữ nhìn bà, đôi mắt màu cà phê nhạt nặng trĩu: “Mẹ, mẹ có biết con thích gì không.”
Anh hỏi câu này, khiến quý bà Thẩm Dao bối rối.
Đứa con trai cho tới bây giờ bà vẫn lấy làm kiêu ngạo thích gì, bà quả thật... không trả lời được.
Thích học tập? Thích làm bài? Hay là thích thi được điểm cao?...
Không, những thứ này không phải là thứ anh thật sự thích, chẳng qua là bà hi vọng anh làm như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, con cái của người khác luôn có thời điểm nổi loạn giận dỗi nhưng Giang Dữ không có.
Bởi vì từ nhỏ bà đã quản giáo nghiêm khắc, thậm chí đứa trẻ này cũng không có việc mình thật sự muốn làm, cho dù là những môn sở trường như cờ vây, piano, judo, đều là bà đăng ký cho anh, hi vọng anh đi học...
Giang Dữ cũng chưa bao giờ khiến bà thất vọng, chỉ cần làm, nhất định sẽ làm được tốt nhất.
Cho dù là điền chuyên ngành thi tốt nghiệp trung học, đều là Thẩm Dao giúp anh đăng ký, bà trui rèn anh theo tâm ý của mình, tạo anh thành bộ dáng của một người thừa kế hoàn mỹ.
Thế nhưng chuyện anh thật sự thích, chuyện từ đáy lòng anh muốn làm... Thẩm Dao không biết gì cả.
Giang Dữ nhìn Thẩm Dao, bình thản cười cười: “Con không đi Harvard nữa, mẹ, tháng chín con sẽ đăng ký thi nghiên cứu sinh năm nay, nhảy chuyên ngành, thi ứng dụng vật lý.”
Thẩm Dao trợn mắt há mồm nhìn anh, thỏa hiệp nói: “Cứ... xem như là vậy, xem như là muốn đổi ngành, đi Harvard cũng được mà...”
Giang Dữ lắc đầu: “Có người, con muốn ở cùng với cô ấy.”
...
Đoạn thời gian đó, Giang Dữ gọi điện thoại cho Ôn Niệm Niệm vài lần, tuy nhiên cô không bắt máy.
Sau đó Giang Dữ liên lạc với Quý Trì, Quý Trì nói chuyện ấp a ấp úng, nói hết thảy... chờ về rồi hẵng nói.
Bọn họ trở về bằng chuyến bay bình thường, khởi hành từ sân bay Thành Đô Song Lưu, hai tiếng sau, đáp xuống sân bay Nam Thành.
Giang Dữ mặc tây trang ngay ngắn, cầm một bó cúc non vàng trong tay, sớm chờ ở sảnh chờ sân bay.
Tiếng thông báo chuyến bay đáp đất vang lên, Giang Dữ theo bản năng chỉnh lại cổ áo, có hơi căng thẳng.
Rất nhanh, anh đã thấy được bóng dáng quen thuộc của nhóm người Quý Trì và Ôn Loan, còn sau lưng bọn họ, cô gái kéo hành lý đi ra.
Chiếc áo với chữ T màu trắng, phía dưới là một cái quần đùi lưng cao sẫm màu, tóc tết tóc đuôi ngựa, rất thanh xuân.
Trên mặt Giang Dữ nở nụ cười nhạt, phất tay với cô.
Ôn Niệm Niệm nhìn anh, gật đầu với anh một cái.
Trong nháy mắt cô tránh anh, nụ cười trên mặt Giang Dữ cứng lại.
Cô gái bước nhanh chân, giống như một con chim mệt mỏi sà xuống rừng, lao vào lồng ngực một chàng trai khác ở nơi xa.
Văn Yến đeo mắt kính và đội mũ lưỡi trai, vững vàng đón lấy cô, ôm lấy cô xoay một vòng trên không trung, khóe môi nhếch lên nở nụ cười phóng khoáng: “Ông đây nhớ cậu muốn chết.”
Quý Trì đi đến bên cạnh Giang Dữ đang toàn thân lạnh như băng, vỗ vỗ bờ vai của anh, dùng giọng khàn khàn nói: “Bỗng nhiên thay đổi thành người khác, thế nhưng... cũng không hẳn là thay đổi, đây vốn chính là cậu ấy.”
Giang Dữ siết chặt quả đấm, khép lại, lại buông ra, gân xanh trên huyệt Thái Dương cũng nổi lên.
Bất chợt, anh như nhớ ra gì đó, lấy điện thoại di động, mở tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh, tay của anh... vẫn không kiềm được mà run rẩy.
Câu nói sau cùng Ôn Niệm Niệm nói với anh là ――
“Chờ em.”
/93
|