Biên tập: Nami-chan
Hạ Vũ Vân mê man ngủ suốt một ngày, mãi cho đến buổi trưa ngày hôm sau mới mơ màng thức giấc. Khi cậu tỉnh lại thì toàn thân bủn rủn vô lực, lăn qua lật lại, rốt cuộc cũng không dậy nổi. Cậu nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ…
Cuộc sống yên bình dường như cách cậu ngày càng xa. Vì sao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng thế này.
Gọi một cú điện thoại đến công ty để xin phép, tiếp đó cứ ở nhà nghỉ ngơi. Dù thế nào cũng có Trịnh Nguy bao che, “tri nhân thiện dụng” (biết sở trường của từng người để sử dụng sao cho có lợi nhất) cũng là hắn dạy, chẳng qua là thực hành trên người hắn một chút thôi mà.
Ngày hôm sau, cậu trở lại công ty mới biết Trịnh Nguy lại ra nước ngoài giải quyết công việc rồi.
Nhún nhún vai, vậy cũng tốt.
Chịu khổ một ngày lại có thể trì hoãn vài ngày. Hơn nữa, cậu tạm thời vẫn nghĩ không ra nên đối mặt với hắn như thế nào mới phải.
Nịnh bợ? Cậu cảm thấy buồn nôn, không ổn. Lãnh đạm? Hắn là hố vàng của cậu, dường như không tốt lắm. Nghiêm chỉnh? Cũng không thích hợp với mối quan hệ của bọn họ lúc này.
Thây kệ vậy. Chờ hắn trở về sẽ tính tiếp.
Ung dung tự tại vài ngày.
“Ring ring…” Chuông điện thoại di động vang lên. Hạ Vũ Vân mở ra, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
“Alo…”
“Hello…”
“Ai đó?” Cậu khẽ cau mày.
“…” Đối phương trầm mặc một hồi. “Xem ra cậu rất tự tại?” Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng cậu cũng cảm nhận được rõ rệt vẻ trào phúng của đối phương.
“Phó tổng, ngại quá, sóng điện thoại di động không tốt lắm.” Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Hạ Vũ Vân phản ứng lại rất nhanh.
“Cậu đang ở đâu?” Hắn hừ lạnh.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Hơn 11 giờ.”
“Tôi là một nhân viên tuân thủ kỷ luật, anh nói giờ nên ở đâu?” Hạ Vũ Vân cười cười.
“Bây giờ tôi đang ở trên máy bay, khoảng chiều nay sẽ về đến nơi. Cậu nói Thiên Na chuẩn bị một chút.”
“Được, anh muốn đặt vé máy bay tiếp?”
“Không cần.”
“Phó tổng, còn có việc gì nữa không?”
“Cục cưng, cậu nhớ tôi không?” Từ điện thoại di động truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo chút mị hoặc lại có chút mê người.
Hắn thình lình nói với giọng đó, làm Hạ Vũ Vân rùng mình một cái, khóe miệng nhúc nhích, bày ra bộ dạng co giật. Thiếu chút nữa hại bệnh tim của cậu đột ngột phát tác. Tôi van anh, đại thiếu gia khẳng định là hormone nam tính rất tràn trề, nhanh như vậy đã có thể thi triển mị lực hơn người rồi. Có điều những lời nói ve vãn này để cho hắn tán tỉnh N người khác thì tốt hơn.
Cậu vô phúc hưởng thụ.
“Nhớ, nghĩ xem anh khi nào trở về thì cho tôi tiền thưởng.” Cậu cười gượng.
“Có thật không? Nhưng tôi lại rất nhớ cậu.” Trịnh Nguy đúng là người nói mà không biết sợ, có chết cũng không dứt.
“Nếu như anh tăng lương lên gấp đôi, lượng công việc giảm phân nửa, tôi sẽ suy nghĩ nhiều về anh.” Nhớ hắn là người rộng rãi, cậu bỏ thêm một câu.
“Cậu… Được lắm… Tôi kiêu ngạo cậu so với tôi càng thêm kiêu ngạo, tôi tiêu sái cậu so với tôi càng thêm tiêu sái. Tôi phát hiện ra cậu càng ngày càng thú vị.”
“Cảm ơn đã có lời khen.”
“Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cậu.”
“Hả?” Cậu kinh ngạc.
“Bởi vì vẻ mặt của cậu nhất định rất thú vị.”
“Phó tổng, anh thật biết nói đùa.” Hạ Vũ Vân nhướng mày, dừng một chút, “Phó tổng, xin lỗi, có điện thoại đến, khi nào trở về sẽ nói tiếp, bye bye.”
“Được, bye.”
Hạ Vũ Vân hừ lạnh một tiếng.
Nhớ hắn? Trình độ dỗ ngon dỗ ngọt của người này cũng cao đó chứ, không biết thực hành với bao nhiêu người rồi. Cậu cũng không phải là đám đàn bà ngu ngốc kia, muốn lừa cậu, nên dùng những phương pháp cao siêu hơn.
Đóng điện thoại di động, tiếp máy điện thoại nội bộ của công ty.
Thì ra là Diệp Tử, nhắc cậu trưa nay đừng quên đến nhà ăn của công ty cùng nhau ăn cơm.
Nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa là đến thời gian ăn cơm trưa. Cậu sắp xếp lại tài liệu trong tay một chút rồi chậm rãi đi đến nhà ăn của công ty.
“Anh Hạ. Anh tới sớm thế?”
“Ngồi xuống đi, anh ăn gần xong rồi. Có việc gì à, sao bây giờ mới đến.”
“Ừm~, không có, em đi mua báo thôi.”
“Chà, anh không biết là cô quan tâm đến quốc gia đại sự như vậy nha?”
“Không phải mà, kỳ thực tập của em sắp kết thúc, phải đi tìm công việc.” Diệp Tử có chút ủ rũ.
“Cô nhóc này, sao không tự tin chút nào vậy. Cô biết Hằng Thái chắc chắn không nhận cô sao?” Hạ Vũ Vân cười yếu ớt.
“Những người được nhận vào đây đều là nhân tài, em cái gì cũng không, làm việc nhỏ còn ngại không đủ tư cách nữa là.”
“Ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đưa báo đây.” Cậu một tay đoạt lấy tờ báo.
“Anh Hạ, anh không ăn sao?”
“Cô cứ ăn từ từ, anh ăn no rồi.”
“Anh Hạ, Binladen không phải đã chết sao? Sao báo chí còn nói hắn đang lẩn trốn?”
“Tai họa của thiên niên kỷ, nghe qua chưa? Binladen là một đại họa với nước Mỹ, làm sao lại chết sớm được chứ? Anh nghĩ mạng của hắn so với con gián còn ngoan cường hơn.” Hạ Vũ Vân lật tờ báo, cười nói.
“Nói như vậy cũng được?”
“Vậy cậu có tính là một cái tai họa không?”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Hạ Vũ Vân cùng Diệp Tử nghe vậy liền ngẩng đầu. Cả hai có chút kinh ngạc vì một người đột nhiên xuất hiện.
“Chào… phó tổng.” Sắc mặt Diệp Tử chậm rãi đỏ lên, không dám đối mặt với Trịnh Nguy.
Trịnh Nguy híp mắt, chậm rãi ngồi xuống.
Quả thật hắn chẳng khác gì một vật phát sáng, mỗi lần đến chỗ nào đều có thể trở thành điểm thu hút một đống người. Bên trong nhà ăn, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đột nhiên tụ tập đến bọn họ ở đây, chủ yếu là của phái nữ.
Các cô đương nhiên là nhìn Trịnh Nguy.
“Phó tổng, không phải vừa rồi anh nói còn đang ở trên máy bay sao? Về nhanh vậy?” Hạ Vũ Vân kinh ngạc.
“Chịu thôi, tại tôi nhớ cậu mà.” Hắn còn ném ra ánh mắt quyến rũ để tạo bầu không khí. Giọng điệu ngả ngớn, từ ngữ mập mờ, quả thực rất dễ khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.
Hạ Vũ Vân nhíu mày, biết hắn cố ý nói như vậy, tuy rằng không rõ động cơ của hắn là cái gì.
“Diệp Tử, phó tổng rất hay nói giỡn, đừng để ý.”
Cô bé sợ hãi nhìn vào mắt Trịnh Nguy, xấu hổ cúi đầu xuống.
Hắn không nhìn Hạ Vũ Vân, trái lại nhìn chăm chú vào Diệp Tử.
“Công ty chúng ta lúc nào có một tiểu mỹ nhân thế này?” Hắn hiểu thấu lòng người, trong con ngươi đen láy hiện lên một chút nghiền ngẫm.
“Phó tổng…” Tiếng cô bé nhỏ như muỗi kêu…
“Phạm vi đi săn của anh thật đúng là rộng, nhỏ tới 18 tuổi, lớn tới 80 tuổi, anh đều không buông tha.” Hạ Vũ Vân trừng mắt, “Phó tổng, người ta vẫn còn là một cô bé, đừng hủy hoại trụ cột tương lai của đất nước, cẩn thận bị trời phạt.” Cậu nhịn không được mở miệng giúp Diệp Tử giải vây.
“Tôi quan tâm đến nhân viên không được à?” Hắn giễu cợt.
“Thực sự là ông chủ… rất tốt.” Ông chủ tốt quan tâm đến nhân viên, không bằng nói sắc tâm của hắn lại nổi. Hạ Vũ Vân nhướng mày.
“Anh Hạ.” Diệp Tử giương mắt nhìn bọn họ, tuy rằng không nói cái gì, nhưng giữa hai người lúc đó dường như đầy mùi thuốc súng.
Nhân viên phục vụ đúng lúc đi tới làm giảm bầu không khí căng thẳng giữa ba người.
“Tiên sinh, ngài dùng gì?” Phục vụ hỏi.
“Không cần.” Trịnh Nguy đứng lên, “Ăn no rồi thì theo tôi.” Hắn nhìn Hạ Vũ Vân nói.
“Diệp Tử, cô từ từ ăn, anh đi trước.” Cậu đứng dậy, lộ ra nụ cười xin lỗi.
“Hai người phải đi?”
Trịnh Nguy gật đầu, đột nhiên cúi xuống, “Tiểu mỹ nhân, có cơ hội sẽ gặp lại.” Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên một nụ cười khêu gợi.
Diệp Tử sửng sốt, thoáng chốc mặt đỏ ửng.
Chờ phản ứng của cô bé quay trở lại, hai người đã đi xa.
.
“Cô nhóc kia là ai?”
“Đồng nghiệp cùng phòng trước đây.”
“Nữ sinh đáng yêu quả thực rất hấp dẫn người khác.” Lời hắn mang theo hai ý nghĩa.
“Em gái nhỏ người ta không trụ được đùa giỡn của anh.” Hạ Vũ Vân mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái.
“Thế sao? Cậu ghen tị?” Hắn cong khóe môi, xấu xa nhìn cậu.
“Anh rất mong muốn sao?”
“Nếu như là cậu, tôi rất chờ mong.”
“Vậy anh phải thất vọng rồi.” Cậu ra vẻ tiếc rẻ, hừ một tiếng, mặt lạnh nhạt không biểu tình.
“Tôi phát hiện ra mình rất thích tấn công người tự tin.”
“Anh chịu đả kích sao?”
“Có một chút, chỉ có điều tôi là loại người càng bại trận càng dũng cảm.” Trịnh Nguy nở ra một nụ cười tà mị.
“Nghĩ không ra anh cũng thừa nhận bản thân mình thất bại.”
“Thành thật là một phẩm chất tốt. Chỉ có điều, có chuyện cần nói cho cậu biết. Nếu như tôi nhận định gì đó, tôi không có thói quen chia nhau hưởng lợi với kẻ khác, kể cả một cô nhóc cũng không được.” Nụ cười tà mị trở nên lạnh băng, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng.
“Tôi là người, không phải đồ vật.” Cậu ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Bất cứ người đàn ông nào cũng có bản tính bá đạo, hay là chỉ loại thiên chi kiêu tử như hắn mới đặc biệt có? Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho phép dân đen đốt đèn. Thực sự là khó hiểu, hồng nhan tri kỷ hắn có cả một đống lớn cũng không thèm kiểm điểm một chút, lại đi quản cậu kết bạn với ai.
Một lúc lâu, thấy Trịnh Nguy không phản ứng, cậu xoay người vượt lên. Bỗng nhiên, cánh tay bị hắn dùng lực chộp lấy, lực đạo lớn đủ để bóp nát đầu khớp xương cậu.
“Đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi.” Giọng Trịnh Nguy khàn khàn mang theo một thút thô bạo.
“Buông tay ra!” Cậu không hờn giận, nheo mắt lại.
“Hiểu lời tôi nói chưa?”
“Anh muốn tôi làm theo yêu cầu của anh, có thể!!! Điều kiện trước tiên là anh vứt bỏ hoa thơm cỏ dại, anh có thể làm được không? Nếu như không thể thì đừng đòi hỏi gì ở tôi.” Hạ Vũ Vân vung tay hắn ra.
“Cậu có ý gì?” Hắn nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Rất đơn giản, tôi chỉ muốn bình đẳng và thỏa thuận giữa hai người.” Hạ Vũ Vân rất nhanh thu lại biểu tình, vẻ mặt bình tĩnh.
“Cứ như vậy?”
“Ờ.”
Reng reng reng——, điện thoại của Trịnh Nguy đúng lúc vang lên, phá tan cục diện bế tắc giữa bọn họ.
“Alo.” Hắn nhanh chóng nghe điện thoại.
“Phó tổng, anh đến công ty chưa?”
“Tới rồi.”
“Công ty Lý Đổng có tiệc tròn một năm, tối nay tiến hành tổ chức. Phó tổng, anh đi không?”
“Thôi, đêm nay tôi không rảnh. Có việc gì nữa không?”
“Không có.”
“Vậy thôi.” Hắn tắt điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Hạ Vũ Vân.
“Hết giờ làm thì chờ tôi. Đêm nay mang cậu đến một chỗ.”
“Đã biết.” Cậu thờ ơ hừ nhẹ.
Cho đến bây giờ, cậu bắt đầu lờ mờ cảm giác được Trịnh Nguy coi trọng cậu, ngoại trừ sự hiếu kỳ còn có cái gọi là ham muốn chinh phục. Nếu như ngày nào đó cậu chán cuộc sống phụ thuộc này, muốn rời đi, thì phương thức chia tay như thế nào mới thích hợp cho bọn họ?
Liệu đến lúc đó cậu có thể phất ống tay áo, tiêu sái rời đi mà không chút vướng bận được không? Chuyện sau này cậu không biết, chỉ có điều hiện tại là tuyệt đối có thể.
***
“Phó tổng, tôi đi trước. Tôi chờ anh ở bãi đỗ xe.” Tiếp đó cậu đi về phía thang máy.
“Chờ một chút, tôi đi với cậu.” Trịnh Nguy đi theo phía sau.
“Sao không đi thang máy chuyên dụng lại đi cùng chúng tôi?”
“Tôi đang cao hứng.”
Hạ Vũ Vân nhướng mày, chẳng nói gì cả.
“Tôi cao hứng” nghe thật là chói tai. Hắn cao hứng đi nhảy lầu tự tử cũng chẳng ai thèm ngăn. Thường ngày hắn sống trong nhung lụa mà du hí nhân gian, đương nhiên không hiểu gì nỗi khổ của dân gian là mất năm đấu gạo cũng xót.
Đi vào thang máy, cậu tận lực chọn một xó, cách Trịnh Nguy càng xa càng tốt.
Trong thang máy có thể đụng mặt người quen, nếu mà người ta thấy được tình hình của cậu cùng Trịnh Nguy, chắc chắn tránh không khỏi một đoạn “hỏi han ân cần.” Với cậu mà nói, phiền phức không đáng, tránh được thì tránh.
Thang máy chầm chậm đi từ dưới lên mấy tầng lầu, càng ngày càng nhiều người tiến vào.
Trong không gian chật hẹp, mũi cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc. Giương mắt lên nhìn, chẳng biết tự lúc nào Trịnh Nguy đã tới bên cạnh cậu, hai mặt đối diện, người kề sát vào nhau, chỉ còn sự cọ xát giữa quần áo.
Tuy vóc người Trịnh Nguy cao to ngăn trở những người khác khiến cho cậu không bị dồn lại, nhưng dáng vẻ trêu ngươi và hơi thở nóng rực của hắn thỉnh thoảng phả vào vành tai cậu; khiến tâm trạng nhất thời không thoải mái, chẳng biết là khó chịu hay áp lực nữa.
Hạ Vũ Vân quay mặt qua, không thèm quan tâm tới loại khiêu khích như có như không này!!!
Cậu có thể phớt lờ hắn, nhưng không thể tránh được người hắn dựa sát vào, rốt cuộc là do chen chúc hay là hắn cố ý? Chỉ có điều sau khi hắn làm một động tác, cậu có thể khẳng định 100% hắn cố tình.
Trịnh Nguy nâng cái chân thon dài, chen vào giữa hai chân của Hạ Vũ Vân, phóng túng ma xát vào giữa háng cậu.
Hạ Vũ Vân rốt cuộc ngẩng đầu lên, cực kỳ khó chịu trừng hắn một cái. Không nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo của cậu chỉ đổi lấy ý cười của Trịnh Nguy.
“Biết không? Thân thể cậu có một loại vị đạo đặc biệt đang mê hoặc tôi.” Trịnh Nguy ghé vào lỗ tai cậu nỉ non. Hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm khiến cho thần kinh cậu rối loạn.
Tôi nhổ vào mặt anh!!! Tự mình động dục còn muốn đổ lên đầu tôi, cư nhiên lại có loại người da mặt dày thế này. Hạ Vũ Vân thấp giọng.
“Cục cưng, tôi rất nhớ… cúc hoa của cậu.” Hắn tiếp tục nói lời “khiêu ***”. Bàn tay phối hợp lời nói, gian xảo sờ vào phía sau hai bắp đùi của cậu, ngả ngớn vuốt ve mông cậu một lượt.
Hạ Vũ Vân sắc mặt cứng lại, thân thể cũng cứng ngắc, lập tức lộ biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười. “Đúng là tâm linh tương thông, tôi cũng rất nhớ… dưa leo của anh.” Hừ, so ai hạ lưu hơn ai.
“Nghĩ không ra chúng ta tư tưởng lớn gặp nhau đến vậy.”
“Có đúng không?” Cậu nhếch mày. Đáng tiếc là độ phù hợp của thân thể không cao, dưới đáy lòng thầm bổ sung một câu.
Cuối cùng cũng đến tầng dưới cạnh bãi đỗ xe, thực sự là một thời gian dài dằng dặc.
Cậu trước tiên đẩy Trịnh Nguy ra, theo đám người phía trước bước ra khỏi thang máy. Vừa rồi thật là nén một thân mồ hôi lạnh, may mà trong thang máy không ai phát hiện việc của bọn họ, nếu không sợ là danh dự bị hủy hoại trong chốc lát.
“Thì ra cũng có chuyện làm cậu sợ?” Trịnh Nguy bước nhanh, tiến lên nắm lấy cánh tay cậu.
“Vừa mới phát hiện, hóa ra anh là đồ thần kinh.” Hạ Vũ Vân không cam chịu yếu thế, vứt cho hắn một câu.
Tiếp theo, trong chớp mắt, Trịnh Nguy đã lôi cậu lại một cái góc bí mật.
Hắn ép Hạ Vũ Vân đặt ở trên vách tường, cúi đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cậu. Bị hai chân kẹp chặt, cậu hơi giãy giụa.
“Trong thang máy tôi muốn làm thật lâu.” Hơi hơi buông tay, chóp mũi nhè nhẹ chạm vào nhau.
“Đây là bãi đỗ xe, anh nghiêm túc một chút…”
“Muốn làm liền làm, chẳng lẽ còn phải chọn địa điểm?”
Người này thật sự là to đầu mà không biết xấu hổ.
Thần kinh Hạ Vũ Vân ngừng lại vài giây, cho dù cậu nói cái gì cũng vô ích, thế nào cũng bị đáp trả lại.
Cậu hít vào một ngụm lớn không khí. Hôn mà không hề báo trước, thiếu chút nữa thì hại cậu thiếu dưỡng khí mà chết.
Cậu còn chưa kịp khôi phục, Trịnh Nguy lần thứ hai ấn xuống một nụ hôn dài ẩm ướt. Lần này còn kịch liệt hơn hồi nãy, là cưỡng bức cậu hưởng ứng.
Hạ Vũ Vân bắt đầu cảm thấy thần trí có điểm mơ hồ, bọn họ hôn lần này, gián đoạn dây dưa gần 5 phút, đã phá vỡ kỷ lục của cậu. Nếu còn không kết thúc, cậu không phải buồn nôn mà chết nữa mà là tắc thở mà chết.
Một lúc lâu, Trịnh Nguy mới buông cậu ra, kề môi cậu nói nhỏ.
“Biết vì sao tôi chẳng buông cậu ra không?” Hắn hổn hển thở nhẹ, thanh âm khàn khàn ngập tràn dục vọng.
“Ai biết.” Cậu thở phì phò, cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt.
“Tôi muốn theo để dạy cậu, học cách hưởng ứng tôi.”
“Vậy anh nghĩ tôi học xong chưa?”
“Tính ra có điểm tiến bộ.”
Hạ Vũ Vân hung hăng trừng hắn, lý do thối nát như vậy, lại hành hạ cậu xui xẻo hô hấp khó khăn.
“Tôi sắp tắt thở mà chết, anh có trách nhiệm đem tôi trở về.”
Sau đó suy yếu ngã vào trong lòng hắn, đem toàn bộ trọng lượng dựa vào trên người Trịnh Nguy. Đáng tiếc cậu không nặng, bằng không đè chết hắn được rồi, đỡ được một đại họa cho xã hội.
Nhắm mắt lại, nghe được trái tim Trịnh Nguy đập dữ dội trong ***g ngực, thực sự là một người khó hiểu.
***
Màn đêm dần buông, thành phố lên đèn.
Đèn nê-ông trên đường vẽ nên một vẻ đẹp hoa lệ làm say lòng người.
Bọn họ đi tới một nơi, là một câu lạc bộ được trang trí rất sang trọng, Hạ Vũ Vân giương mắt nhìn bảng hiệu ở trên cao, BLUE NIGHT.
“Tiên sinh, các ngài có thẻ VIP không?” Nhân viên đứng ở cửa hỏi.
Trịnh Nguy đưa ra một cái thẻ màu vàng được chế tạo tinh xảo, nhân viên ghi lại số thẻ rồi dẫn bọn họ vào bên trong.
“Đây là chỗ nào?” Hạ Vũ Vân nhìn bốn phía một chút, thiết kế ở đây so với PUB thông thường không có gì khác nhau, chỉ đặc biệt là ở chỗ không gian xung quanh rất thanh nhã, không có cái loại nhạc điên cuồng đinh tai nhức óc, có thể là phong cách mấu chốt.
“Nơi để thư giãn.”
“Kẻ có tiền đúng là lắm trò tiêu khiển.”
“Vậy mới nói mang cậu đến mở mang kiến thức.”
“Anh nhất định là khách quen ở đây, vị trí này không phải chỉ mình anh sử dụng đó chứ?”
Nhân viên thuần thục sắp xếp cho bọn họ một bàn phía trên.
“Cậu rất thông minh.” Khóe miệng Trịnh Nguy không nhịn được nhếch lên, “Chủ nơi này có chút giao tình với tôi, cho nên có phần được ưu đãi.”
Trong đám khách ở đây, cậu thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có người mẫu trên tạp chí thời trang, có ngôi sao truyền hình, ngoài ra còn có một số nghị sĩ nổi tiếng hoạt động ở hai giới chính trị – thương trường. Nghĩ đến việc Trịnh Nguy vừa mới đưa thẻ VIP ra, chắc là không có người thân phận bình thường trà trộn vào đây được. Xem ra, cậu được vào đây, chính là nhờ hưởng hào quang của Trịnh Nguy.
“Cậu trước tiên ngồi đây một lát, tôi phải đi gặp một số người quen, xã giao với bọn họ một chút, lát nữa sẽ trở lại. Muốn cái gì thì kêu phục vụ, cứ tính vào tài khoản của tôi.” Hắn dặn dò xong thì nhanh chóng rời đi.
Hạ Vũ Vân vẻ mặt hứng thú, ngắm nhìn đủ dạng người xung quanh.
Kỳ thực với tuổi của cậu, hẳn là vẫn nên hưởng thụ những vũ điệu cuồng nhiệt hoan lạc. Có lẽ thói quen sống không sóng không gió, đạm bạc như cậu, ngay cả giữa chốn đô hội đông người cũng chưa từng trải qua thời kỳ phản kháng. Sống nhiều năm như vậy rồi nhưng có lẽ đây là lần khác biệt duy nhất.
Tình nhân, cái danh từ này thực sự nghĩ tới cũng thấy nực cười.
Nếu dùng cho người khác thì có lẽ chẳng có gì lạ, nhưng dùng trên người cậu quả thật là rất không hợp.
Nếu như “tình nhân” suy xét theo đẳng cấp, vậy cậu nhất định là xếp vào hàng loại hai. Không có khuôn mặt dễ nhìn, không có dáng vẻ quyến rũ, kỹ xảo trên giường không ổn, phản ứng lại càng không tốt.
Kỳ thực cậu cũng có chút mê muội, vì sao lúc đó lại đáp ứng dễ dàng như thế? Không muốn mất đi công việc chỉ là một phần nhỏ, nếu như khi đó cậu cho rằng đòi hỏi của Trịnh Nguy là một loại vũ nhục, cậu sẽ kiên quyết cự tuyệt. Bởi vì bị đuổi thì cậu sẽ tìm công việc khác, với năng lực của cậu không phải là vấn đề lớn. Sở dĩ cái gọi là sự uy hiếp của Trịnh Nguy, thật muốn nói tiếp, là không có một chút tác dụng.
“Này, có thể ngồi xuống không?” Một giọng nói nhu hòa chen ngang, cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Vũ Vân.
“Ngồi đi.” Cậu giương mắt đánh giá người trước mặt một chút.
Người này coi như là mỹ nam, đẹp hơn nhiều so với cậu. Cảm giác có vẻ lãng tử, nhưng phảng phất chút phong tình của phái nữ. Nếu như người nọ là GAY, có thể nói là vô cùng nổi bật.
Hạ Vũ Vân mê man ngủ suốt một ngày, mãi cho đến buổi trưa ngày hôm sau mới mơ màng thức giấc. Khi cậu tỉnh lại thì toàn thân bủn rủn vô lực, lăn qua lật lại, rốt cuộc cũng không dậy nổi. Cậu nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ…
Cuộc sống yên bình dường như cách cậu ngày càng xa. Vì sao lại cảm thấy trong lòng trống rỗng thế này.
Gọi một cú điện thoại đến công ty để xin phép, tiếp đó cứ ở nhà nghỉ ngơi. Dù thế nào cũng có Trịnh Nguy bao che, “tri nhân thiện dụng” (biết sở trường của từng người để sử dụng sao cho có lợi nhất) cũng là hắn dạy, chẳng qua là thực hành trên người hắn một chút thôi mà.
Ngày hôm sau, cậu trở lại công ty mới biết Trịnh Nguy lại ra nước ngoài giải quyết công việc rồi.
Nhún nhún vai, vậy cũng tốt.
Chịu khổ một ngày lại có thể trì hoãn vài ngày. Hơn nữa, cậu tạm thời vẫn nghĩ không ra nên đối mặt với hắn như thế nào mới phải.
Nịnh bợ? Cậu cảm thấy buồn nôn, không ổn. Lãnh đạm? Hắn là hố vàng của cậu, dường như không tốt lắm. Nghiêm chỉnh? Cũng không thích hợp với mối quan hệ của bọn họ lúc này.
Thây kệ vậy. Chờ hắn trở về sẽ tính tiếp.
Ung dung tự tại vài ngày.
“Ring ring…” Chuông điện thoại di động vang lên. Hạ Vũ Vân mở ra, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.
“Alo…”
“Hello…”
“Ai đó?” Cậu khẽ cau mày.
“…” Đối phương trầm mặc một hồi. “Xem ra cậu rất tự tại?” Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng cậu cũng cảm nhận được rõ rệt vẻ trào phúng của đối phương.
“Phó tổng, ngại quá, sóng điện thoại di động không tốt lắm.” Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Hạ Vũ Vân phản ứng lại rất nhanh.
“Cậu đang ở đâu?” Hắn hừ lạnh.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Hơn 11 giờ.”
“Tôi là một nhân viên tuân thủ kỷ luật, anh nói giờ nên ở đâu?” Hạ Vũ Vân cười cười.
“Bây giờ tôi đang ở trên máy bay, khoảng chiều nay sẽ về đến nơi. Cậu nói Thiên Na chuẩn bị một chút.”
“Được, anh muốn đặt vé máy bay tiếp?”
“Không cần.”
“Phó tổng, còn có việc gì nữa không?”
“Cục cưng, cậu nhớ tôi không?” Từ điện thoại di động truyền đến thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo chút mị hoặc lại có chút mê người.
Hắn thình lình nói với giọng đó, làm Hạ Vũ Vân rùng mình một cái, khóe miệng nhúc nhích, bày ra bộ dạng co giật. Thiếu chút nữa hại bệnh tim của cậu đột ngột phát tác. Tôi van anh, đại thiếu gia khẳng định là hormone nam tính rất tràn trề, nhanh như vậy đã có thể thi triển mị lực hơn người rồi. Có điều những lời nói ve vãn này để cho hắn tán tỉnh N người khác thì tốt hơn.
Cậu vô phúc hưởng thụ.
“Nhớ, nghĩ xem anh khi nào trở về thì cho tôi tiền thưởng.” Cậu cười gượng.
“Có thật không? Nhưng tôi lại rất nhớ cậu.” Trịnh Nguy đúng là người nói mà không biết sợ, có chết cũng không dứt.
“Nếu như anh tăng lương lên gấp đôi, lượng công việc giảm phân nửa, tôi sẽ suy nghĩ nhiều về anh.” Nhớ hắn là người rộng rãi, cậu bỏ thêm một câu.
“Cậu… Được lắm… Tôi kiêu ngạo cậu so với tôi càng thêm kiêu ngạo, tôi tiêu sái cậu so với tôi càng thêm tiêu sái. Tôi phát hiện ra cậu càng ngày càng thú vị.”
“Cảm ơn đã có lời khen.”
“Đột nhiên rất muốn nhìn thấy cậu.”
“Hả?” Cậu kinh ngạc.
“Bởi vì vẻ mặt của cậu nhất định rất thú vị.”
“Phó tổng, anh thật biết nói đùa.” Hạ Vũ Vân nhướng mày, dừng một chút, “Phó tổng, xin lỗi, có điện thoại đến, khi nào trở về sẽ nói tiếp, bye bye.”
“Được, bye.”
Hạ Vũ Vân hừ lạnh một tiếng.
Nhớ hắn? Trình độ dỗ ngon dỗ ngọt của người này cũng cao đó chứ, không biết thực hành với bao nhiêu người rồi. Cậu cũng không phải là đám đàn bà ngu ngốc kia, muốn lừa cậu, nên dùng những phương pháp cao siêu hơn.
Đóng điện thoại di động, tiếp máy điện thoại nội bộ của công ty.
Thì ra là Diệp Tử, nhắc cậu trưa nay đừng quên đến nhà ăn của công ty cùng nhau ăn cơm.
Nhìn đồng hồ, còn hơn 10 phút nữa là đến thời gian ăn cơm trưa. Cậu sắp xếp lại tài liệu trong tay một chút rồi chậm rãi đi đến nhà ăn của công ty.
“Anh Hạ. Anh tới sớm thế?”
“Ngồi xuống đi, anh ăn gần xong rồi. Có việc gì à, sao bây giờ mới đến.”
“Ừm~, không có, em đi mua báo thôi.”
“Chà, anh không biết là cô quan tâm đến quốc gia đại sự như vậy nha?”
“Không phải mà, kỳ thực tập của em sắp kết thúc, phải đi tìm công việc.” Diệp Tử có chút ủ rũ.
“Cô nhóc này, sao không tự tin chút nào vậy. Cô biết Hằng Thái chắc chắn không nhận cô sao?” Hạ Vũ Vân cười yếu ớt.
“Những người được nhận vào đây đều là nhân tài, em cái gì cũng không, làm việc nhỏ còn ngại không đủ tư cách nữa là.”
“Ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đưa báo đây.” Cậu một tay đoạt lấy tờ báo.
“Anh Hạ, anh không ăn sao?”
“Cô cứ ăn từ từ, anh ăn no rồi.”
“Anh Hạ, Binladen không phải đã chết sao? Sao báo chí còn nói hắn đang lẩn trốn?”
“Tai họa của thiên niên kỷ, nghe qua chưa? Binladen là một đại họa với nước Mỹ, làm sao lại chết sớm được chứ? Anh nghĩ mạng của hắn so với con gián còn ngoan cường hơn.” Hạ Vũ Vân lật tờ báo, cười nói.
“Nói như vậy cũng được?”
“Vậy cậu có tính là một cái tai họa không?”
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Hạ Vũ Vân cùng Diệp Tử nghe vậy liền ngẩng đầu. Cả hai có chút kinh ngạc vì một người đột nhiên xuất hiện.
“Chào… phó tổng.” Sắc mặt Diệp Tử chậm rãi đỏ lên, không dám đối mặt với Trịnh Nguy.
Trịnh Nguy híp mắt, chậm rãi ngồi xuống.
Quả thật hắn chẳng khác gì một vật phát sáng, mỗi lần đến chỗ nào đều có thể trở thành điểm thu hút một đống người. Bên trong nhà ăn, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đột nhiên tụ tập đến bọn họ ở đây, chủ yếu là của phái nữ.
Các cô đương nhiên là nhìn Trịnh Nguy.
“Phó tổng, không phải vừa rồi anh nói còn đang ở trên máy bay sao? Về nhanh vậy?” Hạ Vũ Vân kinh ngạc.
“Chịu thôi, tại tôi nhớ cậu mà.” Hắn còn ném ra ánh mắt quyến rũ để tạo bầu không khí. Giọng điệu ngả ngớn, từ ngữ mập mờ, quả thực rất dễ khiến người khác suy nghĩ bậy bạ.
Hạ Vũ Vân nhíu mày, biết hắn cố ý nói như vậy, tuy rằng không rõ động cơ của hắn là cái gì.
“Diệp Tử, phó tổng rất hay nói giỡn, đừng để ý.”
Cô bé sợ hãi nhìn vào mắt Trịnh Nguy, xấu hổ cúi đầu xuống.
Hắn không nhìn Hạ Vũ Vân, trái lại nhìn chăm chú vào Diệp Tử.
“Công ty chúng ta lúc nào có một tiểu mỹ nhân thế này?” Hắn hiểu thấu lòng người, trong con ngươi đen láy hiện lên một chút nghiền ngẫm.
“Phó tổng…” Tiếng cô bé nhỏ như muỗi kêu…
“Phạm vi đi săn của anh thật đúng là rộng, nhỏ tới 18 tuổi, lớn tới 80 tuổi, anh đều không buông tha.” Hạ Vũ Vân trừng mắt, “Phó tổng, người ta vẫn còn là một cô bé, đừng hủy hoại trụ cột tương lai của đất nước, cẩn thận bị trời phạt.” Cậu nhịn không được mở miệng giúp Diệp Tử giải vây.
“Tôi quan tâm đến nhân viên không được à?” Hắn giễu cợt.
“Thực sự là ông chủ… rất tốt.” Ông chủ tốt quan tâm đến nhân viên, không bằng nói sắc tâm của hắn lại nổi. Hạ Vũ Vân nhướng mày.
“Anh Hạ.” Diệp Tử giương mắt nhìn bọn họ, tuy rằng không nói cái gì, nhưng giữa hai người lúc đó dường như đầy mùi thuốc súng.
Nhân viên phục vụ đúng lúc đi tới làm giảm bầu không khí căng thẳng giữa ba người.
“Tiên sinh, ngài dùng gì?” Phục vụ hỏi.
“Không cần.” Trịnh Nguy đứng lên, “Ăn no rồi thì theo tôi.” Hắn nhìn Hạ Vũ Vân nói.
“Diệp Tử, cô từ từ ăn, anh đi trước.” Cậu đứng dậy, lộ ra nụ cười xin lỗi.
“Hai người phải đi?”
Trịnh Nguy gật đầu, đột nhiên cúi xuống, “Tiểu mỹ nhân, có cơ hội sẽ gặp lại.” Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên một nụ cười khêu gợi.
Diệp Tử sửng sốt, thoáng chốc mặt đỏ ửng.
Chờ phản ứng của cô bé quay trở lại, hai người đã đi xa.
.
“Cô nhóc kia là ai?”
“Đồng nghiệp cùng phòng trước đây.”
“Nữ sinh đáng yêu quả thực rất hấp dẫn người khác.” Lời hắn mang theo hai ý nghĩa.
“Em gái nhỏ người ta không trụ được đùa giỡn của anh.” Hạ Vũ Vân mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái.
“Thế sao? Cậu ghen tị?” Hắn cong khóe môi, xấu xa nhìn cậu.
“Anh rất mong muốn sao?”
“Nếu như là cậu, tôi rất chờ mong.”
“Vậy anh phải thất vọng rồi.” Cậu ra vẻ tiếc rẻ, hừ một tiếng, mặt lạnh nhạt không biểu tình.
“Tôi phát hiện ra mình rất thích tấn công người tự tin.”
“Anh chịu đả kích sao?”
“Có một chút, chỉ có điều tôi là loại người càng bại trận càng dũng cảm.” Trịnh Nguy nở ra một nụ cười tà mị.
“Nghĩ không ra anh cũng thừa nhận bản thân mình thất bại.”
“Thành thật là một phẩm chất tốt. Chỉ có điều, có chuyện cần nói cho cậu biết. Nếu như tôi nhận định gì đó, tôi không có thói quen chia nhau hưởng lợi với kẻ khác, kể cả một cô nhóc cũng không được.” Nụ cười tà mị trở nên lạnh băng, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng.
“Tôi là người, không phải đồ vật.” Cậu ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Bất cứ người đàn ông nào cũng có bản tính bá đạo, hay là chỉ loại thiên chi kiêu tử như hắn mới đặc biệt có? Chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, không cho phép dân đen đốt đèn. Thực sự là khó hiểu, hồng nhan tri kỷ hắn có cả một đống lớn cũng không thèm kiểm điểm một chút, lại đi quản cậu kết bạn với ai.
Một lúc lâu, thấy Trịnh Nguy không phản ứng, cậu xoay người vượt lên. Bỗng nhiên, cánh tay bị hắn dùng lực chộp lấy, lực đạo lớn đủ để bóp nát đầu khớp xương cậu.
“Đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi.” Giọng Trịnh Nguy khàn khàn mang theo một thút thô bạo.
“Buông tay ra!” Cậu không hờn giận, nheo mắt lại.
“Hiểu lời tôi nói chưa?”
“Anh muốn tôi làm theo yêu cầu của anh, có thể!!! Điều kiện trước tiên là anh vứt bỏ hoa thơm cỏ dại, anh có thể làm được không? Nếu như không thể thì đừng đòi hỏi gì ở tôi.” Hạ Vũ Vân vung tay hắn ra.
“Cậu có ý gì?” Hắn nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo.
“Rất đơn giản, tôi chỉ muốn bình đẳng và thỏa thuận giữa hai người.” Hạ Vũ Vân rất nhanh thu lại biểu tình, vẻ mặt bình tĩnh.
“Cứ như vậy?”
“Ờ.”
Reng reng reng——, điện thoại của Trịnh Nguy đúng lúc vang lên, phá tan cục diện bế tắc giữa bọn họ.
“Alo.” Hắn nhanh chóng nghe điện thoại.
“Phó tổng, anh đến công ty chưa?”
“Tới rồi.”
“Công ty Lý Đổng có tiệc tròn một năm, tối nay tiến hành tổ chức. Phó tổng, anh đi không?”
“Thôi, đêm nay tôi không rảnh. Có việc gì nữa không?”
“Không có.”
“Vậy thôi.” Hắn tắt điện thoại, sau đó quay đầu nhìn Hạ Vũ Vân.
“Hết giờ làm thì chờ tôi. Đêm nay mang cậu đến một chỗ.”
“Đã biết.” Cậu thờ ơ hừ nhẹ.
Cho đến bây giờ, cậu bắt đầu lờ mờ cảm giác được Trịnh Nguy coi trọng cậu, ngoại trừ sự hiếu kỳ còn có cái gọi là ham muốn chinh phục. Nếu như ngày nào đó cậu chán cuộc sống phụ thuộc này, muốn rời đi, thì phương thức chia tay như thế nào mới thích hợp cho bọn họ?
Liệu đến lúc đó cậu có thể phất ống tay áo, tiêu sái rời đi mà không chút vướng bận được không? Chuyện sau này cậu không biết, chỉ có điều hiện tại là tuyệt đối có thể.
***
“Phó tổng, tôi đi trước. Tôi chờ anh ở bãi đỗ xe.” Tiếp đó cậu đi về phía thang máy.
“Chờ một chút, tôi đi với cậu.” Trịnh Nguy đi theo phía sau.
“Sao không đi thang máy chuyên dụng lại đi cùng chúng tôi?”
“Tôi đang cao hứng.”
Hạ Vũ Vân nhướng mày, chẳng nói gì cả.
“Tôi cao hứng” nghe thật là chói tai. Hắn cao hứng đi nhảy lầu tự tử cũng chẳng ai thèm ngăn. Thường ngày hắn sống trong nhung lụa mà du hí nhân gian, đương nhiên không hiểu gì nỗi khổ của dân gian là mất năm đấu gạo cũng xót.
Đi vào thang máy, cậu tận lực chọn một xó, cách Trịnh Nguy càng xa càng tốt.
Trong thang máy có thể đụng mặt người quen, nếu mà người ta thấy được tình hình của cậu cùng Trịnh Nguy, chắc chắn tránh không khỏi một đoạn “hỏi han ân cần.” Với cậu mà nói, phiền phức không đáng, tránh được thì tránh.
Thang máy chầm chậm đi từ dưới lên mấy tầng lầu, càng ngày càng nhiều người tiến vào.
Trong không gian chật hẹp, mũi cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc. Giương mắt lên nhìn, chẳng biết tự lúc nào Trịnh Nguy đã tới bên cạnh cậu, hai mặt đối diện, người kề sát vào nhau, chỉ còn sự cọ xát giữa quần áo.
Tuy vóc người Trịnh Nguy cao to ngăn trở những người khác khiến cho cậu không bị dồn lại, nhưng dáng vẻ trêu ngươi và hơi thở nóng rực của hắn thỉnh thoảng phả vào vành tai cậu; khiến tâm trạng nhất thời không thoải mái, chẳng biết là khó chịu hay áp lực nữa.
Hạ Vũ Vân quay mặt qua, không thèm quan tâm tới loại khiêu khích như có như không này!!!
Cậu có thể phớt lờ hắn, nhưng không thể tránh được người hắn dựa sát vào, rốt cuộc là do chen chúc hay là hắn cố ý? Chỉ có điều sau khi hắn làm một động tác, cậu có thể khẳng định 100% hắn cố tình.
Trịnh Nguy nâng cái chân thon dài, chen vào giữa hai chân của Hạ Vũ Vân, phóng túng ma xát vào giữa háng cậu.
Hạ Vũ Vân rốt cuộc ngẩng đầu lên, cực kỳ khó chịu trừng hắn một cái. Không nghĩ tới ánh mắt cảnh cáo của cậu chỉ đổi lấy ý cười của Trịnh Nguy.
“Biết không? Thân thể cậu có một loại vị đạo đặc biệt đang mê hoặc tôi.” Trịnh Nguy ghé vào lỗ tai cậu nỉ non. Hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm khiến cho thần kinh cậu rối loạn.
Tôi nhổ vào mặt anh!!! Tự mình động dục còn muốn đổ lên đầu tôi, cư nhiên lại có loại người da mặt dày thế này. Hạ Vũ Vân thấp giọng.
“Cục cưng, tôi rất nhớ… cúc hoa của cậu.” Hắn tiếp tục nói lời “khiêu ***”. Bàn tay phối hợp lời nói, gian xảo sờ vào phía sau hai bắp đùi của cậu, ngả ngớn vuốt ve mông cậu một lượt.
Hạ Vũ Vân sắc mặt cứng lại, thân thể cũng cứng ngắc, lập tức lộ biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười. “Đúng là tâm linh tương thông, tôi cũng rất nhớ… dưa leo của anh.” Hừ, so ai hạ lưu hơn ai.
“Nghĩ không ra chúng ta tư tưởng lớn gặp nhau đến vậy.”
“Có đúng không?” Cậu nhếch mày. Đáng tiếc là độ phù hợp của thân thể không cao, dưới đáy lòng thầm bổ sung một câu.
Cuối cùng cũng đến tầng dưới cạnh bãi đỗ xe, thực sự là một thời gian dài dằng dặc.
Cậu trước tiên đẩy Trịnh Nguy ra, theo đám người phía trước bước ra khỏi thang máy. Vừa rồi thật là nén một thân mồ hôi lạnh, may mà trong thang máy không ai phát hiện việc của bọn họ, nếu không sợ là danh dự bị hủy hoại trong chốc lát.
“Thì ra cũng có chuyện làm cậu sợ?” Trịnh Nguy bước nhanh, tiến lên nắm lấy cánh tay cậu.
“Vừa mới phát hiện, hóa ra anh là đồ thần kinh.” Hạ Vũ Vân không cam chịu yếu thế, vứt cho hắn một câu.
Tiếp theo, trong chớp mắt, Trịnh Nguy đã lôi cậu lại một cái góc bí mật.
Hắn ép Hạ Vũ Vân đặt ở trên vách tường, cúi đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi cậu. Bị hai chân kẹp chặt, cậu hơi giãy giụa.
“Trong thang máy tôi muốn làm thật lâu.” Hơi hơi buông tay, chóp mũi nhè nhẹ chạm vào nhau.
“Đây là bãi đỗ xe, anh nghiêm túc một chút…”
“Muốn làm liền làm, chẳng lẽ còn phải chọn địa điểm?”
Người này thật sự là to đầu mà không biết xấu hổ.
Thần kinh Hạ Vũ Vân ngừng lại vài giây, cho dù cậu nói cái gì cũng vô ích, thế nào cũng bị đáp trả lại.
Cậu hít vào một ngụm lớn không khí. Hôn mà không hề báo trước, thiếu chút nữa thì hại cậu thiếu dưỡng khí mà chết.
Cậu còn chưa kịp khôi phục, Trịnh Nguy lần thứ hai ấn xuống một nụ hôn dài ẩm ướt. Lần này còn kịch liệt hơn hồi nãy, là cưỡng bức cậu hưởng ứng.
Hạ Vũ Vân bắt đầu cảm thấy thần trí có điểm mơ hồ, bọn họ hôn lần này, gián đoạn dây dưa gần 5 phút, đã phá vỡ kỷ lục của cậu. Nếu còn không kết thúc, cậu không phải buồn nôn mà chết nữa mà là tắc thở mà chết.
Một lúc lâu, Trịnh Nguy mới buông cậu ra, kề môi cậu nói nhỏ.
“Biết vì sao tôi chẳng buông cậu ra không?” Hắn hổn hển thở nhẹ, thanh âm khàn khàn ngập tràn dục vọng.
“Ai biết.” Cậu thở phì phò, cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt.
“Tôi muốn theo để dạy cậu, học cách hưởng ứng tôi.”
“Vậy anh nghĩ tôi học xong chưa?”
“Tính ra có điểm tiến bộ.”
Hạ Vũ Vân hung hăng trừng hắn, lý do thối nát như vậy, lại hành hạ cậu xui xẻo hô hấp khó khăn.
“Tôi sắp tắt thở mà chết, anh có trách nhiệm đem tôi trở về.”
Sau đó suy yếu ngã vào trong lòng hắn, đem toàn bộ trọng lượng dựa vào trên người Trịnh Nguy. Đáng tiếc cậu không nặng, bằng không đè chết hắn được rồi, đỡ được một đại họa cho xã hội.
Nhắm mắt lại, nghe được trái tim Trịnh Nguy đập dữ dội trong ***g ngực, thực sự là một người khó hiểu.
***
Màn đêm dần buông, thành phố lên đèn.
Đèn nê-ông trên đường vẽ nên một vẻ đẹp hoa lệ làm say lòng người.
Bọn họ đi tới một nơi, là một câu lạc bộ được trang trí rất sang trọng, Hạ Vũ Vân giương mắt nhìn bảng hiệu ở trên cao, BLUE NIGHT.
“Tiên sinh, các ngài có thẻ VIP không?” Nhân viên đứng ở cửa hỏi.
Trịnh Nguy đưa ra một cái thẻ màu vàng được chế tạo tinh xảo, nhân viên ghi lại số thẻ rồi dẫn bọn họ vào bên trong.
“Đây là chỗ nào?” Hạ Vũ Vân nhìn bốn phía một chút, thiết kế ở đây so với PUB thông thường không có gì khác nhau, chỉ đặc biệt là ở chỗ không gian xung quanh rất thanh nhã, không có cái loại nhạc điên cuồng đinh tai nhức óc, có thể là phong cách mấu chốt.
“Nơi để thư giãn.”
“Kẻ có tiền đúng là lắm trò tiêu khiển.”
“Vậy mới nói mang cậu đến mở mang kiến thức.”
“Anh nhất định là khách quen ở đây, vị trí này không phải chỉ mình anh sử dụng đó chứ?”
Nhân viên thuần thục sắp xếp cho bọn họ một bàn phía trên.
“Cậu rất thông minh.” Khóe miệng Trịnh Nguy không nhịn được nhếch lên, “Chủ nơi này có chút giao tình với tôi, cho nên có phần được ưu đãi.”
Trong đám khách ở đây, cậu thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, có người mẫu trên tạp chí thời trang, có ngôi sao truyền hình, ngoài ra còn có một số nghị sĩ nổi tiếng hoạt động ở hai giới chính trị – thương trường. Nghĩ đến việc Trịnh Nguy vừa mới đưa thẻ VIP ra, chắc là không có người thân phận bình thường trà trộn vào đây được. Xem ra, cậu được vào đây, chính là nhờ hưởng hào quang của Trịnh Nguy.
“Cậu trước tiên ngồi đây một lát, tôi phải đi gặp một số người quen, xã giao với bọn họ một chút, lát nữa sẽ trở lại. Muốn cái gì thì kêu phục vụ, cứ tính vào tài khoản của tôi.” Hắn dặn dò xong thì nhanh chóng rời đi.
Hạ Vũ Vân vẻ mặt hứng thú, ngắm nhìn đủ dạng người xung quanh.
Kỳ thực với tuổi của cậu, hẳn là vẫn nên hưởng thụ những vũ điệu cuồng nhiệt hoan lạc. Có lẽ thói quen sống không sóng không gió, đạm bạc như cậu, ngay cả giữa chốn đô hội đông người cũng chưa từng trải qua thời kỳ phản kháng. Sống nhiều năm như vậy rồi nhưng có lẽ đây là lần khác biệt duy nhất.
Tình nhân, cái danh từ này thực sự nghĩ tới cũng thấy nực cười.
Nếu dùng cho người khác thì có lẽ chẳng có gì lạ, nhưng dùng trên người cậu quả thật là rất không hợp.
Nếu như “tình nhân” suy xét theo đẳng cấp, vậy cậu nhất định là xếp vào hàng loại hai. Không có khuôn mặt dễ nhìn, không có dáng vẻ quyến rũ, kỹ xảo trên giường không ổn, phản ứng lại càng không tốt.
Kỳ thực cậu cũng có chút mê muội, vì sao lúc đó lại đáp ứng dễ dàng như thế? Không muốn mất đi công việc chỉ là một phần nhỏ, nếu như khi đó cậu cho rằng đòi hỏi của Trịnh Nguy là một loại vũ nhục, cậu sẽ kiên quyết cự tuyệt. Bởi vì bị đuổi thì cậu sẽ tìm công việc khác, với năng lực của cậu không phải là vấn đề lớn. Sở dĩ cái gọi là sự uy hiếp của Trịnh Nguy, thật muốn nói tiếp, là không có một chút tác dụng.
“Này, có thể ngồi xuống không?” Một giọng nói nhu hòa chen ngang, cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Vũ Vân.
“Ngồi đi.” Cậu giương mắt đánh giá người trước mặt một chút.
Người này coi như là mỹ nam, đẹp hơn nhiều so với cậu. Cảm giác có vẻ lãng tử, nhưng phảng phất chút phong tình của phái nữ. Nếu như người nọ là GAY, có thể nói là vô cùng nổi bật.
/16
|