Chuyện vả ngực ta "vô lực ngăn cản", vẫn bị cứng rắn quyết định tiến hành.
Nhưng Vương Gia sẽ để cho những người đó đơn giản như vậy mà đánh thị thiếp tâm ái của hắn sao? Dĩ nhiên không thể! Vì vậy, thời điểm ta nỗ lực nắm bả vai Lục Trúc nói không nên, thời điểm thị vệ cứng rắn nâng mặt hai nữ nhân kia lên để cung nữ tiến lên vả miệng trước, thời điểm hai nữ nhân kinh ngạc mau chóng khóc thút thít hoàn toàn không có hình tượng, Vương Gia soàn soạt bạo khởi!
"Các ngươi muốn làm gì!" Hắn giận giữ trợn mắt lên nhìn!
Làm trợ thủ đắc lực nhất của ta, Lục Trúc không sợ cường quyền chống đỡ: "Nô tỳ cũng muốn hỏi Vương Gia một chút là muốn làm gì, hai người kia là thân phận gì, công chúa của chúng ta, vương phi của chúng ta là thân phận gì, chẳng lẽ ngài không biết! Theo như lễ nghi mà nói, thời điểm vương phi xuất hiện họ phải quỳ xuống đất nghênh đón, thậm chí ngay cả nhìn thẳng công chúa cũng là hành động vô lễ, nhưng bọn họ không những không như thế, còn mở miệng châm chọc, không để công chúa trong mắt, cũng không chút nào thừa nhận thân phận của vương phi. Chẳng lẽ đây tất cả là ý của Vương Gia ngài sao? Như vậy ta xin hỏi, Vương Gia, ngài họ gì?"
Vương Gia họ Cận, không phải dòng họ quý tộc thượng lưu, hơn nữa không thể xưng thế gia, nghe nói là lúc Đương Kim Hoàng Đế đăng vị giúp sức, mà được tước vị. Trong miêu tả của tác giả, vị này không phải người có bối cảnh để chống lưng, mà là hoàn toàn thực lực, nhưng bởi vì phần diễn tình yêu cùng ngược tương đối nhiều, thực lực của hắn, thật đúng là làm cho người ta không biết nên tìm từ đâu.
Lục Trúc nói thế, cũng là trực tiếp nhắc nhở, Vương Gia còn chưa lớn bằng công chúa đâu, tại sao hắn lại đối xử lãnh khốc với ta như vậy? Tại sao dung túng hai thị thiếp khi dễ đến trên đầu ta, chê cười ta? Ngay cả chính hắn cũng không có tư cách này, mà hai nữ nhân kia lại có tư cách này sao?
Mặc dù Hoàng đế coi trọng Vương Gia, nhưng về mặt thân phận, công chúa ta coi như hạ giá rồi.
Ta là hài tử duy nhất của Hoàng đế, là do hoàng hậu sinh ra, công chúa chính thống, hắn dựa vào cái gì?
Dù Vương Gia là loại thông minh nhưng gấp gáp, cũng nghe hiểu được lời này của Lục Trúc là có ý gì. Sắc mặt hắn nhất thời đen thui đen thùi, sức lực lớn đi về phía trước, mở tiếng rống: "Người đâu, đều đi nơi nào, lăn tới đây cho Bổn vương!"
Theo một tiếng hắn rống to, nhóm lớn thị vệ vọt vào, vây quanh chúng ta.
Vương Gia đầu tiên là bộ mặt chán ghét nhìn lướt qua Lục Trúc, tiếp đó là đem ánh mắt chán ghét hơn đặt ở trên người ta, một bộ lão tử là nhất lão tử là thiên hạ vô địch, hướng về phía đoàn người chúng ta nói.
"Đem bọn họ ném ra ngoài, bao gồm cả vương phi ghen tị này, giam nàng vào phòng chứa củi! Nơi này là Cận vương phủ, không phải hoàng cung, không phải là nơi các ngươi có thể phách lối, cho dù là công chúa, gả vào vương phủ chính là người của vương phủ, làm như thế nào do Bổn vương quyết định!" Hắn vừa khí phách vừa thông suốt phân phó, chỉ thẳng hướng ta: "Ngươi đã phạm vào một trong thất xuất [1], Bổn vương hoàn toàn có thể hưu ngươi!
[1]: một trong bảy điều cấm kị cuả người làm vợ
Mắt của ta mang khiếp sợ, nước mắt soàn soạt tuột xuống, không tiếng động rơi lệ, nhìn Vương Gia. Một bộ không ngờ Vương Gia thế nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy, thậm chí bức hiếp an bài tội danh cho ta, thậm chí lấy hưu khí tới uy hiếp ta. Trong ánh mắt bị thương của ta, ta dường như cũng có thể mơ hồ nhìn thấy đao bên cổ hắn.
"Làm sao ngươi có thể. . . . . ." Ta nhỏ giọng nói: "Đây hoàn toàn là muốn gán tội cho người khác!"
Vương Gia dĩ nhiên biết đây là mình bức hiếp đè ép, chỉ sợ mục đích chủ yếu của hắn chính là muốn để cho chúng ta thấy rõ những kẻ từ bên ngoài đến chúng ta mặc kệ lúc trước thân phận có bao nhiêu cao quý, đến vương phủ sẽ phải ngoan ngoãn nghe hắn lời nói, không thể phản kháng hắn, hắn mới là chủ nhân của nơi này. Mấy người chúng ta căn bản là không tính là cái gì, nhảy nhót cũng chỉ là tự tìm đường chết.
Nhưng nếu theo như hắn đoán, ta là con cờ mà Hoàng đế muốn kiềm chế hắn mà đặt ở bên người hắn, hắn đây không phải là đang công khai đánh vào mặt hoàng đế sao? Công khai bày tỏ nói Hoàng thất trong mắt hắn căn bản chẳng đáng là gì, cái gì công chúa hắn muốn đánh liền đánh, muốn chửi liền chửi, bóp chết công chúa nàng cũng tựa như giết chết con kiến sao?
Cứ như vậy, hành vi hiện tại của hắn cũng không chỉ là đơn giản khiêu khích Hoàng thất rồi.
Nhưng tác giả an bài người này não tàn như thế, ta cũng không có biện pháp.
Vương Gia tựa hồ cảm giác được như vậy còn chưa đủ hả giận, chưa hoàn toàn tìm được mặt mũi đã mất của hắn trở về, lần nữa mở miệng nói: "Người tới, đem nữ nhân này vả miệng 100." Hắn chỉ vào tưởng giỏi số một của ta Lục Trúc nói.
Nhãn thần của ta sâu sâu, thời điểm người của Vương Gia muốn tiến lên thì ta soàn soạt rút kiếm từ bên hông thị vệ bên cạnh ra. Ánh lạnh chợt lóe, kích thích những người bên cạnh theo bản năng lui về phía sau môt bước.
Ta một tay lau sạch nước mắt trên mặt, một tay cầm kiếm, nhắm thẳng vào Vương Gia.
Vương Gia vẻ mặt khinh thường cùng khinh bỉ, lại nhìn thấy ta đặt kiếm vào bên cổ trắng nõn cổ thì con ngươi co rụt lại, không nhịn được tiến lên một bước: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta thương ngươi." Ta đột nhiên thay đổi thành độ dáng nhu nhược, ưỡn ngực thẳng lưng: "Đã từng, ta cho rằng ngươi là một nam nhân đích thực, một nam tử hán hiếm thấy, khiến cho ta vô cùng ước mơ. Cho dù ở trong cung chỉ có thể thỉnh thoảng xa xa nhìn ngươi một cái, đã cảm giác thỏa mãn. Thật vất vả quyết định muốn gần ngươi hơn một bước, lúc này mới mặt dày ngàn khẩn vạn cầu, khiến phụ hoàng đi hỏi ý của ngươi. Thật ra ta không ôm hy vọng gì, ai ngờ phụ hoàng lại nói cho ta biết ngươi đồng ý, ta rất vui mừng, hưng phấn đến không chịu được, suốt hai tháng cũng không ngủ ngon giấc, nhưng thực tế lại đánh ta một bạt tai lớn như vậy."
Ta trầm giọng nói xong, khẽ cúi đầu, nước mắt không tiếng động lại cuộn trào mãnh liệt. Ta cắn môi dưới, đem đôi môi tái nhợt cắn được đỏ tươi, cắn sứt da môi mỏng, bộ dáng đau đến cực hạn đã không còn cảm thấy gì nữa, khiến màu sắc đỏ tươi chảy từ khóe môi xuống.
Ta dùng gò má duy mỹ cùng máu tươi chấn động để cho mọi người đều dừng động tác lại, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Vương Gia: "Ta không nghĩ tới, ngài lại là một người khiến cho ta thất vọng như thế. Ta vô cùng hối hận, vô cùng hối hận đưa ra loại thỉnh cầu vô lễ lại mặt dày như thế với phụ hoàng." Ta không để ý đến máu tươi ở khóe miệng, đem đau đớn cực hạn sau thâm tình cùng bị tổn thương tiến hành tới cùng, nước mắt hoàn toàn làm ướt mặt đất phía bên ta cùng phần y phục trước ngực.
Ta nắm tóc bên vai, một kiếm xượt qua, tóc đen đứt đoạn, tán lạc trên đất.
Dĩ nhiên, ta không phải muốn xuống tóc làm ni cô cực đoan như vậy.
"Từ nay về sau, khát khao cùng yêu thích từng tồn tại của ta đối với Vương Gia, giống như tóc đen này không cách nào nhận trở về, cắt đứt từ trên thân ta. Ta sẽ không cố ép mình quên, hoặc là không đếm xủa tới vũ nhục của ngài với ta ngày hôm qua, cũng sẽ không tức giận, bi thương, lo lắng vì vậy nữa. Từ nay về sau, ta không gặp ngươi nữa, không xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Đối với ngươi không nghe, không thấy, không nhìn, không thích, không ghét. Sẽ không chọc giận ngươi không vui nữa, sẽ không ‘phạm vào một trong thất xuất' nữa, chỉ cầu Vương Gia xem ta dù gì cũng là công chúa, lưu lại chút mặt mũi cuối cùng cho ta, cho ta một không gian độc lập trong vương phủ. . . . . ."
Nói tới chỗ này, Lục Trúc hoàn toàn có thể tự động nhận diễn.
Nàng một cái đánh tới, mắt đỏ hồng, tay dùng sức bắt được bả vai ta đã đoạt đi vũ khí sắc bén, không cam lòng lớn tiếng nói: "Công chúa, cần gì phải như thế. Ban đầu nên nghe nô tỳ lời nói, ngài còn trẻ, cần gì vội vàng để cho người ta vũ nhục như vậy. . . . . . Nếu không phải như thế. . . . . ." Nàng nói xong, đột nhiên hung hăng quét người chung quanh mấy lần: "Ta như thế nào lại so đo cùng hai tiểu tiện nhân này!"
Nói xong, đầu nàng lại chuyển trở lại, bưng lấy mặt của ta đau lòng vì ta lau nước mắt, lau máu ở khóe miệng: "Ta thương công chúa điện hạ, từ nhỏ đã lưu lạc dân gian, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vốn tưởng rằng trở thành công chúa sẽ được hạnh phúc, như thế này còn không bằng trở về dân gian."
Ta vô lực lắc đầu, sau khi ta cứng rắn đi qua lại lần nữa mềm yếu thì thị giác cùng hiệu quả tâm lý càng thêm mãnh liệt hơn lúc trước.
Sau đó, mọi người đồng tình trái tim bản sẽ ngã về phía ta bên này, nếu chuyện của chúng ta bị thổi phồng ra ngoài, hừm hừm. . . . . .
Ta khắp người mất mác, khắp người bị thương, bộ dáng mặc kệ là trong lòng hay là bên ngoài đều bị trọng thương, cho mọi người một bóng lưng vô cùng bi thương, bị Lục Trúc đỡ từ từ đi ra ngoài, đồng thời cũng muốn mang theo những nha hoàn kia. Dĩ nhiên, chuyện không thể nào kết thúc dưới cách thức thỏa hiệp bi kịch của ta.
Hai nữ nhân trên đất còn chưa kịp phát ra âm thanh may mắn chuyện cuối cùng kết thúc họ không cần phải chịu phạt, Vương Gia lại chợt bắt được tay của ta, dùng sức kéo ta qua.
Ta quay đầu, nhìn đến hắn trong tay thế nhưng cầm đoạn tóc ta cắt.
Ta sững sờ nhìn hắn, trong mắt không biết nên vui hay bi.
Vẻ mặt Vương Gia rất là phức tạp, ánh mắt hắn phát sáng nhìn ta.
"Ngươi thích Bổn vương."
Ta từ từ quay đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch, một bộ cho là hắn lại muốn giễu cợt ta, hoặc là xem thường hình dáng của ta.
"Ngươi thích Bổn vương, cho nên thật lòng cầu được thành hôn cùng ta?" Vương Gia lại mở miệng ngay sau đó.
Nam chính trong thế giới này đều thích kiểu nhu nhược, nếu như nhu nhược lại si tình lại giàu có, vậy thì càng thêm phân rồi. Mặc dù bọn họ thích nhu nhược, nhưng cũng không thích tượng gỗ. Từ diễn xuất tới tính tình ta đều hoàn toàn phù hợp với kiểu bọn họ sẽ thích, có thể để ý.
Mặc dù Vương Gia trước đây chưa từng gặp ta, nhưng thấy được lần giải thích đau lòng này, sẽ vô cùng khắc sâu hiểu rõ đối với sự si tình của ta. Mà sau khi hiểu được sự si tình của ta, sự bài xích của hắn sẽ thay đổi, sẽ cảm động, sẽ bắt đầu chú ý tới bộ dạng của ta, nước mắt của ta, nhãn thần của ta, cách nói của ta, ta chỉ thâm tình nhìn một mình hắn.
Cho dù lúc này ta không nhìn hắn, nhưng mà cũng chỉ bởi vì sợ lại bị tổn thương.
Nếu quả thật không muốn thích hắn nữa, ta cần gì phải làm mặt dày tiếp tục lưu lại vương phủ? Đây không phải là khẩu thi tâm phi, tâm còn tồn tại vọng tưởng thì là cái gì? Loại bộ dáng này làm cho người đau lòng, dễ dàng đem cảm động tiến hóa thành động lòng nhất.
Lúc này, hắn nắm tay ta, một tay cầm tóc của ta, còn ngửi một cái, hoàn toàn thay xuống sự chán ghét trong mắt, ngược lại đổi lại một loại ánh mắt tựa như động lòng.
Lông mi ta giật giật, làm bộ không phát hiện cử động của hắn, lại đột nhiên nghe được trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười yếu ớt, mang tai không khỏi khả ái đỏ lên.
Ta há miệng, vừa muốn nói gì, hai nữ nhân còn quỳ trên mặt đất lại như bị người đạp xuống, đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Không cần quay đầu lại, ta biết ngay các nàng là thật sự bị đạp rồi.
Trong mắt ta mới dâng lên ánh lửa hi vọng, nghe âm thanh của các nàng đồng thời ảm đạm xuống.
Người cơ trí bên cạnh, đột nhiên lại gần hỏi Vương Gia: "Vương Gia, hai người này nên xử trí như thế nào."
Mặc dù Vương Gia mới vừa nói muốn đối phó bọn Lục Trúc, nhưng bởi vì ta ngắt lời thành công, tuy nhiên hắn cũng không nói nên xử trí hai người đang quỳ trên mặt đất như thế nào, cũng không nói bỏ qua cho bọn họ.
Huống chi, hiện tại hắn còn thấy được nét mặt ảm đạm thất vọng của ta, tâm cứng rắn hơn nữa lúc này cũng nên mềm nhũn rồi, đau xót rồi.
Quả nhiên, sau khi xác nhận cảm tình của ta, xác nhận ta không phải con cờ của hoàng đế, hắn đối với nữ phụ vẫn giống như thiết định, vô cùng lãnh khốc vô tình.
"Phạt như cũ!"
Lục Trúc nghe được, thật nhanh kêu hai nha hoàn vóc người nhỏ nhắn đi vào, chiều cao của họ mới 1m5, bộ ngực trổ mã cũng không có gì đặc biệt, nhưng tay lại cầm một phiến gỗ thật mỏng. Họ hướng về bộ ngực của hai nữ nhân trên đất kia . . . . . . bắt đầu làm nhiều việc cùng lúc, hung tàn đến cho dù là ta cũng trừng lớn cặp mắt, rõ ràng lộ ra bị dáng vẻ bị dọa sợ.
Mặc dù Lục Trúc nói là vả ngực 100 cái, nếu chia cho hai bên, nên là mỗi bên 50 cái, nhưng không biết tại sao không ai nhắc nhở nha hoàn dùng hình, dẫn đến hai nữ nhân mỗi bên đều bị đánh một trăm cái, mỗi người tổng cộng bị hai trăm cái, phía trước cũng sưng lên, đang kinh ngạc khủng bố kêu khóc, một chút dáng vẻ nhu mỹ cũng không có, chỉ cầu nhanh ngất đi một chút.
Đây quả thực là, đau xót cắt ngực!
Sợ rằng, họ sẽ có một thời gian rất dài đều không cách nào ra khỏi cửa.
Lục Trúc rất hiểu cái gì gọi là "lùi lại mà cầu việc khác", miễn vả miệng.
Ta nhu nhu nhược nhược một bộ không đành lòng nhìn lại, để tránh vả miệng để diễn tả sự tha thứ của ta. Sau đó, ta liền thật sự mang người rời đi nha.
Ta nghĩ, ngày mai bát kinh kinh thành sẽ rất đặc sắc. Cái gì ái thiếp diệt thê, còn muốn đem thê tử nhốt vào phòng chứa củi vân vân. . . . . . . .
Mặc dù hắn không thành công, nhưng người bên ngoài mới mặc kệ chân tướng lài gì! Bọn họ cần chính là đề tài! Mà chuyện chúng ta bên này đánh người ngược lại không phải là rất quan trọng, dù sao, thân phận chênh lệch ở chỗ này.
Hơn nữa, chúng ta còn có lí do thích đáng, không phải không giải thích được tìm tiểu thiếp phiền phức. Tiểu thiếp tìm đường chết, chính thê phản kích, trượng phu ngược lại nhốt chính thê vào phòng chứa củi?
Hừ hừ, ta sẽ kiên trì vô tội tiến hành bôi đen mỗi ngày.
Nhưng Vương Gia sẽ để cho những người đó đơn giản như vậy mà đánh thị thiếp tâm ái của hắn sao? Dĩ nhiên không thể! Vì vậy, thời điểm ta nỗ lực nắm bả vai Lục Trúc nói không nên, thời điểm thị vệ cứng rắn nâng mặt hai nữ nhân kia lên để cung nữ tiến lên vả miệng trước, thời điểm hai nữ nhân kinh ngạc mau chóng khóc thút thít hoàn toàn không có hình tượng, Vương Gia soàn soạt bạo khởi!
"Các ngươi muốn làm gì!" Hắn giận giữ trợn mắt lên nhìn!
Làm trợ thủ đắc lực nhất của ta, Lục Trúc không sợ cường quyền chống đỡ: "Nô tỳ cũng muốn hỏi Vương Gia một chút là muốn làm gì, hai người kia là thân phận gì, công chúa của chúng ta, vương phi của chúng ta là thân phận gì, chẳng lẽ ngài không biết! Theo như lễ nghi mà nói, thời điểm vương phi xuất hiện họ phải quỳ xuống đất nghênh đón, thậm chí ngay cả nhìn thẳng công chúa cũng là hành động vô lễ, nhưng bọn họ không những không như thế, còn mở miệng châm chọc, không để công chúa trong mắt, cũng không chút nào thừa nhận thân phận của vương phi. Chẳng lẽ đây tất cả là ý của Vương Gia ngài sao? Như vậy ta xin hỏi, Vương Gia, ngài họ gì?"
Vương Gia họ Cận, không phải dòng họ quý tộc thượng lưu, hơn nữa không thể xưng thế gia, nghe nói là lúc Đương Kim Hoàng Đế đăng vị giúp sức, mà được tước vị. Trong miêu tả của tác giả, vị này không phải người có bối cảnh để chống lưng, mà là hoàn toàn thực lực, nhưng bởi vì phần diễn tình yêu cùng ngược tương đối nhiều, thực lực của hắn, thật đúng là làm cho người ta không biết nên tìm từ đâu.
Lục Trúc nói thế, cũng là trực tiếp nhắc nhở, Vương Gia còn chưa lớn bằng công chúa đâu, tại sao hắn lại đối xử lãnh khốc với ta như vậy? Tại sao dung túng hai thị thiếp khi dễ đến trên đầu ta, chê cười ta? Ngay cả chính hắn cũng không có tư cách này, mà hai nữ nhân kia lại có tư cách này sao?
Mặc dù Hoàng đế coi trọng Vương Gia, nhưng về mặt thân phận, công chúa ta coi như hạ giá rồi.
Ta là hài tử duy nhất của Hoàng đế, là do hoàng hậu sinh ra, công chúa chính thống, hắn dựa vào cái gì?
Dù Vương Gia là loại thông minh nhưng gấp gáp, cũng nghe hiểu được lời này của Lục Trúc là có ý gì. Sắc mặt hắn nhất thời đen thui đen thùi, sức lực lớn đi về phía trước, mở tiếng rống: "Người đâu, đều đi nơi nào, lăn tới đây cho Bổn vương!"
Theo một tiếng hắn rống to, nhóm lớn thị vệ vọt vào, vây quanh chúng ta.
Vương Gia đầu tiên là bộ mặt chán ghét nhìn lướt qua Lục Trúc, tiếp đó là đem ánh mắt chán ghét hơn đặt ở trên người ta, một bộ lão tử là nhất lão tử là thiên hạ vô địch, hướng về phía đoàn người chúng ta nói.
"Đem bọn họ ném ra ngoài, bao gồm cả vương phi ghen tị này, giam nàng vào phòng chứa củi! Nơi này là Cận vương phủ, không phải hoàng cung, không phải là nơi các ngươi có thể phách lối, cho dù là công chúa, gả vào vương phủ chính là người của vương phủ, làm như thế nào do Bổn vương quyết định!" Hắn vừa khí phách vừa thông suốt phân phó, chỉ thẳng hướng ta: "Ngươi đã phạm vào một trong thất xuất [1], Bổn vương hoàn toàn có thể hưu ngươi!
[1]: một trong bảy điều cấm kị cuả người làm vợ
Mắt của ta mang khiếp sợ, nước mắt soàn soạt tuột xuống, không tiếng động rơi lệ, nhìn Vương Gia. Một bộ không ngờ Vương Gia thế nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy, thậm chí bức hiếp an bài tội danh cho ta, thậm chí lấy hưu khí tới uy hiếp ta. Trong ánh mắt bị thương của ta, ta dường như cũng có thể mơ hồ nhìn thấy đao bên cổ hắn.
"Làm sao ngươi có thể. . . . . ." Ta nhỏ giọng nói: "Đây hoàn toàn là muốn gán tội cho người khác!"
Vương Gia dĩ nhiên biết đây là mình bức hiếp đè ép, chỉ sợ mục đích chủ yếu của hắn chính là muốn để cho chúng ta thấy rõ những kẻ từ bên ngoài đến chúng ta mặc kệ lúc trước thân phận có bao nhiêu cao quý, đến vương phủ sẽ phải ngoan ngoãn nghe hắn lời nói, không thể phản kháng hắn, hắn mới là chủ nhân của nơi này. Mấy người chúng ta căn bản là không tính là cái gì, nhảy nhót cũng chỉ là tự tìm đường chết.
Nhưng nếu theo như hắn đoán, ta là con cờ mà Hoàng đế muốn kiềm chế hắn mà đặt ở bên người hắn, hắn đây không phải là đang công khai đánh vào mặt hoàng đế sao? Công khai bày tỏ nói Hoàng thất trong mắt hắn căn bản chẳng đáng là gì, cái gì công chúa hắn muốn đánh liền đánh, muốn chửi liền chửi, bóp chết công chúa nàng cũng tựa như giết chết con kiến sao?
Cứ như vậy, hành vi hiện tại của hắn cũng không chỉ là đơn giản khiêu khích Hoàng thất rồi.
Nhưng tác giả an bài người này não tàn như thế, ta cũng không có biện pháp.
Vương Gia tựa hồ cảm giác được như vậy còn chưa đủ hả giận, chưa hoàn toàn tìm được mặt mũi đã mất của hắn trở về, lần nữa mở miệng nói: "Người tới, đem nữ nhân này vả miệng 100." Hắn chỉ vào tưởng giỏi số một của ta Lục Trúc nói.
Nhãn thần của ta sâu sâu, thời điểm người của Vương Gia muốn tiến lên thì ta soàn soạt rút kiếm từ bên hông thị vệ bên cạnh ra. Ánh lạnh chợt lóe, kích thích những người bên cạnh theo bản năng lui về phía sau môt bước.
Ta một tay lau sạch nước mắt trên mặt, một tay cầm kiếm, nhắm thẳng vào Vương Gia.
Vương Gia vẻ mặt khinh thường cùng khinh bỉ, lại nhìn thấy ta đặt kiếm vào bên cổ trắng nõn cổ thì con ngươi co rụt lại, không nhịn được tiến lên một bước: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta thương ngươi." Ta đột nhiên thay đổi thành độ dáng nhu nhược, ưỡn ngực thẳng lưng: "Đã từng, ta cho rằng ngươi là một nam nhân đích thực, một nam tử hán hiếm thấy, khiến cho ta vô cùng ước mơ. Cho dù ở trong cung chỉ có thể thỉnh thoảng xa xa nhìn ngươi một cái, đã cảm giác thỏa mãn. Thật vất vả quyết định muốn gần ngươi hơn một bước, lúc này mới mặt dày ngàn khẩn vạn cầu, khiến phụ hoàng đi hỏi ý của ngươi. Thật ra ta không ôm hy vọng gì, ai ngờ phụ hoàng lại nói cho ta biết ngươi đồng ý, ta rất vui mừng, hưng phấn đến không chịu được, suốt hai tháng cũng không ngủ ngon giấc, nhưng thực tế lại đánh ta một bạt tai lớn như vậy."
Ta trầm giọng nói xong, khẽ cúi đầu, nước mắt không tiếng động lại cuộn trào mãnh liệt. Ta cắn môi dưới, đem đôi môi tái nhợt cắn được đỏ tươi, cắn sứt da môi mỏng, bộ dáng đau đến cực hạn đã không còn cảm thấy gì nữa, khiến màu sắc đỏ tươi chảy từ khóe môi xuống.
Ta dùng gò má duy mỹ cùng máu tươi chấn động để cho mọi người đều dừng động tác lại, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Vương Gia: "Ta không nghĩ tới, ngài lại là một người khiến cho ta thất vọng như thế. Ta vô cùng hối hận, vô cùng hối hận đưa ra loại thỉnh cầu vô lễ lại mặt dày như thế với phụ hoàng." Ta không để ý đến máu tươi ở khóe miệng, đem đau đớn cực hạn sau thâm tình cùng bị tổn thương tiến hành tới cùng, nước mắt hoàn toàn làm ướt mặt đất phía bên ta cùng phần y phục trước ngực.
Ta nắm tóc bên vai, một kiếm xượt qua, tóc đen đứt đoạn, tán lạc trên đất.
Dĩ nhiên, ta không phải muốn xuống tóc làm ni cô cực đoan như vậy.
"Từ nay về sau, khát khao cùng yêu thích từng tồn tại của ta đối với Vương Gia, giống như tóc đen này không cách nào nhận trở về, cắt đứt từ trên thân ta. Ta sẽ không cố ép mình quên, hoặc là không đếm xủa tới vũ nhục của ngài với ta ngày hôm qua, cũng sẽ không tức giận, bi thương, lo lắng vì vậy nữa. Từ nay về sau, ta không gặp ngươi nữa, không xuất hiện trước mặt ngươi nữa. Đối với ngươi không nghe, không thấy, không nhìn, không thích, không ghét. Sẽ không chọc giận ngươi không vui nữa, sẽ không ‘phạm vào một trong thất xuất' nữa, chỉ cầu Vương Gia xem ta dù gì cũng là công chúa, lưu lại chút mặt mũi cuối cùng cho ta, cho ta một không gian độc lập trong vương phủ. . . . . ."
Nói tới chỗ này, Lục Trúc hoàn toàn có thể tự động nhận diễn.
Nàng một cái đánh tới, mắt đỏ hồng, tay dùng sức bắt được bả vai ta đã đoạt đi vũ khí sắc bén, không cam lòng lớn tiếng nói: "Công chúa, cần gì phải như thế. Ban đầu nên nghe nô tỳ lời nói, ngài còn trẻ, cần gì vội vàng để cho người ta vũ nhục như vậy. . . . . . Nếu không phải như thế. . . . . ." Nàng nói xong, đột nhiên hung hăng quét người chung quanh mấy lần: "Ta như thế nào lại so đo cùng hai tiểu tiện nhân này!"
Nói xong, đầu nàng lại chuyển trở lại, bưng lấy mặt của ta đau lòng vì ta lau nước mắt, lau máu ở khóe miệng: "Ta thương công chúa điện hạ, từ nhỏ đã lưu lạc dân gian, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vốn tưởng rằng trở thành công chúa sẽ được hạnh phúc, như thế này còn không bằng trở về dân gian."
Ta vô lực lắc đầu, sau khi ta cứng rắn đi qua lại lần nữa mềm yếu thì thị giác cùng hiệu quả tâm lý càng thêm mãnh liệt hơn lúc trước.
Sau đó, mọi người đồng tình trái tim bản sẽ ngã về phía ta bên này, nếu chuyện của chúng ta bị thổi phồng ra ngoài, hừm hừm. . . . . .
Ta khắp người mất mác, khắp người bị thương, bộ dáng mặc kệ là trong lòng hay là bên ngoài đều bị trọng thương, cho mọi người một bóng lưng vô cùng bi thương, bị Lục Trúc đỡ từ từ đi ra ngoài, đồng thời cũng muốn mang theo những nha hoàn kia. Dĩ nhiên, chuyện không thể nào kết thúc dưới cách thức thỏa hiệp bi kịch của ta.
Hai nữ nhân trên đất còn chưa kịp phát ra âm thanh may mắn chuyện cuối cùng kết thúc họ không cần phải chịu phạt, Vương Gia lại chợt bắt được tay của ta, dùng sức kéo ta qua.
Ta quay đầu, nhìn đến hắn trong tay thế nhưng cầm đoạn tóc ta cắt.
Ta sững sờ nhìn hắn, trong mắt không biết nên vui hay bi.
Vẻ mặt Vương Gia rất là phức tạp, ánh mắt hắn phát sáng nhìn ta.
"Ngươi thích Bổn vương."
Ta từ từ quay đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch, một bộ cho là hắn lại muốn giễu cợt ta, hoặc là xem thường hình dáng của ta.
"Ngươi thích Bổn vương, cho nên thật lòng cầu được thành hôn cùng ta?" Vương Gia lại mở miệng ngay sau đó.
Nam chính trong thế giới này đều thích kiểu nhu nhược, nếu như nhu nhược lại si tình lại giàu có, vậy thì càng thêm phân rồi. Mặc dù bọn họ thích nhu nhược, nhưng cũng không thích tượng gỗ. Từ diễn xuất tới tính tình ta đều hoàn toàn phù hợp với kiểu bọn họ sẽ thích, có thể để ý.
Mặc dù Vương Gia trước đây chưa từng gặp ta, nhưng thấy được lần giải thích đau lòng này, sẽ vô cùng khắc sâu hiểu rõ đối với sự si tình của ta. Mà sau khi hiểu được sự si tình của ta, sự bài xích của hắn sẽ thay đổi, sẽ cảm động, sẽ bắt đầu chú ý tới bộ dạng của ta, nước mắt của ta, nhãn thần của ta, cách nói của ta, ta chỉ thâm tình nhìn một mình hắn.
Cho dù lúc này ta không nhìn hắn, nhưng mà cũng chỉ bởi vì sợ lại bị tổn thương.
Nếu quả thật không muốn thích hắn nữa, ta cần gì phải làm mặt dày tiếp tục lưu lại vương phủ? Đây không phải là khẩu thi tâm phi, tâm còn tồn tại vọng tưởng thì là cái gì? Loại bộ dáng này làm cho người đau lòng, dễ dàng đem cảm động tiến hóa thành động lòng nhất.
Lúc này, hắn nắm tay ta, một tay cầm tóc của ta, còn ngửi một cái, hoàn toàn thay xuống sự chán ghét trong mắt, ngược lại đổi lại một loại ánh mắt tựa như động lòng.
Lông mi ta giật giật, làm bộ không phát hiện cử động của hắn, lại đột nhiên nghe được trong cổ họng hắn phát ra tiếng cười yếu ớt, mang tai không khỏi khả ái đỏ lên.
Ta há miệng, vừa muốn nói gì, hai nữ nhân còn quỳ trên mặt đất lại như bị người đạp xuống, đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Không cần quay đầu lại, ta biết ngay các nàng là thật sự bị đạp rồi.
Trong mắt ta mới dâng lên ánh lửa hi vọng, nghe âm thanh của các nàng đồng thời ảm đạm xuống.
Người cơ trí bên cạnh, đột nhiên lại gần hỏi Vương Gia: "Vương Gia, hai người này nên xử trí như thế nào."
Mặc dù Vương Gia mới vừa nói muốn đối phó bọn Lục Trúc, nhưng bởi vì ta ngắt lời thành công, tuy nhiên hắn cũng không nói nên xử trí hai người đang quỳ trên mặt đất như thế nào, cũng không nói bỏ qua cho bọn họ.
Huống chi, hiện tại hắn còn thấy được nét mặt ảm đạm thất vọng của ta, tâm cứng rắn hơn nữa lúc này cũng nên mềm nhũn rồi, đau xót rồi.
Quả nhiên, sau khi xác nhận cảm tình của ta, xác nhận ta không phải con cờ của hoàng đế, hắn đối với nữ phụ vẫn giống như thiết định, vô cùng lãnh khốc vô tình.
"Phạt như cũ!"
Lục Trúc nghe được, thật nhanh kêu hai nha hoàn vóc người nhỏ nhắn đi vào, chiều cao của họ mới 1m5, bộ ngực trổ mã cũng không có gì đặc biệt, nhưng tay lại cầm một phiến gỗ thật mỏng. Họ hướng về bộ ngực của hai nữ nhân trên đất kia . . . . . . bắt đầu làm nhiều việc cùng lúc, hung tàn đến cho dù là ta cũng trừng lớn cặp mắt, rõ ràng lộ ra bị dáng vẻ bị dọa sợ.
Mặc dù Lục Trúc nói là vả ngực 100 cái, nếu chia cho hai bên, nên là mỗi bên 50 cái, nhưng không biết tại sao không ai nhắc nhở nha hoàn dùng hình, dẫn đến hai nữ nhân mỗi bên đều bị đánh một trăm cái, mỗi người tổng cộng bị hai trăm cái, phía trước cũng sưng lên, đang kinh ngạc khủng bố kêu khóc, một chút dáng vẻ nhu mỹ cũng không có, chỉ cầu nhanh ngất đi một chút.
Đây quả thực là, đau xót cắt ngực!
Sợ rằng, họ sẽ có một thời gian rất dài đều không cách nào ra khỏi cửa.
Lục Trúc rất hiểu cái gì gọi là "lùi lại mà cầu việc khác", miễn vả miệng.
Ta nhu nhu nhược nhược một bộ không đành lòng nhìn lại, để tránh vả miệng để diễn tả sự tha thứ của ta. Sau đó, ta liền thật sự mang người rời đi nha.
Ta nghĩ, ngày mai bát kinh kinh thành sẽ rất đặc sắc. Cái gì ái thiếp diệt thê, còn muốn đem thê tử nhốt vào phòng chứa củi vân vân. . . . . . . .
Mặc dù hắn không thành công, nhưng người bên ngoài mới mặc kệ chân tướng lài gì! Bọn họ cần chính là đề tài! Mà chuyện chúng ta bên này đánh người ngược lại không phải là rất quan trọng, dù sao, thân phận chênh lệch ở chỗ này.
Hơn nữa, chúng ta còn có lí do thích đáng, không phải không giải thích được tìm tiểu thiếp phiền phức. Tiểu thiếp tìm đường chết, chính thê phản kích, trượng phu ngược lại nhốt chính thê vào phòng chứa củi?
Hừ hừ, ta sẽ kiên trì vô tội tiến hành bôi đen mỗi ngày.
/132
|