Thời cơ Vương Gia "xuất hiện" thật tốt quá, trong nháy mắt sẽ khiến cho ta và Hoàng đế không tiếp tục chủ đề này nữa.
Đối với chuyện ta kéo tay áo Vương Gia, Vương Gia còn lộ sắc mặt khó chịu cho ta xem. Khi đối mặt với Hoàng đế thì sắc mặt càng thêm không nhịn được đủ kiểu, cũng trực tiếp tỏ rõ ở trên mặt rồi, chỉ sợ Hoàng đế không biết hắn muốn Hoàng đế rời đi.
Nếu đổi lại bất kỳ vị Hoàng đế nào trong chính sử đều sẽ trở mặt, Hoàng đế này không nghe hơn Vương Gia, cũng không phải không có quyền lực trong tay.
Vậy mà, sau khi Hoàng đế thấy ánh mắt thận trọng của ta, quả thực nhẫn nhịn, còn lộ ra một nét mặt bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Rõ ràng, lập trường của hai người này từ bạn bè biến thành đối địch rồi.
Tâm tình ta cố gắng không cao hứng tiếp tục lôi kéo tay áo Vương Gia lần nữa, nhắc nhở hắn không nên quá phách lối. Vương Gia đương nhiên . . . . . Tuyệt đối không nghe lời của ta, thiết định nhân vật của hắn chính là lãnh khốc gàn dở, cũng không có nghe lời, trung thành như chó, cho dù trong kịch tình phía sau ở chung một chỗ với nữ chính cũng hết sức bá đạo, loại thuộc tính nghe lời này chưa từng xuất hiện trên người hắn.
Ta trong lòng hài lòng ngoài mặt lo lắng, cặp mắt sương mù mơ hồ nhìn Hoàng đế, nhỏ giọng nhu nhược kêu một tiếng phụ hoàng.
Một tiếng này, trực tiếp khiến đôi mắt nhỏ của hoàng đế phải mềm nhũn, hắn nhìn ta, cuối cùng vẫn thở dài một cái, còn lắc đầu một cái.
Vương Gia vừa nhìn vẻ mặt này của Hoàng đế, ánh mắt của hắn cũng có chút không tốt lắm, vô cùng mất hứng.
Nhưng loại tình huống này, Vương Gia dĩ nhiên không thể nói gì với Hoàng đế, vẫn chỉ có thể khách khí, dù hắn không biết hai chữ khách khí này viết như thế nào. Vì vậy, vẻ mặt Vương Gia liền vô cùng không tốt mở miệng hỏi Hoàng đế tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cũng không báo cho hắn để hắn chuẩn bị một chút.
Hoàng đế cùng Vương Gia đánh thái cực, cũng không nói mình tới hỏi lời đồn đại này là thật hay giả, chỉ nói nhớ nữ nhi tới xem một chút, giống như phụ thân bình thường biểu đạt một chút quan tâm đối với nữ nhi, hắn tự một mình ra ngoài, huy động nhân lực không tốt, nhìn nữ nhi xong sẽ trở về.
Vương Gia cau mày, dĩ nhiên 100% bất mãn với cách nói này, nhưng hắn cũng không thể nói Hoàng đế cái gì. Cho dù hai người bọn họ cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm với đối phương, không hài lòng khi nhìn mặt đối phương, còn thấy ta bị kẹp ở giữa dáng vẻ khổ sở, hành hạ nhau một canh giờ mới nói lời từ biệt.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Vương Gia nhìn dáng vẻ mất hứng của Hoàng đế, hắn cao hứng, hắn cao hứng nói cho ta biết muốn ở lại chỗ ta dùng cơm trưa.
Ta vừa nghe, lập tức cơ trí, đôi mắt sáng lên một cái, bất chợt lại che giấu, làm ra một vẻ mặt kinh hỉ rồi lại bình thản đè nén.
Ta nâng váy, phát hiện Vương Gia đang nhìn ta, ta dùng chức năng điều chỉnh sắc mặt của mình khiến sắc mặt cùng mang tai phiếm hồng, sau đó từ từ ra khỏi gian phòng bị đè nén, ở bên ngoài tìm được Lục Trúc, phân phó nàng đi chuẩn bị cơm trưa.
Lục Trúc đứa nhỏ này có thể hiểu lòng của ta, nhìn nàng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, ta biết ngay nàng đã hiểu được thâm ý của ta.
Hiện tại thành công chà đến thiện cảm của Vương Gia rồi, vì đề phòng hắn bước kế tiếp sắc tâm nổi lên, dĩ nhiên muốn hoàn toàn ngăn chặn khả năng này! Đừng tưởng rằng khí tiết của nữ chính văn NP thì không phải là khí tiết, ở thế giới này, ta chính là vô cùng có khí tiết đấy!
Gọi Lục Trúc đi chuẩn bị, ta lại trở về phòng tiếp tục chà thiện cảm của Vương Gia.
Có lẽ bởi vì xác định được ta không phải quân cờ Hoàng đế đặt bên người hắn, ánh mắt hắn nhìn ta lập tức thay đổi. Từ hoàn toàn không bình tĩnh chung đụng với ta, hoàn toàn không muốn để ý tới ta, không nhìn ta không nói chuyện với ta đến bây giờ cùng ta hảo hảo một chỗ, ngồi đối mặt nhau, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ không cách nào nói ra khỏi miệng, cùng một chút áy náy.
Hừ hừ, lúc này trong lòng ta vô cùng bình tĩnh, bề ngoài là yêu kiều thanh tú đủ kiểu cùng không biết phải làm sao.
Điểm thành công nhất của một mũi tên hai con chim không phải là chà thành công, mà là ngươi vừa chà được thiện cảm vừa bôi đen đối phương, đối phương vẫn cứ yêu ngươi vô cùng.
Đây không phải là ta cậy thông minh khi dễ bọn họ, mà là không khi dễ cũng không được. Thông minh của ta cũng chỉ là tiêu chuẩn của người bình thường, bất quá sống lâu một chút, trở thành gừng càng già càng cay thôi. Nhưng ít nhất ta có trí thông minh! Về phần bọn họ có bao nhiêu thông minh, ta bày tỏ chính là da mặt dày như ta cũng cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Chúng ta trầm mặc một chút, Vương Gia bắt đầu nói chuyện với ta.
"Mấy ngày nay uất ức ngươi." Hắn nói.
Ta sững sờ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, mỉm cười, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, không có nhận lời kịch của hắn.
Vương Gia rất lộ vẻ xúc động bắt được tay của ta, ta nhẫn nhịn, vẫn quyết định nên giống như kinh nghiệm còn làm nữ phụ, từ từ thử dò xét, nhìn Vương Gia, nhìn hắn càng ngày càng gần về phía ta. Ta dùng ánh mắt thận trọng nhìn hắn, cuối cùng khi mặt hắn đến gần ta, ta "hiểu sai ý" lao vào trong ngực hắn.
Hắn nhất thời không hôn đến, chỉ có thể đụng vào trán của ta một cái.
May mà tóc mái của ta tương đối nhiều, hắn chỉ có thể hôn lên tóc.
Ta giật giật yết hầu, rất nhanh âm thanh có chút nghẹn ngào, đôi mắt theo thói quen đỏ lên một chút, ở trong ngực Vương Gia ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt to của Vương gia gần ngay trước mắt. Đây đã là chừng mực lớn nhất ta có thể làm rồi, ta vừa dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, vừa khụt khịt mũi, bộ dáng cảm động, một đôi ngọc móng nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn là rất đáng thương, cực kỳ cẩn thận níu lấy ống tay áo của hắn.
Ánh mắt của Vương Gia trực tiếp bị bộ dáng như thế của ta làm cho mềm nhũn, hắn xoay tay một cái, một bàn tay to nắm lấy bàn tay đang níu lấy quần áo hắn của ta nắm trong tay, vừa nắn vừa bóp.
Ta đỏ bừng cả mặt, lại lộ ra vẻ mặt khó mà tin được sự dịu dàng của Vương Gia, tránh thoát khỏi tay của hắn, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
"Vương Gia mới vừa rồi đều nghe được sao?" Ta đỏ mắt, mím môi một cái, rất nhỏ giọng hỏi.
Hắn thở dài, dùng ánh mắt vô cùng sâu sắc nhìn ta, không nhúc nhích, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng: "Bổn vương chưa bao giờ biết, ngươi là như thế. . . . . . Là Bổn vương hiểu lầm ngươi." Hắn rất là đau lòng ôm ta, nắm vai ta.
Tiếp đó, dưới sự cảm động của ta, chúng ta nói lời ân ái rót mật với nhau một lúc.
Lúc này vì sự rụt rè của nữ hài tử, chừng mực của ta không thể quá lớn, nhưng Vương Gia nhưng không có hạn chế này. Làm một cao phú suất, tuổi trẻ tài cao, tác giả cho hắn tăng thêm giá trị sức quyến rũ tràn đầy. Dùng cái vỏ ngoài sức quyến rũ tràn đầy này mà nói là cực kỳ hấp dẫn người, đặc biệt là nữ nhân, nhưng ta trời sinh có kháng thể.
Chúng ta ngươi tới ta đi một canh giờ, trong lúc ta giả bộ rất tự nhiên tránh thoát được nhiều lần hắn hôn ta, khi hắn muốn sờ lên thân ta không phải chuẩn bị tìm đồ ăn cho hắn, thì là châm trà, bằng không chính là nhặt đồ rơi trên mặt đất. Nhưng dù như vậy, ta cũng chà xong độ thiện cảm của hắn rồi, để cho hắn một điểm tiện nghi cũng không chiếm được, còn cảm thấy lão tử đáng yêu!
Trong mắt nam nhân, loại bộ dáng nữ nhân ngốc nghếch luống cuống hốt hoảng mới vừa xác nhận tình yêu như ta đây, là điểm chọc người nhất!
Một lúc lâu sau, Lục Trúc chính xác xuất hiện ở cửa, lớn tiếng nói yết kiến công chúa, cơ hồ đem Vương Gia bị sợ đến run lên, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi thẳng thân hình.
Sau đó, Lục Trúc liền mang thức ăn lên.
Ta làm bộ đi vào buồng trong đổi quần áo một chút, hơn nữa xấu hổ đỏ mặt bảo Vương Gia ngàn vạn lần không được đi vào, sau đó liền thuận tay cầm bí dược trân quý của ta lên. Lúc lấy được bình thuốc, nét mặt của ta đừng nói có bao nhiêu âm trầm, người bình thường thấy cũng phải bị hù dọa phát khóc. Tiếp đó, ta đeo túi hương tuyệt hảo khiến cho nam nhân trong một ngày thế nào cũng không cứng nổi lên người, đổi một thân y phục xinh đẹp hơn so với vừa rồi, giống như hồ điệp mỹ lệ bay ra ngoài.
Mùi thơm của túi thơm này rất nhẹ, không chú ý căn bản không ngửi thấy, hơn nữa, trên người ta vẫn có mùi thơm, hoàn toàn có thể áp đảo đi, không lo lắng bị phát hiện.
Sau khi Lục Trúc mang đồ ăn lên, ta phát hiện Vương Gia cũng đổi một bộ quần áo ngồi ở đó.
Thấy ta đi ra ngoài, hắn lập tức vẫy ta, mặt mày đều tươi cười, bong bóng hạnh phúc tung bay. Ta thuận theo đi tới, dừng một chút, mới tỏ vẻ xấu hổ ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng hắn không còn phỏng đoán với ta, lại thêm một khối si tình của ta đối với hắn, hắn đang bị ta làm cảm động, mặc dù vẫn không cảm giác được bản thân thích ta hay yêu ta, lại cực tốt với ta.
Vừa gắp thức ăn, còn vừa nói chuyện với ta.
Ăn được một nửa, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn mặt ta một cái, ánh mắt chìm xuống, mặt lạnh nói cho ta biết không cần tùy tiện ra khỏi cửa nữa, cho dù muốn ra ngoài cũng phải nói cho hắn biết, cùng đi với hắn, hoặc là phải có sự đồng ý của hắn mới có thể ra cửa. Ta dừng một chút, lộ ra vẻ mặt có chút đau lòng đáp lại sự bá đạo của hắn.
Vương Gia nhìn ta mấy lần, lại không nói lời an ủi ta.
Hắn là một người vô cùng bá đạo cường thế, hiện tại thanh danh bên ngoài của ta tốt vô cùng, hơn nữa ta lại ra ngoài lắc một vòng, dọc theo đường đi vô số nam nhân nhìn theo ngây dại. Hơn nữa ta còn đặc biệt vì "chứng minh sự thanh bạch của Vương Gia" mới ra ngoài lắc, nơi đi đến dĩ nhiên nhiều vô cùng, người thấy cũng nhiều, danh tiếng Đệ Nhất Mỹ Nhân ta đây cũng chầm chậm truyền đi rồi.
Trong thời gian ngắn, mọi người không tìm được ai có vỏ ngoài đẹp hơn ta.
Nghe nói còn có người vẽ bức họa của ta, giá tiền cao vô cùng.
Vương Gia thấy tình trạng như vậy đương nhiên có thể khó chịu, hắn nói như thế ta hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn. Cho dù hiện tại hắn vẫn chán ghét ta, sau khi phát hiện chuyện bên ngoài như vậy chỉ biết tìm ta xúi quẩy, dùng mấy nữ nhân tới trước mặt ta nhục nhã ta gì đó, hoặc là không để cho ta ra khỏi cửa.
Tình huống bây giờ thay đổi, không có nhục nhã, nhưng nhất định có cấm túc.
Hơn nữa, ta còn có thể dự liệu được tối hôm nay hắn vì an lòng ta nhất định sẽ ngủ ở chỗ ta, ta đều đã nghĩ xong tối hôm nay nên làm như thế nào.
Quả nhiên, sau khi dùng bữa xong, Vương Gia cứ như vậy bày tỏ.
Làm một nữ nhân còn chưa có kinh nghiệm với nam nhân, ta xấu hổ đỏ mặt, nửa ngày "không dám" nhìn hắn, cho đến khi hắn khẽ cười xoay người đi ra ngoài làm việc.
Nữ nhân bên cạnh vương gia không ít, nhưng đều là kiểu phóng đãng, ta như vậy coi như người đầu tiên. Ăn mặn nhiều rồi, luôn sẽ cảm thấy rau xanh đặc biệt ngon miệng.
Đối với chuyện ta kéo tay áo Vương Gia, Vương Gia còn lộ sắc mặt khó chịu cho ta xem. Khi đối mặt với Hoàng đế thì sắc mặt càng thêm không nhịn được đủ kiểu, cũng trực tiếp tỏ rõ ở trên mặt rồi, chỉ sợ Hoàng đế không biết hắn muốn Hoàng đế rời đi.
Nếu đổi lại bất kỳ vị Hoàng đế nào trong chính sử đều sẽ trở mặt, Hoàng đế này không nghe hơn Vương Gia, cũng không phải không có quyền lực trong tay.
Vậy mà, sau khi Hoàng đế thấy ánh mắt thận trọng của ta, quả thực nhẫn nhịn, còn lộ ra một nét mặt bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
Rõ ràng, lập trường của hai người này từ bạn bè biến thành đối địch rồi.
Tâm tình ta cố gắng không cao hứng tiếp tục lôi kéo tay áo Vương Gia lần nữa, nhắc nhở hắn không nên quá phách lối. Vương Gia đương nhiên . . . . . Tuyệt đối không nghe lời của ta, thiết định nhân vật của hắn chính là lãnh khốc gàn dở, cũng không có nghe lời, trung thành như chó, cho dù trong kịch tình phía sau ở chung một chỗ với nữ chính cũng hết sức bá đạo, loại thuộc tính nghe lời này chưa từng xuất hiện trên người hắn.
Ta trong lòng hài lòng ngoài mặt lo lắng, cặp mắt sương mù mơ hồ nhìn Hoàng đế, nhỏ giọng nhu nhược kêu một tiếng phụ hoàng.
Một tiếng này, trực tiếp khiến đôi mắt nhỏ của hoàng đế phải mềm nhũn, hắn nhìn ta, cuối cùng vẫn thở dài một cái, còn lắc đầu một cái.
Vương Gia vừa nhìn vẻ mặt này của Hoàng đế, ánh mắt của hắn cũng có chút không tốt lắm, vô cùng mất hứng.
Nhưng loại tình huống này, Vương Gia dĩ nhiên không thể nói gì với Hoàng đế, vẫn chỉ có thể khách khí, dù hắn không biết hai chữ khách khí này viết như thế nào. Vì vậy, vẻ mặt Vương Gia liền vô cùng không tốt mở miệng hỏi Hoàng đế tại sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cũng không báo cho hắn để hắn chuẩn bị một chút.
Hoàng đế cùng Vương Gia đánh thái cực, cũng không nói mình tới hỏi lời đồn đại này là thật hay giả, chỉ nói nhớ nữ nhi tới xem một chút, giống như phụ thân bình thường biểu đạt một chút quan tâm đối với nữ nhi, hắn tự một mình ra ngoài, huy động nhân lực không tốt, nhìn nữ nhi xong sẽ trở về.
Vương Gia cau mày, dĩ nhiên 100% bất mãn với cách nói này, nhưng hắn cũng không thể nói Hoàng đế cái gì. Cho dù hai người bọn họ cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm với đối phương, không hài lòng khi nhìn mặt đối phương, còn thấy ta bị kẹp ở giữa dáng vẻ khổ sở, hành hạ nhau một canh giờ mới nói lời từ biệt.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Vương Gia nhìn dáng vẻ mất hứng của Hoàng đế, hắn cao hứng, hắn cao hứng nói cho ta biết muốn ở lại chỗ ta dùng cơm trưa.
Ta vừa nghe, lập tức cơ trí, đôi mắt sáng lên một cái, bất chợt lại che giấu, làm ra một vẻ mặt kinh hỉ rồi lại bình thản đè nén.
Ta nâng váy, phát hiện Vương Gia đang nhìn ta, ta dùng chức năng điều chỉnh sắc mặt của mình khiến sắc mặt cùng mang tai phiếm hồng, sau đó từ từ ra khỏi gian phòng bị đè nén, ở bên ngoài tìm được Lục Trúc, phân phó nàng đi chuẩn bị cơm trưa.
Lục Trúc đứa nhỏ này có thể hiểu lòng của ta, nhìn nàng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, ta biết ngay nàng đã hiểu được thâm ý của ta.
Hiện tại thành công chà đến thiện cảm của Vương Gia rồi, vì đề phòng hắn bước kế tiếp sắc tâm nổi lên, dĩ nhiên muốn hoàn toàn ngăn chặn khả năng này! Đừng tưởng rằng khí tiết của nữ chính văn NP thì không phải là khí tiết, ở thế giới này, ta chính là vô cùng có khí tiết đấy!
Gọi Lục Trúc đi chuẩn bị, ta lại trở về phòng tiếp tục chà thiện cảm của Vương Gia.
Có lẽ bởi vì xác định được ta không phải quân cờ Hoàng đế đặt bên người hắn, ánh mắt hắn nhìn ta lập tức thay đổi. Từ hoàn toàn không bình tĩnh chung đụng với ta, hoàn toàn không muốn để ý tới ta, không nhìn ta không nói chuyện với ta đến bây giờ cùng ta hảo hảo một chỗ, ngồi đối mặt nhau, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ không cách nào nói ra khỏi miệng, cùng một chút áy náy.
Hừ hừ, lúc này trong lòng ta vô cùng bình tĩnh, bề ngoài là yêu kiều thanh tú đủ kiểu cùng không biết phải làm sao.
Điểm thành công nhất của một mũi tên hai con chim không phải là chà thành công, mà là ngươi vừa chà được thiện cảm vừa bôi đen đối phương, đối phương vẫn cứ yêu ngươi vô cùng.
Đây không phải là ta cậy thông minh khi dễ bọn họ, mà là không khi dễ cũng không được. Thông minh của ta cũng chỉ là tiêu chuẩn của người bình thường, bất quá sống lâu một chút, trở thành gừng càng già càng cay thôi. Nhưng ít nhất ta có trí thông minh! Về phần bọn họ có bao nhiêu thông minh, ta bày tỏ chính là da mặt dày như ta cũng cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Chúng ta trầm mặc một chút, Vương Gia bắt đầu nói chuyện với ta.
"Mấy ngày nay uất ức ngươi." Hắn nói.
Ta sững sờ, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, mỉm cười, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, không có nhận lời kịch của hắn.
Vương Gia rất lộ vẻ xúc động bắt được tay của ta, ta nhẫn nhịn, vẫn quyết định nên giống như kinh nghiệm còn làm nữ phụ, từ từ thử dò xét, nhìn Vương Gia, nhìn hắn càng ngày càng gần về phía ta. Ta dùng ánh mắt thận trọng nhìn hắn, cuối cùng khi mặt hắn đến gần ta, ta "hiểu sai ý" lao vào trong ngực hắn.
Hắn nhất thời không hôn đến, chỉ có thể đụng vào trán của ta một cái.
May mà tóc mái của ta tương đối nhiều, hắn chỉ có thể hôn lên tóc.
Ta giật giật yết hầu, rất nhanh âm thanh có chút nghẹn ngào, đôi mắt theo thói quen đỏ lên một chút, ở trong ngực Vương Gia ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt to của Vương gia gần ngay trước mắt. Đây đã là chừng mực lớn nhất ta có thể làm rồi, ta vừa dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, vừa khụt khịt mũi, bộ dáng cảm động, một đôi ngọc móng nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn là rất đáng thương, cực kỳ cẩn thận níu lấy ống tay áo của hắn.
Ánh mắt của Vương Gia trực tiếp bị bộ dáng như thế của ta làm cho mềm nhũn, hắn xoay tay một cái, một bàn tay to nắm lấy bàn tay đang níu lấy quần áo hắn của ta nắm trong tay, vừa nắn vừa bóp.
Ta đỏ bừng cả mặt, lại lộ ra vẻ mặt khó mà tin được sự dịu dàng của Vương Gia, tránh thoát khỏi tay của hắn, nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
"Vương Gia mới vừa rồi đều nghe được sao?" Ta đỏ mắt, mím môi một cái, rất nhỏ giọng hỏi.
Hắn thở dài, dùng ánh mắt vô cùng sâu sắc nhìn ta, không nhúc nhích, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng: "Bổn vương chưa bao giờ biết, ngươi là như thế. . . . . . Là Bổn vương hiểu lầm ngươi." Hắn rất là đau lòng ôm ta, nắm vai ta.
Tiếp đó, dưới sự cảm động của ta, chúng ta nói lời ân ái rót mật với nhau một lúc.
Lúc này vì sự rụt rè của nữ hài tử, chừng mực của ta không thể quá lớn, nhưng Vương Gia nhưng không có hạn chế này. Làm một cao phú suất, tuổi trẻ tài cao, tác giả cho hắn tăng thêm giá trị sức quyến rũ tràn đầy. Dùng cái vỏ ngoài sức quyến rũ tràn đầy này mà nói là cực kỳ hấp dẫn người, đặc biệt là nữ nhân, nhưng ta trời sinh có kháng thể.
Chúng ta ngươi tới ta đi một canh giờ, trong lúc ta giả bộ rất tự nhiên tránh thoát được nhiều lần hắn hôn ta, khi hắn muốn sờ lên thân ta không phải chuẩn bị tìm đồ ăn cho hắn, thì là châm trà, bằng không chính là nhặt đồ rơi trên mặt đất. Nhưng dù như vậy, ta cũng chà xong độ thiện cảm của hắn rồi, để cho hắn một điểm tiện nghi cũng không chiếm được, còn cảm thấy lão tử đáng yêu!
Trong mắt nam nhân, loại bộ dáng nữ nhân ngốc nghếch luống cuống hốt hoảng mới vừa xác nhận tình yêu như ta đây, là điểm chọc người nhất!
Một lúc lâu sau, Lục Trúc chính xác xuất hiện ở cửa, lớn tiếng nói yết kiến công chúa, cơ hồ đem Vương Gia bị sợ đến run lên, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi thẳng thân hình.
Sau đó, Lục Trúc liền mang thức ăn lên.
Ta làm bộ đi vào buồng trong đổi quần áo một chút, hơn nữa xấu hổ đỏ mặt bảo Vương Gia ngàn vạn lần không được đi vào, sau đó liền thuận tay cầm bí dược trân quý của ta lên. Lúc lấy được bình thuốc, nét mặt của ta đừng nói có bao nhiêu âm trầm, người bình thường thấy cũng phải bị hù dọa phát khóc. Tiếp đó, ta đeo túi hương tuyệt hảo khiến cho nam nhân trong một ngày thế nào cũng không cứng nổi lên người, đổi một thân y phục xinh đẹp hơn so với vừa rồi, giống như hồ điệp mỹ lệ bay ra ngoài.
Mùi thơm của túi thơm này rất nhẹ, không chú ý căn bản không ngửi thấy, hơn nữa, trên người ta vẫn có mùi thơm, hoàn toàn có thể áp đảo đi, không lo lắng bị phát hiện.
Sau khi Lục Trúc mang đồ ăn lên, ta phát hiện Vương Gia cũng đổi một bộ quần áo ngồi ở đó.
Thấy ta đi ra ngoài, hắn lập tức vẫy ta, mặt mày đều tươi cười, bong bóng hạnh phúc tung bay. Ta thuận theo đi tới, dừng một chút, mới tỏ vẻ xấu hổ ngồi bên cạnh hắn. Trong lòng hắn không còn phỏng đoán với ta, lại thêm một khối si tình của ta đối với hắn, hắn đang bị ta làm cảm động, mặc dù vẫn không cảm giác được bản thân thích ta hay yêu ta, lại cực tốt với ta.
Vừa gắp thức ăn, còn vừa nói chuyện với ta.
Ăn được một nửa, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn mặt ta một cái, ánh mắt chìm xuống, mặt lạnh nói cho ta biết không cần tùy tiện ra khỏi cửa nữa, cho dù muốn ra ngoài cũng phải nói cho hắn biết, cùng đi với hắn, hoặc là phải có sự đồng ý của hắn mới có thể ra cửa. Ta dừng một chút, lộ ra vẻ mặt có chút đau lòng đáp lại sự bá đạo của hắn.
Vương Gia nhìn ta mấy lần, lại không nói lời an ủi ta.
Hắn là một người vô cùng bá đạo cường thế, hiện tại thanh danh bên ngoài của ta tốt vô cùng, hơn nữa ta lại ra ngoài lắc một vòng, dọc theo đường đi vô số nam nhân nhìn theo ngây dại. Hơn nữa ta còn đặc biệt vì "chứng minh sự thanh bạch của Vương Gia" mới ra ngoài lắc, nơi đi đến dĩ nhiên nhiều vô cùng, người thấy cũng nhiều, danh tiếng Đệ Nhất Mỹ Nhân ta đây cũng chầm chậm truyền đi rồi.
Trong thời gian ngắn, mọi người không tìm được ai có vỏ ngoài đẹp hơn ta.
Nghe nói còn có người vẽ bức họa của ta, giá tiền cao vô cùng.
Vương Gia thấy tình trạng như vậy đương nhiên có thể khó chịu, hắn nói như thế ta hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn. Cho dù hiện tại hắn vẫn chán ghét ta, sau khi phát hiện chuyện bên ngoài như vậy chỉ biết tìm ta xúi quẩy, dùng mấy nữ nhân tới trước mặt ta nhục nhã ta gì đó, hoặc là không để cho ta ra khỏi cửa.
Tình huống bây giờ thay đổi, không có nhục nhã, nhưng nhất định có cấm túc.
Hơn nữa, ta còn có thể dự liệu được tối hôm nay hắn vì an lòng ta nhất định sẽ ngủ ở chỗ ta, ta đều đã nghĩ xong tối hôm nay nên làm như thế nào.
Quả nhiên, sau khi dùng bữa xong, Vương Gia cứ như vậy bày tỏ.
Làm một nữ nhân còn chưa có kinh nghiệm với nam nhân, ta xấu hổ đỏ mặt, nửa ngày "không dám" nhìn hắn, cho đến khi hắn khẽ cười xoay người đi ra ngoài làm việc.
Nữ nhân bên cạnh vương gia không ít, nhưng đều là kiểu phóng đãng, ta như vậy coi như người đầu tiên. Ăn mặn nhiều rồi, luôn sẽ cảm thấy rau xanh đặc biệt ngon miệng.
/132
|