Tài tử ngày thứ ba mới xuất hiện, không sai, thật sự là ngày thứ ba. . . . . .
Hắn không thẹn với thiết định tác giả cho hắn, quả thật là một kiều nam bệnh tật. Rơi xuống vách núi, cộng thêm tâm tình vô cùng kịch liệt, khiến cho hắn sau khi thật vất vả bò lên liền ngã bệnh, hoàn toàn không có cơ hội tới tìm ta. Hơn nữa, ta còn nhận được tin tức hắn quả thật bị muội tử kia bức hôn, muội tử kia vẫn rất có thân phận, là con gái của thôn trưởng.
Mặc dù người ta hình dáng không ra sao, thế nào cũng là Quan Nhị Đại, cho dù tài tử là cường long chỗ khác, cũng ép không được bọn rắn độc chỗ này. Hơn nữa, tài tử tuấn tú lịch sự như vậy, người có tài hoa như vậy, đã sớm bị thôn trưởng lão đầu kia theo dõi. Đối với bọn họ mà nói, nam nhân tốt như tài tử có thắp hương bái Phật cũng không cầu được, hiện tại có một cơ hội như vậy, phải nắm chặt, sống chết không buông tay.
Thôn trưởng một nhà đều nắm thật chặt hắn, thế nào cũng không buông tay.
Vốn nữ nhi kia của thôn trưởng là vật hy sinh cũng không tính là người qua đường A, ai biết một ngón kia của Sẹo ca, thế nhưng đánh bậy đánh bạ tạo ra một nữ phụ, thật là thật đáng mừng! Lại nói, văn giống như vậy, sự tồn tại của nữ phụ tuyệt đối là một điểm sáng lớn, đặc biệt là nữ phụ như thế. Nếu theo nguyên văn, phát triển ra một nữ phụ như vậy, nàng liền trăm phần trăm là một viên đá ngang bướng ngăn cản trên con đường tình yêu của nam nữ chính!
Tài tử bị hai người này quấy chết, tự nhiên không rảnh tới chỗ của ta. Đáng tiếc tài tử thân thể mảnh mai, mới bị bệnh lại bị bức hôn. Theo ta nói, hắn cũng có chút đáng đời. Nếu không phải hắn đối với người nào cũng dịu dàng đối với người nào cũng tốt, sao có thể toát ra một viên đá ngang bướng như vậy? Mặc kệ là thích hay là ghét cũng đối đãi ngang nhau, nhìn xem, bị thua thiệt thôi.
Không đúng, tài tử cũng là chiếm được một chút tiện nghi chứ, dù sao hắn cũng. . . . . . chạm được vào.
Tài tử là loại người rất không am hiểu cự tuyệt người khác, khi ta cho rằng hắn sẽ bị bức hôn thành công thì hắn thế nhưng cứng rắn, chết sống không theo hai người kia. Tài tử nói, chuyện xảy ra ngày đó có rất nhiều người thấy, hoàn toàn chính là hiểu lầm, hắn cũng không đụng chạm đến thân thể của muội tử.
Cách y phục coi là đụng chạm sao? Đây là một vấn đề.
Mặc kệ nói thế nào, muội tử da mặt dày này cũng bị hắn hung hăng cự tuyệt, hung hăng làm thương tổn, người ta hiện tại mỗi ngày ở nhà chính là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Mà người nhà thôn trưởng cũng thường thường tới thăm nhà tài tử, làm cho hắn phiền chết đi được. Cuối cùng, hắn đặc biệt kiên định nói cho người khác biết, hắn có người yêu, người nọ là biểu muội của hắn.
Lời này của hắn vừa nói ra, cơ hồ tất cả muội tử trong thôn tầm mắt dều theo dõi chỗ này của ta. Ngày đó ta kêu hắn biểu ca cũng không thiếu người thấy, hơn nữa thôn lại lớn như vậy, xuất hiện thêm một người là ta đây, không có mấy người không biết.
Dĩ nhiên, không phải tất cả muội tử đều có da mặt dày như thế, vì vậy ta không có nhiều khốn nhiễu, ngược lại Lục Trúc tương đối phiền toái. Bởi vì mỗi ngày nàng đều phải đi ra ngoài mua thức ăn, rất dễ dàng liền bị những muội tử phía ngoài muội tử đuổi kịp mãnh liệt hỏi thăm, những câu hỏi kia dĩ nhiên là về ta. Vừa bắt đầu, Lục Trúc thế nào cũng không chịu nói, sau khi ta gật đầu, nàng mới làm bộ tiết lộ tin tức.
Tiểu thư nhà nàng, là một thiên kim tiểu thư thân thể vô cùng yếu ớt, không thể tùy tiện ra ngoài phơi gió.
Tiểu thư nhà nàng, từng có hôn ức cùng tài tử, tuy nhiên bởi vì nguyên nhân nào đó mà không kết hôn.
Tiểu thư nhà nàng, là tài nữ rất có tài hoa.
Sau khi những lời như thế được thả ra, ánh nhìn chằm chằm vào cửa nhà ta của những muội tử kia liền hừng hực hơn. Mà tài tử, cũng rốt cuộc biết được mang đến phiền toái cho ta, rốt cuộc xuất hiện ở trước cửa nhà ta, hình như là tới bồi tội.
Lúc này, Lục Trúc cuồng luyện diễn kỹ rốt cuộc có đất dụng võ.
Thời điểm Lục Trúc phát huy hành động của nàng, ta len lén trốn đến một nơi có tầm nhìn tốt, mai phục tốt, tới nghiệm thu thành quả mấy ngày nay huấn luyện Lục Trúc. Được rồi, ta thật ra thì chỉ rất là đơn thuần đến xem trò vui.
Vua mơ mộng A Tam mặt than hạng nhất, vì vậy, hắn có thể đứng ở bên cạnh Lục Trúc, bởi vì hắn sẽ không rách công mà cười.
Ngày ấy, sau khi Sẹo ca nói với ta những lời đó, sẽ không lại dùng bộ mặt thật gặp ta nữa, hắn đem mặt của hắn làm cho vết sẹo lần lượt thay đổi thê thảm không nỡ nhìn. Cho dù ta nhiều lần kháng nghị nhìn gương mặt này của hắn ta liền ăn không trôi cơm, hắn cũng không đổi mặt không có sẹo, khư khư cố chấp. Ta khẳng định, hắn nhất định là cảm thấy đối mặt với ta lúng túng, hoặc là, hắn cho rằng sau khi nói những lời làm cho người ta xấu hổ như vậy, rất không tự tại.
Nhưng cho dù hắn tạo cả đống sẹo trên toàn khuôn mặt mình, nhưng lại không sửa phần tai. Vì vậy, khi hắn đối mặt với ta, ta cuối cùng rất dễ dàng phát hiện tai hắn đỏ lên, loại vô cùng vô cùng đỏ đó, ta muốn giả dạng làm như không nhìn thấy cũng không được. Khi không đối mặt với ta màu tai hắn đều bình thường, nhưng mà ta lại nói với hắn quá ba câu, tai hắn lập tức đỏ lên.
Cái bộ dáng này, đó không phải là bộ dạng của thiếu nữ mới vừa tỏ tình với người mình thầm mến sau đó không cẩn thận đụng phải người thầm mến đó sao? Dù là ngượng ngùng, thời gian hắn ngượng ngùng có thể quá dài hay không. . . . . .
Đối với bộ dáng này của hắn, ta đã có chút buồn nôn, ta tình nguyện tin tưởng hắn là sẹo dán quá nhiều đến không cách nào hô hấp mà tai đỏ lên, cũng không nguyện ý tin tưởng hắn là đang xấu hổ. Hắn là một đại lão gia, coi như mặt rất xinh đẹp, hắn cũng là một đại lão gia! Không cần kích thích thần kinh của ta nữa được không. . . . . .
Mà bây giờ, Sẹo ca vẫn đang kích thích ta, bởi vì hắn đang ngay bên cạnh ta, ta vừa nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy tai hắn đỏ lên.
Ta cảm thấy, ta đã không phát cáu, hai ngày nay ta thật sự là đối xử quá tốt với hắn!
Quay đầu lại, ta tận lực để cho ánh mắt mình không đặt tại trên người Sẹo ca, ta khó khăn nhìn về phía hai người Lục Trúc đang đối thoại với tài tử. Trước tiên, tài tử do dự hỏi bệnh tình của ta, hiện tại Lục Trúc bày ra vẻ mặt chán ghét tài tử, ngạo mạn nâng cằm, nói như vậy.
"Ơ, Biểu thiếu gia cũng biết tới xem một chút rồi, tiểu thư nhà ta còn sống tốt lắm, để cho Biểu thiếu gia thất vọng." Giọng điệu kia của Lục Trúc, quả quyết làm cho ta nhớ lại khi giả muội tử. Từ ánh mắt đến thần thái của nàng, rồi đến động tác tứ chi, dùng sự kiêu ngạo biểu đạt tới cùng, biểu hiện tốt khiến ta cũng muốn vì nàng lớn tiếng vỗ tay.
Nghe Lục Trúc nói, nét mặt tài tử cứng ngắc, nhưng vẫn ôn hòa mà nói: "Ta cũng không phải biểu thiếu gia trong miệng các ngươi, có lẽ người kia dung mạo rất giống ta, nhưng ta không phải là người kia, ta chỉ là muốn biết tiểu thư nhà ngươi bệnh thế nào, không có ác ý."
Như vậy cũng không tức giận, quả nhiên là người nhẫn nhịn.
Lục Trúc từ trong ánh mắt để lộ ra một tia nghi ngờ, nói: "Biểu thiếu gia, ngài đây cũng là chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ đổi thân phận, tổn thương của ngài đối với tiểu thư liền không tồn tại? Ngài cũng nghĩ quá dễ dàng rồi."
Không sai, cứ như vậy ấn định thân phận của hắn, để cho hắn không thể giải thích! Lục Trúc, tốt lắm.
"Không phải chuyện ta làm, ta dĩ nhiên không thể thừa nhận." Thoát khỏi chuyện muội tử bức hôn, thái độ của tài tử rõ ràng nhiều thêm một chút cứng rắn, xem ra hắn cũng đã nhận ra một mực ôn nhu là không được. Nhưng đáng tiếc a đáng tiếc, chúng ta càng muốn để cho hắn không thể giải thích, để cho hắn nếm thử loại cảm giác bứt rứt bực bội lại không thể giải thích đó một chút.
Lục Trúc rất được lòng của ta, tiếp tục mở miệng nói: "Biểu thiếu gia, vô luận ngươi nói cái gì, nô tỳ đều không thể để cho ngươi đi gặp tiểu thư, hiện giờ tiểu thư trở nên như vậy, còn không phải là công lao của Biểu thiếu gia ngài. Trước đây ngược lại thâm tình khẩn thiết mà nói sẽ lấy tiểu thư vào cửa, một bộ trừ tiểu thư sẽ không yêu người nào khác. Nhưng xoay người thì sao? Xoay người liền nói cho tiểu thư phải đi xa nhà, chậc chậc, ai biết nha, ở đâu là ra cái gì xa nhà. . . . . ." Lục Trúc liếc mắt, trong mắt tràn đầy khi dễ cùng xem thường, thấy mặt tài tử lúc thì xanh lúc thì đỏ lúc thì trắng, các loại màu sắc biến đổi hết sức đặc sắc.
"Ta, cũng không phải là nhất định muốn gặp tiểu thư nhà ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tiểu thư nhà ngươi như thế nào là được, để ta an tâm."
"Biểu thiếu gia cũng sẽ băn khoăn sao? Thật là cười chết người. Nếu thật sự quan tâm tiểu thư, ban đầu không nên nói ra lời nói dối cười chết người đó. Tiểu thư vốn đã mang bệnh trong người, bị ngài kích động, không đi đã không tệ rồi." Lục Trúc vừa nói, vừa nở nụ cười, cười cười còn cầm khăn lau lau nước mắt.
Lúc nàng cười to, từ từ toát ra một tia lo lắng cùng đau lòng. Thời điểm tài tử phát hiện, lập tức vung khăn đuổi người.
"Biết tiểu thư nhà ta còn sống liền đủ chứ, Biểu thiếu gia. Ngài đó, tới từ đâu thì quay trở lại đó, không cần trở lại quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của tiểu thư. Coi như tiểu thư muốn gặp ngài cũng không được, nô tỳ mặc dù là nha hoàn, có thể càng đau lòng cho thân thể tiểu thư hơn so với Biểu thiếu gia." Lục Trúc đôi tay chống nạnh, ra dáng một nữ nhân chanh chua: "Còn lo lắng cái gì? Còn không mau đi? Ngốc tử, đuổi người, nếu chậm bị tiểu thư phát hiện, lại khổ sở."
A Tam đáp một tiếng vâng, động thủ ra vẻ muốn đuổi người.
Tài tử kia là người vô cùng muốn thể diện, bị đuổi ra có bao nhiêu mất mặt? Vì vậy, hắn vẫn kiên nhẫn hướng về phía Lục Trúc nói: "Lần sau trở lại quấy rầy." Sau khi nói xong hắn mới xoay người, một bộ trang B, tự mình từ từ rời đi.
Thấy bóng dáng tài tử từ từ đi xa, cho đến không nhìn thấy, ta mới ra ngoài. Ta vui mừng nhìn Lục Trúc, vỗ tay cho nàng.
"Làm tốt lắm!"
Lục Trúc xấu hổ cười cười, nhéo A Tam một cái: "Đều là tiểu thư có phương pháp giáo dục, A Tam cũng không nói gì cả, thật vô dụng."
A Tam: ". . . . . ."
"Người ngốc như Ngố Tam, cho dù cho hắn từ cũng không nhớ được, còn không bằng để cho hắn làm bức tường." Ta vừa nói, đi tới bên cạnh A Tam, dùng hết sức lực lấy cùi chỏ húc một cái vào bụng A Tam. Sau đó, ta thành công nghe được A Tam đau đến hít một hơi, ta quay đầu nhìn sang thì A Tam vẫn là vẻ mặt không biểu tình kia, khóe miệng ta vừa kéo, thật có thể giả bộ.
"Đi đi, trở về phòng, tiến hành tình tiết tiếp theo." Ta dẫn đầu, trở lại trong phòng, ta mang đàn từ trong phòng ra ngoài, đem đến bên tường. Ở nơi này chơi đàn, sẽ rất dễ dàng truyền tới tài tử bên kia. Ta chỗ này chuẩn bị nhiều bài hát ưu thương nhiều thể loại, nếu đàn một tháng, ta có thể đàn những bài không giống nhau.
Lần này, ta liền mông lung bắt đầu, trước lấy khúc điệu ưu thương lay động tiếng lòng tài tử. Đợi thời cơ chín muồi mới có thể lên kế hoạch lần sau gặp mặt tài tử. Hiện tại ta cùng tài tử còn chưa quen thuộc, mặc dù nói lời như vậy, nhưng cũng vô cùng đột ngột, cho nên hiện tại ta muốn chậm một chút, dùng những phương thức khác biểu đạt thâm tình của ta tới tài tử.
Dĩ nhiên, trước khi biểu đạt thâm tình ta còn có thể thuận tay biểu đạt sự tài hoa của ta.
Nữ tử có tài hoa đáng quý, nữ tử có tài hoa lại cố chấp yêu một nam nhân chết cũng không hối càng đáng quý, mà ta, còn mang một gương mặt mỹ nhân ngoài định mức, vậy thì càng đáng quý.
Chuyện đánh đàn như vậy đối với ta mà nói quá đơn giản, cái loại giai điệu bi bi thiết thiết ta cũng vô cùng biết. Nổi lên một chút tình cảm, ta liền xuống tay kích thích dây đàn. Ta tin tưởng, chỉ cần không ai tới chọc cười ta, ta có thể bi thương cả buổi tối.
Hiện tại bốn người chúng ta phân công hợp tác, Lục Trúc phụ trách phát huy diễn kỹ của nàng, A Tam phụ trách nằm ở trên tường rào theo dõi, nhìn tài tử có tới đây hay không. Mà Sẹo ca. . . . . . Ta đuổi hắn đi dán diều rồi, để cho hắn dán cả ngày, hắn sẽ không có cơ hội làm những thứ khác, nhìn xem, sự an bài của ta, hắn liền ngoan ngoãn nghe theo.
Ta phụ trách, là nơi tương đương linh hồn, ta muốn giống như xuống tay kích thích dây đàn, kích thích trái tim tài tử. Ta rất có tự tin với kỹ thuật của mình, cũng rất tự tin với bài nhạc mình chọn, hơn nữa trong thôn nhỏ này, trừ ta ra, không ai biết đánh đàn, đây tuyệt đối có thể khiến cho tài tử trong nháy mắt cũng biết là ta đàn.
Hơn nữa, có thể đàn ra bài nhạc trong bi thương mang theo hoài niệm, cũng chỉ có ta.
Thời điểm ta mới đàn được một nửa, A Tam đột nhiên quay đầu lại nhắc nhở ta, tài tử có phản ứng.
Ta lập tức lên trăm phần trăm tinh thần, nỗ lực đàn, đem kích động của mình hóa thành bi thương mãnh liệt, truyền ra ngoài, đàn đến cuối cùng, khúc điệu cũng rối loạn. Sau khi bài nhạc rối loạn, ta liền buông tay không đàn nữa, lặng lẽ nghe A Tam nói phản ứng của tài tử.
"Hắn cầm sách, nhìn về hướng bên này, vẻ mặt rất phức tạp. . . . . ."
"Cụ thể một chút."
". . . . . ." A Tam quả quyết rơi vào trầm mặc.
Khóe mắt ta vừa kéo, ngày đó hắn không phải rất biết cách nói chuyện sao? Còn vừa nói đã nói một đống lớn, ở trước mặt mọi người lại biến thành im lặng là vàng rồi hả? Lúc này ta thật sâu hoài nghi quyết định của mình, để cho hắn theo dõi được không? Thật sự được không? Nhưng ta lại không quá muốn cho Sẹo ca đi theo dõi, ta sợ hắn sẽ vặn vẹo sự thật, thời điểm đang quan sát cộng thêm suy đoán gì đó của mình.
Ta cũng không dám để cho Lục Trúc đi theo dõi, bởi vì nàng nhất định sẽ vừa quan sát vừa cộng thêm suy đoán của mình.
Sâu kín thở dài, ta quyết định vẫn là trước tiên yên lặng theo dõi biến hóa.
Ngày thứ nhất, tài tử chỉ là xa xa nghe ta đàn, trong tay còn cầm một cuốn sách.
Ngày thứ hai, tài tử đã từ từ đi tới, đưa tay sau lưng, lẳng lặng nghe ta đàn bài nhạc, không tiếp tục cầm sách.
Ngày thứ ba, tài tử đi tới bên cạnh tường rào nhà ta, chỉ thiếu nước nằm bò lên nhìn. Ta hiểu rõ, lấy tác phong "Chính nhân quân tử" của hắn, hắn là tuyệt đối sẽ không nằm bò lên nhìn. Khi hắn càng đến gần, ta biết rõ, ta cách trái tim hắn càng ngày càng gần, mà kế hoạch lấy tiếng động người của ta, cũng từ từ đi đến cuối.
Lần đối phó với tài tử, coi như là ta dụng tâm nhất, dùng đầu óc nhất, lao lực nhất. Lần này ta không thể dùng Thái Âm chiêu, nếu không đem hắn âm đến đi tới thế giới bên kia thì làm sao bây giờ? Thành thật mà nói, lần này đối phó với tài tử khiến cho ta có chút khổ não, ta vừa phải ôn hòa này, lại muốn ngược hắn, xác thực không dễ dàng, hiện tại ta chỉ coi là làm cho hắn ngột ngạt bứt rứt, vẫn không tính là chân chính ngược đâu.
Hơn nữa, khối oán niệm thể kia cũng tỏ ra rất không hài lòng, màu sắc cũng không nhạt đi.
Thời điểm xác định tài tử đến vô cùng gần, ta rốt cuộc dừng tay lại, không tiếp tục đàn nữa. Tin tưởng tài tử đã hiểu được tình cảm sâu sắc của ta đối với biểu ca, tổn thương sâu đậm của biểu ca đối với ta, ta có cỡ nào bi thương cỡ nào tuyệt vọng, lại có cỡ nào mong đợi hắn sẽ quay đầu lại, cỡ nào cuồng dại chờ đợi.
Ta là đang dùng tiếng đàn tới để cho hắn hiểu rõ ngụy trang của ta, dùng tiếng đàn để lấp đầy hình tượng của ta từ lúc mới xuất hiện. Không còn là đơn điệu khóc thút thít cùng bi thương, mà là dùng phương thức này, nói cho hắn một câu chuyện cũ, một muội tử yêu biểu ca của mình cho dù khắp người bị thương cũng không hối hận.
Thời điểm A Tam xác định tài tử cách ta một bức tường, ta bắt đầu đọc thơ rồi.
Đọc tự nhiên cũng là câu thơ liên quan tới hoài niệm, ta đọc thơ không có bi thương vô cùng tuyệt vọng, chỉ là biểu đạt ra một loại hoài niệm cùng thương cảm nhàn nhạt. Ta cuối cùng không thể vẫn bi thương, cho dù tài tử không phiền ta cũng phải phiền, lúc này đọc câu thơ như vậy sẽ cho không khí tốt nhất. Thanh âm của ta mềm mại lại mang theo kiên định, kiên định lại mang theo thương cảm nhàn nhạt, rất dễ dàng mê hoặc người.
Sau khi đọc mấy câu, ta liền thích hợp khụ mấy tiếng, khi A Tam bày tỏ tài tử muốn nói chuyện, ta nghiêng đầu, liền bị Lục Trúc dìu vào phòng.
Ngày thứ hai, sau khi ta đàn xong lại đọc thơ. Khi tài tử lần nữa muốn mở miệng nói chuyện, ta lại khụ mấy khụ, vào phòng.
Sau mấy lần lặp lại như thế, ta rốt cuộc yếu đuối mở miệng với Lục Trúc: "Tiểu Lục, ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi diều đi, đã thật nhiều năm ta không thả diều rồi."
Lục Trúc nhìn về phía tường viện, dùng thanh âm rất là lo lắng mở miệng: "Nhưng tiểu thư thân thể ngươi."
"Không ngại, ta hiểu thân thể của mình. . . . . . Tiểu Lục, biểu ca thật sự hoàn toàn cũng không đến qua sao? Biết rất rõ ràng ta ở nơi này."
"Tiểu thư! Tỉnh táo một chút đi, Biểu thiếu gia là hạng người gì, tiểu thư không rõ ràng sao? Mong đợi hắn có một ngày lương tâm phát giác nhớ tới tiểu thư, còn không bằng tiểu thư quên Biểu thiếu gia, tìm một nam nhân thật lòng thương yêu tiểu thư."
"Nha đầu này, thật đúng là không biết xấu hổ, nữ hài tử nói tìm nam nhân cái gì. Được lắm, liền quyết định như vậy thôi." Ta vừa nói, đi trước một bước trở về phòng trong, Lục Trúc đi theo sau thân ta cũng trở về, A Tam vẫn cẩn thận ở lại trên cây hướng ra ngoài quan sát.
Khi ta về tới phòng, thấy Sẹo ca vẫn đang nỗ lực làm việc, nhìn đến dáng vẻ kia của hắn, ta buông lỏng nở nụ cười.
Thật đúng là vô cùng cố gắng, ngay cả dán diều cũng thế.
Ta lấy diều hắn dán tới, bảo Lục Trúc chuẩn bị xong văn chương, ta bắt đầu đề thơ lên phía trên. Ta đề thơ rất có một phong cách con bà nó, đại ý chính là yêu không oán không hối, lấy diều tới ký thác tình cảm, coi như không trả lời cũng không có quan hệ, nhà gái yên lặng yêu là được rồi.
Sẹo ca dán diều xong lại nhìn vài lần, nhìn một chút hắn liền rùng mình một cái, xoay người đi ra ngoài.
Ta nhìn bóng lưng của hắn lắc đầu mà thở dài, cứ như vậy thơ chua thì không chịu nổi sao? Phải biết, ta còn tính toán làm nhiều chuyện chua hơn nhiều.
Hắn không thẹn với thiết định tác giả cho hắn, quả thật là một kiều nam bệnh tật. Rơi xuống vách núi, cộng thêm tâm tình vô cùng kịch liệt, khiến cho hắn sau khi thật vất vả bò lên liền ngã bệnh, hoàn toàn không có cơ hội tới tìm ta. Hơn nữa, ta còn nhận được tin tức hắn quả thật bị muội tử kia bức hôn, muội tử kia vẫn rất có thân phận, là con gái của thôn trưởng.
Mặc dù người ta hình dáng không ra sao, thế nào cũng là Quan Nhị Đại, cho dù tài tử là cường long chỗ khác, cũng ép không được bọn rắn độc chỗ này. Hơn nữa, tài tử tuấn tú lịch sự như vậy, người có tài hoa như vậy, đã sớm bị thôn trưởng lão đầu kia theo dõi. Đối với bọn họ mà nói, nam nhân tốt như tài tử có thắp hương bái Phật cũng không cầu được, hiện tại có một cơ hội như vậy, phải nắm chặt, sống chết không buông tay.
Thôn trưởng một nhà đều nắm thật chặt hắn, thế nào cũng không buông tay.
Vốn nữ nhi kia của thôn trưởng là vật hy sinh cũng không tính là người qua đường A, ai biết một ngón kia của Sẹo ca, thế nhưng đánh bậy đánh bạ tạo ra một nữ phụ, thật là thật đáng mừng! Lại nói, văn giống như vậy, sự tồn tại của nữ phụ tuyệt đối là một điểm sáng lớn, đặc biệt là nữ phụ như thế. Nếu theo nguyên văn, phát triển ra một nữ phụ như vậy, nàng liền trăm phần trăm là một viên đá ngang bướng ngăn cản trên con đường tình yêu của nam nữ chính!
Tài tử bị hai người này quấy chết, tự nhiên không rảnh tới chỗ của ta. Đáng tiếc tài tử thân thể mảnh mai, mới bị bệnh lại bị bức hôn. Theo ta nói, hắn cũng có chút đáng đời. Nếu không phải hắn đối với người nào cũng dịu dàng đối với người nào cũng tốt, sao có thể toát ra một viên đá ngang bướng như vậy? Mặc kệ là thích hay là ghét cũng đối đãi ngang nhau, nhìn xem, bị thua thiệt thôi.
Không đúng, tài tử cũng là chiếm được một chút tiện nghi chứ, dù sao hắn cũng. . . . . . chạm được vào.
Tài tử là loại người rất không am hiểu cự tuyệt người khác, khi ta cho rằng hắn sẽ bị bức hôn thành công thì hắn thế nhưng cứng rắn, chết sống không theo hai người kia. Tài tử nói, chuyện xảy ra ngày đó có rất nhiều người thấy, hoàn toàn chính là hiểu lầm, hắn cũng không đụng chạm đến thân thể của muội tử.
Cách y phục coi là đụng chạm sao? Đây là một vấn đề.
Mặc kệ nói thế nào, muội tử da mặt dày này cũng bị hắn hung hăng cự tuyệt, hung hăng làm thương tổn, người ta hiện tại mỗi ngày ở nhà chính là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Mà người nhà thôn trưởng cũng thường thường tới thăm nhà tài tử, làm cho hắn phiền chết đi được. Cuối cùng, hắn đặc biệt kiên định nói cho người khác biết, hắn có người yêu, người nọ là biểu muội của hắn.
Lời này của hắn vừa nói ra, cơ hồ tất cả muội tử trong thôn tầm mắt dều theo dõi chỗ này của ta. Ngày đó ta kêu hắn biểu ca cũng không thiếu người thấy, hơn nữa thôn lại lớn như vậy, xuất hiện thêm một người là ta đây, không có mấy người không biết.
Dĩ nhiên, không phải tất cả muội tử đều có da mặt dày như thế, vì vậy ta không có nhiều khốn nhiễu, ngược lại Lục Trúc tương đối phiền toái. Bởi vì mỗi ngày nàng đều phải đi ra ngoài mua thức ăn, rất dễ dàng liền bị những muội tử phía ngoài muội tử đuổi kịp mãnh liệt hỏi thăm, những câu hỏi kia dĩ nhiên là về ta. Vừa bắt đầu, Lục Trúc thế nào cũng không chịu nói, sau khi ta gật đầu, nàng mới làm bộ tiết lộ tin tức.
Tiểu thư nhà nàng, là một thiên kim tiểu thư thân thể vô cùng yếu ớt, không thể tùy tiện ra ngoài phơi gió.
Tiểu thư nhà nàng, từng có hôn ức cùng tài tử, tuy nhiên bởi vì nguyên nhân nào đó mà không kết hôn.
Tiểu thư nhà nàng, là tài nữ rất có tài hoa.
Sau khi những lời như thế được thả ra, ánh nhìn chằm chằm vào cửa nhà ta của những muội tử kia liền hừng hực hơn. Mà tài tử, cũng rốt cuộc biết được mang đến phiền toái cho ta, rốt cuộc xuất hiện ở trước cửa nhà ta, hình như là tới bồi tội.
Lúc này, Lục Trúc cuồng luyện diễn kỹ rốt cuộc có đất dụng võ.
Thời điểm Lục Trúc phát huy hành động của nàng, ta len lén trốn đến một nơi có tầm nhìn tốt, mai phục tốt, tới nghiệm thu thành quả mấy ngày nay huấn luyện Lục Trúc. Được rồi, ta thật ra thì chỉ rất là đơn thuần đến xem trò vui.
Vua mơ mộng A Tam mặt than hạng nhất, vì vậy, hắn có thể đứng ở bên cạnh Lục Trúc, bởi vì hắn sẽ không rách công mà cười.
Ngày ấy, sau khi Sẹo ca nói với ta những lời đó, sẽ không lại dùng bộ mặt thật gặp ta nữa, hắn đem mặt của hắn làm cho vết sẹo lần lượt thay đổi thê thảm không nỡ nhìn. Cho dù ta nhiều lần kháng nghị nhìn gương mặt này của hắn ta liền ăn không trôi cơm, hắn cũng không đổi mặt không có sẹo, khư khư cố chấp. Ta khẳng định, hắn nhất định là cảm thấy đối mặt với ta lúng túng, hoặc là, hắn cho rằng sau khi nói những lời làm cho người ta xấu hổ như vậy, rất không tự tại.
Nhưng cho dù hắn tạo cả đống sẹo trên toàn khuôn mặt mình, nhưng lại không sửa phần tai. Vì vậy, khi hắn đối mặt với ta, ta cuối cùng rất dễ dàng phát hiện tai hắn đỏ lên, loại vô cùng vô cùng đỏ đó, ta muốn giả dạng làm như không nhìn thấy cũng không được. Khi không đối mặt với ta màu tai hắn đều bình thường, nhưng mà ta lại nói với hắn quá ba câu, tai hắn lập tức đỏ lên.
Cái bộ dáng này, đó không phải là bộ dạng của thiếu nữ mới vừa tỏ tình với người mình thầm mến sau đó không cẩn thận đụng phải người thầm mến đó sao? Dù là ngượng ngùng, thời gian hắn ngượng ngùng có thể quá dài hay không. . . . . .
Đối với bộ dáng này của hắn, ta đã có chút buồn nôn, ta tình nguyện tin tưởng hắn là sẹo dán quá nhiều đến không cách nào hô hấp mà tai đỏ lên, cũng không nguyện ý tin tưởng hắn là đang xấu hổ. Hắn là một đại lão gia, coi như mặt rất xinh đẹp, hắn cũng là một đại lão gia! Không cần kích thích thần kinh của ta nữa được không. . . . . .
Mà bây giờ, Sẹo ca vẫn đang kích thích ta, bởi vì hắn đang ngay bên cạnh ta, ta vừa nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy tai hắn đỏ lên.
Ta cảm thấy, ta đã không phát cáu, hai ngày nay ta thật sự là đối xử quá tốt với hắn!
Quay đầu lại, ta tận lực để cho ánh mắt mình không đặt tại trên người Sẹo ca, ta khó khăn nhìn về phía hai người Lục Trúc đang đối thoại với tài tử. Trước tiên, tài tử do dự hỏi bệnh tình của ta, hiện tại Lục Trúc bày ra vẻ mặt chán ghét tài tử, ngạo mạn nâng cằm, nói như vậy.
"Ơ, Biểu thiếu gia cũng biết tới xem một chút rồi, tiểu thư nhà ta còn sống tốt lắm, để cho Biểu thiếu gia thất vọng." Giọng điệu kia của Lục Trúc, quả quyết làm cho ta nhớ lại khi giả muội tử. Từ ánh mắt đến thần thái của nàng, rồi đến động tác tứ chi, dùng sự kiêu ngạo biểu đạt tới cùng, biểu hiện tốt khiến ta cũng muốn vì nàng lớn tiếng vỗ tay.
Nghe Lục Trúc nói, nét mặt tài tử cứng ngắc, nhưng vẫn ôn hòa mà nói: "Ta cũng không phải biểu thiếu gia trong miệng các ngươi, có lẽ người kia dung mạo rất giống ta, nhưng ta không phải là người kia, ta chỉ là muốn biết tiểu thư nhà ngươi bệnh thế nào, không có ác ý."
Như vậy cũng không tức giận, quả nhiên là người nhẫn nhịn.
Lục Trúc từ trong ánh mắt để lộ ra một tia nghi ngờ, nói: "Biểu thiếu gia, ngài đây cũng là chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ đổi thân phận, tổn thương của ngài đối với tiểu thư liền không tồn tại? Ngài cũng nghĩ quá dễ dàng rồi."
Không sai, cứ như vậy ấn định thân phận của hắn, để cho hắn không thể giải thích! Lục Trúc, tốt lắm.
"Không phải chuyện ta làm, ta dĩ nhiên không thể thừa nhận." Thoát khỏi chuyện muội tử bức hôn, thái độ của tài tử rõ ràng nhiều thêm một chút cứng rắn, xem ra hắn cũng đã nhận ra một mực ôn nhu là không được. Nhưng đáng tiếc a đáng tiếc, chúng ta càng muốn để cho hắn không thể giải thích, để cho hắn nếm thử loại cảm giác bứt rứt bực bội lại không thể giải thích đó một chút.
Lục Trúc rất được lòng của ta, tiếp tục mở miệng nói: "Biểu thiếu gia, vô luận ngươi nói cái gì, nô tỳ đều không thể để cho ngươi đi gặp tiểu thư, hiện giờ tiểu thư trở nên như vậy, còn không phải là công lao của Biểu thiếu gia ngài. Trước đây ngược lại thâm tình khẩn thiết mà nói sẽ lấy tiểu thư vào cửa, một bộ trừ tiểu thư sẽ không yêu người nào khác. Nhưng xoay người thì sao? Xoay người liền nói cho tiểu thư phải đi xa nhà, chậc chậc, ai biết nha, ở đâu là ra cái gì xa nhà. . . . . ." Lục Trúc liếc mắt, trong mắt tràn đầy khi dễ cùng xem thường, thấy mặt tài tử lúc thì xanh lúc thì đỏ lúc thì trắng, các loại màu sắc biến đổi hết sức đặc sắc.
"Ta, cũng không phải là nhất định muốn gặp tiểu thư nhà ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tiểu thư nhà ngươi như thế nào là được, để ta an tâm."
"Biểu thiếu gia cũng sẽ băn khoăn sao? Thật là cười chết người. Nếu thật sự quan tâm tiểu thư, ban đầu không nên nói ra lời nói dối cười chết người đó. Tiểu thư vốn đã mang bệnh trong người, bị ngài kích động, không đi đã không tệ rồi." Lục Trúc vừa nói, vừa nở nụ cười, cười cười còn cầm khăn lau lau nước mắt.
Lúc nàng cười to, từ từ toát ra một tia lo lắng cùng đau lòng. Thời điểm tài tử phát hiện, lập tức vung khăn đuổi người.
"Biết tiểu thư nhà ta còn sống liền đủ chứ, Biểu thiếu gia. Ngài đó, tới từ đâu thì quay trở lại đó, không cần trở lại quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của tiểu thư. Coi như tiểu thư muốn gặp ngài cũng không được, nô tỳ mặc dù là nha hoàn, có thể càng đau lòng cho thân thể tiểu thư hơn so với Biểu thiếu gia." Lục Trúc đôi tay chống nạnh, ra dáng một nữ nhân chanh chua: "Còn lo lắng cái gì? Còn không mau đi? Ngốc tử, đuổi người, nếu chậm bị tiểu thư phát hiện, lại khổ sở."
A Tam đáp một tiếng vâng, động thủ ra vẻ muốn đuổi người.
Tài tử kia là người vô cùng muốn thể diện, bị đuổi ra có bao nhiêu mất mặt? Vì vậy, hắn vẫn kiên nhẫn hướng về phía Lục Trúc nói: "Lần sau trở lại quấy rầy." Sau khi nói xong hắn mới xoay người, một bộ trang B, tự mình từ từ rời đi.
Thấy bóng dáng tài tử từ từ đi xa, cho đến không nhìn thấy, ta mới ra ngoài. Ta vui mừng nhìn Lục Trúc, vỗ tay cho nàng.
"Làm tốt lắm!"
Lục Trúc xấu hổ cười cười, nhéo A Tam một cái: "Đều là tiểu thư có phương pháp giáo dục, A Tam cũng không nói gì cả, thật vô dụng."
A Tam: ". . . . . ."
"Người ngốc như Ngố Tam, cho dù cho hắn từ cũng không nhớ được, còn không bằng để cho hắn làm bức tường." Ta vừa nói, đi tới bên cạnh A Tam, dùng hết sức lực lấy cùi chỏ húc một cái vào bụng A Tam. Sau đó, ta thành công nghe được A Tam đau đến hít một hơi, ta quay đầu nhìn sang thì A Tam vẫn là vẻ mặt không biểu tình kia, khóe miệng ta vừa kéo, thật có thể giả bộ.
"Đi đi, trở về phòng, tiến hành tình tiết tiếp theo." Ta dẫn đầu, trở lại trong phòng, ta mang đàn từ trong phòng ra ngoài, đem đến bên tường. Ở nơi này chơi đàn, sẽ rất dễ dàng truyền tới tài tử bên kia. Ta chỗ này chuẩn bị nhiều bài hát ưu thương nhiều thể loại, nếu đàn một tháng, ta có thể đàn những bài không giống nhau.
Lần này, ta liền mông lung bắt đầu, trước lấy khúc điệu ưu thương lay động tiếng lòng tài tử. Đợi thời cơ chín muồi mới có thể lên kế hoạch lần sau gặp mặt tài tử. Hiện tại ta cùng tài tử còn chưa quen thuộc, mặc dù nói lời như vậy, nhưng cũng vô cùng đột ngột, cho nên hiện tại ta muốn chậm một chút, dùng những phương thức khác biểu đạt thâm tình của ta tới tài tử.
Dĩ nhiên, trước khi biểu đạt thâm tình ta còn có thể thuận tay biểu đạt sự tài hoa của ta.
Nữ tử có tài hoa đáng quý, nữ tử có tài hoa lại cố chấp yêu một nam nhân chết cũng không hối càng đáng quý, mà ta, còn mang một gương mặt mỹ nhân ngoài định mức, vậy thì càng đáng quý.
Chuyện đánh đàn như vậy đối với ta mà nói quá đơn giản, cái loại giai điệu bi bi thiết thiết ta cũng vô cùng biết. Nổi lên một chút tình cảm, ta liền xuống tay kích thích dây đàn. Ta tin tưởng, chỉ cần không ai tới chọc cười ta, ta có thể bi thương cả buổi tối.
Hiện tại bốn người chúng ta phân công hợp tác, Lục Trúc phụ trách phát huy diễn kỹ của nàng, A Tam phụ trách nằm ở trên tường rào theo dõi, nhìn tài tử có tới đây hay không. Mà Sẹo ca. . . . . . Ta đuổi hắn đi dán diều rồi, để cho hắn dán cả ngày, hắn sẽ không có cơ hội làm những thứ khác, nhìn xem, sự an bài của ta, hắn liền ngoan ngoãn nghe theo.
Ta phụ trách, là nơi tương đương linh hồn, ta muốn giống như xuống tay kích thích dây đàn, kích thích trái tim tài tử. Ta rất có tự tin với kỹ thuật của mình, cũng rất tự tin với bài nhạc mình chọn, hơn nữa trong thôn nhỏ này, trừ ta ra, không ai biết đánh đàn, đây tuyệt đối có thể khiến cho tài tử trong nháy mắt cũng biết là ta đàn.
Hơn nữa, có thể đàn ra bài nhạc trong bi thương mang theo hoài niệm, cũng chỉ có ta.
Thời điểm ta mới đàn được một nửa, A Tam đột nhiên quay đầu lại nhắc nhở ta, tài tử có phản ứng.
Ta lập tức lên trăm phần trăm tinh thần, nỗ lực đàn, đem kích động của mình hóa thành bi thương mãnh liệt, truyền ra ngoài, đàn đến cuối cùng, khúc điệu cũng rối loạn. Sau khi bài nhạc rối loạn, ta liền buông tay không đàn nữa, lặng lẽ nghe A Tam nói phản ứng của tài tử.
"Hắn cầm sách, nhìn về hướng bên này, vẻ mặt rất phức tạp. . . . . ."
"Cụ thể một chút."
". . . . . ." A Tam quả quyết rơi vào trầm mặc.
Khóe mắt ta vừa kéo, ngày đó hắn không phải rất biết cách nói chuyện sao? Còn vừa nói đã nói một đống lớn, ở trước mặt mọi người lại biến thành im lặng là vàng rồi hả? Lúc này ta thật sâu hoài nghi quyết định của mình, để cho hắn theo dõi được không? Thật sự được không? Nhưng ta lại không quá muốn cho Sẹo ca đi theo dõi, ta sợ hắn sẽ vặn vẹo sự thật, thời điểm đang quan sát cộng thêm suy đoán gì đó của mình.
Ta cũng không dám để cho Lục Trúc đi theo dõi, bởi vì nàng nhất định sẽ vừa quan sát vừa cộng thêm suy đoán của mình.
Sâu kín thở dài, ta quyết định vẫn là trước tiên yên lặng theo dõi biến hóa.
Ngày thứ nhất, tài tử chỉ là xa xa nghe ta đàn, trong tay còn cầm một cuốn sách.
Ngày thứ hai, tài tử đã từ từ đi tới, đưa tay sau lưng, lẳng lặng nghe ta đàn bài nhạc, không tiếp tục cầm sách.
Ngày thứ ba, tài tử đi tới bên cạnh tường rào nhà ta, chỉ thiếu nước nằm bò lên nhìn. Ta hiểu rõ, lấy tác phong "Chính nhân quân tử" của hắn, hắn là tuyệt đối sẽ không nằm bò lên nhìn. Khi hắn càng đến gần, ta biết rõ, ta cách trái tim hắn càng ngày càng gần, mà kế hoạch lấy tiếng động người của ta, cũng từ từ đi đến cuối.
Lần đối phó với tài tử, coi như là ta dụng tâm nhất, dùng đầu óc nhất, lao lực nhất. Lần này ta không thể dùng Thái Âm chiêu, nếu không đem hắn âm đến đi tới thế giới bên kia thì làm sao bây giờ? Thành thật mà nói, lần này đối phó với tài tử khiến cho ta có chút khổ não, ta vừa phải ôn hòa này, lại muốn ngược hắn, xác thực không dễ dàng, hiện tại ta chỉ coi là làm cho hắn ngột ngạt bứt rứt, vẫn không tính là chân chính ngược đâu.
Hơn nữa, khối oán niệm thể kia cũng tỏ ra rất không hài lòng, màu sắc cũng không nhạt đi.
Thời điểm xác định tài tử đến vô cùng gần, ta rốt cuộc dừng tay lại, không tiếp tục đàn nữa. Tin tưởng tài tử đã hiểu được tình cảm sâu sắc của ta đối với biểu ca, tổn thương sâu đậm của biểu ca đối với ta, ta có cỡ nào bi thương cỡ nào tuyệt vọng, lại có cỡ nào mong đợi hắn sẽ quay đầu lại, cỡ nào cuồng dại chờ đợi.
Ta là đang dùng tiếng đàn tới để cho hắn hiểu rõ ngụy trang của ta, dùng tiếng đàn để lấp đầy hình tượng của ta từ lúc mới xuất hiện. Không còn là đơn điệu khóc thút thít cùng bi thương, mà là dùng phương thức này, nói cho hắn một câu chuyện cũ, một muội tử yêu biểu ca của mình cho dù khắp người bị thương cũng không hối hận.
Thời điểm A Tam xác định tài tử cách ta một bức tường, ta bắt đầu đọc thơ rồi.
Đọc tự nhiên cũng là câu thơ liên quan tới hoài niệm, ta đọc thơ không có bi thương vô cùng tuyệt vọng, chỉ là biểu đạt ra một loại hoài niệm cùng thương cảm nhàn nhạt. Ta cuối cùng không thể vẫn bi thương, cho dù tài tử không phiền ta cũng phải phiền, lúc này đọc câu thơ như vậy sẽ cho không khí tốt nhất. Thanh âm của ta mềm mại lại mang theo kiên định, kiên định lại mang theo thương cảm nhàn nhạt, rất dễ dàng mê hoặc người.
Sau khi đọc mấy câu, ta liền thích hợp khụ mấy tiếng, khi A Tam bày tỏ tài tử muốn nói chuyện, ta nghiêng đầu, liền bị Lục Trúc dìu vào phòng.
Ngày thứ hai, sau khi ta đàn xong lại đọc thơ. Khi tài tử lần nữa muốn mở miệng nói chuyện, ta lại khụ mấy khụ, vào phòng.
Sau mấy lần lặp lại như thế, ta rốt cuộc yếu đuối mở miệng với Lục Trúc: "Tiểu Lục, ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi diều đi, đã thật nhiều năm ta không thả diều rồi."
Lục Trúc nhìn về phía tường viện, dùng thanh âm rất là lo lắng mở miệng: "Nhưng tiểu thư thân thể ngươi."
"Không ngại, ta hiểu thân thể của mình. . . . . . Tiểu Lục, biểu ca thật sự hoàn toàn cũng không đến qua sao? Biết rất rõ ràng ta ở nơi này."
"Tiểu thư! Tỉnh táo một chút đi, Biểu thiếu gia là hạng người gì, tiểu thư không rõ ràng sao? Mong đợi hắn có một ngày lương tâm phát giác nhớ tới tiểu thư, còn không bằng tiểu thư quên Biểu thiếu gia, tìm một nam nhân thật lòng thương yêu tiểu thư."
"Nha đầu này, thật đúng là không biết xấu hổ, nữ hài tử nói tìm nam nhân cái gì. Được lắm, liền quyết định như vậy thôi." Ta vừa nói, đi trước một bước trở về phòng trong, Lục Trúc đi theo sau thân ta cũng trở về, A Tam vẫn cẩn thận ở lại trên cây hướng ra ngoài quan sát.
Khi ta về tới phòng, thấy Sẹo ca vẫn đang nỗ lực làm việc, nhìn đến dáng vẻ kia của hắn, ta buông lỏng nở nụ cười.
Thật đúng là vô cùng cố gắng, ngay cả dán diều cũng thế.
Ta lấy diều hắn dán tới, bảo Lục Trúc chuẩn bị xong văn chương, ta bắt đầu đề thơ lên phía trên. Ta đề thơ rất có một phong cách con bà nó, đại ý chính là yêu không oán không hối, lấy diều tới ký thác tình cảm, coi như không trả lời cũng không có quan hệ, nhà gái yên lặng yêu là được rồi.
Sẹo ca dán diều xong lại nhìn vài lần, nhìn một chút hắn liền rùng mình một cái, xoay người đi ra ngoài.
Ta nhìn bóng lưng của hắn lắc đầu mà thở dài, cứ như vậy thơ chua thì không chịu nổi sao? Phải biết, ta còn tính toán làm nhiều chuyện chua hơn nhiều.
/132
|