Cuối cùng, Hàn Giang lại bổ sung một câu, “Dĩ nhiên, tiền nhuận bút cũng rất cao.”
Khương Ngọc trầm ngâm chốc lát, vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Tại sao lại tìm em?”
“Cô ấy thích phong cách hành văn của em.” Hàn Giang cười nói, “Em biết đấy, người dính vào Làng Giải Trí càng lâu, khó tránh khỏi sẽ muốn dính chút hơi thở văn nghệ để bảo toàn mình.”
Cái này Khương Ngọc hiểu.
Trước kia cô cũng đã gặp rất nhiều người xuất thân từ truyền thông, nhưng phần lớn đều tìm tác giả viết nhân vật tiểu sử chấp bút, rất ít khi tìm tác giả ngôn tình như cô, dù sao cũng không phải là viết câu chuyện tình yêu.
Hàn Giang thấy cô vẫn do dự, cũng không có thúc giục cô, “Cô ta thuê rất nhiều nghệ sĩ tương đối thành công, hiện tại cũng coi là nữ cường nhân trong suy nghĩ giới trẻ, em viết tự truyện cho cô ấy, cũng là một loại tuyên truyền cho em.”
Suy tư liên tục, Khương Ngọc chỉ nói: “Để em suy nghĩ thử xem.”
Nếu là ngày trước cô sẽ trực tiếp cự tuyệt mà không cân nhắc, cô cũng không thiếu tiền, cũng thấy tương đối đạm bạc đối với hai chữ “danh lợi”. Có lẽ cũng do từ lúc xuất đạo đã thuận buồm xuôi gió, cho nên rất ít khi làm chuyện mình không thích.
Nhưng bây giờ ——
Cô nghĩ đến bác gái, lại nghĩ tới Văn Định Sơn.
*
Khương Ngọc không nói chuyện này với Diệp Duy Trăn, cuộc sống hôn nhân của họ mới bắt đầu không lâu, vẫn còn đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, rất ít hỏi tới phương diện công việc của nhau.
Đảo mắt đến ngày Kiều Mộng Tiệp xuất viện, Văn Định Sơn vẫn không thấy về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi tới một cuộc. Khương Ngọc biết mặc dù trên mặt bác gái không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng nhất định rất không vui, vì vậy cô lặng lẽ gọi điện thoại cho Văn Định Sơn.
Điện thoại reo thật lâu, Khương Ngọc cho là Văn Định Sơn đang đi họp, vừa mới chuẩn bị cắt đứt, bên kia chợt tiếp thông.
Lại là giọng con gái.
Khương Ngọc: “. . . . . .”
Bên kia nghi ngờ “Alo” hai tiếng, trẻ tuổi và thanh thúy, Khương Ngọc cảm thấy cổ họng của mình giống như là bị cái gì chặn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, hồi lâu mới tìm lại âm thanh, “Đây là điện thoại của Văn Định Sơn phải không?”
Bên kia an tĩnh, qua thật lâu mới có âm thanh truyền đến, lần này cuối cùng cũng là Văn Định Sơn. Ông ta ho một tiếng, đối với chuyện mới vừa rồi thì không nhắc một chữ, “Tiểu Ngọc à, sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho bác thế?”
Khương Ngọc trầm mặc, “Người vừa rồi là ai ạ?”
Văn Định Sơn: “. . . . . . Một người bạn.”
Khương Ngọc chợt hiểu rõ vì sao trong khoảng thời gian này Văn Thanh luôn nóng nảy và sa sút, còn có câu “Đàn ông đều thật đức hạnh” lần trước rốt cuộc là có ý gì. Xuyên qua cửa sổ thì ra là cất giấu tất cả những gì xấu xí.
“Tại sao?” Khương Ngọc khó có thể tiếp nhận, “Bác gái tốt như vậy, làm sao bác có thể. . . . . .”
Hơn nữa tại sao là lúc này? Vợ chồng nhiều năm, chút tình nghĩa vào lúc khó khăn nhất cũng không có sao? Nhớ tới phản ứng của ông ta trong khoảng thời gian này, Khương Ngọc cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, trái tim cũng lạnh giá.
Ngay cả ngụy trang và lừa gạt ông ta cũng không chịu làm.
Văn Định Sơn an tĩnh một lát, “Bà ấy tốt, đúng như cháu nói. Khương Ngọc, bác và tiểu Kiều có rất nhiều ý nghĩ trái ngược nhau, hai bác không chỉ khác nhau ở chuyện của cháu, còn có rất nhiều chỗ không hợp.”
Khương Ngọc nhớ rõ ràng trước kia bác gái và bác trai rất tốt, bọn họ vẫn rất ân ái.
Văn Định Sơn thở dài, “Sau khi cha mẹ cháu gặp chuyện không may, bà ấy càng ngày càng không thèm để ý tới bác, khi đó sự nghiệp của bác ở thời kỳ thấp, áp lực lớn lại rất khổ cực, bác cũng cần an ủi và thông cảm. Nhưng tiểu Kiều chỉ để ý cháu, bà ấy không hỏi qua ý kiến của bác, thật ra thì dù có hỏi, bác cũng phản đối nhưng lại không hề có ý nghĩa gì với bà ấy.”
“Bà ấy không thử tìm hiểu tình cảnh của bác, tâm tư của bà ấy đều đặt trên người cháu thôi. Bà ấy tình nguyện nghĩ hết biện pháp dụ dỗ cháu vui vẻ, lại hoàn toàn không muốn chia chút sinh lực trên người bác.” Văn Định Sơn giống như là dồn nén quá lâu, “Cháu vừa tới, tiểu Kiều sợ cháu không quen, mỗi đêm đều ngủ với cháu, ban ngày cũng giống vậy, biến đổi biện pháp làm cháu vui vẻ, trong mắt bà ấy chỉ còn lại cháu và Văn Thanh.”
“Tiểu Kiều là một người phụ nữ tốt, nhưng bà ấy không phải là một người vợ tốt.”
Khương Ngọc kinh ngạc lắng nghe tất cả, từng chữ nghe vào trong lỗ tai cô đều giống như từng cây kim sắc bén đâm vào màng nhĩ và trái tim cô.
Cô không ngờ mình mang đến tất cả tồi tệ cho bác gái.
Trong trí nhớ bác gái rất thích bác trai, bọn họ tự do yêu nhau, không có nhân tố bên ngoài quấy nhiễu. Hôn nhân cũng là suông sẻ, bác trai gây dựng sự nghiệp, bác gái ở nhà chăm sóc gia đình và con cái, bởi vì đau lòng thân thể bác gái không tốt, bác trai vẫn không để bà đi ra ngoài làm việc.
Hàng năm bọn họ về nhà thăm người thân, tất cả thân thích đều thấy bọn họ hạnh phúc.
Khương Ngọc khó chịu nắm chặt điện thoại di động, cô nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ hít một hơi thật sâu, nói: “Đây không phải là lý do.”
“Cái gì?”
“Đừng tìm lý do cho chuyện mình ngoại tình!” Khương Ngọc mất khống chế gào to, “Bác gái có phải người vợ tốt hay không, không phải bằng câu nói của bác là có thể phủ định. Có lẽ bác gái có chỗ không đúng, nhưng bác gái không hề có lỗi với bác, không hề có lỗi với cái nhà này. Người có lỗi với cái nhà này là bác, lạc lối cũng là bác, đừng bôi nhọ bác gái, bác cũng không xứng nói tên bác gái!”
Khương Ngọc cúp điện thoại, đứng ở cuối hành lang bình phục tâm tình.
Cô phá hủy hôn nhân của bác gái, có lẽ không phải người khởi xướng, nhưng có phần mang đến sự thúc đẩy. Khương Ngọc biết không nên bị lời từ một phía của Văn Định Sơn quấy nhiễu, nhưng cô vẫn có cảm giác có tội.
*
“Khương Ngọc.” Giọng Văn Thanh truyền tới, cô ấy đứng ở cửa phòng bệnh ngoắc, “Chị có lời muốn hỏi em.”
Khương Ngọc vội vàng điều chỉnh cảm xúc, khi đi tới cố gắng không để cho mình lộ ra bất kỳ đầu mối nào.
Văn Thanh cầm một xấp biên lai, cau mày nhìn cô, “Em nộp tiền chữa bệnh?”
Khương Ngọc gật đầu một cái.
Văn Thanh thở dài nặng nề, “Thật ra em không cần ——”
“Văn Thanh, em coi bác gái như mẹ.”
Chỉ một câu nói này, Văn Thanh liền ngậm miệng. Chị em họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quá hiểu nhau, tình cảm của Khương Ngọc đối với Kiều Mộng Tiệp là gì, Khương Ngọc là một người trọng tình cảm như thế nào, không ai rõ ràng hơn Văn Thanh.
Cô ấy cúi đầu nhìn biên lai trong tay, tròng mắt rủ xuống thật sâu, “Tuy nói vậy là rất khách khí, nhưng chị vẫn phải nói, cám ơn em.”
Khương Ngọc nhìn Văn Thanh trước mặt, người chị không sợ trời không sợ đất lúc này khẽ cụp bả vai. Bả vai gầy yếu của chị ấy gánh chịu nhiều chuyện cô không biết, mẹ bệnh nặng, thất tình, ba ngoại tình bên ngoài. . . . . .
Có thể Văn Thanh không nói với cô.
Cô chủ động tiến lên một bước, dùng sức ôm lấy Văn Thanh.
Nước mắt nhẫn nại đảo quanh thật lâu ở trong hốc mắt, nhưng cuối cùng không có rớt xuống, Khương Ngọc mấp máy cánh môi khô khốc, nói: “Chúng ta là chị em, bác gái còn có em là con gái. Về sau, tất cả đều có em và chị cùng nhau gánh vác.”
Văn Thanh sửng sốt một chút, giây lát sau, giơ tay vịn sống lưng của cô, “Em đều biết?”
Khương Ngọc buông cô ấy ra, chậm rãi gật đầu một cái, “Chị biết lúc nào?”
“Trước khi mẹ ngã bệnh không lâu, chị đi công tác, kết quả là chạm mặt.”
Văn Thanh nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có dấu vết tro tàn, “Chị do dự thật lâu có nên nói cho mẹ biết hay không, nhưng sau mẹ ngã bệnh, chị không dám nói, cũng không nỡ nói. Khương Ngọc, tại sao lại như vậy, chị cho là bọn họ yêu cả đời, chị cho là ba chị không giống người khác, nhưng ba lại ngoại tình. Thậm chí ba còn ti tiện đến mức này, ngay cả mẹ ngã bệnh cũng không tới thăm bà.”
Khương Ngọc nhìn thấy Văn Thanh rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành tới nay cô thấy Văn Thanh đau lòng khóc thảm thiết như thế. Cô chỉ có thể nắm chặt tay Văn Thanh, im lặng nắm thật chặt.
Đã từng cho rằng cha mẹ rời xa mình đã là chuyện đau khổ nhất trên thế giới này, hóa ra còn có rất nhiều chuyện không nằm trong vòng kiểm soát, nhưng không thể nào tiếp nhận nổi.
Khương Ngọc không biết bác gái có cảm ứng được bác trai thay đổi hay không, trực giác của phụ nữ vô cùng nhạy cảm, nhưng bác gái không đề cập tới nên bọn họ cũng nói năng thận trọng. Nhưng có chuyện Khương Ngọc hạ quyết tâm ở đáy lòng, đó chính là về sau cô phải có trách nhiệm với bác gái, cô sẽ không để Văn Định Sơn có thêm bất kỳ lý do gì nhục nhã bác gái.
*
Khương Ngọc nhanh chóng đồng ý với Hàn Giang, cũng hẹn thời gian gặp mặt đối phương, bất kỳ chuyện hợp tác chi tiết nào cũng phải chờ lúc gặp mặt bàn.
Ngày đó Diệp Duy Trăn thuận đường đưa cô đi, đến bên ngoài quán cà phê vẫn không quên nhắc nhở: “Hôm nay phải về nhà chúc thọ bà nội, chớ quên đấy.”
Từ khi trăng mật trở lại Khương Ngọc vẫn không có tới nhà họ Diệp, đối với lần này trong lòng cô thật là có lỗi, vào lúc này vô cùng khiêm tốn thành khẩn liên tiếp bày tỏ, “Yên tâm đi, em vẫn nhớ, em sớm ghi chép vào sổ rồi. Ngay cả quà tặng em cũng chuẩn bị tốt.”
Diệp Duy Trăn nghiêng người hôn một cái ở trên má cô, “Ngoan như vậy, phần thưởng của em.”
Khương Ngọc không khỏi cười, miệng giận trách: “Rõ ràng là chiếm tiện nghi của em.”
Diệp Duy Trăn chỉ chỉ khóe môi mình, thái độ bao nhiêu nghiêm chỉnh: “Được, vậy em hôn lại.”
Khương Ngọc tiến tới thật, cũng cắn một cái trên môi anh, tiếp đó tâm tình tốt xuống xe, đứng ở bên ngoài cửa xe vẫy tay với anh, “Hẹn gặp lại chú.”
Diệp Duy Trăn nheo mắt nhìn cô, “Đợi Hàn Giang ở đây?”
“Đúng vậy, anh ấy là ông chủ kiêm người quản lí của em.” Khương Ngọc nói xong đảo mắt, chồm người qua híp mắt nhìn anh, “Anh ghen à?”
Diệp Duy Trăn khinh thường bĩu môi.
Khương Ngọc sắp bị anh chọc cười, đáy mắt đều là nụ cười không giấu được. Diệp Duy Trăn nhíu mày, mang tai lại hơi ửng hồng, ném xuống một câu: “Kết thúc gọi điện thoại cho anh, không cho phép tùy tiện đi xe của người khác”, rồi rời đi.
Khương Ngọc đứng tại chỗ đưa mắt nhìn anh rời đi, lúc này mới xoay người vào phòng cà phê, khóe môi cong lên gần như không thu lại được.
*
Xa xa thấy Hàn Giang và một cô gái ngồi ở trong góc, anh ta vẫy tay với cô, nhưng mà trên mặt lại có nụ cười chế nhạo. Khương Ngọc phỏng đoán nhất định là tình cảnh mới vừa rồi của cô và Diệp Duy Trăn ở bên ngoài đã bị anh nhìn thấy, trên mặt hơi nóng, nhưng sống lưng thẳng tắp đi tới.
Cô tò mò cô gái hôm nay muốn gặp rốt cuộc là ai, ánh mắt chuyển tới trên người cô ta, càng đến gần, trái tim không khỏi chìm xuống.
Sao lại là cô ta?
Khương Ngọc trầm ngâm chốc lát, vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Tại sao lại tìm em?”
“Cô ấy thích phong cách hành văn của em.” Hàn Giang cười nói, “Em biết đấy, người dính vào Làng Giải Trí càng lâu, khó tránh khỏi sẽ muốn dính chút hơi thở văn nghệ để bảo toàn mình.”
Cái này Khương Ngọc hiểu.
Trước kia cô cũng đã gặp rất nhiều người xuất thân từ truyền thông, nhưng phần lớn đều tìm tác giả viết nhân vật tiểu sử chấp bút, rất ít khi tìm tác giả ngôn tình như cô, dù sao cũng không phải là viết câu chuyện tình yêu.
Hàn Giang thấy cô vẫn do dự, cũng không có thúc giục cô, “Cô ta thuê rất nhiều nghệ sĩ tương đối thành công, hiện tại cũng coi là nữ cường nhân trong suy nghĩ giới trẻ, em viết tự truyện cho cô ấy, cũng là một loại tuyên truyền cho em.”
Suy tư liên tục, Khương Ngọc chỉ nói: “Để em suy nghĩ thử xem.”
Nếu là ngày trước cô sẽ trực tiếp cự tuyệt mà không cân nhắc, cô cũng không thiếu tiền, cũng thấy tương đối đạm bạc đối với hai chữ “danh lợi”. Có lẽ cũng do từ lúc xuất đạo đã thuận buồm xuôi gió, cho nên rất ít khi làm chuyện mình không thích.
Nhưng bây giờ ——
Cô nghĩ đến bác gái, lại nghĩ tới Văn Định Sơn.
*
Khương Ngọc không nói chuyện này với Diệp Duy Trăn, cuộc sống hôn nhân của họ mới bắt đầu không lâu, vẫn còn đang trong giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, rất ít hỏi tới phương diện công việc của nhau.
Đảo mắt đến ngày Kiều Mộng Tiệp xuất viện, Văn Định Sơn vẫn không thấy về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi tới một cuộc. Khương Ngọc biết mặc dù trên mặt bác gái không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng nhất định rất không vui, vì vậy cô lặng lẽ gọi điện thoại cho Văn Định Sơn.
Điện thoại reo thật lâu, Khương Ngọc cho là Văn Định Sơn đang đi họp, vừa mới chuẩn bị cắt đứt, bên kia chợt tiếp thông.
Lại là giọng con gái.
Khương Ngọc: “. . . . . .”
Bên kia nghi ngờ “Alo” hai tiếng, trẻ tuổi và thanh thúy, Khương Ngọc cảm thấy cổ họng của mình giống như là bị cái gì chặn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, hồi lâu mới tìm lại âm thanh, “Đây là điện thoại của Văn Định Sơn phải không?”
Bên kia an tĩnh, qua thật lâu mới có âm thanh truyền đến, lần này cuối cùng cũng là Văn Định Sơn. Ông ta ho một tiếng, đối với chuyện mới vừa rồi thì không nhắc một chữ, “Tiểu Ngọc à, sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho bác thế?”
Khương Ngọc trầm mặc, “Người vừa rồi là ai ạ?”
Văn Định Sơn: “. . . . . . Một người bạn.”
Khương Ngọc chợt hiểu rõ vì sao trong khoảng thời gian này Văn Thanh luôn nóng nảy và sa sút, còn có câu “Đàn ông đều thật đức hạnh” lần trước rốt cuộc là có ý gì. Xuyên qua cửa sổ thì ra là cất giấu tất cả những gì xấu xí.
“Tại sao?” Khương Ngọc khó có thể tiếp nhận, “Bác gái tốt như vậy, làm sao bác có thể. . . . . .”
Hơn nữa tại sao là lúc này? Vợ chồng nhiều năm, chút tình nghĩa vào lúc khó khăn nhất cũng không có sao? Nhớ tới phản ứng của ông ta trong khoảng thời gian này, Khương Ngọc cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, trái tim cũng lạnh giá.
Ngay cả ngụy trang và lừa gạt ông ta cũng không chịu làm.
Văn Định Sơn an tĩnh một lát, “Bà ấy tốt, đúng như cháu nói. Khương Ngọc, bác và tiểu Kiều có rất nhiều ý nghĩ trái ngược nhau, hai bác không chỉ khác nhau ở chuyện của cháu, còn có rất nhiều chỗ không hợp.”
Khương Ngọc nhớ rõ ràng trước kia bác gái và bác trai rất tốt, bọn họ vẫn rất ân ái.
Văn Định Sơn thở dài, “Sau khi cha mẹ cháu gặp chuyện không may, bà ấy càng ngày càng không thèm để ý tới bác, khi đó sự nghiệp của bác ở thời kỳ thấp, áp lực lớn lại rất khổ cực, bác cũng cần an ủi và thông cảm. Nhưng tiểu Kiều chỉ để ý cháu, bà ấy không hỏi qua ý kiến của bác, thật ra thì dù có hỏi, bác cũng phản đối nhưng lại không hề có ý nghĩa gì với bà ấy.”
“Bà ấy không thử tìm hiểu tình cảnh của bác, tâm tư của bà ấy đều đặt trên người cháu thôi. Bà ấy tình nguyện nghĩ hết biện pháp dụ dỗ cháu vui vẻ, lại hoàn toàn không muốn chia chút sinh lực trên người bác.” Văn Định Sơn giống như là dồn nén quá lâu, “Cháu vừa tới, tiểu Kiều sợ cháu không quen, mỗi đêm đều ngủ với cháu, ban ngày cũng giống vậy, biến đổi biện pháp làm cháu vui vẻ, trong mắt bà ấy chỉ còn lại cháu và Văn Thanh.”
“Tiểu Kiều là một người phụ nữ tốt, nhưng bà ấy không phải là một người vợ tốt.”
Khương Ngọc kinh ngạc lắng nghe tất cả, từng chữ nghe vào trong lỗ tai cô đều giống như từng cây kim sắc bén đâm vào màng nhĩ và trái tim cô.
Cô không ngờ mình mang đến tất cả tồi tệ cho bác gái.
Trong trí nhớ bác gái rất thích bác trai, bọn họ tự do yêu nhau, không có nhân tố bên ngoài quấy nhiễu. Hôn nhân cũng là suông sẻ, bác trai gây dựng sự nghiệp, bác gái ở nhà chăm sóc gia đình và con cái, bởi vì đau lòng thân thể bác gái không tốt, bác trai vẫn không để bà đi ra ngoài làm việc.
Hàng năm bọn họ về nhà thăm người thân, tất cả thân thích đều thấy bọn họ hạnh phúc.
Khương Ngọc khó chịu nắm chặt điện thoại di động, cô nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ hít một hơi thật sâu, nói: “Đây không phải là lý do.”
“Cái gì?”
“Đừng tìm lý do cho chuyện mình ngoại tình!” Khương Ngọc mất khống chế gào to, “Bác gái có phải người vợ tốt hay không, không phải bằng câu nói của bác là có thể phủ định. Có lẽ bác gái có chỗ không đúng, nhưng bác gái không hề có lỗi với bác, không hề có lỗi với cái nhà này. Người có lỗi với cái nhà này là bác, lạc lối cũng là bác, đừng bôi nhọ bác gái, bác cũng không xứng nói tên bác gái!”
Khương Ngọc cúp điện thoại, đứng ở cuối hành lang bình phục tâm tình.
Cô phá hủy hôn nhân của bác gái, có lẽ không phải người khởi xướng, nhưng có phần mang đến sự thúc đẩy. Khương Ngọc biết không nên bị lời từ một phía của Văn Định Sơn quấy nhiễu, nhưng cô vẫn có cảm giác có tội.
*
“Khương Ngọc.” Giọng Văn Thanh truyền tới, cô ấy đứng ở cửa phòng bệnh ngoắc, “Chị có lời muốn hỏi em.”
Khương Ngọc vội vàng điều chỉnh cảm xúc, khi đi tới cố gắng không để cho mình lộ ra bất kỳ đầu mối nào.
Văn Thanh cầm một xấp biên lai, cau mày nhìn cô, “Em nộp tiền chữa bệnh?”
Khương Ngọc gật đầu một cái.
Văn Thanh thở dài nặng nề, “Thật ra em không cần ——”
“Văn Thanh, em coi bác gái như mẹ.”
Chỉ một câu nói này, Văn Thanh liền ngậm miệng. Chị em họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quá hiểu nhau, tình cảm của Khương Ngọc đối với Kiều Mộng Tiệp là gì, Khương Ngọc là một người trọng tình cảm như thế nào, không ai rõ ràng hơn Văn Thanh.
Cô ấy cúi đầu nhìn biên lai trong tay, tròng mắt rủ xuống thật sâu, “Tuy nói vậy là rất khách khí, nhưng chị vẫn phải nói, cám ơn em.”
Khương Ngọc nhìn Văn Thanh trước mặt, người chị không sợ trời không sợ đất lúc này khẽ cụp bả vai. Bả vai gầy yếu của chị ấy gánh chịu nhiều chuyện cô không biết, mẹ bệnh nặng, thất tình, ba ngoại tình bên ngoài. . . . . .
Có thể Văn Thanh không nói với cô.
Cô chủ động tiến lên một bước, dùng sức ôm lấy Văn Thanh.
Nước mắt nhẫn nại đảo quanh thật lâu ở trong hốc mắt, nhưng cuối cùng không có rớt xuống, Khương Ngọc mấp máy cánh môi khô khốc, nói: “Chúng ta là chị em, bác gái còn có em là con gái. Về sau, tất cả đều có em và chị cùng nhau gánh vác.”
Văn Thanh sửng sốt một chút, giây lát sau, giơ tay vịn sống lưng của cô, “Em đều biết?”
Khương Ngọc buông cô ấy ra, chậm rãi gật đầu một cái, “Chị biết lúc nào?”
“Trước khi mẹ ngã bệnh không lâu, chị đi công tác, kết quả là chạm mặt.”
Văn Thanh nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có dấu vết tro tàn, “Chị do dự thật lâu có nên nói cho mẹ biết hay không, nhưng sau mẹ ngã bệnh, chị không dám nói, cũng không nỡ nói. Khương Ngọc, tại sao lại như vậy, chị cho là bọn họ yêu cả đời, chị cho là ba chị không giống người khác, nhưng ba lại ngoại tình. Thậm chí ba còn ti tiện đến mức này, ngay cả mẹ ngã bệnh cũng không tới thăm bà.”
Khương Ngọc nhìn thấy Văn Thanh rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành tới nay cô thấy Văn Thanh đau lòng khóc thảm thiết như thế. Cô chỉ có thể nắm chặt tay Văn Thanh, im lặng nắm thật chặt.
Đã từng cho rằng cha mẹ rời xa mình đã là chuyện đau khổ nhất trên thế giới này, hóa ra còn có rất nhiều chuyện không nằm trong vòng kiểm soát, nhưng không thể nào tiếp nhận nổi.
Khương Ngọc không biết bác gái có cảm ứng được bác trai thay đổi hay không, trực giác của phụ nữ vô cùng nhạy cảm, nhưng bác gái không đề cập tới nên bọn họ cũng nói năng thận trọng. Nhưng có chuyện Khương Ngọc hạ quyết tâm ở đáy lòng, đó chính là về sau cô phải có trách nhiệm với bác gái, cô sẽ không để Văn Định Sơn có thêm bất kỳ lý do gì nhục nhã bác gái.
*
Khương Ngọc nhanh chóng đồng ý với Hàn Giang, cũng hẹn thời gian gặp mặt đối phương, bất kỳ chuyện hợp tác chi tiết nào cũng phải chờ lúc gặp mặt bàn.
Ngày đó Diệp Duy Trăn thuận đường đưa cô đi, đến bên ngoài quán cà phê vẫn không quên nhắc nhở: “Hôm nay phải về nhà chúc thọ bà nội, chớ quên đấy.”
Từ khi trăng mật trở lại Khương Ngọc vẫn không có tới nhà họ Diệp, đối với lần này trong lòng cô thật là có lỗi, vào lúc này vô cùng khiêm tốn thành khẩn liên tiếp bày tỏ, “Yên tâm đi, em vẫn nhớ, em sớm ghi chép vào sổ rồi. Ngay cả quà tặng em cũng chuẩn bị tốt.”
Diệp Duy Trăn nghiêng người hôn một cái ở trên má cô, “Ngoan như vậy, phần thưởng của em.”
Khương Ngọc không khỏi cười, miệng giận trách: “Rõ ràng là chiếm tiện nghi của em.”
Diệp Duy Trăn chỉ chỉ khóe môi mình, thái độ bao nhiêu nghiêm chỉnh: “Được, vậy em hôn lại.”
Khương Ngọc tiến tới thật, cũng cắn một cái trên môi anh, tiếp đó tâm tình tốt xuống xe, đứng ở bên ngoài cửa xe vẫy tay với anh, “Hẹn gặp lại chú.”
Diệp Duy Trăn nheo mắt nhìn cô, “Đợi Hàn Giang ở đây?”
“Đúng vậy, anh ấy là ông chủ kiêm người quản lí của em.” Khương Ngọc nói xong đảo mắt, chồm người qua híp mắt nhìn anh, “Anh ghen à?”
Diệp Duy Trăn khinh thường bĩu môi.
Khương Ngọc sắp bị anh chọc cười, đáy mắt đều là nụ cười không giấu được. Diệp Duy Trăn nhíu mày, mang tai lại hơi ửng hồng, ném xuống một câu: “Kết thúc gọi điện thoại cho anh, không cho phép tùy tiện đi xe của người khác”, rồi rời đi.
Khương Ngọc đứng tại chỗ đưa mắt nhìn anh rời đi, lúc này mới xoay người vào phòng cà phê, khóe môi cong lên gần như không thu lại được.
*
Xa xa thấy Hàn Giang và một cô gái ngồi ở trong góc, anh ta vẫy tay với cô, nhưng mà trên mặt lại có nụ cười chế nhạo. Khương Ngọc phỏng đoán nhất định là tình cảnh mới vừa rồi của cô và Diệp Duy Trăn ở bên ngoài đã bị anh nhìn thấy, trên mặt hơi nóng, nhưng sống lưng thẳng tắp đi tới.
Cô tò mò cô gái hôm nay muốn gặp rốt cuộc là ai, ánh mắt chuyển tới trên người cô ta, càng đến gần, trái tim không khỏi chìm xuống.
Sao lại là cô ta?
/35
|