“Sao ỉu xìu vậy?.” Văn Thanh đưa bình nước cho Khương Ngọc, vòng qua ghế dài ngồi xuống bên cô. Hôm nay hai người đưa Kiều Mộng Tiệp tới tái khám, vào lúc này Kiều Mộng Tiệp vẫn còn đang nói chuyện với bác sỹ ở hành lang, Khương Ngọc lại một mình ngẩn người ở trong sân, tuyệt không giống như thường ngày.
Khương Ngọc liếc nhìn Văn Thanh, lắc đầu một cái, “Không sao.”
Văn Thanh liếc nhìn cô một cái liền đoán được, “Cãi nhau với Diệp Duy Trăn?”
“Sao chị giỏi vậy.” Khương Ngọc cười một cái, không tiếp tục phủ nhận, “Chúng em đang chiến tranh lạnh.”
Văn Thanh mở bình nước uống một ngụm, lúc này mới nói: “Hai vợ chồng gây gổ là bình thường, chiến tranh lạnh đơn thuần lãng phí thời gian, ngủ một giấc liền hết chuyện.”
Khương Ngọc cười cô, “Sao chị có thể lưu manh như thế.”
“Cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, còn không biết chuyện như vậy quan trọng thế nào giữa vợ chồng đâu.”
Khương Ngọc lầu bầu một tiếng, “Không có đơn giản thế đâu.”
Vẻ mặt Vãn Thanh vô cùng khó hiểu liếc nhìn cô, cô không nhịn được thở dài, nói sơ lược một lần. Văn Thanh nghe xong chỉ nói: “Người như Diệp Duy Trăn, nếu chuyện nhỏ cậu ta không thèm so đo với em, thì chuyện này, có lẽ do cậu ta rất khó mở miệng mà thôi.”
“Em hiểu.” Khương Ngọc gật đầu một cái, “Em biết rõ đây là chuyện anh ấy kiêng kỵ, vẫn ghi nhớ, cho nên cũng không chủ động nhắc tới. Trên thực tế trong muốn quan hệ này, em nhớ phải dùng lý trí, nhưng gần đây ——”
“Gần đây em phát hiện, yêu cầu lý trí càng ngày càng khó?” Văn Thanh nói chuyện luôn có thể nói trúng tim đen, “Rất đơn giản, bởi vì em càng ngày càng thích cậu ta.” bupbecaunang
Khương Ngọc tức cười, đầu ngón tay dùng sức vuốt ve bình nước suối trong tay.
Văn Thanh nhìn cô chằm chằm một lát, “Khương Ngọc, thật ra thì có một chuyện em vẫn muốn hỏi chị.”
Khương Ngọc mơ hồ biết cô muốn hỏi cái gì, quả nhiên Văn Thanh mở miệng nói như vậy, “Rốt cuộc em yêu người trong tưởng tượng hay là Diệp Duy Trăn?”
“Bọn họ cùng là một người.” Khương Ngọc lập tức tiếp lời, gần như không có chần chờ hay suy nghĩ.
Văn Thanh cong môi, cười như không cười hỏi ngược lại, “Thật sao? Vậy em gấp gáp tìm cậu ta muốn câu trả lời là vì cái gì, chẳng lẽ không phải bởi vì em bắt đầu hoài nghi?”
Trên mặt Khương Ngọc đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phiền não, Văn Thanh lại tiếp tục đe dọa nhìn ánh mắt của cô, hỏi: “Nếu như không phải? Em biết sẽ có loại khả năng này, cho nên bây giờ em nói cho chị biết, nếu như bọn họ không phải cùng một người thì em định làm gì?”
“Em ——” Khương Ngọc ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút mờ mịt.
“Chị nói cho em biết đáp án.” Văn Thanh nói chậm rãi từng chữ, “Em phát hiện mình không thể rời bỏ cậu ta, nhưng vào lúc này lại bỗng nhiên biết được cậu ta có thể không phải người năm đó, cho nên em hoảng loạn, rất muốn câu trả lời khẳng định từ cậu ta. Nhưng Diệp Duy Trăn không những chưa cho em đáp án, cậu ta còn để cho em phát hiện cậu ta hoàn toàn không yêu em.”
Khương Ngọc siết chặt bình nước, vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch.
Văn Thanh dừng một chút, còn nói: “Cho nên em rất đau lòng, bởi vì cậu ta nói không thương em ư?”
Khương Ngọc cúi đầu, hồi lâu cũng không nói nữa.
Đáp án có lẽ chính cô cũng biết, thời niên thiếu thầm mến mặc dù khá dài, nhưng rốt cuộc bị năm tháng lu mờ đi không ít.bup.be.cau.nang. Mà giữa cô và Diệp Duy Trăn dần dần nảy sinh tình cảm cũng là thật, nhưng cô có thể nhận lầm người, nhưng vẫn là làm việc nghĩa không được chùn bước yêu đối phương thì lại biết được đối phương hoàn toàn không yêu mình. . . . . .
Cái này không chỉ khiến cô cảm thấy thất vọng, còn khiến cô đau lòng khó chịu.
Mà bết bát nhất là Diệp Duy Trăn sớm nói với cô, hôn nhân của bọn họ không liên quan tới tình yêu, cho nên cô chỉ có thể tự so tài với mình.
Càng ngày càng không biết đối mặt với Diệp Duy Trăn thế nào.
“Tiểu Ngọc.” Văn Thanh giơ tay lên sờ sờ đầu cô, giọng nói mềm nhũn, “Vấn đề giữa hai người thật ra thì không có phức tạp như thế, em chỉ cần xác định tâm ý của mình, tất cả vấn đề sẽ được giải đáp. Nghi kỵ là vết thương trí mạng giữa hai vợ chồng, càng kéo dài sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.”
Khương Ngọc sững sờ nhìn Văn Thanh, cuối cùng yên lặng gật đầu một cái.
*
Nào biết Khương Ngọc còn chưa làm gì, Diệp Duy Trăn đã chủ động tìm cô. Anh đứng ở cửa thư phòng cô yên lặng hồi lâu, nói: “Ngày mai anh phải đi công tác ở Thượng Hải, khoảng ba ngày sau mới trở lại.”
Ngón tay Khương Ngọc vốn đang gõ bàn phím bỗng dừng lại, sau đó gật đầu một cái, “Muốn em thu dọn đồ đạc giúp không?”
“Đã thu dọn xong.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, Khương Ngọc dời ánh mắt đi trước, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, khẽ “ồ” một tiếng.
Ánh sáng trong thư phòng chỉ do một chiếc đèn bàn chiếu, vì vậy Diệp Duy Trăn đều nhìn thấy rõ mỗi biểu cảm trên mặt Khương Ngọc. Anh nhìn gương mặt cô đắm chìm trong ánh sáng ngọn đèn màu vàng ấm: tái nhợt, mệt mỏi, còn có chút ưu sầu, anh đột nhiên cảm thấy rất không quen.
Bình thường Khương Ngọc là một người vui vẻ, đôi khi cô áp sát bên tai anh nói vài chuyện làm cho người ta vui thích, hình như lúc nào trong mắt cũng ánh đầy vui vẻ ——
Diệp Duy Trăn thở dài, “Anh phải làm thế nào thì em mới có thể vui vẻ một chút.”
Khương Ngọc cũng trầm mặc, cuối cùng ngẩng đầu nghiêm túc nói với anh: “Em không sao, chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông, anh cho em chút thời gian.”
Diệp Duy Trăn không hiểu, “Có ý gì?”
Khương Ngọc cười một cái, “Không có gì. Anh đi đường cẩn thận.”
Diệp Duy Trăn nhìn cô rất nhanh lại cúi đầu, khóe môi mới vừa cong lên dần dần bằng phẳng, lông mày uốn cong còn mơ hồ nhiều hơn một nếp gấp, nhìn thế nào cũng không giống là không có gì. . . . . . Anh chủ động đi tới, từ phía sau vòng chắc bả vai cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
Khương Ngọc cũng yên lặng.
Chỉ nghe anh nói nhỏ bên tai: “Giận lâu như vậy sẽ có nếp nhăn đấy.”
Khương Ngọc nhìn chằm chằm chữ viết trên màn hình, mắt chợt khô khốc khác thường.
Diệp Duy Trăn chính là như vậy, đều khiến cô cảm thấy anh đang quan tâm cô thương cô tới cực điểm, nhưng thực tế thì sao? Cô đều sẽ ghi nhớ dáng vẻ ngày đó anh nói chuyện, anh nói nguyện ý phối hợp với cô, vậy có phải hiện tại cũng chỉ là muốn cho cô bậc thang bước xuống hay không? Nếu như cô thông minh một chút, nghe theo anh, bọn họ có thể trở như trước.
Nhưng tháng ngày như trước có phải là thứ cô muốn không?
Giữ lấy hôn nhân chỉ có tình yêu đơn phương, thật sự khó hơn trong tưởng tượng của cô.
Khương Ngọc lại hỗn loạn, cô khịt lỗ mũi, “Ừ” một tiếng, cố gắng tập trung tinh thần tiếp tục viết bản thảo.
Diệp Duy Trăn lại không để cô phân tâm, hôn sau tai cô, chậm rãi nói, “Về sau anh sẽ không nói lớn tiếng với em, cũng sẽ để tâm mua quà tặng em, đừng tức giận nữa có được không?”
Anh tránh được đề tài nhạy cảm, ý cầu hòa đã rất rõ ràng.
Khương Ngọc xoay đầu lại, Diệp Duy Trăn cúi người hôn môi cô, lòng bàn tay khô ráo cũng linh hoạt chui vào ngực cô. Ngay sau đó Khương Ngọc bị anh ôm lấy đặt ở bàn đọc sách.
Từ trước đến giờ ở phương diện này anh đều là cao thủ, trước đây Khương Ngọc hoàn toàn không chống đỡ được, vậy mà kích tình hôm nay cũng không khiến người cô nóng lên, ngược lại đáy lòng cảm thấy trống không vô cùng. Ngón tay cô siết mép bàn rốt cuộc vẫn phải lỏng ra, tiếp theo đặt trước ngực anh từ từ đẩy ra.
Diệp Duy Trăn cau mày nhìn cô.
Khương Ngọc nuốt nước miếng một cái, nói: “Em còn có chuyện phải làm.”
Diệp Duy Trăn cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, giống như là đang phân biệt thực giả. Một lát sau anh tự tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô, “Được, vậy anh không quấy rầy em.”
Khương Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mắt Diệp Duy Trăn trầm xuống, chợt đưa ngón tay chỉ chỉ mặt mình, “Vậy em hôn anh coi như bồi thường.”
Khương Ngọc sững sờ, nhưng vẫn làm theo hôn lên gò má của anh như trước kia. Diệp Duy Trăn lại hơi nghiêng mặt, nụ hôn này rơi vào trên môi anh như ý nguyện.
Cô bị anh ôm hôn sâu hơn, cho đến khi cả hai hô hấp dồn dập mới buông ra.
Diệp Duy Trăn nhìn cô thật kỹ, lúc rời đi không nói gì, nhưng trong lòng anh rõ ràng cảm thấy Khương Ngọc vẫn đang kháng cự anh. Anh mờ hồ cảm thấy cô giấu chuyện gì trong lòng, có lẽ có liên quan tới anh? Bởi vì anh nghĩ đến trong khoảng thời gian này Khương Ngọc có cái gì không phù hợp, hình như từ sau lần ở bệnh viện trở về——
Nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui, lại không đoán ra rốt cuộc là cái gì. Diệp Duy Trăn quyết định chờ sau khi đi công tác trở về sẽ nói rõ ràng với Khương Ngọc.
*
Sáng sớm hôm sau, Diệp Duy Trăn đi, bởi vì vội chuyến bay, cho nên anh cũng không có đánh thức Khương Ngọc. Khi Khương Ngọc tỉnh lại trong phòng đã trống không, nhưng chỉ thiếu mất một người mà thôi.
Cô đi tới trước bàn ăn, thấy phía trên bàn đặt tờ giấy, là chữ viết của Diệp Duy Trăn —— anh dặn dò cô phải ăn cơm đúng giờ.
Khương Ngọc mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong chứa đầy thức ăn phong phú tươi mới, cô nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót vô cùng.
Một khắc kia có lẽ cô đã hiểu, tất cả kỳ cục tất cả lo âu của cô thật ra đều bởi vì quá sợ Diệp Duy Trăn không phải người kia, thật ra thì anh không phải người kia thì có sao đâu? Cũng không quan tâm Diệp Duy Trăn có thích cô hay không, cô đều quyết tâm nói tâm ý của mình cho đối phương biết.
Nếu như. . . . . . Nếu như anh nguyện ý thử thích mình, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Khương Ngọc định tỏ tình, nhưng chuyện kế tiếp, lại hoàn toàn vượt ra khỏi kế hoạch của cô.
Khương Ngọc liếc nhìn Văn Thanh, lắc đầu một cái, “Không sao.”
Văn Thanh liếc nhìn cô một cái liền đoán được, “Cãi nhau với Diệp Duy Trăn?”
“Sao chị giỏi vậy.” Khương Ngọc cười một cái, không tiếp tục phủ nhận, “Chúng em đang chiến tranh lạnh.”
Văn Thanh mở bình nước uống một ngụm, lúc này mới nói: “Hai vợ chồng gây gổ là bình thường, chiến tranh lạnh đơn thuần lãng phí thời gian, ngủ một giấc liền hết chuyện.”
Khương Ngọc cười cô, “Sao chị có thể lưu manh như thế.”
“Cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, còn không biết chuyện như vậy quan trọng thế nào giữa vợ chồng đâu.”
Khương Ngọc lầu bầu một tiếng, “Không có đơn giản thế đâu.”
Vẻ mặt Vãn Thanh vô cùng khó hiểu liếc nhìn cô, cô không nhịn được thở dài, nói sơ lược một lần. Văn Thanh nghe xong chỉ nói: “Người như Diệp Duy Trăn, nếu chuyện nhỏ cậu ta không thèm so đo với em, thì chuyện này, có lẽ do cậu ta rất khó mở miệng mà thôi.”
“Em hiểu.” Khương Ngọc gật đầu một cái, “Em biết rõ đây là chuyện anh ấy kiêng kỵ, vẫn ghi nhớ, cho nên cũng không chủ động nhắc tới. Trên thực tế trong muốn quan hệ này, em nhớ phải dùng lý trí, nhưng gần đây ——”
“Gần đây em phát hiện, yêu cầu lý trí càng ngày càng khó?” Văn Thanh nói chuyện luôn có thể nói trúng tim đen, “Rất đơn giản, bởi vì em càng ngày càng thích cậu ta.” bupbecaunang
Khương Ngọc tức cười, đầu ngón tay dùng sức vuốt ve bình nước suối trong tay.
Văn Thanh nhìn cô chằm chằm một lát, “Khương Ngọc, thật ra thì có một chuyện em vẫn muốn hỏi chị.”
Khương Ngọc mơ hồ biết cô muốn hỏi cái gì, quả nhiên Văn Thanh mở miệng nói như vậy, “Rốt cuộc em yêu người trong tưởng tượng hay là Diệp Duy Trăn?”
“Bọn họ cùng là một người.” Khương Ngọc lập tức tiếp lời, gần như không có chần chờ hay suy nghĩ.
Văn Thanh cong môi, cười như không cười hỏi ngược lại, “Thật sao? Vậy em gấp gáp tìm cậu ta muốn câu trả lời là vì cái gì, chẳng lẽ không phải bởi vì em bắt đầu hoài nghi?”
Trên mặt Khương Ngọc đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phiền não, Văn Thanh lại tiếp tục đe dọa nhìn ánh mắt của cô, hỏi: “Nếu như không phải? Em biết sẽ có loại khả năng này, cho nên bây giờ em nói cho chị biết, nếu như bọn họ không phải cùng một người thì em định làm gì?”
“Em ——” Khương Ngọc ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút mờ mịt.
“Chị nói cho em biết đáp án.” Văn Thanh nói chậm rãi từng chữ, “Em phát hiện mình không thể rời bỏ cậu ta, nhưng vào lúc này lại bỗng nhiên biết được cậu ta có thể không phải người năm đó, cho nên em hoảng loạn, rất muốn câu trả lời khẳng định từ cậu ta. Nhưng Diệp Duy Trăn không những chưa cho em đáp án, cậu ta còn để cho em phát hiện cậu ta hoàn toàn không yêu em.”
Khương Ngọc siết chặt bình nước, vì dùng sức mà khớp xương trắng bệch.
Văn Thanh dừng một chút, còn nói: “Cho nên em rất đau lòng, bởi vì cậu ta nói không thương em ư?”
Khương Ngọc cúi đầu, hồi lâu cũng không nói nữa.
Đáp án có lẽ chính cô cũng biết, thời niên thiếu thầm mến mặc dù khá dài, nhưng rốt cuộc bị năm tháng lu mờ đi không ít.bup.be.cau.nang. Mà giữa cô và Diệp Duy Trăn dần dần nảy sinh tình cảm cũng là thật, nhưng cô có thể nhận lầm người, nhưng vẫn là làm việc nghĩa không được chùn bước yêu đối phương thì lại biết được đối phương hoàn toàn không yêu mình. . . . . .
Cái này không chỉ khiến cô cảm thấy thất vọng, còn khiến cô đau lòng khó chịu.
Mà bết bát nhất là Diệp Duy Trăn sớm nói với cô, hôn nhân của bọn họ không liên quan tới tình yêu, cho nên cô chỉ có thể tự so tài với mình.
Càng ngày càng không biết đối mặt với Diệp Duy Trăn thế nào.
“Tiểu Ngọc.” Văn Thanh giơ tay lên sờ sờ đầu cô, giọng nói mềm nhũn, “Vấn đề giữa hai người thật ra thì không có phức tạp như thế, em chỉ cần xác định tâm ý của mình, tất cả vấn đề sẽ được giải đáp. Nghi kỵ là vết thương trí mạng giữa hai vợ chồng, càng kéo dài sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.”
Khương Ngọc sững sờ nhìn Văn Thanh, cuối cùng yên lặng gật đầu một cái.
*
Nào biết Khương Ngọc còn chưa làm gì, Diệp Duy Trăn đã chủ động tìm cô. Anh đứng ở cửa thư phòng cô yên lặng hồi lâu, nói: “Ngày mai anh phải đi công tác ở Thượng Hải, khoảng ba ngày sau mới trở lại.”
Ngón tay Khương Ngọc vốn đang gõ bàn phím bỗng dừng lại, sau đó gật đầu một cái, “Muốn em thu dọn đồ đạc giúp không?”
“Đã thu dọn xong.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, Khương Ngọc dời ánh mắt đi trước, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, khẽ “ồ” một tiếng.
Ánh sáng trong thư phòng chỉ do một chiếc đèn bàn chiếu, vì vậy Diệp Duy Trăn đều nhìn thấy rõ mỗi biểu cảm trên mặt Khương Ngọc. Anh nhìn gương mặt cô đắm chìm trong ánh sáng ngọn đèn màu vàng ấm: tái nhợt, mệt mỏi, còn có chút ưu sầu, anh đột nhiên cảm thấy rất không quen.
Bình thường Khương Ngọc là một người vui vẻ, đôi khi cô áp sát bên tai anh nói vài chuyện làm cho người ta vui thích, hình như lúc nào trong mắt cũng ánh đầy vui vẻ ——
Diệp Duy Trăn thở dài, “Anh phải làm thế nào thì em mới có thể vui vẻ một chút.”
Khương Ngọc cũng trầm mặc, cuối cùng ngẩng đầu nghiêm túc nói với anh: “Em không sao, chỉ là có chút chuyện nghĩ không thông, anh cho em chút thời gian.”
Diệp Duy Trăn không hiểu, “Có ý gì?”
Khương Ngọc cười một cái, “Không có gì. Anh đi đường cẩn thận.”
Diệp Duy Trăn nhìn cô rất nhanh lại cúi đầu, khóe môi mới vừa cong lên dần dần bằng phẳng, lông mày uốn cong còn mơ hồ nhiều hơn một nếp gấp, nhìn thế nào cũng không giống là không có gì. . . . . . Anh chủ động đi tới, từ phía sau vòng chắc bả vai cô, ôm chặt cô vào trong ngực.
Khương Ngọc cũng yên lặng.
Chỉ nghe anh nói nhỏ bên tai: “Giận lâu như vậy sẽ có nếp nhăn đấy.”
Khương Ngọc nhìn chằm chằm chữ viết trên màn hình, mắt chợt khô khốc khác thường.
Diệp Duy Trăn chính là như vậy, đều khiến cô cảm thấy anh đang quan tâm cô thương cô tới cực điểm, nhưng thực tế thì sao? Cô đều sẽ ghi nhớ dáng vẻ ngày đó anh nói chuyện, anh nói nguyện ý phối hợp với cô, vậy có phải hiện tại cũng chỉ là muốn cho cô bậc thang bước xuống hay không? Nếu như cô thông minh một chút, nghe theo anh, bọn họ có thể trở như trước.
Nhưng tháng ngày như trước có phải là thứ cô muốn không?
Giữ lấy hôn nhân chỉ có tình yêu đơn phương, thật sự khó hơn trong tưởng tượng của cô.
Khương Ngọc lại hỗn loạn, cô khịt lỗ mũi, “Ừ” một tiếng, cố gắng tập trung tinh thần tiếp tục viết bản thảo.
Diệp Duy Trăn lại không để cô phân tâm, hôn sau tai cô, chậm rãi nói, “Về sau anh sẽ không nói lớn tiếng với em, cũng sẽ để tâm mua quà tặng em, đừng tức giận nữa có được không?”
Anh tránh được đề tài nhạy cảm, ý cầu hòa đã rất rõ ràng.
Khương Ngọc xoay đầu lại, Diệp Duy Trăn cúi người hôn môi cô, lòng bàn tay khô ráo cũng linh hoạt chui vào ngực cô. Ngay sau đó Khương Ngọc bị anh ôm lấy đặt ở bàn đọc sách.
Từ trước đến giờ ở phương diện này anh đều là cao thủ, trước đây Khương Ngọc hoàn toàn không chống đỡ được, vậy mà kích tình hôm nay cũng không khiến người cô nóng lên, ngược lại đáy lòng cảm thấy trống không vô cùng. Ngón tay cô siết mép bàn rốt cuộc vẫn phải lỏng ra, tiếp theo đặt trước ngực anh từ từ đẩy ra.
Diệp Duy Trăn cau mày nhìn cô.
Khương Ngọc nuốt nước miếng một cái, nói: “Em còn có chuyện phải làm.”
Diệp Duy Trăn cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, giống như là đang phân biệt thực giả. Một lát sau anh tự tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô, “Được, vậy anh không quấy rầy em.”
Khương Ngọc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mắt Diệp Duy Trăn trầm xuống, chợt đưa ngón tay chỉ chỉ mặt mình, “Vậy em hôn anh coi như bồi thường.”
Khương Ngọc sững sờ, nhưng vẫn làm theo hôn lên gò má của anh như trước kia. Diệp Duy Trăn lại hơi nghiêng mặt, nụ hôn này rơi vào trên môi anh như ý nguyện.
Cô bị anh ôm hôn sâu hơn, cho đến khi cả hai hô hấp dồn dập mới buông ra.
Diệp Duy Trăn nhìn cô thật kỹ, lúc rời đi không nói gì, nhưng trong lòng anh rõ ràng cảm thấy Khương Ngọc vẫn đang kháng cự anh. Anh mờ hồ cảm thấy cô giấu chuyện gì trong lòng, có lẽ có liên quan tới anh? Bởi vì anh nghĩ đến trong khoảng thời gian này Khương Ngọc có cái gì không phù hợp, hình như từ sau lần ở bệnh viện trở về——
Nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui, lại không đoán ra rốt cuộc là cái gì. Diệp Duy Trăn quyết định chờ sau khi đi công tác trở về sẽ nói rõ ràng với Khương Ngọc.
*
Sáng sớm hôm sau, Diệp Duy Trăn đi, bởi vì vội chuyến bay, cho nên anh cũng không có đánh thức Khương Ngọc. Khi Khương Ngọc tỉnh lại trong phòng đã trống không, nhưng chỉ thiếu mất một người mà thôi.
Cô đi tới trước bàn ăn, thấy phía trên bàn đặt tờ giấy, là chữ viết của Diệp Duy Trăn —— anh dặn dò cô phải ăn cơm đúng giờ.
Khương Ngọc mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong chứa đầy thức ăn phong phú tươi mới, cô nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót vô cùng.
Một khắc kia có lẽ cô đã hiểu, tất cả kỳ cục tất cả lo âu của cô thật ra đều bởi vì quá sợ Diệp Duy Trăn không phải người kia, thật ra thì anh không phải người kia thì có sao đâu? Cũng không quan tâm Diệp Duy Trăn có thích cô hay không, cô đều quyết tâm nói tâm ý của mình cho đối phương biết.
Nếu như. . . . . . Nếu như anh nguyện ý thử thích mình, cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Khương Ngọc định tỏ tình, nhưng chuyện kế tiếp, lại hoàn toàn vượt ra khỏi kế hoạch của cô.
/35
|