Trông thấy Diệp Duy Trăn đang mua say, Lê Trí Kiệt rốt cuộc không kiềm chế được, lúng túng khuyên một câu, “Được rồi, đừng uống nhiều quá, mấy năm nay cậu chưa từng uống rượu lắm vậy, rất dễ say đấy.”
Diệp Duy Trăn không để ý tới anh ta, cắm đầu cắm cổ trút nửa ly rượu còn lại trong ly uống một hơi cạn sạch.
Lê Trí Kiệt chau mày lại, vừa muốn nói gì, cánh tay liền bị người bên cạnh đè xuống.
Mạc Tử Kỳ lắc đầu với anh ta.
Lần này Lê Trí Kiệt lại không nghe cô ta, ngược lại cười lạnh nói: “Thế nào, anh không nên nói sao? Trước kia cậu ta luôn miệng nói không thích người ta, còn bây giờ đang làm cái gì?”
“Anh im miệng.” Mạc Tử Kỳ khẽ trách mắng, “Chuyện giữa bọn họ, chúng ta không nên nhúng tay.”
Lê Trí Kiệt ngồi thẳng người, ánh mắt tràn ngập uy hiếp nhìn cô ta, siết chặt mấy tờ giấy quơ quơ, “Vậy em đưa những thứ này cho cậu ta xem là có ý gì?”
Mạc Tử Kỳ trầm mặc, thản nhiên đón nhận tầm mắt của anh ta, “Em thừa nhận cái này rất ám muội, nhưng nếu như Khương Ngọc không có tâm tư khác, tại sao phải gạt anh ấy? Nếu như Duy Trăn thích cô ta, cô ta cũng thật lòng thích Duy Trăn, những thứ này sẽ không có ảnh hưởng gì tới bọn họ.”
“Ồ ——” Lê Trí Kiệt cười, đáy mắt tràn đầy vẻ chế nhạo, “Nói vậy còn phải cám ơn em đúng không?”
Sắc mặt của Mạc Tử Kỳ khó coi, có lẽ do Lê Trí Kiệt ít khi trực tiếp làm cô ta hạ đài như vậy. Trong lòng cô ta hơi khác thường, cuối cùng mân chặt đôi môi, “Đây đều là sự thật, cũng không phải do em làm giả. Em cũng cảm thấy Duy Trăn nên biết tất cả.”
Lê Trí Kiệt giận quá hóa cười, “Thật có thể tìm cớ cho mình, Mạc đại tiểu thư, có muốn tôi nhắc nhở em hay không, ban đầu là em buông tay trước!”
Mạc Tử Kỳ cắn môi, ngón tay buông thỏng ở trên quầy bar khẽ co ro, lời nói liên tục run rẩy, “Đúng, chính bởi vì như vậy em mới càng muốn anh ấy quay lại! Anh ấy rõ ràng không thích cô nhóc kia, bọn họ ở bên nhau có thể hạnh phúc sao? Nếu cô nhóc kia thích anh ấy thì khác, nhưng bây giờ nhìn lại, cô ta gả cho anh ấy là có nguyên nhân khác!”
“Ở cùng em thì hạnh phúc? Cậu ta nhìn em càng nhớ tới chuyện đã qua, rốt cuộc em có hiểu không? !”
Hai người quắc mắt nhìn nhau, càng tranh cãi càng kịch liệt, không khí lúc nào cũng có thể bị nổ tung.
Diệp Duy Trăn vốn đang uống rượu chợt lảo đảo đứng lên, sau đó không nói một lời đi ra ngoài. Mạc Tử Kỳ sửng sốt một chút, lập tức đứng lên, cầm đồ trên bàn đuổi theo ra ngoài.
Lê Trí Kiệt cũng gấp rút đi theo.
*
Diệp Duy Trăn đã có chút men say, nhưng anh đi thật nhanh, mau chóng tới cửa quán rượu. Ánh đèn không lóa mắt kéo dài thân hình anh trông càng cô đơn.
“Duy Trăn.” Mạc Tử Kỳ nhẹ nhàng gọi sau lưng anh.
Diệp Duy Trăn đưa tay nới lỏng cà vạt, một giây kế tiếp lại đột nhiên xoay người sang chỗ khác.
Tốc độ anh xoay người lại quá nhanh, hai người sau lưng giật nảy mình, kết quả thấy thái độ của anh giờ phút này, kinh ngạc không nói được lời nào. Nhất là Mạc Tử Kỳ.
Cô ta chưa từng trông thấy Diệp Duy Trăn thế này, hai mắt đỏ ngầu, khóe mắt đuôi mày ẩn chứa tức giận, bởi vì uống rượu nên mắt anh càng lạnh nhạt, cả người không ngừng tản ra khí lạnh.
Anh đi từng bước một gần cô ta, không nhanh không chậm, nhưng khí thế kinh người khiến người ta phát run.
Mạc Tử Kỳ lui về sau một bước.
Giờ khắc này Diệp Duy Trăn làm cô ta liên tưởng đến ác quỷ Tu La. . . . . .
“Chơi vui không?” Diệp Duy Trăn bỗng nhiên vươn tay nắm cổ cô ta, thân hình cao lớn cũng lấn tới.
Hai người cách nhau quá gần, gần đến nỗi Mạc Tử Kỳ liếc mắt liền thấy huyệt Thái Dương của anh đập thình thịch, sức lực trên tay anh càng ngày càng mạnh, không chút vui đùa. Giờ khắc này Mạc Tử Kỳ tin Diệp Duy Trăn thật sự muốn bóp chết cô ta!
Hô hấp của cô ta càng ngày càng gấp rút, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt, đó là người đàn ông cùng nhau lớn lên từ nhỏ với cô ta, thế nhưng cũng có lúc mất khống chế? Anh mất khống chế cùng tức giận. . . . . . Là bởi vì cô nhóc kia?
“Tôi phiền cô dây dưa với tôi à?” Diệp Duy Trăn hung hăng nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, từng chữ đều giống như rít từ giữa kẽ răng, “Dễ dàng tha thứ cho cô bởi vì cô là con gái, nhưng không có nghĩa là tôi cho phép cô tùy tiện vung tay múa chân vào cuộc sống của tôi, cô cho rằng cô là ai?”
Bởi vì khó thở, khuôn mặt Mạc Tử Kỳ đều đỏ bừng, nhưng lời lẽ vô tình của Diệp Duy Trăn càng làm cô ta khó chịu.
Lê Trí Kiệt sải bước tới, không ngừng lay tay Diệp Duy Trăn, “Lão Diệp! Lão Diệp! Cậu bình tĩnh một chút, cậu sẽ bóp chết cô ấy.”
“CMN, tôi không tỉnh táo nổi! !” Diệp Duy Trăn đột nhiên gào ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, một tiếng kia làm hai người đều ngây dại.
Anh hung ác nhìn Mạc Tử Kỳ, dường như muốn phát tiết toàn bộ tức giận hận thù lên trên người cô ta, “Nghe kỹ cho tôi, bắt đầu từ bây giờ không được đi theo tôi nữa, cũng không được tới gần cô ấy, nếu không tôi nhất định không tha cho cô đâu, tôi nói được là làm được.”
Diệp Duy Trăn hất tay ra, Mạc Tử Kỳ cũng mệt lả tựa dọc theo vách tường, cô ta hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, mặt đỏ bừng bỗng tái nhợt, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Lê Trí Kiệt cũng ngớ ngẩn, “Lão Diệp cậu làm sao vậy?”
Diệp Duy Trăn nắm chặt quả đấm, đốt ngón tay kêu vang dội, sau một hồi lâu mới xoay người rời đi.
Làm sao ư? Diệp Duy Trăn cũng liên tục hỏi ngược lại mình rốt cuộc làm sao, thủ đoạn nhỏ của Mạc Tử Kỳ không có bất kỳ ý nghĩa gì với anh, lúc đầu anh cũng không khát vọng tình yêu, thái độ đối với cuộc hôn nhân này cũng tùy theo hoàn cảnh. Nhưng tại sao, tại sao thấy những thứ về Khương Ngọc, đoán được nguyên nhân thực sự cô gả cho anh, anh vẫn mất khống chế.
Có quá nhiều dấu vết, anh muốn lừa gạt mình cũng không được ——
Kiều Mộng Tiệp từng nói, Khương Ngọc cũng thân thiết với rất nhiều người đàn ông trước anh, nhưng sau khi gặp anh thì lập tức đồng ý kết hôn. Ngay cả lần trước Lê Trí Kiệt cũng kỳ lạ, cô gái ở tuổi này, lại không trải qua tình thương, làm sao sẽ êm đẹp chơi cưới chui với một người đàn ông?
Còn có gần đây Khương Ngọc biểu hiện khác thường, cô liên tục hỏi nguyên nhân tay anh bị thương, sau khi không lấy được đáp án thì lạnh nhạt cùng cố ý tránh. . . . . .
Tất cả đều quá rõ ràng, nguyên nhân cô gả cho anh chỉ có một, cô muốn báo đáp người đàn ông năm đó cứu cô.
Chuyện hoang đường như vậy, anh thấy tức cười, nhưng đối với một cô gái mười mấy tuổi chính mắt thấy cha mẹ chết thảm thì cũng là kiên định thần thánh.
Diệp Duy Trăn nhắm hai mắt lại, thế giới trước mắt đều lay động, đèn đuốc sáng choang đầu đường, tất cả lại hư ảo giống như bọt nước. Anh khổ sở cất đoạn trí nhớ niêm phong vào kho muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhưng bây giờ lại bởi vì nó mà thay đổi.
Nếu như Khương Ngọc phát hiện chân tướng không phải như cô nghĩ . . . . . Cô sẽ làm như thế nào?
Mặc dù hôn nhân của bọn họ không liên quan đến tình yêu, nhưng đối với cô nó có ý nghĩa không tầm thường. Vậy sau khi chuyện bại lộ, hôn nhân này có thể vẫn đi tới cuối chứ?
Nghĩ như vậy, Diệp Duy Trăn phát hiện mình khó chấp nhận hơn so với tưởng tượng.
Anh phát hiện mình rất khó đối mặt với chuyện sắp xảy ra.
Buổi trưa Khương Ngọc gọi điện thoại nói có lời muốn nói với anh, là cái gì? Chia tay sao? Nghĩ đến gần đây cô né tránh mình, anh có lẽ đã dự liệu được tất cả.
Diệp Duy Trăn cười tự giễu, vào tuổi này, anh cũng có một ngày gặp chuyện là trốn tránh. Anh thấy điện thoại của cô thì không muốn nhận, anh chưa nghĩ ra cách đối mặt với Khương Ngọc, muốn nói tất cả sự thật với cô? Nhưng làm sao mở miệng, mở miệng thế nào khi có một số việc ngay cả chính anh cũng khó mở miệng.
*
Chuyện sau đó Diệp Duy Trăn không nhớ rõ, anh lờ mờ đi rất xa, sau lại giống như thuận lợi trở về khách sạn, tiếp đó ngả đầu nằm ngủ, trong mộng nhớ lại chuyện xưa.
Chờ hôm sau tỉnh lại đã tới buổi trưa, say rượu xong chuyện thứ nhất chính là nhức đầu, Diệp Duy Trăn đỡ trán nhìn phía ngoài cửa sổ chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Hôm nay là một ngày tốt trời đầy mây, bầu trời thành phố này quanh năm đầy sương mù, thật giống nhau tâm trạng anh giờ khắc này.
Diệp Duy Trăn đứng dậy đi nhà vệ sinh tắm, nước chảy xuôi trên người, nhất thời làm anh tỉnh táo không ít. Hình như tối hôm qua xem xong những tư liệu kia thì đầu óc của anh vẫn vô tri vô giác, giờ khắc này mới dần dần đón nhận sự thật này.
Anh nhớ lại tối hôm qua Khương Ngọc gọi điện thoại cho anh, mặc kệ như thế nào, đối với chuyện kế tiếp hai người nên thành thật nói với nhau.
Trải qua chuyện này, Diệp Duy Trăn phát hiện anh coi trọng cuộc hôn nhân này vượt xa mong đợi của mình. Anh muốn. . . . . . muốn cố gắng tranh thủ.
Diệp Duy Trăn tắm nhanh ra ngoài, trong phòng đã thêm một người, Lê Trí Kiệt mặt mệt mỏi dựa vào đầu giường, thấy anh ra ngoài mới hé mắt.
Anh ta nói: “Cậu đã tỉnh? Đói không?”
Diệp Duy Trăn cũng nói: “Tôi phải lập tức trở về một chuyến.”
Lê Trí Kiệt mở to mắt, dừng một chút mới nói: “Nghĩ thông?”
Diệp Duy Trăn dừng lại động tác cúi người cầm đồng hồ, lắc đầu, “Không có. Nhưng bây giờ tôi muốn gặp cô ấy, rất muốn.”
Lê Trí Kiệt nở nụ cười, gật đầu một cái, “Có thể suy nghĩ ra cái này cũng không đơn giản.” Trầm mặc xong còn nói, “Nếu như có thể, tôi đề nghị cậu nói cụ thể cho cô ấy biết. Khương Ngọc ấy à, tôi cảm thấy cô ấy thích cậu.”
Diệp Duy Trăn quay đầu, sợi tóc thấm ướt vẫn còn nhỏ nước, nhưng giờ phút này đôi mắt anh đen bóng khác thường, lộ ra hưng phấn.
Lê Trí Kiệt cảm thấy Diệp Duy Trăn tìm được dũng khí từ anh ta, anh ta gật đầu khích lệ, lặp lại lần nữa, “Tôi cảm thấy cô ấy thích cậu, thích cậu của bây giờ.”
Diệp Duy Trăn cúi đầu khẽ cười, “Cám ơn.”
Anh thay quần áo rất nhanh, sải bước đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại đặt vé máy bay, chờ làm xong xuôi mới điện thoại cho Khương Ngọc, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe. Diệp Duy Trăn cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, có lẽ cô nhóc kia đang tức giận, tức giận anh ngày hôm qua không có nhận điện thoại?
Nghĩ như vậy, tim anh đột nhiên trở nên mềm mại, khát vọng muốn gặp cô càng thêm mãnh liệt.
Diệp Duy Trăn không để ý tới anh ta, cắm đầu cắm cổ trút nửa ly rượu còn lại trong ly uống một hơi cạn sạch.
Lê Trí Kiệt chau mày lại, vừa muốn nói gì, cánh tay liền bị người bên cạnh đè xuống.
Mạc Tử Kỳ lắc đầu với anh ta.
Lần này Lê Trí Kiệt lại không nghe cô ta, ngược lại cười lạnh nói: “Thế nào, anh không nên nói sao? Trước kia cậu ta luôn miệng nói không thích người ta, còn bây giờ đang làm cái gì?”
“Anh im miệng.” Mạc Tử Kỳ khẽ trách mắng, “Chuyện giữa bọn họ, chúng ta không nên nhúng tay.”
Lê Trí Kiệt ngồi thẳng người, ánh mắt tràn ngập uy hiếp nhìn cô ta, siết chặt mấy tờ giấy quơ quơ, “Vậy em đưa những thứ này cho cậu ta xem là có ý gì?”
Mạc Tử Kỳ trầm mặc, thản nhiên đón nhận tầm mắt của anh ta, “Em thừa nhận cái này rất ám muội, nhưng nếu như Khương Ngọc không có tâm tư khác, tại sao phải gạt anh ấy? Nếu như Duy Trăn thích cô ta, cô ta cũng thật lòng thích Duy Trăn, những thứ này sẽ không có ảnh hưởng gì tới bọn họ.”
“Ồ ——” Lê Trí Kiệt cười, đáy mắt tràn đầy vẻ chế nhạo, “Nói vậy còn phải cám ơn em đúng không?”
Sắc mặt của Mạc Tử Kỳ khó coi, có lẽ do Lê Trí Kiệt ít khi trực tiếp làm cô ta hạ đài như vậy. Trong lòng cô ta hơi khác thường, cuối cùng mân chặt đôi môi, “Đây đều là sự thật, cũng không phải do em làm giả. Em cũng cảm thấy Duy Trăn nên biết tất cả.”
Lê Trí Kiệt giận quá hóa cười, “Thật có thể tìm cớ cho mình, Mạc đại tiểu thư, có muốn tôi nhắc nhở em hay không, ban đầu là em buông tay trước!”
Mạc Tử Kỳ cắn môi, ngón tay buông thỏng ở trên quầy bar khẽ co ro, lời nói liên tục run rẩy, “Đúng, chính bởi vì như vậy em mới càng muốn anh ấy quay lại! Anh ấy rõ ràng không thích cô nhóc kia, bọn họ ở bên nhau có thể hạnh phúc sao? Nếu cô nhóc kia thích anh ấy thì khác, nhưng bây giờ nhìn lại, cô ta gả cho anh ấy là có nguyên nhân khác!”
“Ở cùng em thì hạnh phúc? Cậu ta nhìn em càng nhớ tới chuyện đã qua, rốt cuộc em có hiểu không? !”
Hai người quắc mắt nhìn nhau, càng tranh cãi càng kịch liệt, không khí lúc nào cũng có thể bị nổ tung.
Diệp Duy Trăn vốn đang uống rượu chợt lảo đảo đứng lên, sau đó không nói một lời đi ra ngoài. Mạc Tử Kỳ sửng sốt một chút, lập tức đứng lên, cầm đồ trên bàn đuổi theo ra ngoài.
Lê Trí Kiệt cũng gấp rút đi theo.
*
Diệp Duy Trăn đã có chút men say, nhưng anh đi thật nhanh, mau chóng tới cửa quán rượu. Ánh đèn không lóa mắt kéo dài thân hình anh trông càng cô đơn.
“Duy Trăn.” Mạc Tử Kỳ nhẹ nhàng gọi sau lưng anh.
Diệp Duy Trăn đưa tay nới lỏng cà vạt, một giây kế tiếp lại đột nhiên xoay người sang chỗ khác.
Tốc độ anh xoay người lại quá nhanh, hai người sau lưng giật nảy mình, kết quả thấy thái độ của anh giờ phút này, kinh ngạc không nói được lời nào. Nhất là Mạc Tử Kỳ.
Cô ta chưa từng trông thấy Diệp Duy Trăn thế này, hai mắt đỏ ngầu, khóe mắt đuôi mày ẩn chứa tức giận, bởi vì uống rượu nên mắt anh càng lạnh nhạt, cả người không ngừng tản ra khí lạnh.
Anh đi từng bước một gần cô ta, không nhanh không chậm, nhưng khí thế kinh người khiến người ta phát run.
Mạc Tử Kỳ lui về sau một bước.
Giờ khắc này Diệp Duy Trăn làm cô ta liên tưởng đến ác quỷ Tu La. . . . . .
“Chơi vui không?” Diệp Duy Trăn bỗng nhiên vươn tay nắm cổ cô ta, thân hình cao lớn cũng lấn tới.
Hai người cách nhau quá gần, gần đến nỗi Mạc Tử Kỳ liếc mắt liền thấy huyệt Thái Dương của anh đập thình thịch, sức lực trên tay anh càng ngày càng mạnh, không chút vui đùa. Giờ khắc này Mạc Tử Kỳ tin Diệp Duy Trăn thật sự muốn bóp chết cô ta!
Hô hấp của cô ta càng ngày càng gấp rút, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt, đó là người đàn ông cùng nhau lớn lên từ nhỏ với cô ta, thế nhưng cũng có lúc mất khống chế? Anh mất khống chế cùng tức giận. . . . . . Là bởi vì cô nhóc kia?
“Tôi phiền cô dây dưa với tôi à?” Diệp Duy Trăn hung hăng nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, từng chữ đều giống như rít từ giữa kẽ răng, “Dễ dàng tha thứ cho cô bởi vì cô là con gái, nhưng không có nghĩa là tôi cho phép cô tùy tiện vung tay múa chân vào cuộc sống của tôi, cô cho rằng cô là ai?”
Bởi vì khó thở, khuôn mặt Mạc Tử Kỳ đều đỏ bừng, nhưng lời lẽ vô tình của Diệp Duy Trăn càng làm cô ta khó chịu.
Lê Trí Kiệt sải bước tới, không ngừng lay tay Diệp Duy Trăn, “Lão Diệp! Lão Diệp! Cậu bình tĩnh một chút, cậu sẽ bóp chết cô ấy.”
“CMN, tôi không tỉnh táo nổi! !” Diệp Duy Trăn đột nhiên gào ra, lồng ngực phập phồng kịch liệt, một tiếng kia làm hai người đều ngây dại.
Anh hung ác nhìn Mạc Tử Kỳ, dường như muốn phát tiết toàn bộ tức giận hận thù lên trên người cô ta, “Nghe kỹ cho tôi, bắt đầu từ bây giờ không được đi theo tôi nữa, cũng không được tới gần cô ấy, nếu không tôi nhất định không tha cho cô đâu, tôi nói được là làm được.”
Diệp Duy Trăn hất tay ra, Mạc Tử Kỳ cũng mệt lả tựa dọc theo vách tường, cô ta hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, mặt đỏ bừng bỗng tái nhợt, hiển nhiên là bị dọa sợ.
Lê Trí Kiệt cũng ngớ ngẩn, “Lão Diệp cậu làm sao vậy?”
Diệp Duy Trăn nắm chặt quả đấm, đốt ngón tay kêu vang dội, sau một hồi lâu mới xoay người rời đi.
Làm sao ư? Diệp Duy Trăn cũng liên tục hỏi ngược lại mình rốt cuộc làm sao, thủ đoạn nhỏ của Mạc Tử Kỳ không có bất kỳ ý nghĩa gì với anh, lúc đầu anh cũng không khát vọng tình yêu, thái độ đối với cuộc hôn nhân này cũng tùy theo hoàn cảnh. Nhưng tại sao, tại sao thấy những thứ về Khương Ngọc, đoán được nguyên nhân thực sự cô gả cho anh, anh vẫn mất khống chế.
Có quá nhiều dấu vết, anh muốn lừa gạt mình cũng không được ——
Kiều Mộng Tiệp từng nói, Khương Ngọc cũng thân thiết với rất nhiều người đàn ông trước anh, nhưng sau khi gặp anh thì lập tức đồng ý kết hôn. Ngay cả lần trước Lê Trí Kiệt cũng kỳ lạ, cô gái ở tuổi này, lại không trải qua tình thương, làm sao sẽ êm đẹp chơi cưới chui với một người đàn ông?
Còn có gần đây Khương Ngọc biểu hiện khác thường, cô liên tục hỏi nguyên nhân tay anh bị thương, sau khi không lấy được đáp án thì lạnh nhạt cùng cố ý tránh. . . . . .
Tất cả đều quá rõ ràng, nguyên nhân cô gả cho anh chỉ có một, cô muốn báo đáp người đàn ông năm đó cứu cô.
Chuyện hoang đường như vậy, anh thấy tức cười, nhưng đối với một cô gái mười mấy tuổi chính mắt thấy cha mẹ chết thảm thì cũng là kiên định thần thánh.
Diệp Duy Trăn nhắm hai mắt lại, thế giới trước mắt đều lay động, đèn đuốc sáng choang đầu đường, tất cả lại hư ảo giống như bọt nước. Anh khổ sở cất đoạn trí nhớ niêm phong vào kho muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhưng bây giờ lại bởi vì nó mà thay đổi.
Nếu như Khương Ngọc phát hiện chân tướng không phải như cô nghĩ . . . . . Cô sẽ làm như thế nào?
Mặc dù hôn nhân của bọn họ không liên quan đến tình yêu, nhưng đối với cô nó có ý nghĩa không tầm thường. Vậy sau khi chuyện bại lộ, hôn nhân này có thể vẫn đi tới cuối chứ?
Nghĩ như vậy, Diệp Duy Trăn phát hiện mình khó chấp nhận hơn so với tưởng tượng.
Anh phát hiện mình rất khó đối mặt với chuyện sắp xảy ra.
Buổi trưa Khương Ngọc gọi điện thoại nói có lời muốn nói với anh, là cái gì? Chia tay sao? Nghĩ đến gần đây cô né tránh mình, anh có lẽ đã dự liệu được tất cả.
Diệp Duy Trăn cười tự giễu, vào tuổi này, anh cũng có một ngày gặp chuyện là trốn tránh. Anh thấy điện thoại của cô thì không muốn nhận, anh chưa nghĩ ra cách đối mặt với Khương Ngọc, muốn nói tất cả sự thật với cô? Nhưng làm sao mở miệng, mở miệng thế nào khi có một số việc ngay cả chính anh cũng khó mở miệng.
*
Chuyện sau đó Diệp Duy Trăn không nhớ rõ, anh lờ mờ đi rất xa, sau lại giống như thuận lợi trở về khách sạn, tiếp đó ngả đầu nằm ngủ, trong mộng nhớ lại chuyện xưa.
Chờ hôm sau tỉnh lại đã tới buổi trưa, say rượu xong chuyện thứ nhất chính là nhức đầu, Diệp Duy Trăn đỡ trán nhìn phía ngoài cửa sổ chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Hôm nay là một ngày tốt trời đầy mây, bầu trời thành phố này quanh năm đầy sương mù, thật giống nhau tâm trạng anh giờ khắc này.
Diệp Duy Trăn đứng dậy đi nhà vệ sinh tắm, nước chảy xuôi trên người, nhất thời làm anh tỉnh táo không ít. Hình như tối hôm qua xem xong những tư liệu kia thì đầu óc của anh vẫn vô tri vô giác, giờ khắc này mới dần dần đón nhận sự thật này.
Anh nhớ lại tối hôm qua Khương Ngọc gọi điện thoại cho anh, mặc kệ như thế nào, đối với chuyện kế tiếp hai người nên thành thật nói với nhau.
Trải qua chuyện này, Diệp Duy Trăn phát hiện anh coi trọng cuộc hôn nhân này vượt xa mong đợi của mình. Anh muốn. . . . . . muốn cố gắng tranh thủ.
Diệp Duy Trăn tắm nhanh ra ngoài, trong phòng đã thêm một người, Lê Trí Kiệt mặt mệt mỏi dựa vào đầu giường, thấy anh ra ngoài mới hé mắt.
Anh ta nói: “Cậu đã tỉnh? Đói không?”
Diệp Duy Trăn cũng nói: “Tôi phải lập tức trở về một chuyến.”
Lê Trí Kiệt mở to mắt, dừng một chút mới nói: “Nghĩ thông?”
Diệp Duy Trăn dừng lại động tác cúi người cầm đồng hồ, lắc đầu, “Không có. Nhưng bây giờ tôi muốn gặp cô ấy, rất muốn.”
Lê Trí Kiệt nở nụ cười, gật đầu một cái, “Có thể suy nghĩ ra cái này cũng không đơn giản.” Trầm mặc xong còn nói, “Nếu như có thể, tôi đề nghị cậu nói cụ thể cho cô ấy biết. Khương Ngọc ấy à, tôi cảm thấy cô ấy thích cậu.”
Diệp Duy Trăn quay đầu, sợi tóc thấm ướt vẫn còn nhỏ nước, nhưng giờ phút này đôi mắt anh đen bóng khác thường, lộ ra hưng phấn.
Lê Trí Kiệt cảm thấy Diệp Duy Trăn tìm được dũng khí từ anh ta, anh ta gật đầu khích lệ, lặp lại lần nữa, “Tôi cảm thấy cô ấy thích cậu, thích cậu của bây giờ.”
Diệp Duy Trăn cúi đầu khẽ cười, “Cám ơn.”
Anh thay quần áo rất nhanh, sải bước đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại đặt vé máy bay, chờ làm xong xuôi mới điện thoại cho Khương Ngọc, nhưng bên kia vẫn không có ai nghe. Diệp Duy Trăn cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, có lẽ cô nhóc kia đang tức giận, tức giận anh ngày hôm qua không có nhận điện thoại?
Nghĩ như vậy, tim anh đột nhiên trở nên mềm mại, khát vọng muốn gặp cô càng thêm mãnh liệt.
/35
|