Những câu hỏi liên tiếp ép Khương Ngọc không có đường lui, cuối cùng những lời này đánh thẳng vào chỗ sâu nhất trong não cô. Cô nhìn Diệp Duy Trăn, chưa bao giờ sợ đối mặt với anh như bây giờ, thậm chí cô sợ những lời anh sẽ nói ra miệng sau đó.
Anh đang tức giận, làm sao có thể nói ra lời hay? Nhưng rốt cuộc anh đang giận cái gì?
Khương Ngọc xoay người muốn đi, cánh tay lại bị người đàn ông phía sau kéo lại.
Cánh tay của anh vòng thật chặt bóp chặt eo cô, khuôn mặt thường ngày luôn treo nụ cười ôn hòa giờ phút này cách cô chỉ có một millimet, thậm chí cô có thể ngửi được mùi nước cạo râu quen thuộc mà nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh —— cô tự mình lựa chọn anh.
Khương Ngọc kinh ngạc mà nhìn vào mắt anh, đáy mắt Diệp Duy Trăn đỏ bừng.
Anh nói rõ ràng từng chữ: “Anh là người kia, nhưng anh không phải là ‘ân nhân cứu mạng’ mà em nhận định.”
Hai tay Khương Ngọc run một cái, yếu ớt nắm áo vạt áo khoác của anh mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Cô chỉ nghĩ tới hai đáp án “đúng” hoặc là “Không đúng”, hoàn toàn không ngờ tới sẽ có đáp án thứ ba. . . . . .
Đáy mắt không giấu được kinh ngạc, lâu sau cô mới run rẩy môi lẩm bẩm hỏi, “Có… ý gì?”
Thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, Diệp Duy Trăn có chút hối hận. Lúc đầu anh cũng biết, có mấy lời nói ra khỏi miệng thì đều không thể trở lại như ban đầu, nhưng đến bước này rồi, khó mở miệng hơn nữa cũng chỉ có thể nói tiếp.
“Khi đó anh và Mạc Tử Kỳ đang ầm ĩ chia tay, cô ta hi vọng anh ra nước ngoài với cô ta, từ bỏ nghề nghiệp nguy hiểm này nhưng anh không đồng ý.”
“Lần đó cô ta lại tới tìm anh, chúng ta vì thế lại xảy ra tranh chấp lần nữa, không ngờ trên đường đưa cô ta trở về thành phố B thì xảy ra tai nạn xe cộ, tay của anh bị thương lúc đó.” Diệp Duy Trăn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô, gian nan nói, “Lúc ấy vì cứu cô ta, tay anh đã bị thương rất nghiêm trọng rồi. Nhưng lúc đó tuổi còn rất trẻ, vừa cố chấp lại cực đoan, lúc tay anh bị thương, biết được cô ta còn rời bỏ anh mà đi ——”
Khương Ngọc ngơ ngác nghe, anh nói từng chữ rất rõ ràng, rơi vào trong lỗ tai cô lại nặng tới ngàn cân.
“Có lẽ là lòng tự ái bị nhục, cũng có lẽ thật sự thất vọng đối với tình yêu, khi đó anh yêu cô ta bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, cho nên tay anh bị thương chưa khỏi hoàn toàn đã trở về trong đội. Sau đêm đó trong nhà em gặp chuyện không may, lúc anh đối mặt với kẻ bắt cóc cũng ôm sự tàn nhẫn. . . . . .” Thấy ánh mắt Khương Ngọc khổ sở, anh rốt cuộc vẫn không có nhẫn tâm nói tiếp, “Tóm lại, anh không chính trực thản nhiên như em vẫn nghĩ.”
“Khương Ngọc, khi đó em chỉ là một thằng ngốc khốn khổ vì tình, thương thế của anh không liên quan gì tới em, anh liều chết cứu em, nguyên nhân cũng không có cao thượng như vậy.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng anh giống như là bay vào trong lỗ tai Khương Ngọc, Khương Ngọc vẫn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, vừa hay che lấp bi thương đang lan tràn trong mắt cô.
Cho nên sự cố này, từ đầu tới cuối đều không liên quan tới cô.
Cô trong chuyện xưa của người khác, sống như kẻ ngu, trái tim cô nhớ nhung anh mười năm, anh không nhớ rõ cô cũng không sao, sự thật lại thành ra như vậy. . . . . . Vào giờ phút này, Khương Ngọc cảm giác mình rất buồn cười, mình kiên trì mười năm, từ đầu đến cuối giống như trò cười.
Chuyện này khiến cô khó chịu hơn so với việc cô gả cho nhầm người.
Thấy cô vẫn không nói gì, Diệp Duy Trăn cũng không mở miệng nói tiếp nữa.
Đây là chuyện hoang đường nhất sỉ nhục nhất mà anh đã làm trong đời, khi đó tuổi trẻ khí thịnh, hôm nay nghĩ đến chỉ cảm thấy buồn cười khó chịu.
Sau đó anh rời cảnh đội, không biết chuyện người ngoài đều cho rằng thương thế của anh là do việc ngoài ý muốn kia tạo thành, mỗi lần có người nói tới, cũng lộ ra gương mặt khâm phục sùng kính cùng tiếc hận với anh, dù cho trong đội cảnh sát bộ cũng biết sự thật, bạn bè quen biết anh cũng đều biết, nhưng Diệp Duy Trăn vẫn cảm thấy xấu hổ.
Nó trở thành điểm nhơ trong đời anh.
Nếu như có thể, anh thật hy vọng vĩnh viễn không nhắc lại nữa.
Anh hận không thể vĩnh viễn quên chuyện đó đi, Khương Ngọc lại nhớ lâu như vậy, cô nhóc này, thậm chí muốn gả cho người như anh?
Mỗi lần Diệp Duy Trăn nghĩ tới chuyện này, đã cảm thấy không cách nào mở miệng nói ra sự thật với Khương Ngọc, anh mở miệng thế nào đây? Nói anh không phải anh hùng trong cảm nhận của em, em cho anh vinh quang anh cũng không dám nhận. . . . . .
–
Bên suối phun nước khá xa có tiếng cười trẻ con truyền tới, Diệp Duy Trăn vẫn vững vàng ôm người vào trong ngực. Anh nhìn thấy gương mặt cô hoàn toàn cứng đờ, khàn giọng nói: “Anh định tìm thời gian thích hợp nói cho em biết, nhưng không tìm được thời cơ thỏa đáng. Khương Ngọc, anh như vậy, em còn muốn tiếp tục đi cùng anh không?”
Khương Ngọc không trả lời, mà là im lặng cúi đầu, tiếp đó đưa tay gỡ từng ngón tay anh đang ghì bên hông mình ra.
Cô hoàn toàn tránh khỏi ngực anh, Diệp Duy Trăn nhìn cánh tay trống rỗng, trong lòng không có tư vị gì. Cho nên, đây là đáp án của cô?
Ngẩng đầu thấy Khương Ngọc đã xoay người đi, Diệp Duy Trăn nhỏ giọng gọi cô: “Khương Ngọc.”
Khương Ngọc không trả lời, bước càng ngày càng nhanh. Diệp Duy Trăn nhíu mày, sải bước đuổi theo, “Cho nên đây chính là đáp án của em? Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết!”
Khương Ngọc đột nhiên ngưng bước, Diệp Duy Trăn cũng dừng ở phía sau cô.
Hai người giằng co chốc lát, Khương Ngọc đột nhiên hỏi: “Diệp Duy Trăn, anh yêu em không?”
Diệp Duy Trăn không ngờ cô đột nhiên hỏi cái này, suy nghĩ hỗn loạn lung tung, “Anh không biết, chỉ là ——” bupbecaunang
Khương Ngọc cúi đầu cười cắt đứt lời nói tiếp theo của anh, cô xoay người lại, khóe mắt có hơi nước, lời nói ra lại làm cho Diệp Duy Trăn ngây ngẩn cả người. Cô bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy tại sao em phải tiếp tục đi cùng anh.? Diệp Duy Trăn, anh còn muốn chà đạp tim em thế nào nữa?”
Diệp Duy Trăn nhất thời không nói gì.
“Lúc em cần nhất anh không có xuất hiện, anh và bạn gái trước bị chụp những tấm ảnh kia, em đều có thể tha thứ hết, có thể nghe anh giải thích.” Khương Ngọc cau mày nhìn anh, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, “Anh biết tại sao không?”
Diệp Duy Trăn hơi nhếch môi, mặt tỉnh táo trước sau như một nhưng vẫn sinh ra vết nứt, có một ý niệm mơ hồ sắp ló ra.
“Bởi vì em yêu anh.” Khương Ngọc nhìn anh nói, “Em yêu anh cho nên anh nói muốn một người vợ hiểu chuyện nghe lời em cũng đều nguyện ý phối hợp, anh bận không có nhận điện thoại, nói đang bận, em cũng tin tưởng. Diệp Duy Trăn, em cũng không phải ngốc, làm tất cả không phải là bởi vì yêu thì còn có thể bởi vì cái gì.”
Diệp Duy Trăn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, giờ khắc này anh mới đột nhiên phát hiện nhiều sự thật bị chính mình bỏ qua, không, thay vì nói bỏ qua, chẳng bằng nói là trước nay không có để ý tới.
Khương Ngọc còn nói: “Anh hỏi đáp án của em, thật ra thì đáp án của em vẫn luôn rất rõ ràng, chỉ là anh chưa bao giờ dụng tâm suy nghĩ.”
Diệp Duy Trăn giật mình sững sờ, lần đầu tiên Khương Ngọc tỏ tình với anh, đây coi như là tỏ tình? Nhưng giờ đây, anh chợt có dự cảm lời tỏ tình này không phải biểu thị bắt đầu của hai người, mà là ——
Quả nhiên Khương Ngọc nhanh chóng nói: “Nhưng vào lúc anh vạch trần em thầm mến mười năm thì em thấy thật tồi tệ, em cảm thấy mình như kẻ ngu, còn phải cầu xin anh tiếp tục ở cùng mình. Anh không yêu em, cũng không muốn cho em gì, tại sao còn phải cầu xin em tiếp tục ở cùng anh đây? Như vậy em sẽ cảm giác mình là một kẻ ngu!”
Cô mở miệng nói một tiếng “Kẻ ngu” làm trong lòng Diệp Duy Trăn khó chịu vô cùng, tựa như kim đâm vào lồng ngực của anh. Anh cố gắng đưa tay kéo tay cô, lại bị Khương Ngọc hất ra.
Khương Ngọc giơ tay lên lau khóe mắt, thế giới của cô mơ hồ quá lâu, đúng lúc cần cảnh giác cao độ xem thật kỹ.
Cô nhìn Diệp Duy Trăn, chậm chạp mà tỉnh táo nói: “Quả nhiên bắt đầu rất vội vã nên kết cục cũng nhất định không tốt. Diệp Duy Trăn, chúng ta tách ra một đoạn thời gian thôi.”
Anh đang tức giận, làm sao có thể nói ra lời hay? Nhưng rốt cuộc anh đang giận cái gì?
Khương Ngọc xoay người muốn đi, cánh tay lại bị người đàn ông phía sau kéo lại.
Cánh tay của anh vòng thật chặt bóp chặt eo cô, khuôn mặt thường ngày luôn treo nụ cười ôn hòa giờ phút này cách cô chỉ có một millimet, thậm chí cô có thể ngửi được mùi nước cạo râu quen thuộc mà nhẹ nhàng khoan khoái trên người anh —— cô tự mình lựa chọn anh.
Khương Ngọc kinh ngạc mà nhìn vào mắt anh, đáy mắt Diệp Duy Trăn đỏ bừng.
Anh nói rõ ràng từng chữ: “Anh là người kia, nhưng anh không phải là ‘ân nhân cứu mạng’ mà em nhận định.”
Hai tay Khương Ngọc run một cái, yếu ớt nắm áo vạt áo khoác của anh mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Cô chỉ nghĩ tới hai đáp án “đúng” hoặc là “Không đúng”, hoàn toàn không ngờ tới sẽ có đáp án thứ ba. . . . . .
Đáy mắt không giấu được kinh ngạc, lâu sau cô mới run rẩy môi lẩm bẩm hỏi, “Có… ý gì?”
Thấy sắc mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, Diệp Duy Trăn có chút hối hận. Lúc đầu anh cũng biết, có mấy lời nói ra khỏi miệng thì đều không thể trở lại như ban đầu, nhưng đến bước này rồi, khó mở miệng hơn nữa cũng chỉ có thể nói tiếp.
“Khi đó anh và Mạc Tử Kỳ đang ầm ĩ chia tay, cô ta hi vọng anh ra nước ngoài với cô ta, từ bỏ nghề nghiệp nguy hiểm này nhưng anh không đồng ý.”
“Lần đó cô ta lại tới tìm anh, chúng ta vì thế lại xảy ra tranh chấp lần nữa, không ngờ trên đường đưa cô ta trở về thành phố B thì xảy ra tai nạn xe cộ, tay của anh bị thương lúc đó.” Diệp Duy Trăn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô, gian nan nói, “Lúc ấy vì cứu cô ta, tay anh đã bị thương rất nghiêm trọng rồi. Nhưng lúc đó tuổi còn rất trẻ, vừa cố chấp lại cực đoan, lúc tay anh bị thương, biết được cô ta còn rời bỏ anh mà đi ——”
Khương Ngọc ngơ ngác nghe, anh nói từng chữ rất rõ ràng, rơi vào trong lỗ tai cô lại nặng tới ngàn cân.
“Có lẽ là lòng tự ái bị nhục, cũng có lẽ thật sự thất vọng đối với tình yêu, khi đó anh yêu cô ta bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, cho nên tay anh bị thương chưa khỏi hoàn toàn đã trở về trong đội. Sau đêm đó trong nhà em gặp chuyện không may, lúc anh đối mặt với kẻ bắt cóc cũng ôm sự tàn nhẫn. . . . . .” Thấy ánh mắt Khương Ngọc khổ sở, anh rốt cuộc vẫn không có nhẫn tâm nói tiếp, “Tóm lại, anh không chính trực thản nhiên như em vẫn nghĩ.”
“Khương Ngọc, khi đó em chỉ là một thằng ngốc khốn khổ vì tình, thương thế của anh không liên quan gì tới em, anh liều chết cứu em, nguyên nhân cũng không có cao thượng như vậy.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng anh giống như là bay vào trong lỗ tai Khương Ngọc, Khương Ngọc vẫn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, vừa hay che lấp bi thương đang lan tràn trong mắt cô.
Cho nên sự cố này, từ đầu tới cuối đều không liên quan tới cô.
Cô trong chuyện xưa của người khác, sống như kẻ ngu, trái tim cô nhớ nhung anh mười năm, anh không nhớ rõ cô cũng không sao, sự thật lại thành ra như vậy. . . . . . Vào giờ phút này, Khương Ngọc cảm giác mình rất buồn cười, mình kiên trì mười năm, từ đầu đến cuối giống như trò cười.
Chuyện này khiến cô khó chịu hơn so với việc cô gả cho nhầm người.
Thấy cô vẫn không nói gì, Diệp Duy Trăn cũng không mở miệng nói tiếp nữa.
Đây là chuyện hoang đường nhất sỉ nhục nhất mà anh đã làm trong đời, khi đó tuổi trẻ khí thịnh, hôm nay nghĩ đến chỉ cảm thấy buồn cười khó chịu.
Sau đó anh rời cảnh đội, không biết chuyện người ngoài đều cho rằng thương thế của anh là do việc ngoài ý muốn kia tạo thành, mỗi lần có người nói tới, cũng lộ ra gương mặt khâm phục sùng kính cùng tiếc hận với anh, dù cho trong đội cảnh sát bộ cũng biết sự thật, bạn bè quen biết anh cũng đều biết, nhưng Diệp Duy Trăn vẫn cảm thấy xấu hổ.
Nó trở thành điểm nhơ trong đời anh.
Nếu như có thể, anh thật hy vọng vĩnh viễn không nhắc lại nữa.
Anh hận không thể vĩnh viễn quên chuyện đó đi, Khương Ngọc lại nhớ lâu như vậy, cô nhóc này, thậm chí muốn gả cho người như anh?
Mỗi lần Diệp Duy Trăn nghĩ tới chuyện này, đã cảm thấy không cách nào mở miệng nói ra sự thật với Khương Ngọc, anh mở miệng thế nào đây? Nói anh không phải anh hùng trong cảm nhận của em, em cho anh vinh quang anh cũng không dám nhận. . . . . .
–
Bên suối phun nước khá xa có tiếng cười trẻ con truyền tới, Diệp Duy Trăn vẫn vững vàng ôm người vào trong ngực. Anh nhìn thấy gương mặt cô hoàn toàn cứng đờ, khàn giọng nói: “Anh định tìm thời gian thích hợp nói cho em biết, nhưng không tìm được thời cơ thỏa đáng. Khương Ngọc, anh như vậy, em còn muốn tiếp tục đi cùng anh không?”
Khương Ngọc không trả lời, mà là im lặng cúi đầu, tiếp đó đưa tay gỡ từng ngón tay anh đang ghì bên hông mình ra.
Cô hoàn toàn tránh khỏi ngực anh, Diệp Duy Trăn nhìn cánh tay trống rỗng, trong lòng không có tư vị gì. Cho nên, đây là đáp án của cô?
Ngẩng đầu thấy Khương Ngọc đã xoay người đi, Diệp Duy Trăn nhỏ giọng gọi cô: “Khương Ngọc.”
Khương Ngọc không trả lời, bước càng ngày càng nhanh. Diệp Duy Trăn nhíu mày, sải bước đuổi theo, “Cho nên đây chính là đáp án của em? Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết!”
Khương Ngọc đột nhiên ngưng bước, Diệp Duy Trăn cũng dừng ở phía sau cô.
Hai người giằng co chốc lát, Khương Ngọc đột nhiên hỏi: “Diệp Duy Trăn, anh yêu em không?”
Diệp Duy Trăn không ngờ cô đột nhiên hỏi cái này, suy nghĩ hỗn loạn lung tung, “Anh không biết, chỉ là ——” bupbecaunang
Khương Ngọc cúi đầu cười cắt đứt lời nói tiếp theo của anh, cô xoay người lại, khóe mắt có hơi nước, lời nói ra lại làm cho Diệp Duy Trăn ngây ngẩn cả người. Cô bình tĩnh hỏi ngược lại: “Vậy tại sao em phải tiếp tục đi cùng anh.? Diệp Duy Trăn, anh còn muốn chà đạp tim em thế nào nữa?”
Diệp Duy Trăn nhất thời không nói gì.
“Lúc em cần nhất anh không có xuất hiện, anh và bạn gái trước bị chụp những tấm ảnh kia, em đều có thể tha thứ hết, có thể nghe anh giải thích.” Khương Ngọc cau mày nhìn anh, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, “Anh biết tại sao không?”
Diệp Duy Trăn hơi nhếch môi, mặt tỉnh táo trước sau như một nhưng vẫn sinh ra vết nứt, có một ý niệm mơ hồ sắp ló ra.
“Bởi vì em yêu anh.” Khương Ngọc nhìn anh nói, “Em yêu anh cho nên anh nói muốn một người vợ hiểu chuyện nghe lời em cũng đều nguyện ý phối hợp, anh bận không có nhận điện thoại, nói đang bận, em cũng tin tưởng. Diệp Duy Trăn, em cũng không phải ngốc, làm tất cả không phải là bởi vì yêu thì còn có thể bởi vì cái gì.”
Diệp Duy Trăn nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, giờ khắc này anh mới đột nhiên phát hiện nhiều sự thật bị chính mình bỏ qua, không, thay vì nói bỏ qua, chẳng bằng nói là trước nay không có để ý tới.
Khương Ngọc còn nói: “Anh hỏi đáp án của em, thật ra thì đáp án của em vẫn luôn rất rõ ràng, chỉ là anh chưa bao giờ dụng tâm suy nghĩ.”
Diệp Duy Trăn giật mình sững sờ, lần đầu tiên Khương Ngọc tỏ tình với anh, đây coi như là tỏ tình? Nhưng giờ đây, anh chợt có dự cảm lời tỏ tình này không phải biểu thị bắt đầu của hai người, mà là ——
Quả nhiên Khương Ngọc nhanh chóng nói: “Nhưng vào lúc anh vạch trần em thầm mến mười năm thì em thấy thật tồi tệ, em cảm thấy mình như kẻ ngu, còn phải cầu xin anh tiếp tục ở cùng mình. Anh không yêu em, cũng không muốn cho em gì, tại sao còn phải cầu xin em tiếp tục ở cùng anh đây? Như vậy em sẽ cảm giác mình là một kẻ ngu!”
Cô mở miệng nói một tiếng “Kẻ ngu” làm trong lòng Diệp Duy Trăn khó chịu vô cùng, tựa như kim đâm vào lồng ngực của anh. Anh cố gắng đưa tay kéo tay cô, lại bị Khương Ngọc hất ra.
Khương Ngọc giơ tay lên lau khóe mắt, thế giới của cô mơ hồ quá lâu, đúng lúc cần cảnh giác cao độ xem thật kỹ.
Cô nhìn Diệp Duy Trăn, chậm chạp mà tỉnh táo nói: “Quả nhiên bắt đầu rất vội vã nên kết cục cũng nhất định không tốt. Diệp Duy Trăn, chúng ta tách ra một đoạn thời gian thôi.”
/35
|