Vãn nhi ngồi ngay đó, tất cả trong mắt đều là kinh hoảng, “Ca ca… Ca ca…” Dùng cả tay chân lại định đi qua, cặp mắt đỏ bừng của Ma Linh nhìn chằm chằm nàng, hét lớn, “Không cho phép tới đây!”
Đột nhiên, Ma Linh giống như nổi điên, một quyền đấm lên mặt đất, một tiếng ầm ầm nổ vang, mặt đất lại xuất hiện một hố to sâu hơn ba thước, thân thể Ma Linh cũng rớt theo xuống.
Vãn nhi nằm bên miệng hố, nhìn xuống dưới, chỉ thấy thân thể Ma Linh co quắp, đôi tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Vãn nhi bị sợ tới mức rơi lệ, “Hu hu… Ca ca không thể chết!”
Khóc một lát, đột nhiên đặt mông ngồi xuống dưới đất, lầm bầm nói, “Ca ca không thể chết được! Vãn nhi suy nghĩ một chút, đây là độc gì, Vãn nhi nhất định biết!” Nhưng càng gấp gáp càng không nghĩ ra, “Độc gì… Suy nghĩ một chút… Suy nghĩ một chút…”
Đột nhiên hai mắt sáng lên, nàng nghĩ tới, lão sư đã từng nói đấy! Quay đầu liếc nhìn Ma Linh trong hố, khụt khịt cái mũi nói, “Ca ca, huynh chờ Vãn nhi một chút, Vãn nhi đi tìm thuốc giải cho huynh.”
Lúc này Ma Linh căn bản không nghe được nàng nói chuyện, toàn thân như nung như nấu, đau đớn sâu tận xương tủy, làm cho người ta khó có thể chịu được, hơn nữa trong thuốc kia dường như còn có thành phần làm mềm hoá ý chí người, càng làm cho người ta khó có thể chịu được đau đớn kia, quả thật muốn ép người điên rồi.
Vãn nhi cuối cùng nhìn Ma Linh một cái, bò dậy nhanh chóng chạy ra ngoài phòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngón tay Ma Linh giật giật, cuối cùng chậm rãi khôi phục ý thức, toàn thân vẫn rất đau, ngay cả nhẹ nhàng động một cái cũng khiến cho người không chịu nổi, qua thật lâu, Ma Linh mới miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn lên phía trên một chút, không nhìn thấy Vãn nhi, không nhịn được nhíu nhíu mày, “Vãn nhi…”
Không nhận được đáp lại, chân mày Ma Linh nhíu chặt hơn, lại ngồi một lát, sau đó kéo thân thể giống như chia ra lại hồi phục lại, bay đi lên.
Chân mới vừa tiếp xúc được mặt đất, Ma Linh liền không nhịn được rên lên một tiếng, té quỵ xuống đất, cặp mắt hơi gấp gấp liếc chung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Vãn nhi, sắc mặt trầm xuống, trong lòng có dự cảm xấu.
“Ca ca…”
Ma Linh đang định đi ra ngoài tìm nàng, Vãn nhi lại tự mình trở lại, nện bắp chân chạy đến bên cạnh Ma Linh, lo âu hỏi, “Ca ca, còn đau không?” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Ma Linh thở phào nhẹ nhõm, cau mày nói, “Không sao, về sau không nên chạy loạn!”
Vãn nhi cười híp mắt nói, “Vãn nhi không chạy loạn! Vãn nhi đi tìm thuốc giải cho ca ca.” Vừa nói lấy ra một viên thuốc màu đỏ như máu, đưa tới bên khóe miệng Ma Linh, “Ca ca, ăn thuốc giải sẽ không còn đau đớn!”
Độc này cũng không phải chỉ có một lần phát tác sẽ hết! Nếu như không có thuốc giải, mỗi ngày đều phải chịu đựng một lần đau khổ như thế.
Ma Linh nhíu mày lại thật chặt, Vãn nhi uất ức nói, “Ca ca, đây thật sự là thuốc giải, Vãn nhi không nhận sai!”
Ma Linh nhìn nóng nảy trong mắt nàng, há mồm nuốt viên thuốc trên tay nàng vào, nói, “Về sau không nên đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ta sẽ lo lắng!”
“Ừ.” Vãn nhi gật đầu cười, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay mình, hốc mắt hơi đỏ lên.
Thấy nàng đột nhiên yên tĩnh lại, Ma Linh hơi kỳ quái, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Vãn nhi đột nhiên đưa cánh tay nhỏ ra ôm lấy hắn, nức nở nói, “Ca ca đáp ứng Vãn nhi sẽ không chết!”
Ma Linh đưa tay ôm lấy nàng, chịu đựng đau nhức, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, thật ra thì bị bắt tới cũng không phải hỏng bét như vậy!
“Ca ca, huynh không thể xuống giường!” Ma Linh vừa mới ngồi dậy, Vãn nhi lập tức đưa tay đè hắn nằm xuống.
Ma Linh hơi bất đắc dĩ, “Vãn nhi, ta đã không sao, không phải muội đã cho ta ăn thuốc giải sao? Ta hiện giờ phải nắm chặt thời gian luyện công, chúng ta mới có cơ hội chạy đi!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn nhi toàn bộ đều là nghiêm túc, “Không được! Nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa!”
“Vãn nhi…”
“Hai ngày! Không thể bớt!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp của nàng, Ma Linh bất đắc dĩ nằm lại giường, Vãn nhi cười cười, nằm ở bên giường, líu ra líu ríu nói chuyện, “Ca ca, ta kiện huynh! Những đứa bé kia đều thật ngốc, chuyện rất đơn giản cũng làm không được, cho nên Vãn nhi căn bản cũng không lo lắng bị lấy máu, thiệt thòi cho Vãn nhi ban đầu còn sợ như vậy chứ! Thật ra thì Vãn nhi muốn học công phu nhất, nhưng lão sư còn chưa kịp dạy Vãn nhi.”
Ma Linh nhìn Vãn nhi hưng phấn nói chuyện không ngừng, khóe miệng khẽ nhếch lên, không phải người ta ngốc đi? Vốn là nha đầu này quá thông minh, nàng như vậy vốn cũng không phải là một
Đột nhiên, Ma Linh giống như nổi điên, một quyền đấm lên mặt đất, một tiếng ầm ầm nổ vang, mặt đất lại xuất hiện một hố to sâu hơn ba thước, thân thể Ma Linh cũng rớt theo xuống.
Vãn nhi nằm bên miệng hố, nhìn xuống dưới, chỉ thấy thân thể Ma Linh co quắp, đôi tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Vãn nhi bị sợ tới mức rơi lệ, “Hu hu… Ca ca không thể chết!”
Khóc một lát, đột nhiên đặt mông ngồi xuống dưới đất, lầm bầm nói, “Ca ca không thể chết được! Vãn nhi suy nghĩ một chút, đây là độc gì, Vãn nhi nhất định biết!” Nhưng càng gấp gáp càng không nghĩ ra, “Độc gì… Suy nghĩ một chút… Suy nghĩ một chút…”
Đột nhiên hai mắt sáng lên, nàng nghĩ tới, lão sư đã từng nói đấy! Quay đầu liếc nhìn Ma Linh trong hố, khụt khịt cái mũi nói, “Ca ca, huynh chờ Vãn nhi một chút, Vãn nhi đi tìm thuốc giải cho huynh.”
Lúc này Ma Linh căn bản không nghe được nàng nói chuyện, toàn thân như nung như nấu, đau đớn sâu tận xương tủy, làm cho người ta khó có thể chịu được, hơn nữa trong thuốc kia dường như còn có thành phần làm mềm hoá ý chí người, càng làm cho người ta khó có thể chịu được đau đớn kia, quả thật muốn ép người điên rồi.
Vãn nhi cuối cùng nhìn Ma Linh một cái, bò dậy nhanh chóng chạy ra ngoài phòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngón tay Ma Linh giật giật, cuối cùng chậm rãi khôi phục ý thức, toàn thân vẫn rất đau, ngay cả nhẹ nhàng động một cái cũng khiến cho người không chịu nổi, qua thật lâu, Ma Linh mới miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn lên phía trên một chút, không nhìn thấy Vãn nhi, không nhịn được nhíu nhíu mày, “Vãn nhi…”
Không nhận được đáp lại, chân mày Ma Linh nhíu chặt hơn, lại ngồi một lát, sau đó kéo thân thể giống như chia ra lại hồi phục lại, bay đi lên.
Chân mới vừa tiếp xúc được mặt đất, Ma Linh liền không nhịn được rên lên một tiếng, té quỵ xuống đất, cặp mắt hơi gấp gấp liếc chung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Vãn nhi, sắc mặt trầm xuống, trong lòng có dự cảm xấu.
“Ca ca…”
Ma Linh đang định đi ra ngoài tìm nàng, Vãn nhi lại tự mình trở lại, nện bắp chân chạy đến bên cạnh Ma Linh, lo âu hỏi, “Ca ca, còn đau không?” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Ma Linh thở phào nhẹ nhõm, cau mày nói, “Không sao, về sau không nên chạy loạn!”
Vãn nhi cười híp mắt nói, “Vãn nhi không chạy loạn! Vãn nhi đi tìm thuốc giải cho ca ca.” Vừa nói lấy ra một viên thuốc màu đỏ như máu, đưa tới bên khóe miệng Ma Linh, “Ca ca, ăn thuốc giải sẽ không còn đau đớn!”
Độc này cũng không phải chỉ có một lần phát tác sẽ hết! Nếu như không có thuốc giải, mỗi ngày đều phải chịu đựng một lần đau khổ như thế.
Ma Linh nhíu mày lại thật chặt, Vãn nhi uất ức nói, “Ca ca, đây thật sự là thuốc giải, Vãn nhi không nhận sai!”
Ma Linh nhìn nóng nảy trong mắt nàng, há mồm nuốt viên thuốc trên tay nàng vào, nói, “Về sau không nên đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ta sẽ lo lắng!”
“Ừ.” Vãn nhi gật đầu cười, sau đó cúi đầu nhìn cánh tay mình, hốc mắt hơi đỏ lên.
Thấy nàng đột nhiên yên tĩnh lại, Ma Linh hơi kỳ quái, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Vãn nhi đột nhiên đưa cánh tay nhỏ ra ôm lấy hắn, nức nở nói, “Ca ca đáp ứng Vãn nhi sẽ không chết!”
Ma Linh đưa tay ôm lấy nàng, chịu đựng đau nhức, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, thật ra thì bị bắt tới cũng không phải hỏng bét như vậy!
“Ca ca, huynh không thể xuống giường!” Ma Linh vừa mới ngồi dậy, Vãn nhi lập tức đưa tay đè hắn nằm xuống.
Ma Linh hơi bất đắc dĩ, “Vãn nhi, ta đã không sao, không phải muội đã cho ta ăn thuốc giải sao? Ta hiện giờ phải nắm chặt thời gian luyện công, chúng ta mới có cơ hội chạy đi!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vãn nhi toàn bộ đều là nghiêm túc, “Không được! Nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa!”
“Vãn nhi…”
“Hai ngày! Không thể bớt!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp của nàng, Ma Linh bất đắc dĩ nằm lại giường, Vãn nhi cười cười, nằm ở bên giường, líu ra líu ríu nói chuyện, “Ca ca, ta kiện huynh! Những đứa bé kia đều thật ngốc, chuyện rất đơn giản cũng làm không được, cho nên Vãn nhi căn bản cũng không lo lắng bị lấy máu, thiệt thòi cho Vãn nhi ban đầu còn sợ như vậy chứ! Thật ra thì Vãn nhi muốn học công phu nhất, nhưng lão sư còn chưa kịp dạy Vãn nhi.”
Ma Linh nhìn Vãn nhi hưng phấn nói chuyện không ngừng, khóe miệng khẽ nhếch lên, không phải người ta ngốc đi? Vốn là nha đầu này quá thông minh, nàng như vậy vốn cũng không phải là một
/115
|