Khí Phi Hồ Sủng

Chương 64 - Chương 64

/115


Hiên Viên Mị lười biếng gác đầu nằm trên giường êm, dáng vẻ kia đích xác vô cùng hấp dẫn người, chỉ có điều sắc mặt kia như thế nào cũng coi như không phải đẹp mắt, Thủy nhi đưa tay sờ mặt của hắn bày tỏ an ủi, mới để cho sắc mặt hắn hơi dễ nhìn một chút.

Thủy Nguyệt Linh nhìn sắc mặt hắn hòa hoãn, trong mắt vui mừng, dịu dàng kêu, “Bệ hạ…”

Hiên Viên Mị lại lần nữa tối mặt, nhìn hắn không ngừng biến sắc mặt, Thủy nhi nằm ở trên người hắn cười to lên, Hiên Viên Mị bất đắc dĩ vỗ một cái lên mông nàng, mắt lạnh nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, nữ nhân này thật sự làm cho người ta chán ngán!

“Mị, đừng tức giận nữa, để cho nàng ta sống lâu một tháng, nếu như không có cục cưng sẽ tùy tiện cho chàng hành hạ có được không?” Nàng thật lòng hi vọng không có, nếu quả thật có, đến lúc đó rốt cuộc người nào coi như là mẫu thân của hài tử? Cảm giác kia thật sự rất kỳ quái.

Hiên Viên Mị nhìn về phía nàng, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, cho chút bồi thường!

Đáy mắt Thủy nhi xẹt qua một nụ cười, môi đỏ mọng dán lên môi mỏng khêu gợi của hắn, cái lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong miệng hắn, lúc nhẹ lúc nặng liếm mút.

Bên này hai người thân mật không tách rời, bên kia lại thấy Thủy Nguyệt Linh liếc nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai, lại bắt đầu cởi quần áo.

Thủy nhi im lặng nhìn nàng ta, nữ nhân này thật là, nên nói nàng ta như thế nào đây? Có ý xấu, nhưng lại không có đầu óc, thật không biết là nên vui hay thương hại!

Hiên Viên Mị có chút bất mãn với nàng không tập trung, khẽ buông nàng ra, cất giọng nói, “Ảnh, nhốt vào địa lao!” Tránh cho lúc ẩn lúc hiện trước mắt làm chướng mắt hắn, dù sao chỉ cần nàng ta còn sống là được.

“Bệ hạ…” Thủy Nguyệt Linh quần áo xốc xếch bị Ảnh mang xuống, giọng nói kia có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm, có bao nhiêu buồn bã thì có bấy nhiêu buồn bã.

Thủy nhi trợn mắt một cái, vì sao vừa khéo đến nơi này nàng lại xuyên đến trên người nữ nhân này chứ?

Đêm nay, bầu trời mây đen giăng đầy, gió lớn mưa to cuốn tới, nhưng vầng trăng tròn trên bầu trời kia không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn treo thật cao trên bầu trời, thật giống như những mây đen kia như thế nào cũng không che được ánh sáng của nó.

Hiên Viên Mị ôm Thủy nhi nằm trên long sàng, đột nhiên nhíu mày lại, “Thủy nhi…”

Thủy nhi nhẹ nhàng ôm hông của hắn, ngước mắt hỏi, “Sao vậy?”

Hiên Viên Mị do dự nói, “Một lát ta nhưng có thể sẽ mất khống chế, nàng không thể đẩy ta ra biết không?”

Thủy nhi biết đã đến lúc, nghiêm túc gật đầu một cái.

Hiên Viên Mị khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chân mày nhíu chặt thủy chung không buông ra, cắn nát đầu ngón tay, đưa ngón tay tới bên môi Thủy nhi, Thủy nhi hiểu ý ngậm mút vào, nuốt máu tươi trong miệng xuống.

Hiên Viên Mị dịu dàng hôn đôi môi của nàng, bàn tay linh hoạt kéo thắt lưng của nàng, dịu dàng vuốt ve, trong động tác dịu dàng quá đáng kia mang theo đau lòng.

Thủy nhi dần dần động tình, hai gò má ửng đỏ, sóng mắt mê ly, hô hấp của Hiên Viên Mị cũng càng ngày càng dồn dập, nhưng động tác lại đột nhiên dừng lại, Thủy nhi ngước mắt nhìn về phía hắn, lại thấy ánh mắt hắn có chút trống rỗng, giống như nhìn nàng, lại giống như cái gì cũng không nhìn.

Thủy nhi nhíu nhíu mày, Hiên Viên Mị lại nhanh chóng cởi quần áo trên người hai người xuống, dục vọng cực lớn chợt tiến công vào thân thể của nàng, Thủy nhi rên lên một tiếng, đau đớn chưa qua, tiếp theo mà đến là một trận lại một trận chạy nước rút mãnh liệt.

“Ưm…” Thủy nhi ôm hắn thật chặt, sắc mặt tái nhợt, tất cả trong đáy mắt lại đều là lo lắng, nàng giống như quên hỏi hắn, hắn sẽ như thế nào?

Cánh tay càng thêm ôm chặt một chút, có chút khó khăn mở miệng, “Mị, không thể có chuyện, biết không?”

Hiên Viên Mị lại hoàn toàn không có phản ứng, điên cuồng đâm chọc vào trên người nàng, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và chân mày nhíu chặt của nàng.

Mà ngoài cửa sổ kia màu sắc trăng tròn sáng ngời dần dần biến hóa, từng chút từng chút một từ từ nhuộm vào màu đỏ.

Thủy nhi nhìn sắc mặt dần dần tái nhợt của hắn, trong lòng căng thẳng, “Hiên Viên Mị, nếu chàng dám có chuyện gì, ta liền không nhớ chàng nữa, chàng có nghe thấy không?” Dường như quên mất thân thể đau đớn, chỉ còn lại tràn đầy lo âu và tự trách, nàng muốn thân thể gì chứ? Cứ như vậy cũng rất tốt!

Nàng không biết, nếu như nàng vẫn không có thân thể, linh hồn sẽ thay đổi đến càng ngày càng yếu, cho đến hoàn toàn tiêu tán.

Hiên Viên Mị


/115

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status