Thượng Quan Lăng ngồi trên long ỷ thật cao, nhìn tỷ võ phía dưới, hơi không yên lòng, hắn cũng không thèm để ý tới tỷ võ này thắng hay thua, cho dù thắng thì như thế nào, Diệp quốc thủy chung còn không bằng Huyền quốc, đây là sự thật!
Lúc này hắn đang nghĩ tới chuyện tối hôm qua, tuy công lực của hắn không thể nói là thiên hạ vô địch, nhưng cũng coi như cao thủ hàng đầu, mặc dù lúc ấy tâm tình hắn xao động rất lớn, cũng chưa từng đề phòng Thủy nhi, nhưng Thủy nhi dễ dàng chế trụ hắn như vậy, khiến cho hắn có chút kinh hãi.
“Ưm…” Lông mi khẽ run, từ từ mở mắt ra, Thủy nhi chậm nửa nhịp nhìn bàn tay trên ngực, cảm nhận được sau lưng truyền đến nhiệt độ, khóe miệng dần nhếch lên, “Mị…”
Định xoay người, lại bị Hiên Viên Mị giam cầm không cách nào nhúc nhích, nhíu mày, “Làm cái gì?”
Hiên Viên Mị túm lấy hai tay nàng, cánh tay cố định eo nàng, giọng nói nghe không ra tâm tình, “Thủy nhi đã đáp ứng ta, sẽ không để cho người ta thừa cơ mà vào.”
Trong lòng Thủy nhi “Lộp bộp…” Một tiếng, sau đó cắn răng nghiến lợi nói, “Ảnh đáng chết… Ta muốn tìm hắn tính sổ!”
“Hử?” Bàn tay trượt từ bụng bằng phẳng vào giữa đùi của nàng, giọng nói hơi nguy hiểm, “Thủy nhi định trèo tường sau lưng ta?”
“Ưm… Mị…” Thủy nhi bị bàn tay xấu xa của hắn trêu chọc đến run rẩy một trận, thân thể dần dần trở nên nóng bỏng, trên mặt cũng nhiễm vào đỏ ửng câu người.
Hô hấp của Hiên Viên Mị hơi nặng nề, tiến tới bên tai nàng khẽ cắn chặt vành tai trắng nõn của nàng, nguy hiểm thầm nói, “Lại dám ấp ấp ôm ôm với nam nhân khác, nàng nói sổ sách này nên tính như thế nào? Hử?” Nhẹ nhàng gặm cắn đầu vai mượt mà của nàng, chờ câu trả lời của nàng.
Thủy nhi liếc mắt, cũng biết bị hắn biết được nhất định không có khả năng tốt lành rồi, bĩu môi, “Ta cũng không phải cố ý…”
“Không phải cố ý? Thân thủ của Thượng Quan Lăng cũng không bằng nàng?” Trong miệng nói lời giống như thẩm vấn, trong mắt lại mang theo dịu dàng, tham lam mút hôn da thịt nõn nà của nàng.
Thấy Thủy nhi không nói lời nào, Hiên Viên Mị giật giật, dục vọng lửa nóng chống đỡ giữa đùi nàng, Thủy nhi khẽ run rẩy, chờ đợi hắn tiến vào, nhưng Hiên Viên Mị không định đi vào, môi lưỡi nóng ẩm từ từ chạy trên người nàng, đốt lên nhiều bó lửa, nhưng không muốn dập lửa giúp nàng.
Trống không trong cơ thể khiến Thủy nhi bất mãn, “Hiên Viên Mị, chàng đừng quá đáng quá!”
“Quá đáng?” Giọng nói không mặn không nhạt, nghe không ra cao hứng, cũng nghe không ra tức giận.
Thủy nhi mấp máy môi, có phần nhận mệnh mà nhận sai, “Ta thật sự không cố ý, chỉ hơi thất thần..”
Hiên Viên Mị nhìn dáng vẻ nhận mệnh của nàng, trong mắt nhiễm vào ý cười, chút ghen tuông trong lòng cũng biến mất hầu như không còn, vẫn lạnh nhạt hỏi, “Tại sao thất thần?”
Thấy nàng không nói lời nào, Hiên Viên Mị nhíu mày, cười đến xấu xa, hai ngón tay túm lấy nụ hoa trước ngực nàng dùng sức một cái.
“Shhh… Hồ ly thúi… Đau…”
“Đau không? Ta xoa cho nàng.” Bàn tay hắn dùng lực bao lớn bản thân còn không rõ ràng sao? Nhìn nàng kêu khoa trương như vậy, hắn cũng có lòng phối hợp.
Nhìn bàn tay xoa tới xoa đi trước ngực nàng, Thủy nhi không biết nên khóc hay nên cười, gương mặt cọ cọ vào cánh tay hắn, buồn buồn nói, “Ta nhớ chàng…”
Động tác của Hiên Viên Mị dừng lại, sau đó dịu dàng kéo nàng vào trong ngực, “Ta cũng nhớ nàng…” Hắn quyết định lần sau vẫn mang theo nàng bên người thì tốt hơn.
“Mị… Có phải ta quá yếu không?” Nàng dĩ nhiên biết hắn không mang nàng đi cùng là sợ nàng gặp nguy hiểm, nhưng cảm giác như thế rất tệ.
Ở Nhân giới sẽ không có ai là đối thủ của nàng, mà Yêu giới nàng cũng từng gặp mấy con yêu, thật sự không hiểu biết gì về Yêu giới, không biết so sánh mình với những con yêu kia có phải thật sự rất yếu không.
Đợi hồi lâu không thấy hắn trả lời, đang định xoay người, nhưng vật cứng chống đỡ giữa đùi nàng đột nhiên mạnh mẽ đâm tới đi vào, khiến cho
/115
|