Thái hậu cũng không phải mẫu thân ruột của Tần Nghiêu Huyền, năm đó bà ta ngồi vững ngôi vị Hoàng hậu cũng là nhờ gia thế và thủ đoạn. Mười sáu tuổi tiến cung, ngồi vững trên Phượng vị, chưa từng có một ai có thể lấy được một chút tiện nghi trong tay bà ta. Tần Lê Uyên là hài tử đầu tiên của tiên đế, từ vị trí trưởng tử lập tức được sắc phong thành Thái Tử, không ai hay biết các phi tử mang thai ngày trước vì sao liên tục sinh non.
Cả cuộc đời bà ta vốn nên như ý mười phân vẹn mười.
Nhưng hết lần này đến lần khác, họ hàng xa đưa biểu muội Nguyệt Nương của bà ta vào kinh chăm sóc bà ta sinh nở. Không ngờ Nguyệt Nương lại lọt vào mắt tiên đế, không bao lâu sau mang thai long chủng, ngày Tần Nghiêu Huyền sinh ra mặt trời rực lửa, Quốc sư đã sớm hồi hương phải chống trượng cầu kiến đêm khuya.
Tiên đế vốn vui vẻ vì nhiều con nối dõi, nhưng bụng của bà ta thì lại không động tĩnh gì. May mắn duy nhất, tiên đế đối với dị tượng ngày Thất Hoàng tử ra đời không quá quan tâm, ngược lại đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc.
Bà ta ban rượu độc cho biểu muội khi biết biểu muội mang thai lần hai, chỉ tiếc lượng thuốc không đủ, thai nhi chết nhưng người không chết, mà là phát điên rồi.
Ngoại trừ lễ tiết, Tần Nghiêu Huyền cực kỳ ít khi nhìn thấy Thái hậu. Nhớ tới mẫu thân hắn, hắn còn nhớ khi đó Thái hậu chuyện bé xé ra to, ép hắn mang rượu độc đút cho mẫu thân, nếu không bà ta sẽ trực tiếp ban cái chết cho hắn và mẫu thân.
Một chén rượu, giết chết đệ đệ còn chưa thành hình của hắn, bản thân hắn không được yêu thương, mẫu thân hoàn toàn biến thành người điên, suốt ngày ngu dại mắng chửi người khác.
Đi vào tẩm cung Thái hậu, nơi đây ma ma và cung nữ ai cũng đã có tuổi, đa số đều thấy Tần Nghiêu Huyền lớn lên ra sao, tham chính, đoạt quyền thế nào. Hắn mặc hắc bào bước vào, tùy tùng còn chưa kịp thông báo, từng người từng người đều co rúm lại không dám nhìn hắn.
Tần Nghiêu Huyền nhớ lại, năm đó những người này mượn uy Thái hậu châm chọc, khiêu khích, hành hạ hắn, bộ dạng bây giờ của họ, thật sự làm cho người ta bật cười.
Ngay cả Thái hậu trước đây không cho hắn vào mắt, nghe được tin hắn đến lập tức bước chậm lại, được cung nữ bên người đỡ lấy hành lễ.
"Trẫm có chuyện muốn hỏi Thái hậu, không cần hành lễ."
Đi qua người khom lưng trước mặt, Tần Nghiêu Huyền cũng không ngồi ngay, giọng nói so với lúc lên triều lạnh hơn một phần: "Năm đó yêu phi Nam Cương tiến cung, mang theo một đám cung nữ và gã sai vặt, ngoại trừ Hoa phi còn ai mang bầu nữa?"
Nhắc lại chuyện năm đó, sắc mặt Thái hậu trắng bệch, chột dạ cúi đầu: "Làm sao ai gia biết được?"
"Thái hậu đừng khiêm tốn. Năm đó bởi vì yêu phi rất được sủng ái, người đã ban chết cho một cả một đám cung nữ Nam Cương. Trẫm biết rõ thủ đoạn của Thái hậu..."
Thái hậu lập tức hét lên sợ Tần Nghiêu Huyền lôi lại chuyện xưa ra: "Chẳng qua là bọn họ không hợp khí hậu nhao nhao ngã xuống, ai gia lo lắng bệnh truyền nhiễm mới sai người đưa các nàng ra sân nhỏ trong cung chữa bệnh!"
"A, thật vậy ư?"
Tần Nghiêu Huyền quay người, khóe môi cong lên đùa cợt, trong mắt lộ ra một tia thương cảm: "Trẫm không phải tới hỏi tội người. Trẫm chỉ muốn biết, chuyện năm đó hoàn toàn không có sạch sẽ rồi sao? Ngoại trừ Hoa phi được sủng ái và yêu phi Nam Cương bị tiên đế nhốt lại, một người sống cũng không còn sao?"
"Ai gia nói..."
"Trẫm muốn nghe lời nói thật!"
Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên, đầu gối mọi người nhũn ra quỳ xuống, Thái hậu nhờ có cung nữ dìu mới đứng vững nổi. Cũng không dám che giấu nữa, đánh phải nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ngoại trừ hai người kia, tất cả chết hết rồi."
"Thi thể đâu?" Tâm phúc bên người Tần Nghiêu Huyền vội đưa ghi chép năm đó lên, hắn thì thầm: "Mười tám cung nữ đi theo, thị vệ mười bảy người, người hầu mười người. Tính cả yêu phi thì có tất cả ba mươi sáu ngươi."
"Đều chôn ở tiểu viện phía đông."
"Đi đào lên."
Hắn ra lệnh, lập tức có người lên ngựa thúc roi đến thành đông.
Tần Nghiêu Huyền tâm phiền ý loạn, cảnh xử tử yêu phi năm đó còn rõ mồn một trong đầu hắn. Hắn nhớ rõ yêu phi kia dáng người thướt tha nhỏ nhắn, giống nữ nữ hài mới lớn, nét mặt rạng rỡ, có mấy phần ngây ngô non nớt, không giống như đã tình sinh con.
Còn chưa tới Kim Ti Uyển, tâm phúc dùng bồ câu truyền tin đến, không sai, tổng cộng ba mươi cái xác.
"Hoàng thượng, người thấy không khỏe sao? Có cần truyền ngự y không?"
Thấy Tần Nghiêu Huyền run rẩy, năm ngón tay bóp nát tờ giấy, những người xung quanh không dám hỏi thăm quá nhiều.
"Đến Kim Ti Uyển." Vừa bước một bước, Tần Nghiêu Huyền lại thu chân lại, hít một hơi thật sâu nói: "Không, đến Ngự Thư Phòng trước. Phải hai đội mật thám đi Nam Cương điều tra xem trong hoàng tộc có cái gì kỳ lạ không. Trẫm đã đồng ý thực hiện tâm nguyện của Quốc chủ Nam Cương, phải mau một chút."
Người xung quanh chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Tần Nghiêu Huyền? Hai lông mày hắn nhăn lại, do dự một lát cuối cùng đến Cống Hưng các.
Mật tín là đại sự, còn cần thỉnh giáo Quốc sư? Nam Cương bất quá đã chia năm xẻ bảy, so ra kém Đại Diễn vạn phần, xuất binh chinh phạt dễ như trở bàn tay. Nhưng vì sao Tần Nghiêu Huyền lại có bộ dạng kiêng kỵ như vậy.
Tần Nghiêu Huyền cơ hồ vội chạy lên lầu, đẩy cửa các, hắn ngửi được trong không khí mùi nến cháy khét.
"Sao đột nhiên Hoàng thượng đến đây?"
Đặt chén trà lên bàn, An Dịch nhíu mày nói: "Thấy người lo lắng như thế, là có chuyện lớn sao? Chắc hẳn có quan hệ với nương nương."
"Trẫm nhận được một phong thư, là phụ thân Hoa nhi gửi đến."
"Ồ?" An Dịch lộ ra dáng tươi cười, cũng không để tâm, "Cũng chính là tỷ phu ta sao? Nam nhân kia là ai vậy? Năm đó tỷ tỷ không nhắc đến một chữ, thần phỏng đoán là đã sớm chết oan ở Nam Cương, không ngờ được là vẫn còn sống."
"Quốc sư cũng không biết chuyện năm đó sao?"
Thấy An Dịch khinh thường, tràn ngập nghi ngờ, Tần Nghiêu Huyền lại càng cảm thấy nhức đầu, hắn ngồi xuống cầm chén trà lạnh uống cạn, nói thẳng: "Người Nam Cương người không ra người quỷ không ra quỷ, vu thuật cổ thuật thần bí khó lường, trẫm bắt Nam Cương đốt thành là để chấm dứt mọi hậu họa. Nam Cương Quốc chủ sắp nhắm mắt xuôi tay, hoàng tộc đấu đá, trẫm không muốn Hoa nhi tham dự những chuyện này."
"Ồ? Nương nương thì có quan hệ gì chứ?" An Dịch bấm ngón tay tính toán, bỗng cười nói: "Thật thú vị."
"An Dịch!"
Như uống phải chén trà đắng trong lúc không vui, Tần Nghiêu Huyền âm thầm khiển trách: "Hoa nhi là cháu ngươi, ngươi là cữu cữu của nàng! Nàng cũng là Hoàng hậu của trẫm!"
"Thần biết rõ." Được nhắc nhở, An Dịch khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm, hỏi: "Vậy Hoàng thượng muốn xử trí như thế nào đây?"
"Trẫm đã đồng ý với Hoa nhi, không giấu giếm nàng..." Nhớ tới mấy tháng trước lòng Đào Hoa như tro tàn, Tần Nghiêu Huyền lại thấy mơ hồ đau đớn, "Nhưng hôm nay tình thế của Nam Cương như vậy, sao ta có thể cho Hoa nhi và phụ thân nàng gặp nhau? Nếu để hoàng tộc Nam Cương biết, sinh tử Hoa nhi e là khó nói..."
Thấy Tần Nghiêu Huyền khó xử, An Dịch lắc đầu nói: "Quá lo lắng lòng sẽ loạn. Hoàng thượng thay nàng làm gì, nàng cũng sẽ không muốn. Chẳng bằng hỏi nương nương một chút, xem nàng muốn thế nào?"
An Dịch nói từng câu từng chữ: "Là an ổn ở bên cạnh người làm tiểu nương tử hay vì tình thân bị bỏ quên mấy chục năm mà quên an nguy của bản thân, không quan tâm bào thai trong bụng?"
"Hoa nhi sẽ gặp..."
Nàng sẽ chọn cái gò. Tần Nghiêu Huyền nhớ lại hai năm lúc mới tới Ngạo Quốc nàng không ngừng nhớ mong phụ hoàng và hoàng huynh ở Đại Diễn, viết thư không ngừng, sau khi bị vạch trần thì tuyệt vọng như lục bình không nơi nương tựa, nàng như vậy, đương nhiên sẽ muốn đi gặp phụ thân ruột.
Nhưng giờ nàng đã biết tâm ý của hắn, cũng mang thai con của hắn...
Nói không chừng còn có cơ hội? Nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, ở bên cạnh hắn, đâu cũng không đi.
"Trẫm đã biết. Trẫm sẽ đích thân nói cho nàng biết."
Trên đường đi tới Kim Ti Uyển, Tần Nghiêu Huyền thậm chí có thể tưởng tượng ra được Đào Hoa sẽ vui sướng thế nào sau khi biết được thân thế, nhưng lông mày nàng cũng rất nhanh nhăn lại, bày ra dáng vẻ bi thương.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
Nếu nàng muốn đến Nam Cương, vài năm nữa hắn sẽ mang nàng đi.
Đào Hoa hiểu chuyện như vậy, bản thân hắn lại quan tâm và nhắc nhở nàng, nàng nhất định sẽ đáp ứng.
Nhưng vừa mới vào cửa, cung nữ và thị vệ chạy tán loạn, trong lòng Tần Nghiêu Huyền thầm kêu không tốt.
"Lục Thiên Hành!" Gọi người mặt đầy lo lắng nhất đến trước mặt, Tần Nghiêu Huyền muốn túm lấy cổ áo của hắn, "Hoa nhi đâu?"
"Tội thần đáng chết!"
Đỡ một đòn, đôi mắt dày quầng thâm, Lục Thiên Hành suy sụp nói: "Nửa đêm hôm qua, nương nương nói thân thể không khỏe muốn đi dạo, sau đó không có trở về..."
"Trước khi nàng đi nàng có nói gì không?"
Nhìn A Mật Đóa hai mắt đẫm lệ đứng một bên, Tần Nghiêu Huyền càng muốn ăn thịt người, "Nói!"
"Cô nương... Cô nương nói nàng không biết nên lưu lại đứa nhỏ này hay không... Nàng cảm thấy giữ lại đứa nhỏ sẽ có hại với nàng nhiều hơn có lợi, nàng nói bản thân ích kỷ, còn nói... Đứa nhỏ này mất đi là chuyện tốt!" A Mật Đóa thút thít: "Nô tỳ trấn an rất nhiều, nhưng cô nương nghĩ không thông, sợ là... Sợ là đã đi ra ngoài tự sát rồi!"
Cả cuộc đời bà ta vốn nên như ý mười phân vẹn mười.
Nhưng hết lần này đến lần khác, họ hàng xa đưa biểu muội Nguyệt Nương của bà ta vào kinh chăm sóc bà ta sinh nở. Không ngờ Nguyệt Nương lại lọt vào mắt tiên đế, không bao lâu sau mang thai long chủng, ngày Tần Nghiêu Huyền sinh ra mặt trời rực lửa, Quốc sư đã sớm hồi hương phải chống trượng cầu kiến đêm khuya.
Tiên đế vốn vui vẻ vì nhiều con nối dõi, nhưng bụng của bà ta thì lại không động tĩnh gì. May mắn duy nhất, tiên đế đối với dị tượng ngày Thất Hoàng tử ra đời không quá quan tâm, ngược lại đối xử với hắn vô cùng nghiêm khắc.
Bà ta ban rượu độc cho biểu muội khi biết biểu muội mang thai lần hai, chỉ tiếc lượng thuốc không đủ, thai nhi chết nhưng người không chết, mà là phát điên rồi.
Ngoại trừ lễ tiết, Tần Nghiêu Huyền cực kỳ ít khi nhìn thấy Thái hậu. Nhớ tới mẫu thân hắn, hắn còn nhớ khi đó Thái hậu chuyện bé xé ra to, ép hắn mang rượu độc đút cho mẫu thân, nếu không bà ta sẽ trực tiếp ban cái chết cho hắn và mẫu thân.
Một chén rượu, giết chết đệ đệ còn chưa thành hình của hắn, bản thân hắn không được yêu thương, mẫu thân hoàn toàn biến thành người điên, suốt ngày ngu dại mắng chửi người khác.
Đi vào tẩm cung Thái hậu, nơi đây ma ma và cung nữ ai cũng đã có tuổi, đa số đều thấy Tần Nghiêu Huyền lớn lên ra sao, tham chính, đoạt quyền thế nào. Hắn mặc hắc bào bước vào, tùy tùng còn chưa kịp thông báo, từng người từng người đều co rúm lại không dám nhìn hắn.
Tần Nghiêu Huyền nhớ lại, năm đó những người này mượn uy Thái hậu châm chọc, khiêu khích, hành hạ hắn, bộ dạng bây giờ của họ, thật sự làm cho người ta bật cười.
Ngay cả Thái hậu trước đây không cho hắn vào mắt, nghe được tin hắn đến lập tức bước chậm lại, được cung nữ bên người đỡ lấy hành lễ.
"Trẫm có chuyện muốn hỏi Thái hậu, không cần hành lễ."
Đi qua người khom lưng trước mặt, Tần Nghiêu Huyền cũng không ngồi ngay, giọng nói so với lúc lên triều lạnh hơn một phần: "Năm đó yêu phi Nam Cương tiến cung, mang theo một đám cung nữ và gã sai vặt, ngoại trừ Hoa phi còn ai mang bầu nữa?"
Nhắc lại chuyện năm đó, sắc mặt Thái hậu trắng bệch, chột dạ cúi đầu: "Làm sao ai gia biết được?"
"Thái hậu đừng khiêm tốn. Năm đó bởi vì yêu phi rất được sủng ái, người đã ban chết cho một cả một đám cung nữ Nam Cương. Trẫm biết rõ thủ đoạn của Thái hậu..."
Thái hậu lập tức hét lên sợ Tần Nghiêu Huyền lôi lại chuyện xưa ra: "Chẳng qua là bọn họ không hợp khí hậu nhao nhao ngã xuống, ai gia lo lắng bệnh truyền nhiễm mới sai người đưa các nàng ra sân nhỏ trong cung chữa bệnh!"
"A, thật vậy ư?"
Tần Nghiêu Huyền quay người, khóe môi cong lên đùa cợt, trong mắt lộ ra một tia thương cảm: "Trẫm không phải tới hỏi tội người. Trẫm chỉ muốn biết, chuyện năm đó hoàn toàn không có sạch sẽ rồi sao? Ngoại trừ Hoa phi được sủng ái và yêu phi Nam Cương bị tiên đế nhốt lại, một người sống cũng không còn sao?"
"Ai gia nói..."
"Trẫm muốn nghe lời nói thật!"
Một tiếng nói lạnh lẽo vang lên, đầu gối mọi người nhũn ra quỳ xuống, Thái hậu nhờ có cung nữ dìu mới đứng vững nổi. Cũng không dám che giấu nữa, đánh phải nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, ngoại trừ hai người kia, tất cả chết hết rồi."
"Thi thể đâu?" Tâm phúc bên người Tần Nghiêu Huyền vội đưa ghi chép năm đó lên, hắn thì thầm: "Mười tám cung nữ đi theo, thị vệ mười bảy người, người hầu mười người. Tính cả yêu phi thì có tất cả ba mươi sáu ngươi."
"Đều chôn ở tiểu viện phía đông."
"Đi đào lên."
Hắn ra lệnh, lập tức có người lên ngựa thúc roi đến thành đông.
Tần Nghiêu Huyền tâm phiền ý loạn, cảnh xử tử yêu phi năm đó còn rõ mồn một trong đầu hắn. Hắn nhớ rõ yêu phi kia dáng người thướt tha nhỏ nhắn, giống nữ nữ hài mới lớn, nét mặt rạng rỡ, có mấy phần ngây ngô non nớt, không giống như đã tình sinh con.
Còn chưa tới Kim Ti Uyển, tâm phúc dùng bồ câu truyền tin đến, không sai, tổng cộng ba mươi cái xác.
"Hoàng thượng, người thấy không khỏe sao? Có cần truyền ngự y không?"
Thấy Tần Nghiêu Huyền run rẩy, năm ngón tay bóp nát tờ giấy, những người xung quanh không dám hỏi thăm quá nhiều.
"Đến Kim Ti Uyển." Vừa bước một bước, Tần Nghiêu Huyền lại thu chân lại, hít một hơi thật sâu nói: "Không, đến Ngự Thư Phòng trước. Phải hai đội mật thám đi Nam Cương điều tra xem trong hoàng tộc có cái gì kỳ lạ không. Trẫm đã đồng ý thực hiện tâm nguyện của Quốc chủ Nam Cương, phải mau một chút."
Người xung quanh chưa từng thấy bộ dạng như vậy của Tần Nghiêu Huyền? Hai lông mày hắn nhăn lại, do dự một lát cuối cùng đến Cống Hưng các.
Mật tín là đại sự, còn cần thỉnh giáo Quốc sư? Nam Cương bất quá đã chia năm xẻ bảy, so ra kém Đại Diễn vạn phần, xuất binh chinh phạt dễ như trở bàn tay. Nhưng vì sao Tần Nghiêu Huyền lại có bộ dạng kiêng kỵ như vậy.
Tần Nghiêu Huyền cơ hồ vội chạy lên lầu, đẩy cửa các, hắn ngửi được trong không khí mùi nến cháy khét.
"Sao đột nhiên Hoàng thượng đến đây?"
Đặt chén trà lên bàn, An Dịch nhíu mày nói: "Thấy người lo lắng như thế, là có chuyện lớn sao? Chắc hẳn có quan hệ với nương nương."
"Trẫm nhận được một phong thư, là phụ thân Hoa nhi gửi đến."
"Ồ?" An Dịch lộ ra dáng tươi cười, cũng không để tâm, "Cũng chính là tỷ phu ta sao? Nam nhân kia là ai vậy? Năm đó tỷ tỷ không nhắc đến một chữ, thần phỏng đoán là đã sớm chết oan ở Nam Cương, không ngờ được là vẫn còn sống."
"Quốc sư cũng không biết chuyện năm đó sao?"
Thấy An Dịch khinh thường, tràn ngập nghi ngờ, Tần Nghiêu Huyền lại càng cảm thấy nhức đầu, hắn ngồi xuống cầm chén trà lạnh uống cạn, nói thẳng: "Người Nam Cương người không ra người quỷ không ra quỷ, vu thuật cổ thuật thần bí khó lường, trẫm bắt Nam Cương đốt thành là để chấm dứt mọi hậu họa. Nam Cương Quốc chủ sắp nhắm mắt xuôi tay, hoàng tộc đấu đá, trẫm không muốn Hoa nhi tham dự những chuyện này."
"Ồ? Nương nương thì có quan hệ gì chứ?" An Dịch bấm ngón tay tính toán, bỗng cười nói: "Thật thú vị."
"An Dịch!"
Như uống phải chén trà đắng trong lúc không vui, Tần Nghiêu Huyền âm thầm khiển trách: "Hoa nhi là cháu ngươi, ngươi là cữu cữu của nàng! Nàng cũng là Hoàng hậu của trẫm!"
"Thần biết rõ." Được nhắc nhở, An Dịch khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm, hỏi: "Vậy Hoàng thượng muốn xử trí như thế nào đây?"
"Trẫm đã đồng ý với Hoa nhi, không giấu giếm nàng..." Nhớ tới mấy tháng trước lòng Đào Hoa như tro tàn, Tần Nghiêu Huyền lại thấy mơ hồ đau đớn, "Nhưng hôm nay tình thế của Nam Cương như vậy, sao ta có thể cho Hoa nhi và phụ thân nàng gặp nhau? Nếu để hoàng tộc Nam Cương biết, sinh tử Hoa nhi e là khó nói..."
Thấy Tần Nghiêu Huyền khó xử, An Dịch lắc đầu nói: "Quá lo lắng lòng sẽ loạn. Hoàng thượng thay nàng làm gì, nàng cũng sẽ không muốn. Chẳng bằng hỏi nương nương một chút, xem nàng muốn thế nào?"
An Dịch nói từng câu từng chữ: "Là an ổn ở bên cạnh người làm tiểu nương tử hay vì tình thân bị bỏ quên mấy chục năm mà quên an nguy của bản thân, không quan tâm bào thai trong bụng?"
"Hoa nhi sẽ gặp..."
Nàng sẽ chọn cái gò. Tần Nghiêu Huyền nhớ lại hai năm lúc mới tới Ngạo Quốc nàng không ngừng nhớ mong phụ hoàng và hoàng huynh ở Đại Diễn, viết thư không ngừng, sau khi bị vạch trần thì tuyệt vọng như lục bình không nơi nương tựa, nàng như vậy, đương nhiên sẽ muốn đi gặp phụ thân ruột.
Nhưng giờ nàng đã biết tâm ý của hắn, cũng mang thai con của hắn...
Nói không chừng còn có cơ hội? Nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, ở bên cạnh hắn, đâu cũng không đi.
"Trẫm đã biết. Trẫm sẽ đích thân nói cho nàng biết."
Trên đường đi tới Kim Ti Uyển, Tần Nghiêu Huyền thậm chí có thể tưởng tượng ra được Đào Hoa sẽ vui sướng thế nào sau khi biết được thân thế, nhưng lông mày nàng cũng rất nhanh nhăn lại, bày ra dáng vẻ bi thương.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
Nếu nàng muốn đến Nam Cương, vài năm nữa hắn sẽ mang nàng đi.
Đào Hoa hiểu chuyện như vậy, bản thân hắn lại quan tâm và nhắc nhở nàng, nàng nhất định sẽ đáp ứng.
Nhưng vừa mới vào cửa, cung nữ và thị vệ chạy tán loạn, trong lòng Tần Nghiêu Huyền thầm kêu không tốt.
"Lục Thiên Hành!" Gọi người mặt đầy lo lắng nhất đến trước mặt, Tần Nghiêu Huyền muốn túm lấy cổ áo của hắn, "Hoa nhi đâu?"
"Tội thần đáng chết!"
Đỡ một đòn, đôi mắt dày quầng thâm, Lục Thiên Hành suy sụp nói: "Nửa đêm hôm qua, nương nương nói thân thể không khỏe muốn đi dạo, sau đó không có trở về..."
"Trước khi nàng đi nàng có nói gì không?"
Nhìn A Mật Đóa hai mắt đẫm lệ đứng một bên, Tần Nghiêu Huyền càng muốn ăn thịt người, "Nói!"
"Cô nương... Cô nương nói nàng không biết nên lưu lại đứa nhỏ này hay không... Nàng cảm thấy giữ lại đứa nhỏ sẽ có hại với nàng nhiều hơn có lợi, nàng nói bản thân ích kỷ, còn nói... Đứa nhỏ này mất đi là chuyện tốt!" A Mật Đóa thút thít: "Nô tỳ trấn an rất nhiều, nhưng cô nương nghĩ không thông, sợ là... Sợ là đã đi ra ngoài tự sát rồi!"
/81
|