“Diệp nhi, sao còn chưa thay quần áo? Cô đang tìm cái gì à?” Băng Cơ bước vào phòng nhỏ, chỉ thấy “Diệp Nhi” đang nhìn chằm chằm vào phòng của Xuân Bình. Nghe thấy giọng nàng, “Diệp Nhi” quay đầu nhìn nàng mặt hốt hoảng như thấy quái vật. Biết nàng ta muốn nói gì, nàng mỉm cười
“Giọng tôi có hay không? Là Lãnh Huyết công tử, giúp tôi vận khí trị thương, chữa khỏi dây thanh quản ở cổ nên nói được trở lại” Lúc này “Diệp Nhi” mới như bừng tỉnh nói
“Băng Cơ, Lãnh Huyết công tử đối với cô thật tốt. Lúc ở cổng tôi còn lo lắng cho cô” Nàng ta ngập ngừng nói. Nàng cười lớn thành tiếng
“Lo cho tôi? Hay cô lo cho chính mình trước đi. Cô còn chưa thay quần áo. Không phải là muốn Xuân Bình tỷ phạt đấy chứ?” Nàng thoải mái nói. Tựa như 2 người thân quen đã rất lâu. “Diệp Nhi” thật không chút mảy may nghi ngờ thân phận chính mình bị bại lộ. Nhưng mà có 1 chuyện không may, chính là nàng ta không biết Diệp Nhi để quần áo nha hoàn ở đâu. Mà Băng Cơ làm sao mà lại không biết chuyện này. Nàng xoay người mở cái rương lớn trong phòng lấy ra 1 bộ quần áo đưa cho “Diệp Nhi” còn nói
“Tôi nghi là cô ăn phải thức ăn hỏng, nên đầu cũng hỏng theo rồi phải không? Đến cả quần áo để đâu cũng không nhớ” chỉ thấy “Diệp Nhi” sau khi nghe xong cười trừ rồi xoay người đi thay quần áo. Băng Cơ nhướn mày. Nàng nhất định sẽ tận lực giúp đỡ, để xem nàng ta giấu đuôi đến khi nào.
Đêm hôm đó, “Diệp Nhi” rởi khỏi phủ thần hầu. Băng Cơ cũng không rảnh theo đuôi cô ta. Nàng xoay người đã chuyển thành 1 bộ đồ đen, thoắt 1 cái đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Người đâu? Có ai không? Cứu tôi với” Trong 1 căn nhà nhỏ cách kinh thành khoảng 200 dặm về phía đông, Diệp Nhi gào thét tuyệt vọng. Nàng vừa mới đau bụng đi giải quyết. Tỉnh lại đã thấy bản thân bị nhốt ở trong này. Đã gọi từ chiều đến giờ. Chẳng lẽ nàng mất tích lâu như vậy Băng Cơ lại không đi tìm nàng hay sao? Càng nghĩ càng tuyệt vọng. Nàng ngã khuỵu xuống đất khóc nấc lên.
“Kẹt” Bỗng nhiên có tiếng mở cửa. Diệp Nhi đưa ánh mắt tràn đầy hy vọng lên nhìn. Vừa thấy dáng người đi đến liền khóc òa như con nít đi lạc tìm thấy mẹ
“Băng Cơ, rốt cuộc cô cũng đến, tôi bị nhốt ở đây đã mấy canh giờ mà không làm thế nào có thể gọi người huhu. Băng Cơ cô mau cứu tôi ra đi huhu” Chỉ thấy Băng Cơ đưa 1 ngón trỏ lên trước môi ý im lặng. Diệp Nhi cũng rất biết điều. Lúc này Băng Cơ mới đến cạnh Diệp Nhi, đặt xuống cạnh nàng 1 giỏ thức ăn.
“Diệp Nhi, có người cải trang cô xâm nhập phủ thần hầu. Tứ đại thần bổ biết chuyện nói muốn để xem người kia có mục đích gì, tránh bứt dây động rừng. Cho nên bảo tôi đi tìm cô. Diệp Nhi ngày ngày tôi sẽ mang cơm đến cho cô. Cô ở đây chịu khổ 1 chút được không? Sau khi Tứ đại thần bổ bắt được kẻ kia tôi sẽ lập tức đến đón cô” Băng Cơ mở nắp giỏ thức ăn, lập tức mùi thức ăn thơm nức tràn ra. Bụng Diệp Nhi cũng rất phối hợp kêu lên ọt ọt 2 cái khiến nàng ta đỏ mặt tía tai. Xong như chợt nhớ ra cái gì nàng ta trợn tròn mắt nói
“Băng Cơ, không phải cô không nói được hay sao?” Băng Cơ cười hiền.
“Là Lãnh Huyết công tử giúp tôi chữa dây thanh quản ở cổ. Trước đây do bị chấn động mà nghẽn lại, bây giờ đã được lưu thông rồi. Còn nữa Diệp Nhi, người kia nhất định sẽ đến mang thức ăn cho cô. Ả nhốt cô ở đây chắc chắn sẽ không để cô chết đói. Khi ấy cô phải giúp tôi diễn như là chưa từng gặp tôi. Phải là cái bộ dạng khổ sở tuyệt vọng như khi nãy tôi đi vào. Tránh để cô ta nghi ngờ, cô làm được không?”
“Được” Diệp Nhi gật mạnh đầu quả quyết. Băng Cơ mỉm cười gắp thức ăn vào bát cho nàng
“Được rồi, chắc cô đói lắm rồi, mau ăn đi”
Đợi Diệp Nhi ăn xong, Băng Cơ mang theo giỏ đồ rời đi. Thoắt 1 cái lại hòa mình với đêm đen.
“Chủ nhân” 1 kẻ áo xám tro đứng trước mặt nàng vô cùng cung kính cúi đầu
“Nói”
“Bên An Thế Cảnh có động tĩnh, hắn ta muốn Cửu Vĩ Hồ điều tra thân thế của ai đó”
“Thân thế? ngươi có biết để làm gì không?”
“Hắn nói hắn cần tìm 1 người. Máu của kẻ đó là dược dẫn làm hoàn hồn đan gì đó. Hơn nữa, Cửu Vĩ Hồ đối với hoàn hồn đan này rất mực quan tâm”
“Hoàn hồn đan cái con khỉ. Hắn ta chắc chắn có mục đích khác, hắn chỉ là đang lợi dụng Cửu Vĩ Hồ mà thôi”
“Chủ nhân anh minh, thuộc hạ theo sát Cửu Vĩ Hồ, phát hiện cô ta có 1 gian nhà nhỏ trong rừng trúc cách kinh thành 100 dặm về phía tây. Trong đó có 1 người cô ta gọi là phu quân, xem chừng đang đứng giữa ranh giới sống và chết”
“thì ra là bị yêu làm cho mù mắt, Hoàn hồn đan này, chắc chắn là muốn mang về cho phu quân của mình đây mà”
“Còn nữa, theo tin tình báo của Thất sát thì bên Tam đại hung đồ cũng bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch trả thù. Bọn chúng đã ly khai khống chế của An Thế Cảnh rồi”
“Bọn chúng muốn đồng quy vu tận? Tốt lắm. Đúng là lũ óc bã đậu. Nhị sát, ngươi làm tốt lắm. Đi đi”
“Dạ chủ nhân” nói rồi bóng dáng cao lớn cúi thấp người hướng bóng người nhỏ hơn hành lễ rồi xoay người thoắt cái không thấy đâu nữa. Mà bóng dáng nhỏ bé kia cũng mới chớp mắt đã tìm không ra.
Băng Cơ trở về phủ thần hầu thì cũng đã qua giờ Hợi. Lúc này, “Diệp Nhi” cũng đã trở về phủ, nàng ta đang lượn lờ khắp các ngõ ngách trong phủ Thần Hầu. Băng Cơ nhíu mày, nửa đêm đi đâu vậy? Chẳng lẽ muốn tìm mật thất trong phủ Thần Hầu sao? Nàng vừa định bước ra thì thấy ngay Truy Mệnh đi vào, biết điều nên nàng né luôn, chỉ ở 1 bên nghe ngóng
“Diệp Nhi, khuya như vậy, không đi ngủ, cô còn muốn đi đâu?” Truy Mệnh với Diệp Nhi cũng không nhiều giao tình, chỉ là hắn ta biết nàng ta là bạn thân trong phủ của Băng Cơ nên muốn hỏi thăm chút xíu.
“A…Truy Mệnh thống lĩnh…ta…ta…ta…là nửa đêm cảm thấy oi bức nên mới muốn ra ngoài đi dạo” Nhất thời không tìm thấy lý do khiến “Diệp Nhi” không khỏi lúng túng. Băng Cơ nhoẻn miệng. Hay lắm!!!
“Ừm, đêm hôm khuya khoắt, cô mau trở về nghỉ ngơi. Băng Cơ sao rồi? Nhờ cô gửi lời đến cô ấy, sau này đừng tự tiện chạy lung tung nữa” Truy Mệnh
“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước” “Diệp Nhi” ngó vội xuống thứ dắt bên hông, thấy nó không có phản ứng vội nhún mình hành lễ rồi xin phép cáo lui. Từ bên trong Băng Cơ không để lỡ bất cứ biểu hiện gì trên mặt cô ta liền cảm thấy vô cùng kì quái. Thứ đó…là sao???
“Truy Mệnh” đợi “Diệp Nhi” đi xa, Băng Cơ mới từ xa bước vào.
“Băng Cơ?” Truy Mệnh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Băng Cơ ở đây từ lúc nào, sao hắn không cảm thấy được
“Ừm, Truy Mệnh, huynh thấy có hứng thú với Diệp Nhi sao?” Băng Cơ nhướn mày cảm thấy có chút thích thú khi người ta gặp họa. Với Truy Mệnh, nàng cũng biết hắn có 1 mối tình sâu như biển ở “trong” kia. Cho nên, nàng luôn thích lấy hắn ra trêu đùa làm vui “Nào có, chỉ là thấy cô ta đêm hôm khuya khoắt đứng ở đây liền có chút nghi ngờ mà thôi” Truy Mệnh chối bay, mặc dù hắn mệnh danh là hoa hoa công tử chuyên đi lấy trêu chọc các cô nương làm vui, nhưng để hắn thật động tâm, thì duy nhất chỉ có 1 người. Còn có…nghĩ đến đây hắn nhìn lại Băng Cơ. Riêng ở bên nàng, hắn mới cảm thấy bối rối, nàng luôn biết cách xoay vòng người khác trong cái guồng quay cảm xúc của bản thân nàng. Mặc dù không hẳn là động tâm, nhưng nàng luôn cho người ta cái cảm giác thích thú khi ở bên, khi nàng yếu đuối liền muốn giang rộng tay che chở. Khi nàng nhí nhảnh đáng yêu khiến người ta muốn trêu chọc, còn khi nàng nhàn nhạt không thấy rõ tâm sự thì thật sự rất muốn mình được ở bên cạnh nàng, chia sẻ tâm sự với nàng, muốn biết nàng đang nghĩ gì.
“Oh, vậy mà tôi còn tưởng…”nàng mỉm cười, vừa định xoay người bỏ đi thì Truy Mệnh lại lên tiếng
“Băng Cơ?”
“Sao?” nàng xoay người lại, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, như có như không
“Cho ta mượn đoản đao của cô được không?” nàng hơi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ một chút vẫn là quyết định đưa cho hắn xem. Truy Mệnh nhìn qua, rồi nhìn nàng. Thật lâu, hắn nói
“Cô biết thứ này không?” thứ hắn đưa ra chính là ám khí nàng tung ra đêm hôm trước. Chuyện gì vậy? hắn nghi ngờ nàng rồi sao?
“Thứ này…là gì?” giả ngu chút, chắc không chết ai đâu nhỉ? ^^
“Ám khí, hôm trước chúng tôi được 1 người giúp đỡ, chính là người đó đã tung ám khí này ra.” Hắn nói, cũng không nói rõ chỉ kể đủ cho người ta hiểu
“Vậy liên quan gì đến tôi?” Băng Cơ tròn mắt, nhìn thì có vẻ khá là ngạc nhiên. Nhưng ngạc nhiên này không giống ngạc nhiên Truy Mệnh nghĩ. Truy Mệnh nghĩ cô ấy không biết gì nên ngạc nhiên. Còn nàng nghĩ, sao hắn lần được ra mình nên ngạc nhiên.
“Ta thấy hoa văn trên ám khí này khá giống hoa văn trên đoản đao của cô” Truy Mệnh kiên nhẫn giải thích, hắn không mong nàng có chút liên hệ gì, nhưng biết đâu nàng hoặc phụ mẫu nàng biết chuyện gì đó.
“Hoa văn?” nàng nhắc lại. Trên đó có gì giống nhau à? Truy Mệnh duỗi tay, cho nàng xem 1 chữ Rose nhỏ xíu. Hay lắm, bây giờ chính tên mình phản mình a. Mắt đảo tròn 1 vòng. Nàng nói
“Khi xưa, thân thể ta yếu ớt, lại hay năm mơ thấy ác mộng, 1 người đạo sĩ đi qua thấy vậy mới đưa cho phụ thân đoản đao này, nói rằng mang nó theo người có thể bảo hộ ta. Bởi vậy, ta luôn mang nó theo không rời. Còn về hoa văn này, từ đâu mà có. Ta không biết” Nói dối trắng trợn. Rõ ràng là không có gì là sự thật, nhưng nàng nói mà mặt không đỏ, tim không run, tự tin, sảng khoái khiến người khác muốn không tin cũng không được.
“Thôi được, có lẽ là ta quá hy vọng, cô nghỉ ngơi sớm đi” Truy Mệnh có chút bối rối. Không biết tâm trạng của mình lúc này là thất vọng hay cao hứng nữa. Hắn không hy vọng nàng là người thâm trầm khó đoán. Nhưng hắn lại hy vọng có thể từ họa tiết này tìm ra manh mối gì đó. Hắn thật sự muốn nhìn thấy cô gái chạy nhanh trong đêm mà không dùng khinh công, không có nội lực kia. Muốn hỏi xem rốt cuộc nàng ta làm sao có thể đạt được trình độ như thế, muốn biết nàng ta là ai.
“Truy Mệnh, huynh cũng đừng nghĩ quá nhiều, cái gì đến sẽ đến, đừng cố gắng phá vỡ quy luật tự nhiên, càng cố thì huynh sẽ càng chịu nhiều đau khổ. Rồi có 1 ngày huynh sẽ nhận ra, huynh mệt mỏi và muốn buông tay. Như vậy, chẳng phải bao cố gắng của huynh từ trước đến giờ sẽ thành công cốc hay sao? Giống như khi chạy bền. Nếu huynh dồn hết tất cả sức lực lúc đầu để bứt lên dẫn đầu, thì đến khi huynh kiệt sức sẽ có người vượt huynh nhờ sự kiên trì của họ. Chạy bền và chạy nước rút khác nhau ở chỗ. Chạy nước rút cần bứt phá từ đầu để không ai đuổi kịp. còn chạy bền chúng ta phải trải đều sức cho mỗi chặng đường cần đi qua. Đời người chính là 1 cuộc thi, thi chạy bền. Đừng cố gắng quá cho 1 thứ gì đó, hãy trải đều công sức và tâm huyết của mình ra” Băng Cơ biết trong lòng Truy Mệnh nghĩ gì, chắc chắn hắn đang rất tò mò xem kẻ giúp bọn họ tối hôm đó là ai. Chính hắn là người phát hiện ra dáng người đó rất quen thuộc, chính hắn cũng phát hiện ra cái chữ Rose chết tiệt kia. Nhưng cho đến bây giờ chưa thấy ai trong tứ đại danh bổ trừ hắn đến chất vấn, nàng liền tin hắn chưa nói cho ai. Điều nàng cần làm bây giờ, chính là khuyên hắn từ bỏ.
Truy Mệnh ngẩn người nhìn theo bóng Băng Cơ xa dần, khi nàng quay lưng đi luôn để lại cho hắn 1 cỗ nhàn nhạt ưu thương. Bóng lưng ấy, quá cô độc. Cho dù nàng luôn cười nói, luôn điềm đạm, hữu lễ. Luôn tựa tiếu phi tiếu. trên môi luôn có 1 đường cong nhàn nhạt như cười như không cười. Nhưng khi nàng xoay lưng đi, mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại cô đơn và ưu thương. Những lời nàng vừa nói, là khuyên hắn đừng cố tìm chân tướng nữa sao?
Khi Băng Cơ về đến phòng thì “Diệp Nhi” đã đi ngủ. Bên hông nàng ta còn đeo 1 chiếc lọ hình giọt lệ, có màu vàng, nhìn rất là tinh sảo, khi nãy Băng Cơ đã thấy rất rõ khi gặp Truy Mệnh nàng ta nhìn chiếc lọ này. Rốt cuộc, chiếc lọ này có gì đặc biệt?
Băng Cơ hất tay, 1 sợi dây chỉ mảnh như tơ nhiện cuốn chặt lấy chiếc lọ. Nàng hất tay lần nữa, chiếc lọ rơi vào tay nàng. “vèo” đèn trong phòng tắt. 1 bóng đen từ Thần Hầu phủ lao thẳng ra ngoài, hòa vào đêm đen.
Lần nữa trở về, cũng đã qua canh 5. Băng Cơ lập tức đến bên giường, thấy người nọ còn ngủ thì âm thầm thở phào 1 cái sau đó nhẹ nhàng cài chiếc lọ kia vào hông “Diệp Nhi”. Cuối cùng mới cởi y phục, lên giường đắp chăn giả vờ ngủ.
Chưa đầy 1 khắc sau, tất cả nha hoàn trong phủ rục rịch dậy, để chuẩn bị mọi thứ. Nào là đồ ăn sáng, nào là dọn dẹp phòng, nào là giặt quần áo, nào là quét dọn sân trước, cửa sau. Còn nhổ cỏ, chăm sóc cây hoa trong bồn…bla…bla…Và Băng Cơ chắc chắn không ngoại lệ. Chính là khi vừa bước xuống giường nàng ầm thầm nuốt 1 viên thuốc. Thức cả đêm qua nàng thật sự mệt muốn chết rồi.
Để rút kinh nghiệm lần trước, Băng Cơ đã ngã vào lòng Vô Tình. Xuân Bình tuyệt nhiên để nàng dọn dẹp khu vực sân sau khu vực luyện tập, cạnh hồ sen. Cách Phong Lâm Các của Tứ đại danh bổ rất xa luôn. Mà nàng không tìm người, nhưng người đến chỗ nàng thì nàng làm sao tránh đây?
Băng Cơ đang dọn dẹp, vừa hay lúc thuốc phát huy tác dụng thì Vô Tình xuất hiện. Hắn nhìn thấy Băng Cơ thì thân thiện hướng nàng nở nụ cười
“Băng Cơ, không ngờ cô dọn ở đây”
“Vô Tình công tử, công tử xem Xuân Bình đối với tôi rất tốt, chỗ này sạch như vậy, tỷ ấy liền cho tôi dọn ở đây” Vô Tình nghe Băng Cơ nói như vậy liền nhìn quanh, công nhận hình như thật sự rất sạch. Nhưng mà, trong lúc Vô Tình còn mải quan sát thì Băng Cơ đã nhịn không được nữa. Trước mắt nàng bỗng chốc tối om, nàng ngã xuống bất tỉnh nhân sự. May mắn là Vô Tình thấy được vội dang tay đỡ nàng. Chỉ là vừa chạm vào, hắn lập tức hoảng sợ. Cả người nàng nóng như lửa vậy. Thế là không dám nghĩ nhiều hắn ôm nàng 1 mạch trở về phòng sau đó gọi đại phu.
Đại phu không tra ra bệnh của nàng. Mạch tượng của nàng vô cùng bình thường, thế nhưng không hiểu tại sao thân nhiệt lớn như vậy. Hắn hành y cả đời cũng chưa từng gặp qua căn bệnh lạ như thế này. Vừa hay lúc đó Băng Cơ mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Đại phu, không trách ngài. Bệnh này ta mắc đã nhiều năm nay. Chưa ai có thể chữa khỏi. Không sao, chỉ cần ngủ 1 giấc đến chiều là có thể Long sinh hoạt hổ” nàng yếu ớt nói. Vị đại phu kia cũng vô cùng áy náy, không biết làm gì hơn đành lui ra. Mà Vô Tình vẫn ngồi bên giường, sắc mặt lo lắng. Hắn luôn là tốt như vậy, đối với bất cứ ai cũng đều dịu dàng, quan tâm như vậy.
“Vô Tình công tử, làm phiền công tử rồi, ta bệnh này đã sớm sống chung. Vô cùng hòa thuận, chỉ khi nào mệt nhọc 1 chút mới phát bệnh. Bệnh phát ngủ 1 ngày sẽ khỏe. Công tử không cần lo lắng. Bây giờ ta lập tức trở về phòng” Băng Cơ liếc nhìn Vô Tình. Thật ra là nàng cố tình uống thuốc tự chế để có thể được ngủ 1 ngày. Không ngờ còn có người lo cho nàng. Cảm động a. Thuốc này cũng không có nhiều tác dụng chỉ là nó khiến nàng cực kì buồn ngủ và thân nhiệt tăng cao mà thôi. Mà nàng cũng không muốn tiếp tục nhọc Vô Tình lo lắng, lại ngủ trên giường hắn. Xuân Bình nhất định sẽ sốt sình sịch lên cho coi. Nghĩ đến đó nàng gần như lập tức bò dậy. Vô Tình cùng không ngăn nàng. Im lặng nhìn nàng rời giường. Mà nàng vừa đi được 3 bước mắt đã có xu hướng dính lại chuẩn bị ngủ tiếp. Thuốc này tác dụng thật kinh khủng.
Nàng buồn ngủ, tất nhiên bước đi không vững, thế là Vô Tình vội vàng đến đỡ nàng. Băng Cơ xụi lơ, thều thào nói
“Vô Tình công tử, nếu công tử muốn Băng Cơ được sống an yên trong phủ Thần hầu, thì công tử có thể để Băng Cơ tự về được không?” Nàng còn chưa muốn Xuân Bình nghĩ mọi cách dày xéo nàng đâu. Mặc dù nàng không sợ nàng ta, nhưng Truy Mệnh đã nghi ngờ nàng rồi. Nàng không thể làm gì đó quá đáng, khiến người khác nghi ngờ. Vô Tình nghe thế nghi hoặc 1 chút mới buông tay. Băng Cơ chập choạng ra đến cửa. Vừa đi vừa thấy Chu công vẫy gọi. Hẳn là hắn rất cô đơn, muốn mời nàng làm bạn. Nhưng nàng còn tỉnh, nàng nhất định lết về đến phòng mới đến làm bạn với hắn. Mà số nàng hôm nay hình như mang tên là nhẫm phải phân chó.
Vừa ra đến cửa, nàng đụng 3 vị thần bổ. Đã chập choạng, nàng lập tức ngã lăn. Lưng vừa chạm đất đã lập tức bị Chu công lôi tuột đi đánh cờ. Cả 3 vị thần bổ vô cùng bất ngờ.
“Cô vờ vịt cái gì vậy? Vừa đụng liền ngất sao?” Lãnh Huyết tức giận muốn kéo Băng Cơ lên. Chạm tay vào nàng hắn gần như lập tức rụt tay lại
“Làm sao vậy?” Truy Mệnh nghi hoặc tiến lên. Vừa cúi xuống đã chau chặt chân mày. Cả người nàng nóng rực, giống như vừa chui từ lò than ra vậy. Lãnh Huyết thấy vậy cũng trầm mặc. Chẳng phải hôm trước còn rất khỏe mạnh hay sao? Sao lại thành cái dạng này rồi? Lại nhìn về phía Vô Tình, hắn cũng đang chau mày nhìn phía Băng Cơ ngã.
“Cô ấy làm sao vậy?” Lãnh Huyết. Vô Tình chầm chậm bước tới
“Đại phu nói, chẩn không ra bệnh. Cô ấy nói mắc bệnh từ khi còn nhỏ, chỉ cần ngủ đến chiều sẽ khỏi. Cô ấy muốn về phòng, lại không cho ta đỡ về, nói là nếu ta muốn cô ấy sống bình yên trong phủ Thần Hầu thì tốt nhất nên để cô ấy tự về” Mọi người nghe xong câu cuối nháy mắt bừng tỉnh. Truy Mệnh đưa mắt nhìn quanh thấy nha hoàn không ngừng chỉ chỏ bàn tán. Lãnh Huyết lại nhớ đến câu nói hôm trước “Lãnh Huyết, huynh có ngửi thấy mùi hồ ly hay không?” Thiết Thủ khoanh tay bộ dáng nghiêm trọng. Mà cũng không đợi mọi người nghĩ xong. Lãnh Huyết đã dứt khoát bế Băng Cơ lên ôm về phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người. Tất cả những ai nội công thâm hậu đều có thể nghe được. Từ trong kẽ răng Lãnh Huyết phun ra 2 từ “ngu ngốc”
“Giọng tôi có hay không? Là Lãnh Huyết công tử, giúp tôi vận khí trị thương, chữa khỏi dây thanh quản ở cổ nên nói được trở lại” Lúc này “Diệp Nhi” mới như bừng tỉnh nói
“Băng Cơ, Lãnh Huyết công tử đối với cô thật tốt. Lúc ở cổng tôi còn lo lắng cho cô” Nàng ta ngập ngừng nói. Nàng cười lớn thành tiếng
“Lo cho tôi? Hay cô lo cho chính mình trước đi. Cô còn chưa thay quần áo. Không phải là muốn Xuân Bình tỷ phạt đấy chứ?” Nàng thoải mái nói. Tựa như 2 người thân quen đã rất lâu. “Diệp Nhi” thật không chút mảy may nghi ngờ thân phận chính mình bị bại lộ. Nhưng mà có 1 chuyện không may, chính là nàng ta không biết Diệp Nhi để quần áo nha hoàn ở đâu. Mà Băng Cơ làm sao mà lại không biết chuyện này. Nàng xoay người mở cái rương lớn trong phòng lấy ra 1 bộ quần áo đưa cho “Diệp Nhi” còn nói
“Tôi nghi là cô ăn phải thức ăn hỏng, nên đầu cũng hỏng theo rồi phải không? Đến cả quần áo để đâu cũng không nhớ” chỉ thấy “Diệp Nhi” sau khi nghe xong cười trừ rồi xoay người đi thay quần áo. Băng Cơ nhướn mày. Nàng nhất định sẽ tận lực giúp đỡ, để xem nàng ta giấu đuôi đến khi nào.
Đêm hôm đó, “Diệp Nhi” rởi khỏi phủ thần hầu. Băng Cơ cũng không rảnh theo đuôi cô ta. Nàng xoay người đã chuyển thành 1 bộ đồ đen, thoắt 1 cái đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Người đâu? Có ai không? Cứu tôi với” Trong 1 căn nhà nhỏ cách kinh thành khoảng 200 dặm về phía đông, Diệp Nhi gào thét tuyệt vọng. Nàng vừa mới đau bụng đi giải quyết. Tỉnh lại đã thấy bản thân bị nhốt ở trong này. Đã gọi từ chiều đến giờ. Chẳng lẽ nàng mất tích lâu như vậy Băng Cơ lại không đi tìm nàng hay sao? Càng nghĩ càng tuyệt vọng. Nàng ngã khuỵu xuống đất khóc nấc lên.
“Kẹt” Bỗng nhiên có tiếng mở cửa. Diệp Nhi đưa ánh mắt tràn đầy hy vọng lên nhìn. Vừa thấy dáng người đi đến liền khóc òa như con nít đi lạc tìm thấy mẹ
“Băng Cơ, rốt cuộc cô cũng đến, tôi bị nhốt ở đây đã mấy canh giờ mà không làm thế nào có thể gọi người huhu. Băng Cơ cô mau cứu tôi ra đi huhu” Chỉ thấy Băng Cơ đưa 1 ngón trỏ lên trước môi ý im lặng. Diệp Nhi cũng rất biết điều. Lúc này Băng Cơ mới đến cạnh Diệp Nhi, đặt xuống cạnh nàng 1 giỏ thức ăn.
“Diệp Nhi, có người cải trang cô xâm nhập phủ thần hầu. Tứ đại thần bổ biết chuyện nói muốn để xem người kia có mục đích gì, tránh bứt dây động rừng. Cho nên bảo tôi đi tìm cô. Diệp Nhi ngày ngày tôi sẽ mang cơm đến cho cô. Cô ở đây chịu khổ 1 chút được không? Sau khi Tứ đại thần bổ bắt được kẻ kia tôi sẽ lập tức đến đón cô” Băng Cơ mở nắp giỏ thức ăn, lập tức mùi thức ăn thơm nức tràn ra. Bụng Diệp Nhi cũng rất phối hợp kêu lên ọt ọt 2 cái khiến nàng ta đỏ mặt tía tai. Xong như chợt nhớ ra cái gì nàng ta trợn tròn mắt nói
“Băng Cơ, không phải cô không nói được hay sao?” Băng Cơ cười hiền.
“Là Lãnh Huyết công tử giúp tôi chữa dây thanh quản ở cổ. Trước đây do bị chấn động mà nghẽn lại, bây giờ đã được lưu thông rồi. Còn nữa Diệp Nhi, người kia nhất định sẽ đến mang thức ăn cho cô. Ả nhốt cô ở đây chắc chắn sẽ không để cô chết đói. Khi ấy cô phải giúp tôi diễn như là chưa từng gặp tôi. Phải là cái bộ dạng khổ sở tuyệt vọng như khi nãy tôi đi vào. Tránh để cô ta nghi ngờ, cô làm được không?”
“Được” Diệp Nhi gật mạnh đầu quả quyết. Băng Cơ mỉm cười gắp thức ăn vào bát cho nàng
“Được rồi, chắc cô đói lắm rồi, mau ăn đi”
Đợi Diệp Nhi ăn xong, Băng Cơ mang theo giỏ đồ rời đi. Thoắt 1 cái lại hòa mình với đêm đen.
“Chủ nhân” 1 kẻ áo xám tro đứng trước mặt nàng vô cùng cung kính cúi đầu
“Nói”
“Bên An Thế Cảnh có động tĩnh, hắn ta muốn Cửu Vĩ Hồ điều tra thân thế của ai đó”
“Thân thế? ngươi có biết để làm gì không?”
“Hắn nói hắn cần tìm 1 người. Máu của kẻ đó là dược dẫn làm hoàn hồn đan gì đó. Hơn nữa, Cửu Vĩ Hồ đối với hoàn hồn đan này rất mực quan tâm”
“Hoàn hồn đan cái con khỉ. Hắn ta chắc chắn có mục đích khác, hắn chỉ là đang lợi dụng Cửu Vĩ Hồ mà thôi”
“Chủ nhân anh minh, thuộc hạ theo sát Cửu Vĩ Hồ, phát hiện cô ta có 1 gian nhà nhỏ trong rừng trúc cách kinh thành 100 dặm về phía tây. Trong đó có 1 người cô ta gọi là phu quân, xem chừng đang đứng giữa ranh giới sống và chết”
“thì ra là bị yêu làm cho mù mắt, Hoàn hồn đan này, chắc chắn là muốn mang về cho phu quân của mình đây mà”
“Còn nữa, theo tin tình báo của Thất sát thì bên Tam đại hung đồ cũng bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch trả thù. Bọn chúng đã ly khai khống chế của An Thế Cảnh rồi”
“Bọn chúng muốn đồng quy vu tận? Tốt lắm. Đúng là lũ óc bã đậu. Nhị sát, ngươi làm tốt lắm. Đi đi”
“Dạ chủ nhân” nói rồi bóng dáng cao lớn cúi thấp người hướng bóng người nhỏ hơn hành lễ rồi xoay người thoắt cái không thấy đâu nữa. Mà bóng dáng nhỏ bé kia cũng mới chớp mắt đã tìm không ra.
Băng Cơ trở về phủ thần hầu thì cũng đã qua giờ Hợi. Lúc này, “Diệp Nhi” cũng đã trở về phủ, nàng ta đang lượn lờ khắp các ngõ ngách trong phủ Thần Hầu. Băng Cơ nhíu mày, nửa đêm đi đâu vậy? Chẳng lẽ muốn tìm mật thất trong phủ Thần Hầu sao? Nàng vừa định bước ra thì thấy ngay Truy Mệnh đi vào, biết điều nên nàng né luôn, chỉ ở 1 bên nghe ngóng
“Diệp Nhi, khuya như vậy, không đi ngủ, cô còn muốn đi đâu?” Truy Mệnh với Diệp Nhi cũng không nhiều giao tình, chỉ là hắn ta biết nàng ta là bạn thân trong phủ của Băng Cơ nên muốn hỏi thăm chút xíu.
“A…Truy Mệnh thống lĩnh…ta…ta…ta…là nửa đêm cảm thấy oi bức nên mới muốn ra ngoài đi dạo” Nhất thời không tìm thấy lý do khiến “Diệp Nhi” không khỏi lúng túng. Băng Cơ nhoẻn miệng. Hay lắm!!!
“Ừm, đêm hôm khuya khoắt, cô mau trở về nghỉ ngơi. Băng Cơ sao rồi? Nhờ cô gửi lời đến cô ấy, sau này đừng tự tiện chạy lung tung nữa” Truy Mệnh
“Vâng, vậy tôi xin phép đi trước” “Diệp Nhi” ngó vội xuống thứ dắt bên hông, thấy nó không có phản ứng vội nhún mình hành lễ rồi xin phép cáo lui. Từ bên trong Băng Cơ không để lỡ bất cứ biểu hiện gì trên mặt cô ta liền cảm thấy vô cùng kì quái. Thứ đó…là sao???
“Truy Mệnh” đợi “Diệp Nhi” đi xa, Băng Cơ mới từ xa bước vào.
“Băng Cơ?” Truy Mệnh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Băng Cơ ở đây từ lúc nào, sao hắn không cảm thấy được
“Ừm, Truy Mệnh, huynh thấy có hứng thú với Diệp Nhi sao?” Băng Cơ nhướn mày cảm thấy có chút thích thú khi người ta gặp họa. Với Truy Mệnh, nàng cũng biết hắn có 1 mối tình sâu như biển ở “trong” kia. Cho nên, nàng luôn thích lấy hắn ra trêu đùa làm vui “Nào có, chỉ là thấy cô ta đêm hôm khuya khoắt đứng ở đây liền có chút nghi ngờ mà thôi” Truy Mệnh chối bay, mặc dù hắn mệnh danh là hoa hoa công tử chuyên đi lấy trêu chọc các cô nương làm vui, nhưng để hắn thật động tâm, thì duy nhất chỉ có 1 người. Còn có…nghĩ đến đây hắn nhìn lại Băng Cơ. Riêng ở bên nàng, hắn mới cảm thấy bối rối, nàng luôn biết cách xoay vòng người khác trong cái guồng quay cảm xúc của bản thân nàng. Mặc dù không hẳn là động tâm, nhưng nàng luôn cho người ta cái cảm giác thích thú khi ở bên, khi nàng yếu đuối liền muốn giang rộng tay che chở. Khi nàng nhí nhảnh đáng yêu khiến người ta muốn trêu chọc, còn khi nàng nhàn nhạt không thấy rõ tâm sự thì thật sự rất muốn mình được ở bên cạnh nàng, chia sẻ tâm sự với nàng, muốn biết nàng đang nghĩ gì.
“Oh, vậy mà tôi còn tưởng…”nàng mỉm cười, vừa định xoay người bỏ đi thì Truy Mệnh lại lên tiếng
“Băng Cơ?”
“Sao?” nàng xoay người lại, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, như có như không
“Cho ta mượn đoản đao của cô được không?” nàng hơi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ một chút vẫn là quyết định đưa cho hắn xem. Truy Mệnh nhìn qua, rồi nhìn nàng. Thật lâu, hắn nói
“Cô biết thứ này không?” thứ hắn đưa ra chính là ám khí nàng tung ra đêm hôm trước. Chuyện gì vậy? hắn nghi ngờ nàng rồi sao?
“Thứ này…là gì?” giả ngu chút, chắc không chết ai đâu nhỉ? ^^
“Ám khí, hôm trước chúng tôi được 1 người giúp đỡ, chính là người đó đã tung ám khí này ra.” Hắn nói, cũng không nói rõ chỉ kể đủ cho người ta hiểu
“Vậy liên quan gì đến tôi?” Băng Cơ tròn mắt, nhìn thì có vẻ khá là ngạc nhiên. Nhưng ngạc nhiên này không giống ngạc nhiên Truy Mệnh nghĩ. Truy Mệnh nghĩ cô ấy không biết gì nên ngạc nhiên. Còn nàng nghĩ, sao hắn lần được ra mình nên ngạc nhiên.
“Ta thấy hoa văn trên ám khí này khá giống hoa văn trên đoản đao của cô” Truy Mệnh kiên nhẫn giải thích, hắn không mong nàng có chút liên hệ gì, nhưng biết đâu nàng hoặc phụ mẫu nàng biết chuyện gì đó.
“Hoa văn?” nàng nhắc lại. Trên đó có gì giống nhau à? Truy Mệnh duỗi tay, cho nàng xem 1 chữ Rose nhỏ xíu. Hay lắm, bây giờ chính tên mình phản mình a. Mắt đảo tròn 1 vòng. Nàng nói
“Khi xưa, thân thể ta yếu ớt, lại hay năm mơ thấy ác mộng, 1 người đạo sĩ đi qua thấy vậy mới đưa cho phụ thân đoản đao này, nói rằng mang nó theo người có thể bảo hộ ta. Bởi vậy, ta luôn mang nó theo không rời. Còn về hoa văn này, từ đâu mà có. Ta không biết” Nói dối trắng trợn. Rõ ràng là không có gì là sự thật, nhưng nàng nói mà mặt không đỏ, tim không run, tự tin, sảng khoái khiến người khác muốn không tin cũng không được.
“Thôi được, có lẽ là ta quá hy vọng, cô nghỉ ngơi sớm đi” Truy Mệnh có chút bối rối. Không biết tâm trạng của mình lúc này là thất vọng hay cao hứng nữa. Hắn không hy vọng nàng là người thâm trầm khó đoán. Nhưng hắn lại hy vọng có thể từ họa tiết này tìm ra manh mối gì đó. Hắn thật sự muốn nhìn thấy cô gái chạy nhanh trong đêm mà không dùng khinh công, không có nội lực kia. Muốn hỏi xem rốt cuộc nàng ta làm sao có thể đạt được trình độ như thế, muốn biết nàng ta là ai.
“Truy Mệnh, huynh cũng đừng nghĩ quá nhiều, cái gì đến sẽ đến, đừng cố gắng phá vỡ quy luật tự nhiên, càng cố thì huynh sẽ càng chịu nhiều đau khổ. Rồi có 1 ngày huynh sẽ nhận ra, huynh mệt mỏi và muốn buông tay. Như vậy, chẳng phải bao cố gắng của huynh từ trước đến giờ sẽ thành công cốc hay sao? Giống như khi chạy bền. Nếu huynh dồn hết tất cả sức lực lúc đầu để bứt lên dẫn đầu, thì đến khi huynh kiệt sức sẽ có người vượt huynh nhờ sự kiên trì của họ. Chạy bền và chạy nước rút khác nhau ở chỗ. Chạy nước rút cần bứt phá từ đầu để không ai đuổi kịp. còn chạy bền chúng ta phải trải đều sức cho mỗi chặng đường cần đi qua. Đời người chính là 1 cuộc thi, thi chạy bền. Đừng cố gắng quá cho 1 thứ gì đó, hãy trải đều công sức và tâm huyết của mình ra” Băng Cơ biết trong lòng Truy Mệnh nghĩ gì, chắc chắn hắn đang rất tò mò xem kẻ giúp bọn họ tối hôm đó là ai. Chính hắn là người phát hiện ra dáng người đó rất quen thuộc, chính hắn cũng phát hiện ra cái chữ Rose chết tiệt kia. Nhưng cho đến bây giờ chưa thấy ai trong tứ đại danh bổ trừ hắn đến chất vấn, nàng liền tin hắn chưa nói cho ai. Điều nàng cần làm bây giờ, chính là khuyên hắn từ bỏ.
Truy Mệnh ngẩn người nhìn theo bóng Băng Cơ xa dần, khi nàng quay lưng đi luôn để lại cho hắn 1 cỗ nhàn nhạt ưu thương. Bóng lưng ấy, quá cô độc. Cho dù nàng luôn cười nói, luôn điềm đạm, hữu lễ. Luôn tựa tiếu phi tiếu. trên môi luôn có 1 đường cong nhàn nhạt như cười như không cười. Nhưng khi nàng xoay lưng đi, mọi thứ đều biến mất, chỉ còn lại cô đơn và ưu thương. Những lời nàng vừa nói, là khuyên hắn đừng cố tìm chân tướng nữa sao?
Khi Băng Cơ về đến phòng thì “Diệp Nhi” đã đi ngủ. Bên hông nàng ta còn đeo 1 chiếc lọ hình giọt lệ, có màu vàng, nhìn rất là tinh sảo, khi nãy Băng Cơ đã thấy rất rõ khi gặp Truy Mệnh nàng ta nhìn chiếc lọ này. Rốt cuộc, chiếc lọ này có gì đặc biệt?
Băng Cơ hất tay, 1 sợi dây chỉ mảnh như tơ nhiện cuốn chặt lấy chiếc lọ. Nàng hất tay lần nữa, chiếc lọ rơi vào tay nàng. “vèo” đèn trong phòng tắt. 1 bóng đen từ Thần Hầu phủ lao thẳng ra ngoài, hòa vào đêm đen.
Lần nữa trở về, cũng đã qua canh 5. Băng Cơ lập tức đến bên giường, thấy người nọ còn ngủ thì âm thầm thở phào 1 cái sau đó nhẹ nhàng cài chiếc lọ kia vào hông “Diệp Nhi”. Cuối cùng mới cởi y phục, lên giường đắp chăn giả vờ ngủ.
Chưa đầy 1 khắc sau, tất cả nha hoàn trong phủ rục rịch dậy, để chuẩn bị mọi thứ. Nào là đồ ăn sáng, nào là dọn dẹp phòng, nào là giặt quần áo, nào là quét dọn sân trước, cửa sau. Còn nhổ cỏ, chăm sóc cây hoa trong bồn…bla…bla…Và Băng Cơ chắc chắn không ngoại lệ. Chính là khi vừa bước xuống giường nàng ầm thầm nuốt 1 viên thuốc. Thức cả đêm qua nàng thật sự mệt muốn chết rồi.
Để rút kinh nghiệm lần trước, Băng Cơ đã ngã vào lòng Vô Tình. Xuân Bình tuyệt nhiên để nàng dọn dẹp khu vực sân sau khu vực luyện tập, cạnh hồ sen. Cách Phong Lâm Các của Tứ đại danh bổ rất xa luôn. Mà nàng không tìm người, nhưng người đến chỗ nàng thì nàng làm sao tránh đây?
Băng Cơ đang dọn dẹp, vừa hay lúc thuốc phát huy tác dụng thì Vô Tình xuất hiện. Hắn nhìn thấy Băng Cơ thì thân thiện hướng nàng nở nụ cười
“Băng Cơ, không ngờ cô dọn ở đây”
“Vô Tình công tử, công tử xem Xuân Bình đối với tôi rất tốt, chỗ này sạch như vậy, tỷ ấy liền cho tôi dọn ở đây” Vô Tình nghe Băng Cơ nói như vậy liền nhìn quanh, công nhận hình như thật sự rất sạch. Nhưng mà, trong lúc Vô Tình còn mải quan sát thì Băng Cơ đã nhịn không được nữa. Trước mắt nàng bỗng chốc tối om, nàng ngã xuống bất tỉnh nhân sự. May mắn là Vô Tình thấy được vội dang tay đỡ nàng. Chỉ là vừa chạm vào, hắn lập tức hoảng sợ. Cả người nàng nóng như lửa vậy. Thế là không dám nghĩ nhiều hắn ôm nàng 1 mạch trở về phòng sau đó gọi đại phu.
Đại phu không tra ra bệnh của nàng. Mạch tượng của nàng vô cùng bình thường, thế nhưng không hiểu tại sao thân nhiệt lớn như vậy. Hắn hành y cả đời cũng chưa từng gặp qua căn bệnh lạ như thế này. Vừa hay lúc đó Băng Cơ mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Đại phu, không trách ngài. Bệnh này ta mắc đã nhiều năm nay. Chưa ai có thể chữa khỏi. Không sao, chỉ cần ngủ 1 giấc đến chiều là có thể Long sinh hoạt hổ” nàng yếu ớt nói. Vị đại phu kia cũng vô cùng áy náy, không biết làm gì hơn đành lui ra. Mà Vô Tình vẫn ngồi bên giường, sắc mặt lo lắng. Hắn luôn là tốt như vậy, đối với bất cứ ai cũng đều dịu dàng, quan tâm như vậy.
“Vô Tình công tử, làm phiền công tử rồi, ta bệnh này đã sớm sống chung. Vô cùng hòa thuận, chỉ khi nào mệt nhọc 1 chút mới phát bệnh. Bệnh phát ngủ 1 ngày sẽ khỏe. Công tử không cần lo lắng. Bây giờ ta lập tức trở về phòng” Băng Cơ liếc nhìn Vô Tình. Thật ra là nàng cố tình uống thuốc tự chế để có thể được ngủ 1 ngày. Không ngờ còn có người lo cho nàng. Cảm động a. Thuốc này cũng không có nhiều tác dụng chỉ là nó khiến nàng cực kì buồn ngủ và thân nhiệt tăng cao mà thôi. Mà nàng cũng không muốn tiếp tục nhọc Vô Tình lo lắng, lại ngủ trên giường hắn. Xuân Bình nhất định sẽ sốt sình sịch lên cho coi. Nghĩ đến đó nàng gần như lập tức bò dậy. Vô Tình cùng không ngăn nàng. Im lặng nhìn nàng rời giường. Mà nàng vừa đi được 3 bước mắt đã có xu hướng dính lại chuẩn bị ngủ tiếp. Thuốc này tác dụng thật kinh khủng.
Nàng buồn ngủ, tất nhiên bước đi không vững, thế là Vô Tình vội vàng đến đỡ nàng. Băng Cơ xụi lơ, thều thào nói
“Vô Tình công tử, nếu công tử muốn Băng Cơ được sống an yên trong phủ Thần hầu, thì công tử có thể để Băng Cơ tự về được không?” Nàng còn chưa muốn Xuân Bình nghĩ mọi cách dày xéo nàng đâu. Mặc dù nàng không sợ nàng ta, nhưng Truy Mệnh đã nghi ngờ nàng rồi. Nàng không thể làm gì đó quá đáng, khiến người khác nghi ngờ. Vô Tình nghe thế nghi hoặc 1 chút mới buông tay. Băng Cơ chập choạng ra đến cửa. Vừa đi vừa thấy Chu công vẫy gọi. Hẳn là hắn rất cô đơn, muốn mời nàng làm bạn. Nhưng nàng còn tỉnh, nàng nhất định lết về đến phòng mới đến làm bạn với hắn. Mà số nàng hôm nay hình như mang tên là nhẫm phải phân chó.
Vừa ra đến cửa, nàng đụng 3 vị thần bổ. Đã chập choạng, nàng lập tức ngã lăn. Lưng vừa chạm đất đã lập tức bị Chu công lôi tuột đi đánh cờ. Cả 3 vị thần bổ vô cùng bất ngờ.
“Cô vờ vịt cái gì vậy? Vừa đụng liền ngất sao?” Lãnh Huyết tức giận muốn kéo Băng Cơ lên. Chạm tay vào nàng hắn gần như lập tức rụt tay lại
“Làm sao vậy?” Truy Mệnh nghi hoặc tiến lên. Vừa cúi xuống đã chau chặt chân mày. Cả người nàng nóng rực, giống như vừa chui từ lò than ra vậy. Lãnh Huyết thấy vậy cũng trầm mặc. Chẳng phải hôm trước còn rất khỏe mạnh hay sao? Sao lại thành cái dạng này rồi? Lại nhìn về phía Vô Tình, hắn cũng đang chau mày nhìn phía Băng Cơ ngã.
“Cô ấy làm sao vậy?” Lãnh Huyết. Vô Tình chầm chậm bước tới
“Đại phu nói, chẩn không ra bệnh. Cô ấy nói mắc bệnh từ khi còn nhỏ, chỉ cần ngủ đến chiều sẽ khỏi. Cô ấy muốn về phòng, lại không cho ta đỡ về, nói là nếu ta muốn cô ấy sống bình yên trong phủ Thần Hầu thì tốt nhất nên để cô ấy tự về” Mọi người nghe xong câu cuối nháy mắt bừng tỉnh. Truy Mệnh đưa mắt nhìn quanh thấy nha hoàn không ngừng chỉ chỏ bàn tán. Lãnh Huyết lại nhớ đến câu nói hôm trước “Lãnh Huyết, huynh có ngửi thấy mùi hồ ly hay không?” Thiết Thủ khoanh tay bộ dáng nghiêm trọng. Mà cũng không đợi mọi người nghĩ xong. Lãnh Huyết đã dứt khoát bế Băng Cơ lên ôm về phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của biết bao nhiêu người. Tất cả những ai nội công thâm hậu đều có thể nghe được. Từ trong kẽ răng Lãnh Huyết phun ra 2 từ “ngu ngốc”
/45
|