Khi tất cả mọi người hồi hồn thì Băng Cơ đã sớm bước xuống dưới đài, Gia Cát đại nhân nhìn theo nàng gật đầu, giống như 1 lời khen chân thành. Băng Cơ nhìn ông cười toe như 1 đứa trẻ nhận được kẹo (hình như diễn hơi sâu rồi ^^). Vô Tình nhìn theo nàng bằng 1 ánh mắt mơ hồ, trong đó có cô đơn, bi thương, có đau đớn, có buồn khổ. Giống như bài hát, âm nhạc của nàng đã chạm vào nỗi đau thật sâu bên trong hắn, không thể kìm chế. Lãnh Huyết nhìn nàng rồi nhíu mày nhưng không có biểu cảm gì nhiều hơn. Chẳng ai có thể hiểu hắn đang nghĩ gì, hoặc có thể là trừ Băng Cơ nhưng mà nàng cũng không rảnh đến nỗi giờ nào phút nào cũng đi đọc suy nghĩ của hắn. Không phải sao?
Ngay sau tiết mục của Băng Cơ chính là tiết mục của Cơ Dao Hoa. Thay vì vẻ đẹp đậm chất bí ẩn, nhưng quyến rũ với bộ y phục màu trắng tinh khôi nhuốm màu đỏ như máu vừa trong sáng vừa nguy hiểm của Băng Cơ thì Cơ Dao Hoa khoác lên mình 1 bộ y phục màu xanh thiên thanh, nhẹ nhàng tạo cho người nhìn cảm giác thư thái, dễ chịu. Tà áo tung bay linh hoạt, duyên dáng trong gió làm nổi bật lên bóng hình mảnh mai, mong manh của nàng. Khiến cho các đấng nam nhi đại trượng phu rất có cảm giác muốn dang rộng tay ra che chở.
Đứng sau nàng còn có Hải Đường, Hồ Điệp giống như làm một tấm phông nền làm nổi bật lên vẻ đẹp của Cơ Dao Hoa. 3 người cùng lên sân khấu, Hải Đường và Hồ Điệp một đàn một sáo, hòa tấu ăn ý vô cùng. Cơ Dao Hoa cùng bước chân linh hoạt, lại là người học võ từ nhỏ, nàng múa kiếm theo tiếng nhạc, kiếm dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh giống như không còn là 1 thứ vũ khí sắc bén, nguy hiểm mà trở thành một món trang sức làm cho vẻ đẹp của người con gái trên đài càng lung linh. Những bước chân nàng linh hoạt, kiếm vẽ lên không trung những nét vẽ uyển chuyển, mềm mại, tà áo thiên thanh phấp phới bay trong gió. Cơ Dao Hoa lúc này, giống như 1 vị tinh linh đang đùa giỡn với gió và trăng. (Tinh linh: Cô tiên nhỏ bé, chỉ nhỏ bằng 1 bông hoa, có đôi cánh mỏng như cánh chuồn chuồn, rất tinh nghịch và đáng yêu nhưng cũng không kém phần bé nhỏ và mong manh. Mọi người có thể lấy hình tượng của tinker bell làm hình mẫu nha)
Dẫu đẹp như vậy, lung linh như vậy, mong manh và đáng yêu như vậy. Nhưng dù sao khuôn mặt của Cơ Dao Hoa cũng đã không còn quá đặc biệt, vì nàng cũng đã là quán quân suốt 5 năm rồi. Cho nên Cơ Dao Hoa lần này không gây được ấn tượng thật sự đặc biệt như Băng Cơ. Thay vào đó, vẻ đẹp bí ẩn, quyến rũ vừa trong sáng lại vừa nguy hiểm, vừa yếu đuối lại vừa quật cường kết hợp với giọng hát cũng như bài hát thê lương và mới mẻ của Băng Cơ có phần thu hút hơn so với phần múa kiếm tuy đẹp và linh động nhưng có phần đơn điệu của Cơ Dao Hoa. Vậy nên, khi tất cả các tiết mục kết thúc thì số phiếu của Băng Cơ so với Cơ Dao Hoa vẫn nhỉnh hơn chút đỉnh.
Sauk hi tuyên bố người thắng, Gia Cát đại nhân gọi Băng Cơ lên và dõng dạc tuyên bố:
“Như các bạn đã biết. Năm nay, nữ nhân may mắn chiến thắng cuộc thi tài sắc vẹn toàn sẽ có cơ hội chọn 1 người trong tứ đại danh bổ để có thể cùng sánh đôi dạo hội hoa đăng vào đêm nay.”
“Thế thúc???” cả tứ đại danh bổ dường như đều không biết gì cả. Bọn họ đều để lộ trên khuôn mặt sự ngạc nhiên không hề dấu giếm. Nhưng Gia Cát đại nhân cũng chỉ ho nhẹ hai tiếng thay cho lời giải thích rồi quay qua nhìn Băng Cơ cười dịu dàng.
“Băng Cơ, con muốn đi cùng ai?” Tuy nói là nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng mang ý tứ uy hiếp không cho phép chối từ, dù người ấy có là Băng Cơ hay là 1 trong tứ đại danh bổ đi chăng nữa. Biết là không thể thay đổi ý định của người cầm đầu phủ Thần Hầu cho nên cả tứ đại danh bổ đều yên lặng ngồi. Nhưng có lẽ chính họ cũng không nhận ra, cả 4 đều đồng loạt thở phào, vì người chiến thắng không phải ai khác mà là Băng Cơ.
Băng Cơ nhìn 1 loạt cả 4 người. Nàng hiểu rõ, đêm nay Truy Mệnh sẽ tiến cung để đón thất tịch cùng với ai đó, vì chính hắn hôm trước có rủ nàng đi chọn đồ để tặng người ấy. Hắn nói vì cùng là con gái nên có lẽ sẽ hiểu ý thích của nhau nhiều hơn. Thiết Thủ thì sao? Nàng không thân với người này, tuy có chạm mặt 1 số lần nhưng phát hiện hắn là 1 người rất thật thà tuy đọc sách và biết rất nhiều kiến thức hay ho nhưng lại vô cùng ngây thơ trong chuyện tình cảm. Hắn còn chưa xác định rõ mối quan hệ của bản thân với người con gái tên là Lăng YY đang bám đuôi mình thì sao nàng có thể chen vào 1 chân phá hoại họ chứ? Lãnh Huyết thì sao? Nàng có điên mới đi cùng hắn, ngày ngày chạm mặt đã muốn nhồi máu cơ tim rồi, lại còn đi chung hội hoa đăng chắc nàng dồn máu lên não chết luôn quá. Nàng cũng chưa muốn thành tấm bia cho toàn thể nữ nhi Thần Hầu phủ găm tên vào đâu.
“Vô Tình công tử, liệu tối nay huynh có rảnh không?” Băng Cơ cuối cùng vẫn là chọn Vô Tình, bởi vì ánh mắt đau thương của hắn, vì sự cô đơn của hắn, vì sự đồng cảm của nàng và cũng bởi vì hắn là người duy nhất nàng có thể đi cùng và bình yên sống qua đêm nay. (Còn ngày mai thì chưa biết)
“Ta?” Vô Tình mơ hồ hỏi lại. Hắn không ngờ rằng, hắn lại là người được chọn. Ngay từ đầu hắn còn luôn nghĩ rằng Băng Cơ sẽ chọn Lãnh Huyết cơ. Băng Cơ nhìn ánh mắt mơ hồ của hắn rất là muốn cười. Là 1 trong tứ đại danh bổ, là 1 người bình tĩnh và có đầu óc nhất team nhưng lại có thể lộ ra đôi mắt mơ hồ như vậy. Vô Tình chính là kẻ hữu tình nhất. Có lẽ, chỉ tình cảm mới khiến hắn có đôi mắt phủ đầy sương mờ như vậy.
“Vô Tình công tử, nếu huynh bận rồi thì cũng không sao. Băng Cơ chỉ là vô tình được người khác ghi danh hộ. Không có ý định thi, cũng không có ý định ra ngoài đêm nay” nói rồi không khỏi nhìn 2 kẻ đang cúi đầu nắm chặt tay phía sau Cơ Dao Hoa, đôi môi gợn lên 1 đường cong nhàn nhạt như có như không.
“Không sao, nếu Gia Cát đại nhân đã nói, ta cũng nên thay ngài ấy giữ lời. Băng Cơ, cô trở về chuẩn bị 1 chút, ta cũng vậy. Chúng ta hẹn nhau giờ Thân (16h-18h) tại cổng nam phủ Thần Hầu.” Vô Tình lúc này dường như mới thoát khỏi ám ảnh. Hắn lấy lại tư thế của 1 nam thần với nụ cười dịu dàng dưới ánh mặt trời. Khiến toàn thể nữ nhân trong Thần Hầu phủ 1 phen chao đảo không khỏi ghen tị đỏ mắt với Băng Cơ. Băng Cơ cười ngọt ngào đáp lại
“Mong gặp công tử”
“Gặp lại” sau đó Vô Tình xoay người đi. Gia Cát đại nhân gật đầu với Băng Cơ 1 cái rồi cũng đi, 3 vị đại danh bổ lục tục theo sau, tất cả mọi người dần dần li tán. Chỉ còn lại Băng Cơ đứng trên khán đài. Cô đơn mà chơ chọi. Thì ra, đây chính là cảm giác phía sau ánh hào quang mà người ta vẫn nói. Thì ra, cảm giác ấy nó lạnh lẽo đến vậy. Làn gió mơn chớn mái tóc dài óng ả, che đi đôi mắt bình tĩnh, sâu thẳm, không gợn sóng của nàng. Chiếc bóng của nàng phủ xuống tạo thành 1 bức tranh thê lương.
***
Khi Băng Cơ trở về phòng thì không thấy tên mặt lạnh Lãnh Huyết đâu cả, chuyện này cũng bình thường thôi. Có mấy khi hắn ở phòng đâu, nếu không phải đi tra án cũng sẽ là đi luyện công. Thường là đến tối mới trở về đọc sách rồi nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, Băng Cơ liền vào trong phòng thay đồ rồi ngả lưng. Từ sáng đã thức dậy sớm, lại phải đi dọn dẹp đủ kiểu, song lại thi với thố khiến nàng cũng hơi oải. Chỉ muốn chợp mắt 1 xíu lấy lại tinh thần. Nàng biết, con đường phía trước còn nhiều chông gai. Thế lực của An Thế Cảnh sớm đã bám sâu vào gốc rễ của triều đình. Muốn cắt bỏ còn không phải chuyện 1 sớm 1 chiều có thể làm xong.
Trong khi đó, Lãnh Huyết đang trong phòng băng chuyên để luyện công cũng như áp chế độc sói của hắn. Hắn không biết lý do vì sao, nhưng kể từ khi thấy Băng Cơ chọn Vô Tình liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Khó chịu đến nỗi, hắn nghĩ rằng nếu không đi luyện công để tĩnh tâm lại có lẽ hắn sẽ phát điên mất. Hắn không hiểu rốt cuộc cảm giác này là sao. Có lẽ vì cảm thấy Băng Cơ không hề tầm thường, không muốn người huynh đệ thân thiết nhất của mình bị người khác lừa gạt tình cảm chăng? ( Anh cứ ở đó mà lừa mình dối người đi).
Mở mắt ra là ánh chiều đã đỡ chói chang, Băng Cơ đứng dậy tắm rửa thay quần áo, vấn tóc. Đêm nay nàng mặc một bộ tử y cánh mỏng, vừa có thể làm nổi bật lên đường cong duyên dáng của cơ thể, lại vừa cho người ta cảm giác thần bí, quyến rũ có đôi phần phong lưu. Hơn nữa, màu tím còn làm nổi lên làn da trắng nõn không tì vết của nàng, khiến cho Băng Cơ bỗng chốc trở nên mong manh hơn cả. Tuy rằng chất liệu vải không thật sự tốt, nhưng chỉ thêu, cùng đường may vô cùng duyên dáng khiến ai nhìn qua cũng cảm thấy đây là 1 bộ y phục dành cho những tiểu thư nhất nhì kinh thành. Cầm trên tay 1 chiếc quạt giấy màu trắng, mang trên mặt 1 chiếc mạng che mỏng màu tím. Không ai còn nhận ra cô người hầu với vết sẹo đáng sợ trong phủ Thần Hầu nữa rồi.
Vừa bước ra khỏi phòng, Băng Cơ đã thấy Lãnh Huyết đang ngồi đọc sách, thấy nàng bước ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn, đôi mày nhíu lại thật sâu, rõ ràng là không hề cảm thấy dễ chịu. Nhưng Băng Cơ không phải người hay quan tâm người khác. Nhất là đối với người mà nàng không ưa. Vì thế nàng xoay người đi thẳng. Lãnh Huyết chợt cảm thấy không thể đọc được thêm chữ nào trên cuốn sách vào đầu. Vì thế liền vứt sách lại đi luyện kiếm. Đúng lúc này lại thấy Cơ Dao Hoa đang đứng chờ ngoài cửa.
“Lãnh Huyết ca ca. Đêm nay huynh có rảnh không? Có thể đi dạo phố với muội được không?”
***
Cổng nam phủ Thần Hầu, khi Băng Cơ đến nơi đã nhìn thấy Vô Tình đang đợi sẵn. Vẫn như thương lệ, hắn mặc bạch y, trên tay là 1 chiếc bạch phiến (quạt trắng) trên môi là nụ cười dịu dàng. Dưới ánh sáng hiền hòa của chiếc đèn lồng khiến hắn càng trở nên tuấn tú, dịu dàng. Tựa như gió xuân ấm áp chảy trôi, trêu ghẹo lòng người. Nghe thấy tiếng bước chân, Vô Tình xoay người lại, nhìn thấy Băng Cơ hắn liền hơi bất ngờ. Nàng quả thật rất phù hợp với vẻ đẹp bí ẩn này. Kiểu nửa che nửa hở khiến nàng trở nên vô cùng quyến rũ, hấp dẫn. Giống như một lối mòn sâu thẳm, tối hun hút nhưng khiêu khích trí tò mò của nam nhân, dẫn dụ người khác đi sâu vào đến mức không có lối ra. Nếu như không phải tử y mà là hắc y thì chắc chắn nàng sẽ rất giống với một nữ hoàng bóng đêm đấy.
“Vô Tình công tử, đã để huynh đợi lâu” Băng Cơ mỉm cười, nàng mang mạng che không phải vì cái gì đó gây cảm giác thần bí, cuốn hút gì đó. Chỉ đơn giản là không muốn quá lộ liễu trước đám đông, không muốn để người khác nhớ mặt. Nàng sống trong bóng tối đã nhiều năm như vậy, việc ra ngoài và tạo sự chú ý đối với nàng quả không dễ dàng. Thế nhưng, nàng đâu ngờ rằng, việc này sẽ càng khiến nàng được người khác chú ý nhiều hơn nữa.
“Không lâu, là do ta đến sớm” Vô Tình vẫn dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy. Trong đôi mắt trong suốt kia, sớm đã giấu đi những mất mát, đau thương ban sáng. Đôi khi, Băng Cơ cảm thấy như vậy cũng tốt. Đối diện với 1 Vô Tình đau khổ, nàng không biết làm thế nào để an ủi trái tim tổn thương của hắn.
“Vậy chúng ta có thể đi chưa?” Băng Cơ cười, ít nhất trong ngày hôm nay nàng sẽ cố gắng cười thật nhiều, dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của nàng. Mảnh khăn lụa khẽ bay áp sát khuôn mặt nàng, làm lộ lên đường cong khuôn mặt cùng đôi môi căng mọng. Vô Tình hơi ngẩn ngườ. Sau đó lập tức xoay người đi trước dẫn đầu. Không muốn để Băng Cơ nhìn thấy hắn bối rối.
Khi họ đi, trời vẫn còn sáng cho nên đường còn chưa tấp nập. Băng Cơ đề nghị vào 1 tửu lâu ăn cơm trước sau đó đợi lên đèn rồi mới bắt đầu dạo phố. Vô Tình rất vui vẻ đáp ứng. Đó là Thất Tinh lâu, một trong các tửu lâu thuộc Thất sát. Băng Cơ vừa bước vào, lão chủ quán đã lập tức nhận ra chiếc vòng cổ trên người nàng. Nó là đại diện của chủ nhân. Bởi vì nó là thứ tồn tại duy nhất. Đến chủ nhân cũng không thể tháo ra cho nên người khác không thể đánh cắp. Người của Tất Sát không phải tất cả đều đã gặp mặt vị chủ nhân tôn quý này, nhưng dấu hiệu để nhận biết nàng thì ai ai cũng biết.
Chủ quán Phong Nguyên trong Tất Sát mang danh hiệu tứ thập sát. Là người đứng thứ 40. Hắn chạy đến vẻ tiếp đón nồng nhiệt nhưng lại không khiến người khác có chút nào nghi ngờ về thân phận đặc biệt của người trước mặt. Băng Cơ gật đầu, sau đó tiểu nhị liền đưa 2 người đến căn phòng riêng lầu 2 của tửu lâu.
Thật ra là lão chủ quán còn muốn để riêng cho chủ nhân phòng chữ Thiên (theo quan niệm của ngày xưa thì các thứ bậc thường được dùng là Thiên Địa Nhân. Trong đó, Thiên là cao cấp nhất. Phòng chữ Thiên là phòng dành cho khách VIP không phải ai muốn có tiền là cũng có thể được vào. Phải tùy theo thân phận, và địa vị của người đó). Tuy nhiên, xét theo thân phận của chủ nhân hiện tại, nếu sắp xếp như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Đặc biệt là vị danh bổ nổi tiếng khắp kinh thành đi phía sau này. Cho nên hắn bèn chọn 1 nhã gian không mấy đặc biệt trên lầu 2. Danh nghĩa thì là ngưỡng mộ Vô Tình công tử đã lâu. Đối với loại sắp xếp này, Băng Cơ phi thường hài lòng.
Món ăn rất nhanh được mang lên, Băng Cơ một lòng ngắm nhìn đường phố kinh thành đang dần tối vì hoàng hôn bắt đầu buông. Sau đó là các ánh đèn lập lòe sáng. Thứ ánh sáng lung linh ấy chiếu sáng cả khu phố. Đó là đèn lồng, là hoa đăng là ánh nến lung linh. Tất cả hình thành 1 màn đêm rực rỡ. Vô Tình theo ánh mắt nàng nhìn ra bên ngoài cũng thấy khung cảnh này. Nhưng hắn không lấy làm lạ lẫm như Băng Cơ. Con đường này vẫn luôn tấp nập như vậy dù hôm nay có phải là Thất Tịch hay không? Chẳng qua là Thất Tịch có lẽ sẽ đông hơn 1 chút. Dù sao thì đây cũng không phải lần 1 lần 2 Vô Tình đi ra đường vào giờ này.
Nhưng Băng Cơ thì ngược lại, nàng từ khi đến đây luôn nhốt mình trong Thần Hầu phủ. Nếu có ra thì cũng là ra khi trời sáng hoặc khi cả kinh thành đã tắt đèn, cảnh tượng nhộn nhịp như vậy cũng khiến trái tim thiếu nữ 16 tuổi của nàng đập rộn ràng. Sông Lương Giang bắc qua kinh đô một màu xanh dịu dàng, nay được thắp sáng bởi muôn ngàn chiếc đèn hoa của các cặp tình nhân cùng ánh sáng của đèn lồng phía trên hắt xuống tạo thành một thảm lụa nhung mềm mại được rắc đầy kim tuyến. Lung linh đến lạ thường. Trên sông, một vài con đò lững lờ trôi, các cặp tình nhân khoác tay nhau trên đò ngắm dòng nước lững lờ trôi. Một vài cô gái hát rong cất cao giọng hát trong veo thấm đượm lòng người.
Không thể chờ đợi hơn được nữa, Băng Cơ ăn lẹ vài món ăn rồi kéo tay Vô Tình đến bên bờ Lương giang, dưới khóm liễu rủ mình xanh ngắt ngắm nhìn dòng nước óng ánh lững lờ trôi đến nỗi quên cả buông tay người bên cạnh. Vô Tình im lặng ngắm nhìn mặt nghiêng của người con gái bên cạnh. Thấy ánh mắt lấp lánh của nàng, thấy niềm vui và hân hoan trong đôi mắt nàng hắn mới nhận ra. À thì ra cô ấy cũng vẫn chỉ là 1 thiếu nữ 16 tuổi mà thôi.
“Băng Cơ” Vô Tình lên tiếng kéo ánh mắt Băng Cơ về phía mình. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bên cạnh mình khẽ đỏ hồng, Băng Cơ mới nhận ra thì ra nàng vẫn luôn kéo tay Vô Tình đi như thế. Quá mất mặt, nếu như để đám Tất Sát nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chắc chắn sẽ cười vào mặt nàng cho coi. Nghĩ thế Băng Cơ không khỏi vội vàng rụt tay lại.
“Vô Tình công tử, thật xin lỗi, là ta lỗ mãng” đôi tay ấm áp bỗng biến mất, để lại những cơn gió lùa qua kẽ ngón tay lạnh lẽo. Trong lòng Vô Tình bỗng dấy lên cảm giác mất mát lạ thường. Chàng kéo khóe môi nói
“cô có muốn dạo thuyền không?” Băng Cơ tất nhiên vô cùng vui mừng. Nàng từ bé đến lớn còn chưa được ngồi thuyền bao giờ đâu. (Tất nhiên không tính loại thuyền máy của hiện đại). nàng cùng Vô Tình thuê một chiếc thuyền nhỏ. Trên thuyền là 1 cô nương tầm 12 tuổi đang khua nhẹ mái chèo. Nàng nói bình thường công việc này vẫn luôn là phụ thân làm. Nhưng mà mấy hôm nay trái gió trở trời, bệnh khớp của người lại tái phát không thể tiếp tục chèo chống thuyền nên nàng đành đi thay. Bình thường vẫn là nàng đi hát rong, còn phụ thân chèo thuyền. Cho nên hôm nay khi phụ thân không còn chèo thuyền thì cũng không ai muốn lên thuyền của nàng ngồi cả. Băng Cơ chỉ cười. Nàng liếc thấy trong góc thuyền 1 chiếc cầm đã cũ còn để ngay ngắn liền liếc cây sáo ngọc luôn gài trong thắt lưng của Vô Tình.
“Vô Tình công tử, huynh có muốn thử hòa tấu với Băng Cơ không?”
“Hòa tấu sao?” Vô Tình giật mình, cây sáo ngọc chàng luôn giữ là kỷ vật của Như Yên, chỉ khi nào thật buồn và cô đơn chàng mới mang ra mà sử dụng. Không ngờ Băng Cơ lại muốn hòa tấu. Nhưng chàng lại chẳng có lý do nào để từ chối. Trong đầu còn nhớ rõ khúc nhạc buồn mà Băng Cơ đã gảy lúc trưa, vậy nên bèn gật đầu đồng ý.
Băng Cơ mỉm cười mượn cây cầm trong góc thuyền rồi bắt đầu ngồi gảy. Cây cầm đã cũ, dây cầm đã sờn, chất lượng âm thanh cũng không tốt nhưng vẫn thuộc dạng dễ nghe. Tiếng đàn réo rắt, du dương. Rất nhanh liền hòa cùng tiếng sáo. Tất cả mọi người trên phố nghe thấy tiếng nhạc đều bất giác xoay đầu nhìn ra. Chỉ thấy trên con thuyền nhỏ giữa dòng sông, xung quanh là hàng ngàn chiếc đèn hoa sen lấp lánh có 1 đôi trai gái đang hòa âm. Người con gái dịu dàng, thùy mị lại quyến rũ, bí ẩn với bộ tử y và chiếc mạng che mặt mỏng, cơn gió phấp phới khiến chiếc mạng tung bay rồi lại về vị trí ban đầu càng khiến nàng thu hút ánh mắt phái nam, nàng đang ngồi, đôi mắt rũ xuống rất chăm chú gảy những nốt nhạc du dương. Người con trai cao lớn, phong nhã, dịu dàng với bạch y phấp phới trong gió, sáo ngọc nắm trong tay phát ra những âm thanh ấm nồng trầm bổng. Hai loại giai điệu tưởng chừng khác nhau nhưng lại hợp thành 1 bản hòa âm tuyệt diệu. Trong nháy mắt, hai người giống như trở thành 2 vị tiên tử giáng trần vì ngày Thất Tịch ngày hôm nay vậy.
Bỗng nhiên có người nhận ra vị nam nhân bạch y trên thuyền đó khẽ kêu nhỏ
“là Vô Tình công tử của phủ Thần Hầu”
“Trời ơi thật sự là Vô Tình công tử, chàng thật sự quá tuấn tú rồi. đến thổi sáo cũng phong lưu, dịu dàng đến thế”
“Vậy người con gái kia là ai? Chẳng lẽ lại là ý trung nhân của chàng?”
“Trời ơi, trái tim tôi hình như vỡ tan mất rồi”
“bla..bla…bla…” một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn. Chẳng mấy chốc mà sự xuất hiện của Vô Tình công tử và cô nương lạ mặt đã khiến ồn ào cả 1 khu phố. Nhận ra những tiếng động khác thường, dường như đồng thời, tiếng sáo và tiếng đàn đều dừng lại. Vô Tình lại dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Băng Cơ. Giống như thời khắc vừa rồi, hắn sống trong thế giới của 2 năm trước, khi mà bên cạnh hắn còn 1 người con gái tên là Như Yên, ngày cùng nàng đọc sách, chơi đùa và hòa âm. Băng Cơ lại nhìn thấy đôi mắt mờ mịt sương mù ấy. Nàng ném lại 1 thỏi bạc nhỏ, sau đó ghé sát vào Vô Tình thì thầm
“Vô Tình công tử, chúng ta rời khỏi đây thôi” Hình ảnh mập mờ ấy, gần như lập tức khiến toàn bộ khu vực bờ sông bùng nổ. Những tiếng la ó hò hét của đám nữ nhân nhất thời khiến Vô Tình tỉnh lại khỏi hồi ức đau thương. Hắn nhìn Băng Cơ 1 chút rồi khẽ nhìn sang bên bờ sông đã chật kín người hơi chau mày. Băng Cơ cười
“Không phải công tử có khinh công hay sao? Tiện thể Băng Cơ cũng muốn tận hưởng cảm giác đạp gió mà đi 1 chút” chỉ thấy Vô Tình quay đầu, khuôn mặt chàng hơi ửng hồng. Sau đó khẽ nói “thất lễ” rồi ôm ngang thắt lưng Băng Cơ vận công bay về phía xa. Một lần nữa, dân chúng kinh thành nổ tung.
Đi thật xa, cả hai dừng lại dừng lại trước 1 cánh đồng mênh mông, gió thổi những lọn cỏ xanh rì rào. Băng Cơ khẽ nhảy khỏi vòng tay của Vô Tình, tháo chiếc mạng che mặt, cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, mùi cỏ xanh, quện mùi sương đêm khiến nàng cảm thấy vô cùng thư thái. Vô Tình nhìn bóng dáng bé nhỏ đứng trước mặt mình mà ngẩn ngơ. Bóng lưng ấy, thật sự quá nhỏ bé và đơn côi. Chính lúc này, giữa khoảng thiên nhiên rộng lớn, hắn nhận ra nàng nhỏ bé và mong manh đến nhường nào. Dường như là…hắn rất có cảm giác muốn dang tay che chở nàng dưới cánh chim của hắn.
“Vô Tình công tử” Băng Cơ khẽ gọi, tiếng của nàng theo gió phiêu du như vọng lại từ một nơi xa lắm, nhưng cũng thành công đưa Vô Tình về lại với hiện thực.
“Sao vậy?”
“Huynh chưa bao giờ nghĩ sẽ quên đi quá khứ và sống 1 cuộc đời khác hay sao?”
“Cô…”
“Vô Tình công tử, tôi trước đây chỉ là 1 đứa trẻ mồ côi mẹ, cha tôi lấy vợ thứ, ông chỉ coi tôi như một món đồ bán đi để dành được vinh hoa phú quý. Cuộc sống của tôi khi đó chỉ toàn là bóng tối, là cô độc. Nhưng bây giờ, tôi đã có thể vứt bỏ cuộc sống cũ của mình, tôi có một người bạn thân tên là Diệp Nhi, tôi có thể giao hảo với công tử, tuy Lãnh Huyết hơi lạnh lùng nhưng hắn cũng không thật sự vô tâm. Tôi còn được Gia Cát đại nhân yêu quý. Cuộc sống hiện tại của tôi rất hạnh phúc. Vậy tại sao công tử không thử một lần vứt bỏ quá khứ để đón nhận cái mới? Ông trời luôn công bằng, ông tước đi 1 thứ của công tử chắc chắn sẽ khiến công tử tìm ra 1 thứ với công tử có lẽ còn quan trọng hơn. Chỉ hy vọng công tử sẽ nghe thấu những lời hôm nay Băng Cơ nói” Vô Tình trầm ngâm, trong đôi mắt chàng là mê mang, là đau đớn cũng là mệt mỏi. Băng Cơ thở dài
“Cũng đã khuya rồi, chúng ta nên trở về Thần Hầu phủ thôi” nói rồi xoay người đi để lại một mình Vô Tình còn đang thẫn thờ trong những suy tư và ký ức…
Ngay sau tiết mục của Băng Cơ chính là tiết mục của Cơ Dao Hoa. Thay vì vẻ đẹp đậm chất bí ẩn, nhưng quyến rũ với bộ y phục màu trắng tinh khôi nhuốm màu đỏ như máu vừa trong sáng vừa nguy hiểm của Băng Cơ thì Cơ Dao Hoa khoác lên mình 1 bộ y phục màu xanh thiên thanh, nhẹ nhàng tạo cho người nhìn cảm giác thư thái, dễ chịu. Tà áo tung bay linh hoạt, duyên dáng trong gió làm nổi bật lên bóng hình mảnh mai, mong manh của nàng. Khiến cho các đấng nam nhi đại trượng phu rất có cảm giác muốn dang rộng tay ra che chở.
Đứng sau nàng còn có Hải Đường, Hồ Điệp giống như làm một tấm phông nền làm nổi bật lên vẻ đẹp của Cơ Dao Hoa. 3 người cùng lên sân khấu, Hải Đường và Hồ Điệp một đàn một sáo, hòa tấu ăn ý vô cùng. Cơ Dao Hoa cùng bước chân linh hoạt, lại là người học võ từ nhỏ, nàng múa kiếm theo tiếng nhạc, kiếm dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh giống như không còn là 1 thứ vũ khí sắc bén, nguy hiểm mà trở thành một món trang sức làm cho vẻ đẹp của người con gái trên đài càng lung linh. Những bước chân nàng linh hoạt, kiếm vẽ lên không trung những nét vẽ uyển chuyển, mềm mại, tà áo thiên thanh phấp phới bay trong gió. Cơ Dao Hoa lúc này, giống như 1 vị tinh linh đang đùa giỡn với gió và trăng. (Tinh linh: Cô tiên nhỏ bé, chỉ nhỏ bằng 1 bông hoa, có đôi cánh mỏng như cánh chuồn chuồn, rất tinh nghịch và đáng yêu nhưng cũng không kém phần bé nhỏ và mong manh. Mọi người có thể lấy hình tượng của tinker bell làm hình mẫu nha)
Dẫu đẹp như vậy, lung linh như vậy, mong manh và đáng yêu như vậy. Nhưng dù sao khuôn mặt của Cơ Dao Hoa cũng đã không còn quá đặc biệt, vì nàng cũng đã là quán quân suốt 5 năm rồi. Cho nên Cơ Dao Hoa lần này không gây được ấn tượng thật sự đặc biệt như Băng Cơ. Thay vào đó, vẻ đẹp bí ẩn, quyến rũ vừa trong sáng lại vừa nguy hiểm, vừa yếu đuối lại vừa quật cường kết hợp với giọng hát cũng như bài hát thê lương và mới mẻ của Băng Cơ có phần thu hút hơn so với phần múa kiếm tuy đẹp và linh động nhưng có phần đơn điệu của Cơ Dao Hoa. Vậy nên, khi tất cả các tiết mục kết thúc thì số phiếu của Băng Cơ so với Cơ Dao Hoa vẫn nhỉnh hơn chút đỉnh.
Sauk hi tuyên bố người thắng, Gia Cát đại nhân gọi Băng Cơ lên và dõng dạc tuyên bố:
“Như các bạn đã biết. Năm nay, nữ nhân may mắn chiến thắng cuộc thi tài sắc vẹn toàn sẽ có cơ hội chọn 1 người trong tứ đại danh bổ để có thể cùng sánh đôi dạo hội hoa đăng vào đêm nay.”
“Thế thúc???” cả tứ đại danh bổ dường như đều không biết gì cả. Bọn họ đều để lộ trên khuôn mặt sự ngạc nhiên không hề dấu giếm. Nhưng Gia Cát đại nhân cũng chỉ ho nhẹ hai tiếng thay cho lời giải thích rồi quay qua nhìn Băng Cơ cười dịu dàng.
“Băng Cơ, con muốn đi cùng ai?” Tuy nói là nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng mang ý tứ uy hiếp không cho phép chối từ, dù người ấy có là Băng Cơ hay là 1 trong tứ đại danh bổ đi chăng nữa. Biết là không thể thay đổi ý định của người cầm đầu phủ Thần Hầu cho nên cả tứ đại danh bổ đều yên lặng ngồi. Nhưng có lẽ chính họ cũng không nhận ra, cả 4 đều đồng loạt thở phào, vì người chiến thắng không phải ai khác mà là Băng Cơ.
Băng Cơ nhìn 1 loạt cả 4 người. Nàng hiểu rõ, đêm nay Truy Mệnh sẽ tiến cung để đón thất tịch cùng với ai đó, vì chính hắn hôm trước có rủ nàng đi chọn đồ để tặng người ấy. Hắn nói vì cùng là con gái nên có lẽ sẽ hiểu ý thích của nhau nhiều hơn. Thiết Thủ thì sao? Nàng không thân với người này, tuy có chạm mặt 1 số lần nhưng phát hiện hắn là 1 người rất thật thà tuy đọc sách và biết rất nhiều kiến thức hay ho nhưng lại vô cùng ngây thơ trong chuyện tình cảm. Hắn còn chưa xác định rõ mối quan hệ của bản thân với người con gái tên là Lăng YY đang bám đuôi mình thì sao nàng có thể chen vào 1 chân phá hoại họ chứ? Lãnh Huyết thì sao? Nàng có điên mới đi cùng hắn, ngày ngày chạm mặt đã muốn nhồi máu cơ tim rồi, lại còn đi chung hội hoa đăng chắc nàng dồn máu lên não chết luôn quá. Nàng cũng chưa muốn thành tấm bia cho toàn thể nữ nhi Thần Hầu phủ găm tên vào đâu.
“Vô Tình công tử, liệu tối nay huynh có rảnh không?” Băng Cơ cuối cùng vẫn là chọn Vô Tình, bởi vì ánh mắt đau thương của hắn, vì sự cô đơn của hắn, vì sự đồng cảm của nàng và cũng bởi vì hắn là người duy nhất nàng có thể đi cùng và bình yên sống qua đêm nay. (Còn ngày mai thì chưa biết)
“Ta?” Vô Tình mơ hồ hỏi lại. Hắn không ngờ rằng, hắn lại là người được chọn. Ngay từ đầu hắn còn luôn nghĩ rằng Băng Cơ sẽ chọn Lãnh Huyết cơ. Băng Cơ nhìn ánh mắt mơ hồ của hắn rất là muốn cười. Là 1 trong tứ đại danh bổ, là 1 người bình tĩnh và có đầu óc nhất team nhưng lại có thể lộ ra đôi mắt mơ hồ như vậy. Vô Tình chính là kẻ hữu tình nhất. Có lẽ, chỉ tình cảm mới khiến hắn có đôi mắt phủ đầy sương mờ như vậy.
“Vô Tình công tử, nếu huynh bận rồi thì cũng không sao. Băng Cơ chỉ là vô tình được người khác ghi danh hộ. Không có ý định thi, cũng không có ý định ra ngoài đêm nay” nói rồi không khỏi nhìn 2 kẻ đang cúi đầu nắm chặt tay phía sau Cơ Dao Hoa, đôi môi gợn lên 1 đường cong nhàn nhạt như có như không.
“Không sao, nếu Gia Cát đại nhân đã nói, ta cũng nên thay ngài ấy giữ lời. Băng Cơ, cô trở về chuẩn bị 1 chút, ta cũng vậy. Chúng ta hẹn nhau giờ Thân (16h-18h) tại cổng nam phủ Thần Hầu.” Vô Tình lúc này dường như mới thoát khỏi ám ảnh. Hắn lấy lại tư thế của 1 nam thần với nụ cười dịu dàng dưới ánh mặt trời. Khiến toàn thể nữ nhân trong Thần Hầu phủ 1 phen chao đảo không khỏi ghen tị đỏ mắt với Băng Cơ. Băng Cơ cười ngọt ngào đáp lại
“Mong gặp công tử”
“Gặp lại” sau đó Vô Tình xoay người đi. Gia Cát đại nhân gật đầu với Băng Cơ 1 cái rồi cũng đi, 3 vị đại danh bổ lục tục theo sau, tất cả mọi người dần dần li tán. Chỉ còn lại Băng Cơ đứng trên khán đài. Cô đơn mà chơ chọi. Thì ra, đây chính là cảm giác phía sau ánh hào quang mà người ta vẫn nói. Thì ra, cảm giác ấy nó lạnh lẽo đến vậy. Làn gió mơn chớn mái tóc dài óng ả, che đi đôi mắt bình tĩnh, sâu thẳm, không gợn sóng của nàng. Chiếc bóng của nàng phủ xuống tạo thành 1 bức tranh thê lương.
***
Khi Băng Cơ trở về phòng thì không thấy tên mặt lạnh Lãnh Huyết đâu cả, chuyện này cũng bình thường thôi. Có mấy khi hắn ở phòng đâu, nếu không phải đi tra án cũng sẽ là đi luyện công. Thường là đến tối mới trở về đọc sách rồi nghỉ ngơi. Nghĩ vậy, Băng Cơ liền vào trong phòng thay đồ rồi ngả lưng. Từ sáng đã thức dậy sớm, lại phải đi dọn dẹp đủ kiểu, song lại thi với thố khiến nàng cũng hơi oải. Chỉ muốn chợp mắt 1 xíu lấy lại tinh thần. Nàng biết, con đường phía trước còn nhiều chông gai. Thế lực của An Thế Cảnh sớm đã bám sâu vào gốc rễ của triều đình. Muốn cắt bỏ còn không phải chuyện 1 sớm 1 chiều có thể làm xong.
Trong khi đó, Lãnh Huyết đang trong phòng băng chuyên để luyện công cũng như áp chế độc sói của hắn. Hắn không biết lý do vì sao, nhưng kể từ khi thấy Băng Cơ chọn Vô Tình liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Khó chịu đến nỗi, hắn nghĩ rằng nếu không đi luyện công để tĩnh tâm lại có lẽ hắn sẽ phát điên mất. Hắn không hiểu rốt cuộc cảm giác này là sao. Có lẽ vì cảm thấy Băng Cơ không hề tầm thường, không muốn người huynh đệ thân thiết nhất của mình bị người khác lừa gạt tình cảm chăng? ( Anh cứ ở đó mà lừa mình dối người đi).
Mở mắt ra là ánh chiều đã đỡ chói chang, Băng Cơ đứng dậy tắm rửa thay quần áo, vấn tóc. Đêm nay nàng mặc một bộ tử y cánh mỏng, vừa có thể làm nổi bật lên đường cong duyên dáng của cơ thể, lại vừa cho người ta cảm giác thần bí, quyến rũ có đôi phần phong lưu. Hơn nữa, màu tím còn làm nổi lên làn da trắng nõn không tì vết của nàng, khiến cho Băng Cơ bỗng chốc trở nên mong manh hơn cả. Tuy rằng chất liệu vải không thật sự tốt, nhưng chỉ thêu, cùng đường may vô cùng duyên dáng khiến ai nhìn qua cũng cảm thấy đây là 1 bộ y phục dành cho những tiểu thư nhất nhì kinh thành. Cầm trên tay 1 chiếc quạt giấy màu trắng, mang trên mặt 1 chiếc mạng che mỏng màu tím. Không ai còn nhận ra cô người hầu với vết sẹo đáng sợ trong phủ Thần Hầu nữa rồi.
Vừa bước ra khỏi phòng, Băng Cơ đã thấy Lãnh Huyết đang ngồi đọc sách, thấy nàng bước ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn, đôi mày nhíu lại thật sâu, rõ ràng là không hề cảm thấy dễ chịu. Nhưng Băng Cơ không phải người hay quan tâm người khác. Nhất là đối với người mà nàng không ưa. Vì thế nàng xoay người đi thẳng. Lãnh Huyết chợt cảm thấy không thể đọc được thêm chữ nào trên cuốn sách vào đầu. Vì thế liền vứt sách lại đi luyện kiếm. Đúng lúc này lại thấy Cơ Dao Hoa đang đứng chờ ngoài cửa.
“Lãnh Huyết ca ca. Đêm nay huynh có rảnh không? Có thể đi dạo phố với muội được không?”
***
Cổng nam phủ Thần Hầu, khi Băng Cơ đến nơi đã nhìn thấy Vô Tình đang đợi sẵn. Vẫn như thương lệ, hắn mặc bạch y, trên tay là 1 chiếc bạch phiến (quạt trắng) trên môi là nụ cười dịu dàng. Dưới ánh sáng hiền hòa của chiếc đèn lồng khiến hắn càng trở nên tuấn tú, dịu dàng. Tựa như gió xuân ấm áp chảy trôi, trêu ghẹo lòng người. Nghe thấy tiếng bước chân, Vô Tình xoay người lại, nhìn thấy Băng Cơ hắn liền hơi bất ngờ. Nàng quả thật rất phù hợp với vẻ đẹp bí ẩn này. Kiểu nửa che nửa hở khiến nàng trở nên vô cùng quyến rũ, hấp dẫn. Giống như một lối mòn sâu thẳm, tối hun hút nhưng khiêu khích trí tò mò của nam nhân, dẫn dụ người khác đi sâu vào đến mức không có lối ra. Nếu như không phải tử y mà là hắc y thì chắc chắn nàng sẽ rất giống với một nữ hoàng bóng đêm đấy.
“Vô Tình công tử, đã để huynh đợi lâu” Băng Cơ mỉm cười, nàng mang mạng che không phải vì cái gì đó gây cảm giác thần bí, cuốn hút gì đó. Chỉ đơn giản là không muốn quá lộ liễu trước đám đông, không muốn để người khác nhớ mặt. Nàng sống trong bóng tối đã nhiều năm như vậy, việc ra ngoài và tạo sự chú ý đối với nàng quả không dễ dàng. Thế nhưng, nàng đâu ngờ rằng, việc này sẽ càng khiến nàng được người khác chú ý nhiều hơn nữa.
“Không lâu, là do ta đến sớm” Vô Tình vẫn dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy. Trong đôi mắt trong suốt kia, sớm đã giấu đi những mất mát, đau thương ban sáng. Đôi khi, Băng Cơ cảm thấy như vậy cũng tốt. Đối diện với 1 Vô Tình đau khổ, nàng không biết làm thế nào để an ủi trái tim tổn thương của hắn.
“Vậy chúng ta có thể đi chưa?” Băng Cơ cười, ít nhất trong ngày hôm nay nàng sẽ cố gắng cười thật nhiều, dù sao hôm nay cũng là ngày sinh nhật của nàng. Mảnh khăn lụa khẽ bay áp sát khuôn mặt nàng, làm lộ lên đường cong khuôn mặt cùng đôi môi căng mọng. Vô Tình hơi ngẩn ngườ. Sau đó lập tức xoay người đi trước dẫn đầu. Không muốn để Băng Cơ nhìn thấy hắn bối rối.
Khi họ đi, trời vẫn còn sáng cho nên đường còn chưa tấp nập. Băng Cơ đề nghị vào 1 tửu lâu ăn cơm trước sau đó đợi lên đèn rồi mới bắt đầu dạo phố. Vô Tình rất vui vẻ đáp ứng. Đó là Thất Tinh lâu, một trong các tửu lâu thuộc Thất sát. Băng Cơ vừa bước vào, lão chủ quán đã lập tức nhận ra chiếc vòng cổ trên người nàng. Nó là đại diện của chủ nhân. Bởi vì nó là thứ tồn tại duy nhất. Đến chủ nhân cũng không thể tháo ra cho nên người khác không thể đánh cắp. Người của Tất Sát không phải tất cả đều đã gặp mặt vị chủ nhân tôn quý này, nhưng dấu hiệu để nhận biết nàng thì ai ai cũng biết.
Chủ quán Phong Nguyên trong Tất Sát mang danh hiệu tứ thập sát. Là người đứng thứ 40. Hắn chạy đến vẻ tiếp đón nồng nhiệt nhưng lại không khiến người khác có chút nào nghi ngờ về thân phận đặc biệt của người trước mặt. Băng Cơ gật đầu, sau đó tiểu nhị liền đưa 2 người đến căn phòng riêng lầu 2 của tửu lâu.
Thật ra là lão chủ quán còn muốn để riêng cho chủ nhân phòng chữ Thiên (theo quan niệm của ngày xưa thì các thứ bậc thường được dùng là Thiên Địa Nhân. Trong đó, Thiên là cao cấp nhất. Phòng chữ Thiên là phòng dành cho khách VIP không phải ai muốn có tiền là cũng có thể được vào. Phải tùy theo thân phận, và địa vị của người đó). Tuy nhiên, xét theo thân phận của chủ nhân hiện tại, nếu sắp xếp như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Đặc biệt là vị danh bổ nổi tiếng khắp kinh thành đi phía sau này. Cho nên hắn bèn chọn 1 nhã gian không mấy đặc biệt trên lầu 2. Danh nghĩa thì là ngưỡng mộ Vô Tình công tử đã lâu. Đối với loại sắp xếp này, Băng Cơ phi thường hài lòng.
Món ăn rất nhanh được mang lên, Băng Cơ một lòng ngắm nhìn đường phố kinh thành đang dần tối vì hoàng hôn bắt đầu buông. Sau đó là các ánh đèn lập lòe sáng. Thứ ánh sáng lung linh ấy chiếu sáng cả khu phố. Đó là đèn lồng, là hoa đăng là ánh nến lung linh. Tất cả hình thành 1 màn đêm rực rỡ. Vô Tình theo ánh mắt nàng nhìn ra bên ngoài cũng thấy khung cảnh này. Nhưng hắn không lấy làm lạ lẫm như Băng Cơ. Con đường này vẫn luôn tấp nập như vậy dù hôm nay có phải là Thất Tịch hay không? Chẳng qua là Thất Tịch có lẽ sẽ đông hơn 1 chút. Dù sao thì đây cũng không phải lần 1 lần 2 Vô Tình đi ra đường vào giờ này.
Nhưng Băng Cơ thì ngược lại, nàng từ khi đến đây luôn nhốt mình trong Thần Hầu phủ. Nếu có ra thì cũng là ra khi trời sáng hoặc khi cả kinh thành đã tắt đèn, cảnh tượng nhộn nhịp như vậy cũng khiến trái tim thiếu nữ 16 tuổi của nàng đập rộn ràng. Sông Lương Giang bắc qua kinh đô một màu xanh dịu dàng, nay được thắp sáng bởi muôn ngàn chiếc đèn hoa của các cặp tình nhân cùng ánh sáng của đèn lồng phía trên hắt xuống tạo thành một thảm lụa nhung mềm mại được rắc đầy kim tuyến. Lung linh đến lạ thường. Trên sông, một vài con đò lững lờ trôi, các cặp tình nhân khoác tay nhau trên đò ngắm dòng nước lững lờ trôi. Một vài cô gái hát rong cất cao giọng hát trong veo thấm đượm lòng người.
Không thể chờ đợi hơn được nữa, Băng Cơ ăn lẹ vài món ăn rồi kéo tay Vô Tình đến bên bờ Lương giang, dưới khóm liễu rủ mình xanh ngắt ngắm nhìn dòng nước óng ánh lững lờ trôi đến nỗi quên cả buông tay người bên cạnh. Vô Tình im lặng ngắm nhìn mặt nghiêng của người con gái bên cạnh. Thấy ánh mắt lấp lánh của nàng, thấy niềm vui và hân hoan trong đôi mắt nàng hắn mới nhận ra. À thì ra cô ấy cũng vẫn chỉ là 1 thiếu nữ 16 tuổi mà thôi.
“Băng Cơ” Vô Tình lên tiếng kéo ánh mắt Băng Cơ về phía mình. Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bên cạnh mình khẽ đỏ hồng, Băng Cơ mới nhận ra thì ra nàng vẫn luôn kéo tay Vô Tình đi như thế. Quá mất mặt, nếu như để đám Tất Sát nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chắc chắn sẽ cười vào mặt nàng cho coi. Nghĩ thế Băng Cơ không khỏi vội vàng rụt tay lại.
“Vô Tình công tử, thật xin lỗi, là ta lỗ mãng” đôi tay ấm áp bỗng biến mất, để lại những cơn gió lùa qua kẽ ngón tay lạnh lẽo. Trong lòng Vô Tình bỗng dấy lên cảm giác mất mát lạ thường. Chàng kéo khóe môi nói
“cô có muốn dạo thuyền không?” Băng Cơ tất nhiên vô cùng vui mừng. Nàng từ bé đến lớn còn chưa được ngồi thuyền bao giờ đâu. (Tất nhiên không tính loại thuyền máy của hiện đại). nàng cùng Vô Tình thuê một chiếc thuyền nhỏ. Trên thuyền là 1 cô nương tầm 12 tuổi đang khua nhẹ mái chèo. Nàng nói bình thường công việc này vẫn luôn là phụ thân làm. Nhưng mà mấy hôm nay trái gió trở trời, bệnh khớp của người lại tái phát không thể tiếp tục chèo chống thuyền nên nàng đành đi thay. Bình thường vẫn là nàng đi hát rong, còn phụ thân chèo thuyền. Cho nên hôm nay khi phụ thân không còn chèo thuyền thì cũng không ai muốn lên thuyền của nàng ngồi cả. Băng Cơ chỉ cười. Nàng liếc thấy trong góc thuyền 1 chiếc cầm đã cũ còn để ngay ngắn liền liếc cây sáo ngọc luôn gài trong thắt lưng của Vô Tình.
“Vô Tình công tử, huynh có muốn thử hòa tấu với Băng Cơ không?”
“Hòa tấu sao?” Vô Tình giật mình, cây sáo ngọc chàng luôn giữ là kỷ vật của Như Yên, chỉ khi nào thật buồn và cô đơn chàng mới mang ra mà sử dụng. Không ngờ Băng Cơ lại muốn hòa tấu. Nhưng chàng lại chẳng có lý do nào để từ chối. Trong đầu còn nhớ rõ khúc nhạc buồn mà Băng Cơ đã gảy lúc trưa, vậy nên bèn gật đầu đồng ý.
Băng Cơ mỉm cười mượn cây cầm trong góc thuyền rồi bắt đầu ngồi gảy. Cây cầm đã cũ, dây cầm đã sờn, chất lượng âm thanh cũng không tốt nhưng vẫn thuộc dạng dễ nghe. Tiếng đàn réo rắt, du dương. Rất nhanh liền hòa cùng tiếng sáo. Tất cả mọi người trên phố nghe thấy tiếng nhạc đều bất giác xoay đầu nhìn ra. Chỉ thấy trên con thuyền nhỏ giữa dòng sông, xung quanh là hàng ngàn chiếc đèn hoa sen lấp lánh có 1 đôi trai gái đang hòa âm. Người con gái dịu dàng, thùy mị lại quyến rũ, bí ẩn với bộ tử y và chiếc mạng che mặt mỏng, cơn gió phấp phới khiến chiếc mạng tung bay rồi lại về vị trí ban đầu càng khiến nàng thu hút ánh mắt phái nam, nàng đang ngồi, đôi mắt rũ xuống rất chăm chú gảy những nốt nhạc du dương. Người con trai cao lớn, phong nhã, dịu dàng với bạch y phấp phới trong gió, sáo ngọc nắm trong tay phát ra những âm thanh ấm nồng trầm bổng. Hai loại giai điệu tưởng chừng khác nhau nhưng lại hợp thành 1 bản hòa âm tuyệt diệu. Trong nháy mắt, hai người giống như trở thành 2 vị tiên tử giáng trần vì ngày Thất Tịch ngày hôm nay vậy.
Bỗng nhiên có người nhận ra vị nam nhân bạch y trên thuyền đó khẽ kêu nhỏ
“là Vô Tình công tử của phủ Thần Hầu”
“Trời ơi thật sự là Vô Tình công tử, chàng thật sự quá tuấn tú rồi. đến thổi sáo cũng phong lưu, dịu dàng đến thế”
“Vậy người con gái kia là ai? Chẳng lẽ lại là ý trung nhân của chàng?”
“Trời ơi, trái tim tôi hình như vỡ tan mất rồi”
“bla..bla…bla…” một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn. Chẳng mấy chốc mà sự xuất hiện của Vô Tình công tử và cô nương lạ mặt đã khiến ồn ào cả 1 khu phố. Nhận ra những tiếng động khác thường, dường như đồng thời, tiếng sáo và tiếng đàn đều dừng lại. Vô Tình lại dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Băng Cơ. Giống như thời khắc vừa rồi, hắn sống trong thế giới của 2 năm trước, khi mà bên cạnh hắn còn 1 người con gái tên là Như Yên, ngày cùng nàng đọc sách, chơi đùa và hòa âm. Băng Cơ lại nhìn thấy đôi mắt mờ mịt sương mù ấy. Nàng ném lại 1 thỏi bạc nhỏ, sau đó ghé sát vào Vô Tình thì thầm
“Vô Tình công tử, chúng ta rời khỏi đây thôi” Hình ảnh mập mờ ấy, gần như lập tức khiến toàn bộ khu vực bờ sông bùng nổ. Những tiếng la ó hò hét của đám nữ nhân nhất thời khiến Vô Tình tỉnh lại khỏi hồi ức đau thương. Hắn nhìn Băng Cơ 1 chút rồi khẽ nhìn sang bên bờ sông đã chật kín người hơi chau mày. Băng Cơ cười
“Không phải công tử có khinh công hay sao? Tiện thể Băng Cơ cũng muốn tận hưởng cảm giác đạp gió mà đi 1 chút” chỉ thấy Vô Tình quay đầu, khuôn mặt chàng hơi ửng hồng. Sau đó khẽ nói “thất lễ” rồi ôm ngang thắt lưng Băng Cơ vận công bay về phía xa. Một lần nữa, dân chúng kinh thành nổ tung.
Đi thật xa, cả hai dừng lại dừng lại trước 1 cánh đồng mênh mông, gió thổi những lọn cỏ xanh rì rào. Băng Cơ khẽ nhảy khỏi vòng tay của Vô Tình, tháo chiếc mạng che mặt, cảm nhận hơi thở của thiên nhiên, mùi cỏ xanh, quện mùi sương đêm khiến nàng cảm thấy vô cùng thư thái. Vô Tình nhìn bóng dáng bé nhỏ đứng trước mặt mình mà ngẩn ngơ. Bóng lưng ấy, thật sự quá nhỏ bé và đơn côi. Chính lúc này, giữa khoảng thiên nhiên rộng lớn, hắn nhận ra nàng nhỏ bé và mong manh đến nhường nào. Dường như là…hắn rất có cảm giác muốn dang tay che chở nàng dưới cánh chim của hắn.
“Vô Tình công tử” Băng Cơ khẽ gọi, tiếng của nàng theo gió phiêu du như vọng lại từ một nơi xa lắm, nhưng cũng thành công đưa Vô Tình về lại với hiện thực.
“Sao vậy?”
“Huynh chưa bao giờ nghĩ sẽ quên đi quá khứ và sống 1 cuộc đời khác hay sao?”
“Cô…”
“Vô Tình công tử, tôi trước đây chỉ là 1 đứa trẻ mồ côi mẹ, cha tôi lấy vợ thứ, ông chỉ coi tôi như một món đồ bán đi để dành được vinh hoa phú quý. Cuộc sống của tôi khi đó chỉ toàn là bóng tối, là cô độc. Nhưng bây giờ, tôi đã có thể vứt bỏ cuộc sống cũ của mình, tôi có một người bạn thân tên là Diệp Nhi, tôi có thể giao hảo với công tử, tuy Lãnh Huyết hơi lạnh lùng nhưng hắn cũng không thật sự vô tâm. Tôi còn được Gia Cát đại nhân yêu quý. Cuộc sống hiện tại của tôi rất hạnh phúc. Vậy tại sao công tử không thử một lần vứt bỏ quá khứ để đón nhận cái mới? Ông trời luôn công bằng, ông tước đi 1 thứ của công tử chắc chắn sẽ khiến công tử tìm ra 1 thứ với công tử có lẽ còn quan trọng hơn. Chỉ hy vọng công tử sẽ nghe thấu những lời hôm nay Băng Cơ nói” Vô Tình trầm ngâm, trong đôi mắt chàng là mê mang, là đau đớn cũng là mệt mỏi. Băng Cơ thở dài
“Cũng đã khuya rồi, chúng ta nên trở về Thần Hầu phủ thôi” nói rồi xoay người đi để lại một mình Vô Tình còn đang thẫn thờ trong những suy tư và ký ức…
/45
|