Linh An nằm thẳng cẳng, hai chân hai tay đều bị trói vào thành giường, tư thế vô cùng giống một con sao biển. Cô lờ mờ nhận ra mình đã bị bắt cóc. Mọi việc xảy ra gần đây thật khiến cho người ta không thể không chửi bậy. Hết xuân dược rồi lại đến thuốc mê, kịch tính như phim xã hội đen Hồng Kông vậy.
Tiếng nước xả trong nhà tắm đã dừng. Linh An bừng tỉnh, ý thức được phải tìm cách thoát thân chứ không phải nằm đây chửi bới.
Cửa phòng tắm bật mở, Hòa Thịnh cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm từ từ bước ra. Theo thói quen, trước khi hành sự hắn đều tắm rửa sạch sẽ. Mặc dù lần trước vừa bước ra khỏi nhà tắm liền bị tên Hoàng Khánh Phong quấy rối. Nhưng thói quen khó bỏ, hắn rất ưa sạch sẽ. Hôm nay hắn đã chu đáo chuẩn bị ba tên vệ sĩ chuyên nghiệp canh gác từ cổng vào, cho dù là mười tên Hoàng Khánh Phong cũng không thể phá đám.
Hòa Thịnh bước tới giường, nhìn xuống . Linh An trong lòng rét run, lắp bắp:
“Anh... anh muốn gì?”
Tay hắn nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Linh An: “Tôi muốn gì ư? Cô không phải biết rất rõ ư?”
Linh An ghét bỏ đôi bàn tay đang chạm vào mặt mình, lại càng ghét bỏ bản thân đã để cho tên khốn nạn này làm nhục, kìm chế không để nước mắt trào ra. Giờ phút này chỉ có thể dựa vào bản thân, không được để lộ sự yếu đuối, sợ hãi. Linh An trấn tĩnh, cố gắng nói giọng mỉa mai nhất có thể: “Không ngờ giám đốc của Thịnh Phát lại là động vật nhai lại.”
Hòa Thịnh bật cười: “Tôi nhai lại hồi nào chứ? Này cô trợ lý bé nhỏ, hình như cô lầm rồi thì phải?”
“Đồ hèn hạ không bằng loại rác rưởi.” Linh An gào vào mặt hắn.
Không biết Hòa Thịnh có phải đã nghe chửi nhiều hay da mặt hắn dày đến mức đao kiếm xuyên không thủng, lời của Linh An dường như không chút xi nhê gì: “
Tôi là loại rác rưởi thì cái tên Hoàng Khánh Phong đó cũng không kém cạnh đâu. Tôi mất bao công sức mới dụ được cô, vậy mà lại bị hắn nẫng mất.”
Linh An nghe câu hiểu câu không, vô cùng mù mờ: “Anh nói cái gì?”
“Sao? Không ngờ tên đó ngoài mặt đạo mạo quân tử lại là loại dám làm không dám nhận, đổ hết mọi cái bỉ ổi vô liêm sỉ lên đầu tôi.”
Linh An càng nghe càng loạn, rốt cuộc ý hắn là gì?
“Tên khốn Hoàng Khánh Phong đó lợi dụng lúc tôi không để ý xông vào đánh lén. Bây giờ lại khiến tôi trở thành tội đồ khiến công ty phá sản. Vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù, xem ra đối với hắn, cô không chỉ là một trợ lý bình thường. Ha ha ha.” Hoà Thịnh cười như điên dại.
Linh An đờ đẫn. Thì ra gương mặt Hòa Thịnh trở nên biến dạng như vậy không phải do cô đánh. Hoàng Khánh Phong càng không bỏ mặc cô. Hắn đã cứu cô khỏi tên bại hoại Hòa Thịnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cơ thể Linh An vẫn hoàn toàn bình thường, không chút thay đổi. Có lẽ người đàn ông đêm đó ở cùng cô là Hoàng Khánh Phong. Nếu là vậy, cho dù Linh An có cầu xin hắn, có cởi hết đồ, uốn éo trước mặt hắn, hắn cũng không thèm để mắt đến.
Nghĩ đến đây, tinh thần Linh An như được thả lỏng, cục đá đè nặng trong lòng cô mấy hôm nay đã được thả xuống.
“Hình như chúng ta lạc đề rồi thì phải. Những gì các người gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại bằng hết. Tôi sẽ khiến tên khốn đó hối hận cả đời.” Thấy Linh An không chú ý, Hòa Thịnh bực mình lao vào người cô.
Linh An vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Hòa Thịnh, tự nhiên thét lên không suy nghĩ: “Tổng giám đốc, mau đến cứu tôi.”
Hòa Thịnh cười sằng sặc: “Cứu ư? Ha ha. Có trời mới cứu được cô.”
Linh An tuyệt vọng. Hắn nói đúng. Lúc cô đi về Hoàng Khánh Phong còn đang ở trong phòng làm việc. Khác với lần trước, lần này Hoàng Khánh Phong sẽ không biết cô đã biến mất. Không biết thì sẽ không đi tìm cô.
Giờ phút này chỉ có cái miệng của Linh An là không bị trói buộc, cũng chỉ có thể dùng nó để chửi bới tên khốn nạn trước mặt. Nhưng một lời nói ra lại thành: “
Hoàng Khánh Phong, anh là đồ tồi. Tôi nguyền rủa anh ra đường sẽ bị cưỡng bức. Nửa đêm đang ngủ cũng bị lôi dậy hiếp dâm. Tại sao lại không đến cứu tôi, tại sao, tại sao...?”
Hòa Thịnh định cúi xuống hôn cái miệng đang chửi bới lung tung kia thì lại bị cô dùng đầu đập chảy máu mũi. Hắn nổi khùng dơ tay tát mạnh vào mặt Linh An.
Hoàng Khánh Phong điên cuồng đuổi theo chiếc xe đã bắt cóc Linh An. Đến nơi thì lại bị ba tên vệ sĩ chặn lại. Khó khăn lắm mới có thể chạy lên đến đây thì lại nghe thấy giọng Linh An chửi bới, không phải Hòa Thịnh mà lại chính là hắn. Đạp cửa xông vào thì thấy cô bị đánh đập. Bao nhiêu tức giận cùng lo lắng bị kìm nén bấy lâu giờ cứ nhằm lên người Hòa Thịnh mà xả.
Linh An nhìn thấy Hòa Thịnh bị đánh nằm bò trên mặt đất không thể giãy giụa. Lại nhìn Hoàng Khánh Phong như người điên không còn lý trí, cho dù là hắn đến cứu cô cũng không thể tránh khỏi vài phần khiếp sợ. Trong hoàn cảnh này nếu không có người ngăn Hoàng Khánh Phong lại, chỉ sợ Hòa Thịnh sẽ bị đánh đến chết.
Linh An lo lắng hô to: “Tổng giám đốc, mặc kệ hắn. Mau mau cứu tôi.”
Hoàng Khánh Phong đang đánh người đến nhập tâm nghe giọng Linh An liền sực tỉnh, nhớ tới cô vẫn còn đang bị trói trên giường. Hắn vội vàng lấy áo vest choàng lên phần cúc áo đã bị cởi ra quá nửa của cô, sau đó nhẹ nhàng tháo dây trói.
Hòa Thịnh bê bết loạng choạng đứng dậy liền bị Linh An hùng hổ lao ra đạp một phát vào cậu em bé nhỏ. Chiếc khăn tắm quấn bên hông rớt xuống. Hắn chỉ còn biết nằm xõng xoài ra đất, đau không thốt lên lời.
Linh An chỉ định triệt tiêu cái của nợ ấy để sau này hắn có muốn cũng không làm được những việc bỉ ổi vô liêm sỉ này. Ai ngờ lại xảy ra việc ngoài dự tính. Cô đứng chết dí tại chỗ, mồm há thành hình chữ O.
Hoàng Khánh Phong tức giận lấy tay che mắt Linh An, lôi cô ra ngoài. Cô gái này thật không biết xấu hổ, tại sao lại có thể nhìn không chớp mắt như vậy chứ? Cảm nhận người phía sau dường như không có ý định bước tiếp, Hoàng Khánh Phong quay lại, chỉ thấy Linh An đứng dựa vào tường, run rẩy, nước mắt lã chã rơi.
Hắn lo lắng ôm chặt lấy cô. Linh An lại càng khóc to hơn. Một mảng áo trước ngực Hoàng Khánh Phong tèm lem nước mắt nước mũi. Hắn đau lòng, vuốt vuốt mái tóc dài của cô: “Vừa nãy nguy hiểm còn có thể to tiếng chửi rủa, giờ an toàn rồi lại khóc thành ra như vậy.”
Linh An khóc nấc: “Tổng giám đốc. Tôi sợ. Thật sự rất sợ. Hu hu...”
“Đã không sao nữa rồi.” Vừa nói Hoàng Khánh Phong vừa vuốt nhẹ lên bên má bị đánh của cô, đau lòng hỏi: “Còn đau không?”
Linh An lắc lắc đầu, sụt sịt khóc.
Hoàng Khánh Phong vỗ nhẹ vào lưng cô. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể chờ cô ngừng khóc.
Tiếng nước xả trong nhà tắm đã dừng. Linh An bừng tỉnh, ý thức được phải tìm cách thoát thân chứ không phải nằm đây chửi bới.
Cửa phòng tắm bật mở, Hòa Thịnh cả người chỉ quấn một chiếc khăn tắm từ từ bước ra. Theo thói quen, trước khi hành sự hắn đều tắm rửa sạch sẽ. Mặc dù lần trước vừa bước ra khỏi nhà tắm liền bị tên Hoàng Khánh Phong quấy rối. Nhưng thói quen khó bỏ, hắn rất ưa sạch sẽ. Hôm nay hắn đã chu đáo chuẩn bị ba tên vệ sĩ chuyên nghiệp canh gác từ cổng vào, cho dù là mười tên Hoàng Khánh Phong cũng không thể phá đám.
Hòa Thịnh bước tới giường, nhìn xuống . Linh An trong lòng rét run, lắp bắp:
“Anh... anh muốn gì?”
Tay hắn nhẹ nhàng lướt trên gương mặt Linh An: “Tôi muốn gì ư? Cô không phải biết rất rõ ư?”
Linh An ghét bỏ đôi bàn tay đang chạm vào mặt mình, lại càng ghét bỏ bản thân đã để cho tên khốn nạn này làm nhục, kìm chế không để nước mắt trào ra. Giờ phút này chỉ có thể dựa vào bản thân, không được để lộ sự yếu đuối, sợ hãi. Linh An trấn tĩnh, cố gắng nói giọng mỉa mai nhất có thể: “Không ngờ giám đốc của Thịnh Phát lại là động vật nhai lại.”
Hòa Thịnh bật cười: “Tôi nhai lại hồi nào chứ? Này cô trợ lý bé nhỏ, hình như cô lầm rồi thì phải?”
“Đồ hèn hạ không bằng loại rác rưởi.” Linh An gào vào mặt hắn.
Không biết Hòa Thịnh có phải đã nghe chửi nhiều hay da mặt hắn dày đến mức đao kiếm xuyên không thủng, lời của Linh An dường như không chút xi nhê gì: “
Tôi là loại rác rưởi thì cái tên Hoàng Khánh Phong đó cũng không kém cạnh đâu. Tôi mất bao công sức mới dụ được cô, vậy mà lại bị hắn nẫng mất.”
Linh An nghe câu hiểu câu không, vô cùng mù mờ: “Anh nói cái gì?”
“Sao? Không ngờ tên đó ngoài mặt đạo mạo quân tử lại là loại dám làm không dám nhận, đổ hết mọi cái bỉ ổi vô liêm sỉ lên đầu tôi.”
Linh An càng nghe càng loạn, rốt cuộc ý hắn là gì?
“Tên khốn Hoàng Khánh Phong đó lợi dụng lúc tôi không để ý xông vào đánh lén. Bây giờ lại khiến tôi trở thành tội đồ khiến công ty phá sản. Vì một người phụ nữ mà trở mặt thành thù, xem ra đối với hắn, cô không chỉ là một trợ lý bình thường. Ha ha ha.” Hoà Thịnh cười như điên dại.
Linh An đờ đẫn. Thì ra gương mặt Hòa Thịnh trở nên biến dạng như vậy không phải do cô đánh. Hoàng Khánh Phong càng không bỏ mặc cô. Hắn đã cứu cô khỏi tên bại hoại Hòa Thịnh.
Nghĩ đi nghĩ lại, cơ thể Linh An vẫn hoàn toàn bình thường, không chút thay đổi. Có lẽ người đàn ông đêm đó ở cùng cô là Hoàng Khánh Phong. Nếu là vậy, cho dù Linh An có cầu xin hắn, có cởi hết đồ, uốn éo trước mặt hắn, hắn cũng không thèm để mắt đến.
Nghĩ đến đây, tinh thần Linh An như được thả lỏng, cục đá đè nặng trong lòng cô mấy hôm nay đã được thả xuống.
“Hình như chúng ta lạc đề rồi thì phải. Những gì các người gây ra cho tôi, tôi sẽ trả lại bằng hết. Tôi sẽ khiến tên khốn đó hối hận cả đời.” Thấy Linh An không chú ý, Hòa Thịnh bực mình lao vào người cô.
Linh An vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Hòa Thịnh, tự nhiên thét lên không suy nghĩ: “Tổng giám đốc, mau đến cứu tôi.”
Hòa Thịnh cười sằng sặc: “Cứu ư? Ha ha. Có trời mới cứu được cô.”
Linh An tuyệt vọng. Hắn nói đúng. Lúc cô đi về Hoàng Khánh Phong còn đang ở trong phòng làm việc. Khác với lần trước, lần này Hoàng Khánh Phong sẽ không biết cô đã biến mất. Không biết thì sẽ không đi tìm cô.
Giờ phút này chỉ có cái miệng của Linh An là không bị trói buộc, cũng chỉ có thể dùng nó để chửi bới tên khốn nạn trước mặt. Nhưng một lời nói ra lại thành: “
Hoàng Khánh Phong, anh là đồ tồi. Tôi nguyền rủa anh ra đường sẽ bị cưỡng bức. Nửa đêm đang ngủ cũng bị lôi dậy hiếp dâm. Tại sao lại không đến cứu tôi, tại sao, tại sao...?”
Hòa Thịnh định cúi xuống hôn cái miệng đang chửi bới lung tung kia thì lại bị cô dùng đầu đập chảy máu mũi. Hắn nổi khùng dơ tay tát mạnh vào mặt Linh An.
Hoàng Khánh Phong điên cuồng đuổi theo chiếc xe đã bắt cóc Linh An. Đến nơi thì lại bị ba tên vệ sĩ chặn lại. Khó khăn lắm mới có thể chạy lên đến đây thì lại nghe thấy giọng Linh An chửi bới, không phải Hòa Thịnh mà lại chính là hắn. Đạp cửa xông vào thì thấy cô bị đánh đập. Bao nhiêu tức giận cùng lo lắng bị kìm nén bấy lâu giờ cứ nhằm lên người Hòa Thịnh mà xả.
Linh An nhìn thấy Hòa Thịnh bị đánh nằm bò trên mặt đất không thể giãy giụa. Lại nhìn Hoàng Khánh Phong như người điên không còn lý trí, cho dù là hắn đến cứu cô cũng không thể tránh khỏi vài phần khiếp sợ. Trong hoàn cảnh này nếu không có người ngăn Hoàng Khánh Phong lại, chỉ sợ Hòa Thịnh sẽ bị đánh đến chết.
Linh An lo lắng hô to: “Tổng giám đốc, mặc kệ hắn. Mau mau cứu tôi.”
Hoàng Khánh Phong đang đánh người đến nhập tâm nghe giọng Linh An liền sực tỉnh, nhớ tới cô vẫn còn đang bị trói trên giường. Hắn vội vàng lấy áo vest choàng lên phần cúc áo đã bị cởi ra quá nửa của cô, sau đó nhẹ nhàng tháo dây trói.
Hòa Thịnh bê bết loạng choạng đứng dậy liền bị Linh An hùng hổ lao ra đạp một phát vào cậu em bé nhỏ. Chiếc khăn tắm quấn bên hông rớt xuống. Hắn chỉ còn biết nằm xõng xoài ra đất, đau không thốt lên lời.
Linh An chỉ định triệt tiêu cái của nợ ấy để sau này hắn có muốn cũng không làm được những việc bỉ ổi vô liêm sỉ này. Ai ngờ lại xảy ra việc ngoài dự tính. Cô đứng chết dí tại chỗ, mồm há thành hình chữ O.
Hoàng Khánh Phong tức giận lấy tay che mắt Linh An, lôi cô ra ngoài. Cô gái này thật không biết xấu hổ, tại sao lại có thể nhìn không chớp mắt như vậy chứ? Cảm nhận người phía sau dường như không có ý định bước tiếp, Hoàng Khánh Phong quay lại, chỉ thấy Linh An đứng dựa vào tường, run rẩy, nước mắt lã chã rơi.
Hắn lo lắng ôm chặt lấy cô. Linh An lại càng khóc to hơn. Một mảng áo trước ngực Hoàng Khánh Phong tèm lem nước mắt nước mũi. Hắn đau lòng, vuốt vuốt mái tóc dài của cô: “Vừa nãy nguy hiểm còn có thể to tiếng chửi rủa, giờ an toàn rồi lại khóc thành ra như vậy.”
Linh An khóc nấc: “Tổng giám đốc. Tôi sợ. Thật sự rất sợ. Hu hu...”
“Đã không sao nữa rồi.” Vừa nói Hoàng Khánh Phong vừa vuốt nhẹ lên bên má bị đánh của cô, đau lòng hỏi: “Còn đau không?”
Linh An lắc lắc đầu, sụt sịt khóc.
Hoàng Khánh Phong vỗ nhẹ vào lưng cô. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể chờ cô ngừng khóc.
/43
|