Sau một đêm lăn lộn hết chỗ này tới chỗ khác, dù thiếu ngủ, Linh An vẫn dậy sớm làm bữa sáng trong tâm trạng hết sức vui vẻ, vừa làm vừa tủm tỉm cười. Nhưng tựa như người ngồi trước mặt một chút cũng không có biểu hiện khác thường, vẫn thản nhiên ngồi ăn như mọi khi, một chữ cũng không hé răng.
Linh An hoang mang, đưa tay tát vào mặt cái đốp. Tỉnh lại đi tỉnh lại đi, liệu màn hôn hít cuồng nhiệt tối qua có phải là do cô suy nghĩ bậy bạ rồi không?
Nhưng nghĩ thế nào cũng không phải, cái cảm giác chân thực đó, làm sao có thể là giả được chứ? Tim đập chân run, cả người mềm nhũn dựa vào ngực hắn. Môi hắn chà sát môi cô, nóng ấm mà ẩm ướt, mang theo chút đau đớn trừng phạt... Nghĩ đến đây, mặt mũi Linh An đỏ bừng bừng, lén nhìn người ngồi trước mặt.
Aizzz... Hắn cứ như thế này thì nghĩa là sao đây? Tâm trạng vui tươi lúc sáng biến đi đâu mất. Linh An vừa từ từ ăn bữa sáng, vừa lén lút quan sát Hoàng Khánh Phong.
Cuối cùng, đến khi ra khỏi nhà, Linh An vô lực ngồi tựa vào ghế ô tô, nghẹo đầu nhìn ra cửa sổ, không còn chút kiên trì quan sát sắc mặt Hoàng Khánh Phong.
Cách công ty một con phố, ô tô bắt đầu đi chậm lại. Hàng ngày, Linh An vẫn đi nhờ xe Hoàng Khánh Phong đến công ty. Vừa tiết kiệm được tiền xe bus, vừa không phải chen chúc chật chội. Nhưng để không bị nhân viên công ty bàn tán, Linh An bắt buộc phải xuống xe trước một đoạn, cách công ty tầm 5 phút đi bộ.
Linh An lấy túi xách, uể oải xoay người gật nhẹ với Hoàng Khánh Phong: “Em đi trước.”
“Khoan đã.” Hoàng Khánh Phong cuối cùng cũng mở miệng.
Linh An quay lại, lờ đờ nhìn hắn: “Tổng giám đốc còn có việc gì sao?”
Hoàng Khánh Phong không nói gì, chỉ tiến lại gần Linh An, chăm chú nhìn cô.
Linh An xấu hổ, hai má bắt đầu đỏ lên, tim lại đập thịch thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn như thế là có ý gì, chẳng nhẽ lại muốn hôn cô sao. Nếu lần này hắn thật sự hôn cô thì chẳng phải chuyện xảy ra tối hôm qua là thật sao?
Tim đập rộn ràng, Linh An nhắm mắt chu môi chờ đợi.
Chờ mãi không thấy gì, Linh An nhẹ nhàng mở mắt, chỉ thấy con người kia đang cố nín cười, hai vai rung lên, mắt híp vào thành một đường chỉ.
Cô trợn mắt nhìn hắn, chết đứng.
“Em làm vậy là có ý gì? Muốn mời anh hôn em sao?” Hoàng Khánh Phong ôm bụng nén cười.
Tại sao cô lại có thể là nạn nhân trong vở kịch kinh điển này chứ? Tình huống xấu hổ này chẳng phải cô đã xem trên phim hàng nghìn lần rồi sao? Chắc chắn là hắn đã giở trò quyến rũ khiến đầu óc cô mê muội không còn tỉnh táo nữa rồi.
Giờ phút này Linh An chỉ mong muốn có thể cho một đấm vào giữa khuôn mặt nhăn nhở kia.
“Cái gì chứ? Làm gì có chuyện đấy. Tự dưng nhìn chằm chằm vào em. Bộ con gái nhà người ta có thể để cho anh nhìn thoải mái sao?”
“Anh đâu có. Chỉ là muốn lau giúp em vết nhọ trên mặt thôi.”
Linh An: ...
Thật sự lúc này cô chỉ có một mong ước mãnh liệt là có thể lao thẳng ra ngoài cửa sổ ô tô.
Xấu hổ, quá xấu hổ. Linh An quay lại mở cửa xe, nhanh chóng thoát khỏi cái tình huống chết tiệt này.
“Khoan đã.” Hoàng Khánh Phong giữ tay Linh An lại, không cho cô xuống.
Linh An nổi giận đùng đùng: “Lại có nhọ nữa sao? Nói cho anh biết, sáng nay tôi soi gương không dưới chục lần đâu, làm gì mà lắm n..h...o...”
Chưa nói hết câu, một bờ môi ấm áp đã rơi trên trán cô. Hoàng Khánh Phong thì thầm: “Không phải em muốn như vậy sao?”
Linh An xấu hổ, quay người lại, tủm tỉm cười, định mở cửa xe bước xuống.
“Khoan khoan... Anh cũng muốn như vậy.” Hoàng Khánh Phong phụng phịu.
Linh An mạnh mẽ dứt khoát bước xuống xe: “Vậy thì anh tự hôn lên trán của mình đi.”
Linh An hoang mang, đưa tay tát vào mặt cái đốp. Tỉnh lại đi tỉnh lại đi, liệu màn hôn hít cuồng nhiệt tối qua có phải là do cô suy nghĩ bậy bạ rồi không?
Nhưng nghĩ thế nào cũng không phải, cái cảm giác chân thực đó, làm sao có thể là giả được chứ? Tim đập chân run, cả người mềm nhũn dựa vào ngực hắn. Môi hắn chà sát môi cô, nóng ấm mà ẩm ướt, mang theo chút đau đớn trừng phạt... Nghĩ đến đây, mặt mũi Linh An đỏ bừng bừng, lén nhìn người ngồi trước mặt.
Aizzz... Hắn cứ như thế này thì nghĩa là sao đây? Tâm trạng vui tươi lúc sáng biến đi đâu mất. Linh An vừa từ từ ăn bữa sáng, vừa lén lút quan sát Hoàng Khánh Phong.
Cuối cùng, đến khi ra khỏi nhà, Linh An vô lực ngồi tựa vào ghế ô tô, nghẹo đầu nhìn ra cửa sổ, không còn chút kiên trì quan sát sắc mặt Hoàng Khánh Phong.
Cách công ty một con phố, ô tô bắt đầu đi chậm lại. Hàng ngày, Linh An vẫn đi nhờ xe Hoàng Khánh Phong đến công ty. Vừa tiết kiệm được tiền xe bus, vừa không phải chen chúc chật chội. Nhưng để không bị nhân viên công ty bàn tán, Linh An bắt buộc phải xuống xe trước một đoạn, cách công ty tầm 5 phút đi bộ.
Linh An lấy túi xách, uể oải xoay người gật nhẹ với Hoàng Khánh Phong: “Em đi trước.”
“Khoan đã.” Hoàng Khánh Phong cuối cùng cũng mở miệng.
Linh An quay lại, lờ đờ nhìn hắn: “Tổng giám đốc còn có việc gì sao?”
Hoàng Khánh Phong không nói gì, chỉ tiến lại gần Linh An, chăm chú nhìn cô.
Linh An xấu hổ, hai má bắt đầu đỏ lên, tim lại đập thịch thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn như thế là có ý gì, chẳng nhẽ lại muốn hôn cô sao. Nếu lần này hắn thật sự hôn cô thì chẳng phải chuyện xảy ra tối hôm qua là thật sao?
Tim đập rộn ràng, Linh An nhắm mắt chu môi chờ đợi.
Chờ mãi không thấy gì, Linh An nhẹ nhàng mở mắt, chỉ thấy con người kia đang cố nín cười, hai vai rung lên, mắt híp vào thành một đường chỉ.
Cô trợn mắt nhìn hắn, chết đứng.
“Em làm vậy là có ý gì? Muốn mời anh hôn em sao?” Hoàng Khánh Phong ôm bụng nén cười.
Tại sao cô lại có thể là nạn nhân trong vở kịch kinh điển này chứ? Tình huống xấu hổ này chẳng phải cô đã xem trên phim hàng nghìn lần rồi sao? Chắc chắn là hắn đã giở trò quyến rũ khiến đầu óc cô mê muội không còn tỉnh táo nữa rồi.
Giờ phút này Linh An chỉ mong muốn có thể cho một đấm vào giữa khuôn mặt nhăn nhở kia.
“Cái gì chứ? Làm gì có chuyện đấy. Tự dưng nhìn chằm chằm vào em. Bộ con gái nhà người ta có thể để cho anh nhìn thoải mái sao?”
“Anh đâu có. Chỉ là muốn lau giúp em vết nhọ trên mặt thôi.”
Linh An: ...
Thật sự lúc này cô chỉ có một mong ước mãnh liệt là có thể lao thẳng ra ngoài cửa sổ ô tô.
Xấu hổ, quá xấu hổ. Linh An quay lại mở cửa xe, nhanh chóng thoát khỏi cái tình huống chết tiệt này.
“Khoan đã.” Hoàng Khánh Phong giữ tay Linh An lại, không cho cô xuống.
Linh An nổi giận đùng đùng: “Lại có nhọ nữa sao? Nói cho anh biết, sáng nay tôi soi gương không dưới chục lần đâu, làm gì mà lắm n..h...o...”
Chưa nói hết câu, một bờ môi ấm áp đã rơi trên trán cô. Hoàng Khánh Phong thì thầm: “Không phải em muốn như vậy sao?”
Linh An xấu hổ, quay người lại, tủm tỉm cười, định mở cửa xe bước xuống.
“Khoan khoan... Anh cũng muốn như vậy.” Hoàng Khánh Phong phụng phịu.
Linh An mạnh mẽ dứt khoát bước xuống xe: “Vậy thì anh tự hôn lên trán của mình đi.”
/43
|