Linh An quay lại căn hộ của Hoàng Khánh Phong, thu dọn đồ đạc, nhờ một người bạn tìm cho một phòng trọ nhỏ. Ba ngày tách biệt với thế giới bên ngoài, không gặp gỡ, không nói chuyện, không tin nhắn, không điện thoại, cô nhận ra rằng cả cô lẫn Hoàng Khánh Phong chưa bao giờ nói ra câu yêu với đối phương.
Linh An quyết định trở về nhà...
“Sao lại về có một mình.” Mẹ Linh An nhìn trước ngó sau, cứ như là chắc chắn có người đi cùng cô vậy.
“Con không về một mình thì về mấy mình?” Linh An khó hiểu.
“Xin nghỉ phép hay sao mà về giờ này?” Bố Linh An thắc mắc.
“Bố, mẹ, con về nhà ở luôn đấy.”
Mẹ vẫn đang bận rộn nấu bếp, trả lời: “Ừ, được. Tốt lắm. Về nhà là tốt con ạ. Thế bao giờ thì đi?”
Linh An bình thản đưa múi quýt lên mồm: “Con về nhà ở luôn, không đi nữa đâu.”
Mọi người trong nhà quay lại nhìn cô, không ai bảo ai. Mãi một lúc sau, mẹ mới chưng ra bộ mặt nghiêm nghị, phun ra hai chữ: “Không được.” Bố và em gái ở đằng sau cũng gật đầu phụ họa, chứng minh tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Linh An hoài nghi hỏi: “Tại sao lại không được?”
Bố cô thở dài: “An à, làm việc ở một tập đoàn lớn, lương cao, chế độ đãi ngộ cũng không tồi, tổng giám đốc lại là người tài giỏi, hiểu lý lẽ. Một nơi tốt như vậy, đầy người muốn còn chẳng được thì tại sao mình lại bỏ. Về đây chắc gì đã tìm được việc tốt như vậy. Cuộc sống cũng có lúc này lúc khác, đâu phải cứ không thuận lợi suôn sẻ là có thể quay đầu bỏ chạy. Đừng tùy hứng nữa, mau quay lại làm việc đi.”
Linh An thì thầm: “Nhưng mà, con nghỉ việc rồi.”
Mẹ cô rối rít: “Không sao, không sao. Cứ quay lại xin lỗi, nài nỉ người ta. Tổng giám đốc của con anh minh thần võ như vậy sẽ không chấp nhặt với trẻ con đâu.”
Linh An bĩu môi. Mẹ gặp được tổng giám đốc của con lúc nào mà kêu hắn anh minh thần võ chứ? Nếu bây giờ con quay lại, cả nhà hắn không xông vào chẻ con ra làm hai sao?
“Mẹ à, trước sau gì con cũng bị đuổi việc. Chờ người ta đến xách cổ vất ra ngoài đường thì chi bằng mình chủ động chạy trước có phải vẫn giữ được thể diện hay không.”
Mẹ nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi: “Không thể thế được, tại sao lại bị đuổi? Không phải mày ăn cắp tiền của công ty rồi bỏ trốn đấy hả con?”
Linh An tím mặt: “Mẹ à, sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ?... Con... con đánh người.”
Bố cô lo lắng: “Mày đánh ai hả con? Tại sao lại đánh người ta?”
Linh An bình thản trả lời: “Con đánh vợ chưa cưới của người ta.”
Mẹ cô nhíu mày không hiểu: “Vợ chưa cưới ư? Của ai?”
Linh An không nhanh không chậm, từ tốn trả lời: “Tổng giám đốc.” Trái tim cô như co lại, đau buốt khi nhắc đến hắn.
“Hả?” Mẹ Linh An giật mình.
“Ha ha... Dám đánh vợ chưa cưới của tổng giám đốc. E rằng trên đời này chỉ có mình con. Ha ...ha...” Linh An cười rũ rượi.
Mẹ cô lắp bắp: “Không thể,... không thể ... thế được. Tổng giám đốc của con sao có thể có vợ sắp cưới được chứ?”
Linh An cau mày: “Mẹ à, mẹ chưa nắm rõ nội dung câu chuyện thì phải. Trọng tâm ở đây là con đánh vợ sắp cưới của tổng giám đốc thành mặt lợn chứ không phải là chuyện anh ta có vợ sắp cưới hay không? Mà đến con đây còn có đối tượng xem mắt thì không có lí do gì vị tổng giám đốc anh minh thần võ đó lại không thể có vợ sắp cưới.”
Nói xong, bỏ mặc cả nhà còn đứng chết trân ở đó, Linh An kéo đồ đi lên gác. Sau cánh cửa phòng đã đóng sập, nước mắt ở đâu không biết cứ trào ra. Linh An chạy vào nhà tắm, mở nước thật to, để vòi sen cứ thế chảy xối xả vào mặt, đau rát.
Tiếng nước chảy ồ ồ át cả tiếng nức nở của cô.
Linh an cứ đứng đó, gom hết tất cả đau đớn, bực dọc, tủi thân, giận hờn bấy lâu nay mà xả ra.
Ai mà biết được, chỉ trong vài ngày nay, đống nước mắt mà cô lãng phí còn nhiều hơn gấp chục lần cả cuộc đời hai mươi mấy năm gộp lại...
Buổi tối, Linh An mở điện thoại, liền nhận được cuộc gọi đến của Phương Lệ, người giờ đã trở thành bà chủ của câu lạc bộ đêm lớn nhất nhì thành phố Hải Phòng.
Một giọng nữ lanh lảnh gào lên: “Con quỷ, sao giờ mới bắt máy? Làm tao tưởng mày đau lòng nên đi nhảy cầu tự tử rồi chứ?”
Linh An... Cái con mồm mép độc địa ấy chắc cũng biết cô về nhà ở ẩn qua cái loa phóng thanh Quỳnh Mai rồi. Linh An mặc kệ Phương Lệ cứ lải nhải bên tai, quyết định đến club của nó xả xui.
Có đi mới biết, gia tài nhà Phương Lệ cũng thật hoành tráng. Vậy mà từ trước tới giờ nó giả nghèo giả khổ, tranh giành với cô từng miếng sườn nướng.
Hai người nói nói cười cười, uống hết ly này đến ly khác, đủ chuyện trên trời dưới bể, rốt cuộc cũng chốt lại một câu trọng tâm: “Linh An, với mối quan hệ quen biết của tao hiện tại, tao sẽ giới thiệu cho mày một anh đẹp giai, giàu có, ăn đứt cái tên Hoàng Khánh Phong thối nát kia luôn. Ha ha ha...”
Linh An mắt mũi mơ màng, mau chóng hưởng ứng: “Được, được. Tao sẽ ngồi nhà đợi tin tốt của mày. Ha ha... uống đi... ha ha...”
Linh An quyết định trở về nhà...
“Sao lại về có một mình.” Mẹ Linh An nhìn trước ngó sau, cứ như là chắc chắn có người đi cùng cô vậy.
“Con không về một mình thì về mấy mình?” Linh An khó hiểu.
“Xin nghỉ phép hay sao mà về giờ này?” Bố Linh An thắc mắc.
“Bố, mẹ, con về nhà ở luôn đấy.”
Mẹ vẫn đang bận rộn nấu bếp, trả lời: “Ừ, được. Tốt lắm. Về nhà là tốt con ạ. Thế bao giờ thì đi?”
Linh An bình thản đưa múi quýt lên mồm: “Con về nhà ở luôn, không đi nữa đâu.”
Mọi người trong nhà quay lại nhìn cô, không ai bảo ai. Mãi một lúc sau, mẹ mới chưng ra bộ mặt nghiêm nghị, phun ra hai chữ: “Không được.” Bố và em gái ở đằng sau cũng gật đầu phụ họa, chứng minh tính chất nghiêm trọng của sự việc.
Linh An hoài nghi hỏi: “Tại sao lại không được?”
Bố cô thở dài: “An à, làm việc ở một tập đoàn lớn, lương cao, chế độ đãi ngộ cũng không tồi, tổng giám đốc lại là người tài giỏi, hiểu lý lẽ. Một nơi tốt như vậy, đầy người muốn còn chẳng được thì tại sao mình lại bỏ. Về đây chắc gì đã tìm được việc tốt như vậy. Cuộc sống cũng có lúc này lúc khác, đâu phải cứ không thuận lợi suôn sẻ là có thể quay đầu bỏ chạy. Đừng tùy hứng nữa, mau quay lại làm việc đi.”
Linh An thì thầm: “Nhưng mà, con nghỉ việc rồi.”
Mẹ cô rối rít: “Không sao, không sao. Cứ quay lại xin lỗi, nài nỉ người ta. Tổng giám đốc của con anh minh thần võ như vậy sẽ không chấp nhặt với trẻ con đâu.”
Linh An bĩu môi. Mẹ gặp được tổng giám đốc của con lúc nào mà kêu hắn anh minh thần võ chứ? Nếu bây giờ con quay lại, cả nhà hắn không xông vào chẻ con ra làm hai sao?
“Mẹ à, trước sau gì con cũng bị đuổi việc. Chờ người ta đến xách cổ vất ra ngoài đường thì chi bằng mình chủ động chạy trước có phải vẫn giữ được thể diện hay không.”
Mẹ nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi: “Không thể thế được, tại sao lại bị đuổi? Không phải mày ăn cắp tiền của công ty rồi bỏ trốn đấy hả con?”
Linh An tím mặt: “Mẹ à, sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ?... Con... con đánh người.”
Bố cô lo lắng: “Mày đánh ai hả con? Tại sao lại đánh người ta?”
Linh An bình thản trả lời: “Con đánh vợ chưa cưới của người ta.”
Mẹ cô nhíu mày không hiểu: “Vợ chưa cưới ư? Của ai?”
Linh An không nhanh không chậm, từ tốn trả lời: “Tổng giám đốc.” Trái tim cô như co lại, đau buốt khi nhắc đến hắn.
“Hả?” Mẹ Linh An giật mình.
“Ha ha... Dám đánh vợ chưa cưới của tổng giám đốc. E rằng trên đời này chỉ có mình con. Ha ...ha...” Linh An cười rũ rượi.
Mẹ cô lắp bắp: “Không thể,... không thể ... thế được. Tổng giám đốc của con sao có thể có vợ sắp cưới được chứ?”
Linh An cau mày: “Mẹ à, mẹ chưa nắm rõ nội dung câu chuyện thì phải. Trọng tâm ở đây là con đánh vợ sắp cưới của tổng giám đốc thành mặt lợn chứ không phải là chuyện anh ta có vợ sắp cưới hay không? Mà đến con đây còn có đối tượng xem mắt thì không có lí do gì vị tổng giám đốc anh minh thần võ đó lại không thể có vợ sắp cưới.”
Nói xong, bỏ mặc cả nhà còn đứng chết trân ở đó, Linh An kéo đồ đi lên gác. Sau cánh cửa phòng đã đóng sập, nước mắt ở đâu không biết cứ trào ra. Linh An chạy vào nhà tắm, mở nước thật to, để vòi sen cứ thế chảy xối xả vào mặt, đau rát.
Tiếng nước chảy ồ ồ át cả tiếng nức nở của cô.
Linh an cứ đứng đó, gom hết tất cả đau đớn, bực dọc, tủi thân, giận hờn bấy lâu nay mà xả ra.
Ai mà biết được, chỉ trong vài ngày nay, đống nước mắt mà cô lãng phí còn nhiều hơn gấp chục lần cả cuộc đời hai mươi mấy năm gộp lại...
Buổi tối, Linh An mở điện thoại, liền nhận được cuộc gọi đến của Phương Lệ, người giờ đã trở thành bà chủ của câu lạc bộ đêm lớn nhất nhì thành phố Hải Phòng.
Một giọng nữ lanh lảnh gào lên: “Con quỷ, sao giờ mới bắt máy? Làm tao tưởng mày đau lòng nên đi nhảy cầu tự tử rồi chứ?”
Linh An... Cái con mồm mép độc địa ấy chắc cũng biết cô về nhà ở ẩn qua cái loa phóng thanh Quỳnh Mai rồi. Linh An mặc kệ Phương Lệ cứ lải nhải bên tai, quyết định đến club của nó xả xui.
Có đi mới biết, gia tài nhà Phương Lệ cũng thật hoành tráng. Vậy mà từ trước tới giờ nó giả nghèo giả khổ, tranh giành với cô từng miếng sườn nướng.
Hai người nói nói cười cười, uống hết ly này đến ly khác, đủ chuyện trên trời dưới bể, rốt cuộc cũng chốt lại một câu trọng tâm: “Linh An, với mối quan hệ quen biết của tao hiện tại, tao sẽ giới thiệu cho mày một anh đẹp giai, giàu có, ăn đứt cái tên Hoàng Khánh Phong thối nát kia luôn. Ha ha ha...”
Linh An mắt mũi mơ màng, mau chóng hưởng ứng: “Được, được. Tao sẽ ngồi nhà đợi tin tốt của mày. Ha ha... uống đi... ha ha...”
/43
|