Buổi tối, cả nhà đều đi vắng hết, chỉ còn lại một mình Linh An ngồi tệt ở bậc thềm trước cửa, ngẩn ngơ.
Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã kết thúc. Hoàng Khánh Phong đã không chịu nổi mà phải bỏ đi. Nếu lúc đó cô chịu nghe Hoàng Khánh Phong giải thích, mọi chuyện đã không thành ra như vậy. Có lẽ giờ này, hắn ta đang hạnh phúc trong vòng tay của Phương Ngọc cũng nên.
Linh An thu chân lại, gục mặt xuống đầu gối, lấy tay ôm trọn quanh người, cảm nhận sự cô đơn do mình gây ra. Là chính cô đã đẩy Hoàng Khánh Phong ra xa, là chính cô không cho hắn cơ hội, cũng như không cho chính mình cơ hội cứu vãn đoạn tình cảm này. Là cô đã tự tay dâng hiến người mình yêu cho kẻ khác.
Không biết Linh An đã ngồi đó bao lâu. Chỉ biết lúc có người đến bên cạnh, áp đôi bàn tay to lớn ấm áp lên mặt cô thì cả người đã mỏi nhừ, đầu óc choáng váng.
“Em còn định ngồi đây bao lâu nữa hả?”
Giọng nói quen thuộc đó... chẳng phải là thứ mà cô muốn nghe nhất lúc này sao?
Linh An mở to mắt nhìn người trước mặt. Nước mắt chảy ràn rụa, rồi không tự chủ được nữa mà gào to lên, nức nở.
Hoàng Khánh Phong bất ngờ trước phản ứng của cô, lúng túng không biết làm gì. Hắn vội vàng ôm cô vào ngực, vuốt vuốt mái tóc của cô, vỗ về: “Không sao, không sao. Đừng khóc nữa. Anh xin lỗi, là lỗi của anh hết. Đừng khóc nữa mà.”
Nghe vậy Linh An lại càng gào to hơn, tống hết đống uất ức, tủi thân bao lâu nay ra ngoài.
Mãi một lúc sau, khi cái áo sơ mi hàng hiệu của Hoàng Khánh Phong biến thành cái yếm dãi tùm lum nước mắt nước mũi, Linh An mới ngừng thút thít, dụi đầu vào ngực hắn, thì thào: “Cô Ngọc Phương đó, giờ ra sao rồi?”
“Hừ, bây giờ vẫn còn quan tâm đến chuyện đó sao?” Hoàng Khánh Phong nhéo mũi Linh An. “Hôm đó, sau khi chạy đi, cô ấy bị một chiếc xe tải nhỏ đâm phải. Cũng may không sao, chỉ bị bó bột chân thôi.”
“Vì vậy mà anh không quay lại?” Linh An ngước nhìn Hoàng Khánh Phong.
“Ai nói anh không quay lại? Lúc anh đến thì em đã đi mất rồi. Gọi điện cũng không nghe máy.” Hoàng Khánh Phong càu nhàu.
“Vậy tại sao anh còn chạy theo cô ta chứ?” Linh An tức giận.
“Trong tình huống đó nếu anh không chạy theo cô ấy liệu em có yên ổn với bà và bố mẹ anh không? Họ lại không đem em ra lóc xương ấy chứ.”
Linh An bĩu môi. “Sao anh không nói cho em biết chuyện hôn ước?”
“Đấy là chuyện từ hồi nhỏ xíu, ai mà thèm nhớ chứ.” Hoàng Khánh Phong thở dài.
“Anh cũng không muốn em phải bận tâm, chỉ cần em có thể vô lo vô nghĩ mà ở bên cạnh anh. Anh nghĩ tự mình có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc, có thể làm cho gia đình chấp nhận em. Nhưng cuối cùng lại tính sai một bước.”
“Sau này chuyện gì cũng phải nói với em.”
“Ừm.” Hoàng Khánh Phong lại ôm Linh An chặt thêm một chút.
...
“Vừa nãy anh đi đâu vậy?”
“Hả? À... anh chỉ định đi dạo một chút cho nguôi giận... Ai ngờ gặp lại thằng bạn cũ, thế là ngồi uống với nó mấy chén... Hê hê” Hoàng Khánh Phong cười hề hề như chưa có chuyện gì xảy ra.
Linh An trừng mắt nuốt cục tức vào trong. Vậy mà cô cứ tưởng hắn bỏ về thật, ngồi khóc suýt chết.
Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã kết thúc. Hoàng Khánh Phong đã không chịu nổi mà phải bỏ đi. Nếu lúc đó cô chịu nghe Hoàng Khánh Phong giải thích, mọi chuyện đã không thành ra như vậy. Có lẽ giờ này, hắn ta đang hạnh phúc trong vòng tay của Phương Ngọc cũng nên.
Linh An thu chân lại, gục mặt xuống đầu gối, lấy tay ôm trọn quanh người, cảm nhận sự cô đơn do mình gây ra. Là chính cô đã đẩy Hoàng Khánh Phong ra xa, là chính cô không cho hắn cơ hội, cũng như không cho chính mình cơ hội cứu vãn đoạn tình cảm này. Là cô đã tự tay dâng hiến người mình yêu cho kẻ khác.
Không biết Linh An đã ngồi đó bao lâu. Chỉ biết lúc có người đến bên cạnh, áp đôi bàn tay to lớn ấm áp lên mặt cô thì cả người đã mỏi nhừ, đầu óc choáng váng.
“Em còn định ngồi đây bao lâu nữa hả?”
Giọng nói quen thuộc đó... chẳng phải là thứ mà cô muốn nghe nhất lúc này sao?
Linh An mở to mắt nhìn người trước mặt. Nước mắt chảy ràn rụa, rồi không tự chủ được nữa mà gào to lên, nức nở.
Hoàng Khánh Phong bất ngờ trước phản ứng của cô, lúng túng không biết làm gì. Hắn vội vàng ôm cô vào ngực, vuốt vuốt mái tóc của cô, vỗ về: “Không sao, không sao. Đừng khóc nữa. Anh xin lỗi, là lỗi của anh hết. Đừng khóc nữa mà.”
Nghe vậy Linh An lại càng gào to hơn, tống hết đống uất ức, tủi thân bao lâu nay ra ngoài.
Mãi một lúc sau, khi cái áo sơ mi hàng hiệu của Hoàng Khánh Phong biến thành cái yếm dãi tùm lum nước mắt nước mũi, Linh An mới ngừng thút thít, dụi đầu vào ngực hắn, thì thào: “Cô Ngọc Phương đó, giờ ra sao rồi?”
“Hừ, bây giờ vẫn còn quan tâm đến chuyện đó sao?” Hoàng Khánh Phong nhéo mũi Linh An. “Hôm đó, sau khi chạy đi, cô ấy bị một chiếc xe tải nhỏ đâm phải. Cũng may không sao, chỉ bị bó bột chân thôi.”
“Vì vậy mà anh không quay lại?” Linh An ngước nhìn Hoàng Khánh Phong.
“Ai nói anh không quay lại? Lúc anh đến thì em đã đi mất rồi. Gọi điện cũng không nghe máy.” Hoàng Khánh Phong càu nhàu.
“Vậy tại sao anh còn chạy theo cô ta chứ?” Linh An tức giận.
“Trong tình huống đó nếu anh không chạy theo cô ấy liệu em có yên ổn với bà và bố mẹ anh không? Họ lại không đem em ra lóc xương ấy chứ.”
Linh An bĩu môi. “Sao anh không nói cho em biết chuyện hôn ước?”
“Đấy là chuyện từ hồi nhỏ xíu, ai mà thèm nhớ chứ.” Hoàng Khánh Phong thở dài.
“Anh cũng không muốn em phải bận tâm, chỉ cần em có thể vô lo vô nghĩ mà ở bên cạnh anh. Anh nghĩ tự mình có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc, có thể làm cho gia đình chấp nhận em. Nhưng cuối cùng lại tính sai một bước.”
“Sau này chuyện gì cũng phải nói với em.”
“Ừm.” Hoàng Khánh Phong lại ôm Linh An chặt thêm một chút.
...
“Vừa nãy anh đi đâu vậy?”
“Hả? À... anh chỉ định đi dạo một chút cho nguôi giận... Ai ngờ gặp lại thằng bạn cũ, thế là ngồi uống với nó mấy chén... Hê hê” Hoàng Khánh Phong cười hề hề như chưa có chuyện gì xảy ra.
Linh An trừng mắt nuốt cục tức vào trong. Vậy mà cô cứ tưởng hắn bỏ về thật, ngồi khóc suýt chết.
/43
|