Linh An vẫn còn hậm hực cho đến tối, quyết tâm không để ý đến Hoàng Khánh Phong. Tầm hơn mười giờ, khi cô còn đang hả họng xem phim hài thì hắn từ trong phòng làm việc đi ra, ngồi xuống bên cạnh. Linh An lườm hắn một phát rồi xích ra xa.
Hoàng Khánh Phong thở dài lắc lắc đầu rồi xán lại gần, quàng tay qua vai cô: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Linh An giả điếc, vẫn giương mắt lên nhìn ti vi.
Thấy cô không để ý đến mình, Hoàng Khánh Phong thò tay tắt cái nghéo một phát. Màn hình đen thui.
Linh An nổi khùng định xông vào bóp chết hắn, nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị một câu của hắn dọa cho chết đứng.
“Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi gặp bà và bố mẹ nữa.”
“Hả... hả... gặp... gặp ai cơ...cơ?” Linh An cả kinh, lắp bắp.
“Vậy em định bao giờ mới đi gặp họ đây? Cũng phải chào hỏi người lớn chứ.”
“Em... em biết... nhưng lần trước gặp mặt em đã gây họa lớn. Nhỡ bà với bố mẹ
không thích em thì sao?”
“Em cũng tự ý thức được điều đó sao?”
“Không động viên người ta được một câu lại còn chọc ngoáy.” Linh An nhăn mặt.
“Đừng lo, có anh đây. Việc gì cũng không sao hết.” Hoàng Khánh Phong xoa xoa
đầu cô, dịu dàng nói.
Linh An thở hắt ra. Thôi thì đành thế, đâu có trốn tránh mãi được. Ai bảo cô gây ấn tượng với họ tốt quá cơ.
“Thôi, đi ngủ đi, muộn rồi.” Hoàng Khánh Phong dỗ dành.
“Ừm.”
“A. Đúng rồi, em phải đi đắp mặt nạ. Phải ra mắt thật hoàn hảo mới được.” Linh
An đạp bay Hoàng Khánh Phong, phi như gió về phòng.
“Á... á... Có trộm.” Linh An hét lên thất thanh.
“Em làm sao vậy? Có chuyện gì?” Hoàng Khánh Phong nghe tiếng cô cũng hoảng hồn phi theo.
“Giường... của em... mất rồi.” Linh An nhìn ngó xung quanh. “Chắc chắn là có trộm. Liêu hắn có định cướp của giết người không? Gần đây có nhiều tên biến thái lắm.” Vừa nói cô vừa nép vào người Hoàng Khánh Phong.
Không thấy hắn nói gì, hay là hắn sợ chết khiếp rồi? Linh An khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên , chỉ thấy Hoàng Khánh Phong nhìn cô cười cười.
Linh An nheo mắt nghi ngờ, có tên trộm nào lại chỉ đi trộm một chiếc giường chứ?
“Giường của em đâu?”
Hoàng Khánh Phong nhún nhún vai, giễu cợt: “Trộm lấy mất rồi.”
“Lấy cái đầu nhà anh ấy. Mau lắp lại cho em, không có giường thì làm sao ngủ được.”
“Không cần thiết. Em đâu có ngủ ở đây nữa.” Hoàng Khánh Phong tươi cười nhìn cô.”
“Không ngủ ở đây thì ở đâu?”
“Tất nhiên là ngủ ở phòng anh rồi. Giường của em bé xíu như vậy, hai người nằm không vừa.”
“Hả?” Linh An giật mình, sực nhớ ra là cô đã kết hôn. Phải làm gì bây giờ, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý mà.
Linh An nuốt nước bọt, run run: “Chúng ta chưa tổ chức đám cưới.”
“Chúng ta đã đang kí kết hôn. Trên danh nghĩa đã là vợ chồng hợp pháp.”
“Nhưng em muốn chờ đến khi hoàn thành hôn lễ.”
“Không được.”
“Được mà.”
“Không được.”
“Được mà...”
Giằng co hồi lâu, cuối cùng một quyết định có lợi cho cả đôi bên đã được thành lập: Linh An vẫn ngủ cùng giường với Hoàng Khánh Phong nhưng hắn phải án binh bất động cho tới đêm động phòng.
...
“Anh à, em không ngủ được.”
“Anh cũng vậy.”
...
“Hoàng Khánh Phong, bỏ ngay cái tay của anh ra.”
“Hoàng Khánh Phong, anh có muốn ăn đạp không?”
“Hoàng Khánh Phong, anh điếc rồi hả?”
/43
|