Dùng khí lực không trông thấy đem thanh đao gác qua một bên đồng thời còn đưa tay sờ mặt Mặc Lục một chút. Mặc lục nhất thời thẹn quá hóa giận,nổi nóng giơ đao đâm tới một lần nữa.
Thiết Huyết thẳng thắn trở tay đem đao của nàng cướp lại, đồng thời vừa cùng những tỷ muội khác dây dưa vừa dùng mũi đao đem nút thắt trên cổ áo của Mặc Lục đẩy ra, nhẹ nhàng nháy nháy mắt.
Ngực của Mặc Lục bị lộ ra một nửa, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nàng vừa dùng tay không hướng tới Thiết Huyết đánh qua, vừa hô lớn: “Ta liều mạng với ngươi!”
Lúc này Hồng Điệp đang tấn công hắn ở phía dưới, nhìn thấy tình huống như vậy, không khỏi hô to một tiếng: “Mặc Lục không được!”
Lời nói còn chưa dứt, nàng liền thấy Mặc Lục đã nằm ngang ở trên mặt đất, ở chính giữa ót bị đánh một chưởng, ngay tại chỗ hiểm.
Hồng Điệp ôm thi thể Mặc Lục đau xót khóc không thành tiếng, bởi vì Thiển Thiển không biết võ công, nên vẫn luôn ở một bên quan chiến, hiện tại nhìn thấy Mặc Lục cũng bị người kia giết chết ngay tại chỗ giết, nghĩ đến lúc trước Hồng Điệp cứu mình, chính là hai người bọn họ ở bên cạnh làm bạn với nàng, hiện tại liền đã sinh ly tử biệt, tâm nàng đau giống như cùng bị dao cắt, tiện tay nhặt lên hòn đá trên mặt đất, tức giận xông tới chỗ Thiết Huyết.
Hồng Điệp ngăn trở Thiển Thiển, lúc này nét mặt của nàng đã trấn định lại, nhìn bọn tỷ muội nằm ngổn ngang trên đất, có người đang chảy máu không ngừng, có người đã bị mất mạng ngay tại chỗ.
Hồng Điệp dùng ánh mắt thù hận nhìn Thiết Huyết, “Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, ta còn chưa giết được ngươi.” Nàng cúi đầu nhìn Mặc Lục sắc mặt vẫn còn hồng nhuận trong lòng, đau khổ nói: “Vẫn là không công hy sinh một đám hảo tỷ muội”.
Bàn nàng nhẹ nhàng giúp Mặc Lục chỉnh sửa lại y phục xộc xếch.
Thiết Huyết tựa hồ cũng ở một bên bi thương, lắc đầu nói: “Vốn nhìn thấy tiểu cô nương này lớn lên rất hợp tâm ý của ta, muốn trêu đù nàng một chút, nhưng nàng lại muốn cùng ta liều mạng, ta cũng không có ngồi không chờ chết nên không thể làm gì khác hơn là ra tay giết nàng.”
Sau đó mới khiêu khích nhìn Hồng Điệp còn có Thiển Thiển một chút, nói: “Về phần hai người các ngươi, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không nhẫn tâm giết hại!”
Nói xong hắn muốn đem Hồng Điệp và Thiển Thiển bắt lại, dẫn tới địa phương khác. Lại nghe thấy chung quanh có một trận rung động, hắn thoáng suy nghĩ một chút, sau đó liền phi thân bay đi.
Thiển Thiển cơ bản không có võ công, nên không chút nào cảm nhận được, liền hỏi Hồng Điệp: “Tỷ tỷ, sao hắn lại đột nhiên bay đi vậy?”
Hồng Điệp đột nhiên nhướng mày, nói: “chung quanh có người so với hắn lợi hại hơn.”——
Thiển Thiển đang muốn hỏi là người nào, thì nàng liền thấy bên hông của Hồng Điệp đang có máu chảy ra. Bởi vì y phục của nàng vốn là màu đỏ, hơn nữa nàng vừa mới ôm Giáng Tử và Mặc Lục, nên Thiển Thiển nhất thời không chú ý tới.
Hiện tại phát hiện liền kinh hãi nói: “Tỷ tỷ, eo của tỷ có máu chảy ra! Hình như càng ngày càng nhiều.”
Hồng Điệp chỉ lo thương tâm, căn bản không quan tâm tới chuyện chính mình bị thương, ôm thi thể Mặc Lục khóc lớn, “ sao muội lại ngốc như vậy...”
Trong tất cả đám muội muội, Hồng Điệp thích nhất chính là Mặc Lục, tính tình nàng dịu dàng, đối đãi với người thân hậu, da dẻ lại trắng nõn, đúng chuẩn là người Giang Nam ngọc bích. Cho dù ai nhìn qua cũng đều sẽ thích.
Thiển Thiển ngồi xổm bên cạnh Hồng Điệp, vỗ vỗ bả vai của nàng.
Chỉ một lát sau liền nghe thấy thanh âm huyên náo theo nhau mà tới ở chung quanh...
Thiết Huyết thẳng thắn trở tay đem đao của nàng cướp lại, đồng thời vừa cùng những tỷ muội khác dây dưa vừa dùng mũi đao đem nút thắt trên cổ áo của Mặc Lục đẩy ra, nhẹ nhàng nháy nháy mắt.
Ngực của Mặc Lục bị lộ ra một nửa, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nàng vừa dùng tay không hướng tới Thiết Huyết đánh qua, vừa hô lớn: “Ta liều mạng với ngươi!”
Lúc này Hồng Điệp đang tấn công hắn ở phía dưới, nhìn thấy tình huống như vậy, không khỏi hô to một tiếng: “Mặc Lục không được!”
Lời nói còn chưa dứt, nàng liền thấy Mặc Lục đã nằm ngang ở trên mặt đất, ở chính giữa ót bị đánh một chưởng, ngay tại chỗ hiểm.
Hồng Điệp ôm thi thể Mặc Lục đau xót khóc không thành tiếng, bởi vì Thiển Thiển không biết võ công, nên vẫn luôn ở một bên quan chiến, hiện tại nhìn thấy Mặc Lục cũng bị người kia giết chết ngay tại chỗ giết, nghĩ đến lúc trước Hồng Điệp cứu mình, chính là hai người bọn họ ở bên cạnh làm bạn với nàng, hiện tại liền đã sinh ly tử biệt, tâm nàng đau giống như cùng bị dao cắt, tiện tay nhặt lên hòn đá trên mặt đất, tức giận xông tới chỗ Thiết Huyết.
Hồng Điệp ngăn trở Thiển Thiển, lúc này nét mặt của nàng đã trấn định lại, nhìn bọn tỷ muội nằm ngổn ngang trên đất, có người đang chảy máu không ngừng, có người đã bị mất mạng ngay tại chỗ.
Hồng Điệp dùng ánh mắt thù hận nhìn Thiết Huyết, “Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, ta còn chưa giết được ngươi.” Nàng cúi đầu nhìn Mặc Lục sắc mặt vẫn còn hồng nhuận trong lòng, đau khổ nói: “Vẫn là không công hy sinh một đám hảo tỷ muội”.
Bàn nàng nhẹ nhàng giúp Mặc Lục chỉnh sửa lại y phục xộc xếch.
Thiết Huyết tựa hồ cũng ở một bên bi thương, lắc đầu nói: “Vốn nhìn thấy tiểu cô nương này lớn lên rất hợp tâm ý của ta, muốn trêu đù nàng một chút, nhưng nàng lại muốn cùng ta liều mạng, ta cũng không có ngồi không chờ chết nên không thể làm gì khác hơn là ra tay giết nàng.”
Sau đó mới khiêu khích nhìn Hồng Điệp còn có Thiển Thiển một chút, nói: “Về phần hai người các ngươi, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không nhẫn tâm giết hại!”
Nói xong hắn muốn đem Hồng Điệp và Thiển Thiển bắt lại, dẫn tới địa phương khác. Lại nghe thấy chung quanh có một trận rung động, hắn thoáng suy nghĩ một chút, sau đó liền phi thân bay đi.
Thiển Thiển cơ bản không có võ công, nên không chút nào cảm nhận được, liền hỏi Hồng Điệp: “Tỷ tỷ, sao hắn lại đột nhiên bay đi vậy?”
Hồng Điệp đột nhiên nhướng mày, nói: “chung quanh có người so với hắn lợi hại hơn.”——
Thiển Thiển đang muốn hỏi là người nào, thì nàng liền thấy bên hông của Hồng Điệp đang có máu chảy ra. Bởi vì y phục của nàng vốn là màu đỏ, hơn nữa nàng vừa mới ôm Giáng Tử và Mặc Lục, nên Thiển Thiển nhất thời không chú ý tới.
Hiện tại phát hiện liền kinh hãi nói: “Tỷ tỷ, eo của tỷ có máu chảy ra! Hình như càng ngày càng nhiều.”
Hồng Điệp chỉ lo thương tâm, căn bản không quan tâm tới chuyện chính mình bị thương, ôm thi thể Mặc Lục khóc lớn, “ sao muội lại ngốc như vậy...”
Trong tất cả đám muội muội, Hồng Điệp thích nhất chính là Mặc Lục, tính tình nàng dịu dàng, đối đãi với người thân hậu, da dẻ lại trắng nõn, đúng chuẩn là người Giang Nam ngọc bích. Cho dù ai nhìn qua cũng đều sẽ thích.
Thiển Thiển ngồi xổm bên cạnh Hồng Điệp, vỗ vỗ bả vai của nàng.
Chỉ một lát sau liền nghe thấy thanh âm huyên náo theo nhau mà tới ở chung quanh...
/103
|