Em nói thật? Bệnh thần kinh không thể tin được nhìn Thiển Thiển, tay cầm lấy súng đều đã run rẩy lên! Thiển Thiển nhìn hắn đã tin chính mình, mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt nghe đoàng một tiếng!
Một tiếng súng vang lên, Thiển Thiển không thể tin trừng to mắt, trong mắt cô thấy cảnh tượng cuối cùng là bệnh thần kinh kia ôm lấy thân thể của mình mềm ngã xuống, miệng nỉ non: Anh... Thực xin lỗi, anh quá kích động cướp cò... Thiển Thiển tỉnh lại a...
Mẹ ôi! Con bà nó, a phi! Quá kích động cũng có thể lau súng cướp cò, cô - - chết không nhắm mắt!
... - -
Trong đêm đen, tình cờ có mấy vì sao ở trên trời lóe sáng, khiến cho cánh rừng rậm vốn đen nhánh thêm vài phần âm lãnh!
Nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc lộc cộc, mấy con tuấn mã mượn bóng đêm chạy như điên, có thể là có việc gấp, tuấn mã chạy rất nhanh, trong tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc lộc cộc, đoàn người chợt lóe lên!
Mà cũng vào lúc này, người cầm đầu mấy thớt ngựa chợt ngã xuống, trong rừng truyền đến tiếng ngựa hí vang! Võ công của những người cưỡi ngựa đều là không kém, tại thời điểm tuấn mã ngã nhào một cái lắc mình bay xuống, cúi đầu nhìn trên mặt đất, một đạo bán mã tác* (bán mã tác :giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương) vượt qua ở trên đường, trong nháy mắt, mấy chục hắc y nhân bỗng nhiên quỷ như lấy mạng hạ xuống, trước sau trái phải, bốn phương tám hướng một nhóm hơn mười người vây lại!
Các ngươi là người nào?
Một người cầm đầu áo trắng bồng bềnh, tuấn mục (mắt đẹp) nén giận, thanh âm mang theo uy áp khó có thể kháng cự, trầm thấp hỏi!
Muốn mạng của ngươi! Hắc y nhân kia nói một câu, tiếp theo bày trận tiến lên, không nói lời gì liền đánh nhau!
Hơn mười người vây quanh nam tử áo trắng, toàn bộ tinh thần của hắc y nhân vây xunh quanh đối phó!
Mà nam tử áo trắng kia không phải người khác, đúng là vương gia tuấn mỹ nhất Đông Nghi - Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt xem bọn trước mắt này không nói lời gì, lại đánh liều chết, không khỏi buồn bực.
Hắn biết mạng của hắn rất nhiều người muốn, nhưng mà người có đầu óc cũng phải biết, mạng của hắn không dễ dàng lấy như vậy.
Đêm nay vốn định rẽ đường nhỏ mau chóng hồi kinh, không nghĩ tới lại gặp bọn sát thủ này.
Nhìn vào mặt người như ẩn như hiện trong ánh sao, hộ vệ bên cạnh cũng từng người một ngã xuống, hắn không có xuất thủ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bốn phía tản ra mùi máu tươi nồng nặc, người thị vệ cuối cùng bên người Hiên Viên Triệt ngược lại cũng ngã xuống, trong lòng Hắc y nhân vui vẻ, một người cầm đầu đắc ý cười hắc hắc:
Hiên Viên Triệt, không nghĩ tới hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
Vậy sao?
Hiên Viên Triệt khẽ cười một tiếng, nụ cười kia, tao nhã vô song, khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc đến cực điểm!
Hắc y nhân sửng sốt, không thể tưởng được lúc này Hiên Viên Triệt lại vẫn có thể cười được, bọn hắn nhìn lẫn nhau, vừa muốn ra tay giết người, Hiên Viên Triệt chợt cầm lấy cây sáo nhỏ ngắn bằng bạch ngọc bên hông đưa tới bên môi, nhìn mười mấy cái sát thủ kia như xem người chết.
Tiếng sáo chậm rãi vang lên, trằn trọc lên xuống, trời đất đau thương giống như đang khóc thút thít.
Có thể làm người kinh ngạc chính là, thế nhưng Hắc y nhân vẫn không nhúc nhích, mắt mang hoảng sợ nhìn nam nhân áo trắng như tuyết kia!
Chỉ chốc lát, bọn hắn một đám miệng phun máu tươi, bùm bùm ngã trên đất - - đã chết!
Hừ, chỉ chút bổn sự ấy cũng muốn giết hắn? Hiên Viên Triệt khinh thường cười, nhưng chợt hắn lại ngây ngẩn cả người,.....
Một tiếng súng vang lên, Thiển Thiển không thể tin trừng to mắt, trong mắt cô thấy cảnh tượng cuối cùng là bệnh thần kinh kia ôm lấy thân thể của mình mềm ngã xuống, miệng nỉ non: Anh... Thực xin lỗi, anh quá kích động cướp cò... Thiển Thiển tỉnh lại a...
Mẹ ôi! Con bà nó, a phi! Quá kích động cũng có thể lau súng cướp cò, cô - - chết không nhắm mắt!
... - -
Trong đêm đen, tình cờ có mấy vì sao ở trên trời lóe sáng, khiến cho cánh rừng rậm vốn đen nhánh thêm vài phần âm lãnh!
Nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc lộc cộc, mấy con tuấn mã mượn bóng đêm chạy như điên, có thể là có việc gấp, tuấn mã chạy rất nhanh, trong tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc lộc cộc, đoàn người chợt lóe lên!
Mà cũng vào lúc này, người cầm đầu mấy thớt ngựa chợt ngã xuống, trong rừng truyền đến tiếng ngựa hí vang! Võ công của những người cưỡi ngựa đều là không kém, tại thời điểm tuấn mã ngã nhào một cái lắc mình bay xuống, cúi đầu nhìn trên mặt đất, một đạo bán mã tác* (bán mã tác :giăng dây ở chỗ tối để gạt ngã người ngựa của đối phương) vượt qua ở trên đường, trong nháy mắt, mấy chục hắc y nhân bỗng nhiên quỷ như lấy mạng hạ xuống, trước sau trái phải, bốn phương tám hướng một nhóm hơn mười người vây lại!
Các ngươi là người nào?
Một người cầm đầu áo trắng bồng bềnh, tuấn mục (mắt đẹp) nén giận, thanh âm mang theo uy áp khó có thể kháng cự, trầm thấp hỏi!
Muốn mạng của ngươi! Hắc y nhân kia nói một câu, tiếp theo bày trận tiến lên, không nói lời gì liền đánh nhau!
Hơn mười người vây quanh nam tử áo trắng, toàn bộ tinh thần của hắc y nhân vây xunh quanh đối phó!
Mà nam tử áo trắng kia không phải người khác, đúng là vương gia tuấn mỹ nhất Đông Nghi - Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt xem bọn trước mắt này không nói lời gì, lại đánh liều chết, không khỏi buồn bực.
Hắn biết mạng của hắn rất nhiều người muốn, nhưng mà người có đầu óc cũng phải biết, mạng của hắn không dễ dàng lấy như vậy.
Đêm nay vốn định rẽ đường nhỏ mau chóng hồi kinh, không nghĩ tới lại gặp bọn sát thủ này.
Nhìn vào mặt người như ẩn như hiện trong ánh sao, hộ vệ bên cạnh cũng từng người một ngã xuống, hắn không có xuất thủ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bốn phía tản ra mùi máu tươi nồng nặc, người thị vệ cuối cùng bên người Hiên Viên Triệt ngược lại cũng ngã xuống, trong lòng Hắc y nhân vui vẻ, một người cầm đầu đắc ý cười hắc hắc:
Hiên Viên Triệt, không nghĩ tới hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
Vậy sao?
Hiên Viên Triệt khẽ cười một tiếng, nụ cười kia, tao nhã vô song, khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc đến cực điểm!
Hắc y nhân sửng sốt, không thể tưởng được lúc này Hiên Viên Triệt lại vẫn có thể cười được, bọn hắn nhìn lẫn nhau, vừa muốn ra tay giết người, Hiên Viên Triệt chợt cầm lấy cây sáo nhỏ ngắn bằng bạch ngọc bên hông đưa tới bên môi, nhìn mười mấy cái sát thủ kia như xem người chết.
Tiếng sáo chậm rãi vang lên, trằn trọc lên xuống, trời đất đau thương giống như đang khóc thút thít.
Có thể làm người kinh ngạc chính là, thế nhưng Hắc y nhân vẫn không nhúc nhích, mắt mang hoảng sợ nhìn nam nhân áo trắng như tuyết kia!
Chỉ chốc lát, bọn hắn một đám miệng phun máu tươi, bùm bùm ngã trên đất - - đã chết!
Hừ, chỉ chút bổn sự ấy cũng muốn giết hắn? Hiên Viên Triệt khinh thường cười, nhưng chợt hắn lại ngây ngẩn cả người,.....
/103
|