Nhưng mà, chính mắt gặp được trường hợp như vậy, Thiển Thiển vẫn có thể cảm giác được huyết mạch của mình đều sôi trào, hoàn toàn dung nhập vào trong hình ảnh nhiệt huyết bảo vệ quốc gia này.
Lúc Thiển Thiển đang ảo tưởng tư thế oai hùng khi chính mình mặc quân trang ở sa trường ra sức giết địch, Hiên Viên Triệt tiến vào phòng trong phòng, gật đầu với Thiển Thiển nói:“Một ít đều làm thỏa đáng.”
Sau khi Thiển Thiển phản ứng lại, ngây ngốc cười cười, nói:“Hiện tại ngồi yên chờ tin tức của Diễm Nhi cùng Vân nhi còn có Chu Bằng.”
Thì ra Vân Ngụ Ý cùng Mặc Diễm Nhi đã tạm thời buông xuống tất cả mọi chuyện ở kinh thành, toàn tâm toàn ý đi đến biên quan hiệp trợ Thiển Thiển. Ban đêm hôm qua Thiển Thiển liền dùng bồ câu đưa tin, trong thư dặn dò các nàng nghĩ biện pháp làm tới một lượng pháo trúc lớn còn có ống sắt gì đó linh tinh…
Cùng lúc đó, đưa một bức thư da dê, dặn dò chuyện mà Chu Bằng làm.
Quả nhiên Chu Bằng không phụ mong đợi, trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã có động tác tương đối lớn, hắn nghĩ biện pháp thành công dẫn tới sự chú ý của Nhị vương tốc Cát Tháp, cho rằng hắn là nhân tài đưa vào trong phủ của mình.
Sau đó Chu Bằng rất nhanh liên lạc cùng sủng cơ của Nhị vương, nhắn mệnh lệnh của Thiển Thiển cho nàng.
Người sủng cơ này lúc trước là danh kỹ vang danh trong Cát Tháp, Nhị vương mấy lần muốn âu yếm đều bị cự tuyệt.
Sủng cơ là người của Mặc Diễm Nhi, thu được mệnh lệnh của Mặc Diễm Nhi, thời gian gần đây ẩn núp đến bên người Nhị vương, có ý định mê hoặc Nhị vương.
Nhị vương mới được mỹ nhân, lại được người tài, trong khoảng thời gian ngắn hăng hái, thật là đắc ý.
Sủng cơ ngã vào trong lòng Nhị vương, khuôn mặt mềm mại quyến rũ cùng vẻ mặt đầy râu của Nhị vương hình thành một ccanhr đối lập, bàn tay trắng nõn cầm một cái cốc bạc, trong chén đựng rượu ngon, nhỏ nhẹ giơ lên bên miệng Nhị vương, nói:“Tửu lượng của Vương gia thật sự là tốt nha, ngàn chén không say!”
Ánh mắt Nhị vương mê say, tay không ngừng vuốt phẳng ccanhs tay bóng loáng của sủng cơ, cười ha ha,“Mỹ nhân a, nàng nằm ở trong lòng ta, ta thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời này, ha ha ha ha, cho dù là say đã chết, cũng là cam tâm tình nguyện, ha ha ha ha......”
Trong mắt sủng cơ toàn là khinh bỉ, nhưng khi đối mặt với Nhị vương, vẫn là tươi cười như hoa đào, sau khi cười xong, thoáng mang một khuôn mặt u sầu, nói: “Thiếp thực sợ thời gian thoải mái như vậy sẽ không lâu dài đâu!”
Nhị vương nhìn thấy sắc mặt mỹ nhân trong lòng lo lắng, không khỏi ưỡn thẳng bả vai, làm bộ nói: “Là ai có cái lá gan này, dám đem mỹ nhân bên người bổn vương cướp đi! Bổn vương muốn lột da hắn!”
Sủng cơ đột nhiên ngã vào trong lòng Nhị vương khóc lên, đứt quãng nói: “Vương gia...... Thiếp thật sự rất hối hận, không có sớm đến bên vương gia, vừa mới hiểu được vương gia dụng tâm lương khổ với thiếp, tiến đến tìm nơi nương tựa, lại nghe đến vương gia tin tức sắp gặp được bất trắc, thiếp thật sự là rất hối hận nha......”
Lông mày của Nhị vương đều nhanh muốn dựng thẳng lên, cái mũi cơ hồ muốn phun lửa ra ngoài, phẫn hận nói: “Là ai có lá gan lớn như vậy, dám đến ám sát bổn vương! Là lão đại? Vẫn là lão tam!”
Thì ra vài người huynh đệ bọn họ cảm tình cũng không tốt, ngươi lừa ta gạt là cơm thường, chỉ thiếu thiếu một phen lửa.
Sủng cơ khóc muốn nói lại thôi: “Vương gia vẫn là không cần biết đến thì tốt hơn, không khỏi thương tâm......”
Lúc Thiển Thiển đang ảo tưởng tư thế oai hùng khi chính mình mặc quân trang ở sa trường ra sức giết địch, Hiên Viên Triệt tiến vào phòng trong phòng, gật đầu với Thiển Thiển nói:“Một ít đều làm thỏa đáng.”
Sau khi Thiển Thiển phản ứng lại, ngây ngốc cười cười, nói:“Hiện tại ngồi yên chờ tin tức của Diễm Nhi cùng Vân nhi còn có Chu Bằng.”
Thì ra Vân Ngụ Ý cùng Mặc Diễm Nhi đã tạm thời buông xuống tất cả mọi chuyện ở kinh thành, toàn tâm toàn ý đi đến biên quan hiệp trợ Thiển Thiển. Ban đêm hôm qua Thiển Thiển liền dùng bồ câu đưa tin, trong thư dặn dò các nàng nghĩ biện pháp làm tới một lượng pháo trúc lớn còn có ống sắt gì đó linh tinh…
Cùng lúc đó, đưa một bức thư da dê, dặn dò chuyện mà Chu Bằng làm.
Quả nhiên Chu Bằng không phụ mong đợi, trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã có động tác tương đối lớn, hắn nghĩ biện pháp thành công dẫn tới sự chú ý của Nhị vương tốc Cát Tháp, cho rằng hắn là nhân tài đưa vào trong phủ của mình.
Sau đó Chu Bằng rất nhanh liên lạc cùng sủng cơ của Nhị vương, nhắn mệnh lệnh của Thiển Thiển cho nàng.
Người sủng cơ này lúc trước là danh kỹ vang danh trong Cát Tháp, Nhị vương mấy lần muốn âu yếm đều bị cự tuyệt.
Sủng cơ là người của Mặc Diễm Nhi, thu được mệnh lệnh của Mặc Diễm Nhi, thời gian gần đây ẩn núp đến bên người Nhị vương, có ý định mê hoặc Nhị vương.
Nhị vương mới được mỹ nhân, lại được người tài, trong khoảng thời gian ngắn hăng hái, thật là đắc ý.
Sủng cơ ngã vào trong lòng Nhị vương, khuôn mặt mềm mại quyến rũ cùng vẻ mặt đầy râu của Nhị vương hình thành một ccanhr đối lập, bàn tay trắng nõn cầm một cái cốc bạc, trong chén đựng rượu ngon, nhỏ nhẹ giơ lên bên miệng Nhị vương, nói:“Tửu lượng của Vương gia thật sự là tốt nha, ngàn chén không say!”
Ánh mắt Nhị vương mê say, tay không ngừng vuốt phẳng ccanhs tay bóng loáng của sủng cơ, cười ha ha,“Mỹ nhân a, nàng nằm ở trong lòng ta, ta thật sự là người hạnh phúc nhất trên đời này, ha ha ha ha, cho dù là say đã chết, cũng là cam tâm tình nguyện, ha ha ha ha......”
Trong mắt sủng cơ toàn là khinh bỉ, nhưng khi đối mặt với Nhị vương, vẫn là tươi cười như hoa đào, sau khi cười xong, thoáng mang một khuôn mặt u sầu, nói: “Thiếp thực sợ thời gian thoải mái như vậy sẽ không lâu dài đâu!”
Nhị vương nhìn thấy sắc mặt mỹ nhân trong lòng lo lắng, không khỏi ưỡn thẳng bả vai, làm bộ nói: “Là ai có cái lá gan này, dám đem mỹ nhân bên người bổn vương cướp đi! Bổn vương muốn lột da hắn!”
Sủng cơ đột nhiên ngã vào trong lòng Nhị vương khóc lên, đứt quãng nói: “Vương gia...... Thiếp thật sự rất hối hận, không có sớm đến bên vương gia, vừa mới hiểu được vương gia dụng tâm lương khổ với thiếp, tiến đến tìm nơi nương tựa, lại nghe đến vương gia tin tức sắp gặp được bất trắc, thiếp thật sự là rất hối hận nha......”
Lông mày của Nhị vương đều nhanh muốn dựng thẳng lên, cái mũi cơ hồ muốn phun lửa ra ngoài, phẫn hận nói: “Là ai có lá gan lớn như vậy, dám đến ám sát bổn vương! Là lão đại? Vẫn là lão tam!”
Thì ra vài người huynh đệ bọn họ cảm tình cũng không tốt, ngươi lừa ta gạt là cơm thường, chỉ thiếu thiếu một phen lửa.
Sủng cơ khóc muốn nói lại thôi: “Vương gia vẫn là không cần biết đến thì tốt hơn, không khỏi thương tâm......”
/103
|