Vân Ngụ Ý biết quan hệ lợi hại trong đó, nên cũng không ngừng gật đầu, nói: Lão đại nói rất đúng, tuy rằng mấy người chúng ta không phải người trong võ lâm, nhưng cũng không thể cứ như vậy không chịu trách nhiệm, chỉ là... Nàng lo lắng nhìn Thiển Thiển, Như vậy ngươi thực sự quá nguy hiểm, không bằng chúng ta nghĩ một biện pháp khác, đem quyển bí tịch này đưa đến Võ Đang hoặc là Thiếu Lâm, để danh môn chính phái bọn họ xử lý chuyện này, ngươi thấy thế nào?
Thiển Thiển thẳng thắn nói, Ta cũng nghĩ tới biện pháp này, thế nhưng chỉ sợ quyển tâm pháp này sẽ không thể thuận lợi đem đến Võ Đang hoặc Thiếu Lâm được, hơn nữa càng thêm khó bảo đảm trong đó không có tiểu nhân đem tâm pháp chúng ta thiên tân vạn khổ đưa tới làm của riêng.
Chiếu theo tiểu thuyết của Kim Dung , ác tăng, gian tăng còn thiếu sao?
Nói tóm lại, nếu như các ngươi muốn đi theo ta, cứ dựa theo lời của ta mà làm, nếu như các ngươi không tiếp thu lời lão đại ta nói, ta sẽ không quản quyền lợi của các ngươi nữa.
Mặc Diễm do dự một chút, cùng Vân Ngụ Ý nhìn nhau, đem quyển tâm pháp từ trong lòng lấy ra, để vào trong tay của Thiển Thiển. Thiển Thiển nhìn thấy hai mắt Mặc Diễm rơi lệ, liền an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì. ——
Đột nhiên, phía trên xà ngang có tiếng gỗ lay động vang lên, dẫn tới chú ý của ba người, Vân Ngụ Ý chạy đến phía dưới xà ngang nhìn một chút, quay đầu hướng Thiển Thiển các nàng nói: Không có cái gì, chỉ là một con chuột mà thôi, cái khách điếm bình dân này, đơn sơ như vậy, thật thua thiệt chúng ta phải ở chỗ này mấy ngày!
Thiển Thiển lại như có điều suy nghĩ, hỏi: Các ngươi tới nơi này đã mấy ngày? Có từng ra ngoài gặp qua người nào không?
Vân ngụ ý trả lời nói: Chúng ta tới đây đã ba ngày, ngoại trừ ngày hôm qua cùng Mặc Diễm ra ngoài dạo phố mua một ít đồ vật cần dùng thì chúng ta cũng không có đi đâu, chỉ là cũng chính ngày hôm qua chúng ta mới biết được một chút, sự tình so với tưởng tượng của chúng ta nghiêm trọng hơn nhiều.
Mặc Diễm lo lắng hỏi: Lão đại, đã xảy ra chuyện gì sao?
Thiển Thiển nhìn thấy hai tiểu cô nương đã giống như chim sợ cành cong, nên nàng không đành lòng tạo thêm áp lực cho các nàng, hơn nữa, nếu như thực sự nói ra, chỉ sợ các nàng càng thêm lo lắng khi đem tâm pháp giao cho mình, liền gật đầu cười, nói: Không có chuyện gì, bất quá nếu như các ngươi đã ở chỗ này ngây người ba ngày, thì phải nhanh chóng chuyển chỗ ở, nhớ kỹ, đoạn thời gian này tận lực không nên ở hai ngày cùng một chỗ, tuy rằng sự tình cũng không có hoàn toàn nghiêm trọng như vậy, thế nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Hai người đều gật đầu, Thiển Thiển cùng các nàng cùng nhau dời đi nơi này suốt đêm.
Thiển Thiển biết, trên xà ngang nhất định có một cao thủ khinh công cao cường đem chuyện ba người các nàng nói thanh thanh sở sở nghe hết, tuyệt không giống như là Mặc Nhiễm nói có thể là một con chuột đơn giản như vậy.
Bất hạnh trong vạn hạnh, có thể là cao thủ đó có khinh công cao nhưng võ công cũng chưa chắc ưu tú như vậy, lo lắng Mặc Diễm và Vân Ngụ Ý cao giọng phản kháng sau đó sẽ đưa tới mầm tai vạ, hay cũng có thể là, không xác định được tâm pháp giấu ở chỗ nào đi.
Mực diễm là từ trong y phục của mình lấy ra, mặc kệ là có bộ dáng như thế nào, cái vô tình cẩn thận này có lẽ đã cứu nàng một mạng, trong lòng Thiển Thiển thật sự sỡ hãi, nhưng lại không thể cùng hai người bọn họ nói tỉ mỉ...
Thiển Thiển thẳng thắn nói, Ta cũng nghĩ tới biện pháp này, thế nhưng chỉ sợ quyển tâm pháp này sẽ không thể thuận lợi đem đến Võ Đang hoặc Thiếu Lâm được, hơn nữa càng thêm khó bảo đảm trong đó không có tiểu nhân đem tâm pháp chúng ta thiên tân vạn khổ đưa tới làm của riêng.
Chiếu theo tiểu thuyết của Kim Dung , ác tăng, gian tăng còn thiếu sao?
Nói tóm lại, nếu như các ngươi muốn đi theo ta, cứ dựa theo lời của ta mà làm, nếu như các ngươi không tiếp thu lời lão đại ta nói, ta sẽ không quản quyền lợi của các ngươi nữa.
Mặc Diễm do dự một chút, cùng Vân Ngụ Ý nhìn nhau, đem quyển tâm pháp từ trong lòng lấy ra, để vào trong tay của Thiển Thiển. Thiển Thiển nhìn thấy hai mắt Mặc Diễm rơi lệ, liền an ủi vỗ vỗ bả vai của nàng, nói: Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì. ——
Đột nhiên, phía trên xà ngang có tiếng gỗ lay động vang lên, dẫn tới chú ý của ba người, Vân Ngụ Ý chạy đến phía dưới xà ngang nhìn một chút, quay đầu hướng Thiển Thiển các nàng nói: Không có cái gì, chỉ là một con chuột mà thôi, cái khách điếm bình dân này, đơn sơ như vậy, thật thua thiệt chúng ta phải ở chỗ này mấy ngày!
Thiển Thiển lại như có điều suy nghĩ, hỏi: Các ngươi tới nơi này đã mấy ngày? Có từng ra ngoài gặp qua người nào không?
Vân ngụ ý trả lời nói: Chúng ta tới đây đã ba ngày, ngoại trừ ngày hôm qua cùng Mặc Diễm ra ngoài dạo phố mua một ít đồ vật cần dùng thì chúng ta cũng không có đi đâu, chỉ là cũng chính ngày hôm qua chúng ta mới biết được một chút, sự tình so với tưởng tượng của chúng ta nghiêm trọng hơn nhiều.
Mặc Diễm lo lắng hỏi: Lão đại, đã xảy ra chuyện gì sao?
Thiển Thiển nhìn thấy hai tiểu cô nương đã giống như chim sợ cành cong, nên nàng không đành lòng tạo thêm áp lực cho các nàng, hơn nữa, nếu như thực sự nói ra, chỉ sợ các nàng càng thêm lo lắng khi đem tâm pháp giao cho mình, liền gật đầu cười, nói: Không có chuyện gì, bất quá nếu như các ngươi đã ở chỗ này ngây người ba ngày, thì phải nhanh chóng chuyển chỗ ở, nhớ kỹ, đoạn thời gian này tận lực không nên ở hai ngày cùng một chỗ, tuy rằng sự tình cũng không có hoàn toàn nghiêm trọng như vậy, thế nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Hai người đều gật đầu, Thiển Thiển cùng các nàng cùng nhau dời đi nơi này suốt đêm.
Thiển Thiển biết, trên xà ngang nhất định có một cao thủ khinh công cao cường đem chuyện ba người các nàng nói thanh thanh sở sở nghe hết, tuyệt không giống như là Mặc Nhiễm nói có thể là một con chuột đơn giản như vậy.
Bất hạnh trong vạn hạnh, có thể là cao thủ đó có khinh công cao nhưng võ công cũng chưa chắc ưu tú như vậy, lo lắng Mặc Diễm và Vân Ngụ Ý cao giọng phản kháng sau đó sẽ đưa tới mầm tai vạ, hay cũng có thể là, không xác định được tâm pháp giấu ở chỗ nào đi.
Mực diễm là từ trong y phục của mình lấy ra, mặc kệ là có bộ dáng như thế nào, cái vô tình cẩn thận này có lẽ đã cứu nàng một mạng, trong lòng Thiển Thiển thật sự sỡ hãi, nhưng lại không thể cùng hai người bọn họ nói tỉ mỉ...
/103
|