Mà hồng y nữ tử đã bay lên phía trước các nàng.
Thiển Thiển cuống quít kiểm tra bản thân đã ngồi vững hay chưa, mặt đất cách nàng càng ngày càng xa, đây mới thực là bay trên không! Không có dây thép cột, không có kỹ xảo điện ảnh, là chân thật!
Trên thế giới lại thật sự có công phu như vậy!
Thị nữ phía sau đại khái nhìn thấu bất an của Thiển Thiển, liền cười nói: Cô nương xin yên tâm, chỉ cần cô nương ngồi vững, thì nhất định sẽ không ngã xuống.
Mặt Thiển Thiển đỏ tới mang tai, còn chưa kịp trả lời, đã thấy thị nữ trước mặt càng càn rỡ cười, Cho dù là ngã xuống, chúng ta cũng có thể đem cô nương túm lại được.
Thiển Thiển nhận ra người thị nữ trước mặt này chính là người thiếu chút nữa cùng mình tranh cãi ở trong tửu lâu, nàng không khỏi âm thầm nhíu mày, nữ nhân này không phải là nười dễ đối phó.
Lúc này hồng y nữ tử ở phía trước cỗ kiệu quay mặt nhìn lại ,tựa hồ là đang giáo huấn thị nữ cái đang vô cùng khinh cuồng kia, Thiển Thiển không nghe được rõ ràng chỉ phải khẩn trương ngồi vững như vậy.
Nhìn cảnh sông nước núi non ở phía dưới, vậy mà lại xinh đẹp tuyệt trần hợp lòng người như vậy, không có nhà ở hiện đại, không có khu công nghiệp ô nhiễm, không có ống khói bốc lên dày đặc, chỉ có một màu xanh biếc của rừng cây, sông nhỏ, vã bãi cỏ điền viên.
Thật đẹp!
Các nàng nói cách nơi này hơn nửa ngày đường, sẽ không phải là chỉ bay trên không như vậy đíi? Vậy muốn bay đến nơi nào mà chẳng được!
Lòng Thiển Thiển lại bắt đầu lo lắng ——
Hồng y nữ tử đại khái là buồn bực, bay vòng qua bên cạnh Thiển Thiển, cười nói: Còn chưa thỉnh giáo phương danh của tỷ tỷ, ta là Hồng Điệp, nhìn hẳn là ta lớn hơn tỷ tỷ, tỷ có thể gỏi ta là Điệp Nhi tỷ tỷ.
Thiển Thiển cười có chút cứng ngắc, nghĩ thầm có lẽ là do ở trên cao thiếu dưỡng khí, tuy rằng phi hành trên cao như này cũng không thể nói là thiếu dưỡng khí, bất quá là bởi vì Thiển Thiển khẩn trương mà thôi, muội là Vu Thiển Thiển, Điệp Nhi tỷ tỷ có thể gọi muội là Thiển Thiển.
Hồng Điệp tựa hồ cực kỳ cao hứng, trên không trung thỉnh thoảng bay lượn các kiểu mới giống như múa trên không vậy, gương mặt nàng rất xinh đẹp, hơn nữa một thân hồng y thướt tha, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống thật là đẹp.
Chỉ là, vạn nhất vừa vặn trên mặt đất có người đi qua, gặp được mấy người bọn họ, bọn hắn có thể nghĩ ban ngày ban mặt mà gặp quỷ hay không?
Dung nhập vào trong đó, với tình cảnh ấy, sợ rằng Thiển Thiển cũng sẽ bị sợ hãi, không muốn lại bị sự sợ hãi của mình làm mất hứng, nghĩ thầm, coi như là người trên mặt đất nhìn thấy, hẳn cũng nghĩ là tiên nữ, hoặc là cầu vồng, dù sao các nàng đều mặc y phục có màu sắc khác nhau.
Chỗ ở của Hồng Điệp là một tòa thế ngoại đào nguyên, cửa ra vào duy nhất chính là khe hở giữa hai ngọn núi lớn, chỉ đủ cho một người qua. Dọc theo đường đi Thiển Thiển cũng không có xuống kiệu, toàn bộ đều là do thị nữ của Hồng Điệp đi bộ thay.
Thiển Thiển thoáng có một chút áy náy, nói: Nếu không để ta xuống tự mình đi, hai vị tỷ tỷ hẳn cũng là rất mệt.
Thiển Thiển hướng thị nữ phía sau hòa khí nói, về phần người phía trước, tận lực không nên trêu chọc là tốt nhất.
Người thị nữ kia cười nói: Cô nương yên tâm đi, chúng ta không sao, hơn nữa đường trong núi này vô cùng khó đi, cô nương thân kiều thịt mắc, vạn nhất ngã, chúng ta sẽ rất áy náy. . . .
Thiển Thiển cuống quít kiểm tra bản thân đã ngồi vững hay chưa, mặt đất cách nàng càng ngày càng xa, đây mới thực là bay trên không! Không có dây thép cột, không có kỹ xảo điện ảnh, là chân thật!
Trên thế giới lại thật sự có công phu như vậy!
Thị nữ phía sau đại khái nhìn thấu bất an của Thiển Thiển, liền cười nói: Cô nương xin yên tâm, chỉ cần cô nương ngồi vững, thì nhất định sẽ không ngã xuống.
Mặt Thiển Thiển đỏ tới mang tai, còn chưa kịp trả lời, đã thấy thị nữ trước mặt càng càn rỡ cười, Cho dù là ngã xuống, chúng ta cũng có thể đem cô nương túm lại được.
Thiển Thiển nhận ra người thị nữ trước mặt này chính là người thiếu chút nữa cùng mình tranh cãi ở trong tửu lâu, nàng không khỏi âm thầm nhíu mày, nữ nhân này không phải là nười dễ đối phó.
Lúc này hồng y nữ tử ở phía trước cỗ kiệu quay mặt nhìn lại ,tựa hồ là đang giáo huấn thị nữ cái đang vô cùng khinh cuồng kia, Thiển Thiển không nghe được rõ ràng chỉ phải khẩn trương ngồi vững như vậy.
Nhìn cảnh sông nước núi non ở phía dưới, vậy mà lại xinh đẹp tuyệt trần hợp lòng người như vậy, không có nhà ở hiện đại, không có khu công nghiệp ô nhiễm, không có ống khói bốc lên dày đặc, chỉ có một màu xanh biếc của rừng cây, sông nhỏ, vã bãi cỏ điền viên.
Thật đẹp!
Các nàng nói cách nơi này hơn nửa ngày đường, sẽ không phải là chỉ bay trên không như vậy đíi? Vậy muốn bay đến nơi nào mà chẳng được!
Lòng Thiển Thiển lại bắt đầu lo lắng ——
Hồng y nữ tử đại khái là buồn bực, bay vòng qua bên cạnh Thiển Thiển, cười nói: Còn chưa thỉnh giáo phương danh của tỷ tỷ, ta là Hồng Điệp, nhìn hẳn là ta lớn hơn tỷ tỷ, tỷ có thể gỏi ta là Điệp Nhi tỷ tỷ.
Thiển Thiển cười có chút cứng ngắc, nghĩ thầm có lẽ là do ở trên cao thiếu dưỡng khí, tuy rằng phi hành trên cao như này cũng không thể nói là thiếu dưỡng khí, bất quá là bởi vì Thiển Thiển khẩn trương mà thôi, muội là Vu Thiển Thiển, Điệp Nhi tỷ tỷ có thể gọi muội là Thiển Thiển.
Hồng Điệp tựa hồ cực kỳ cao hứng, trên không trung thỉnh thoảng bay lượn các kiểu mới giống như múa trên không vậy, gương mặt nàng rất xinh đẹp, hơn nữa một thân hồng y thướt tha, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống thật là đẹp.
Chỉ là, vạn nhất vừa vặn trên mặt đất có người đi qua, gặp được mấy người bọn họ, bọn hắn có thể nghĩ ban ngày ban mặt mà gặp quỷ hay không?
Dung nhập vào trong đó, với tình cảnh ấy, sợ rằng Thiển Thiển cũng sẽ bị sợ hãi, không muốn lại bị sự sợ hãi của mình làm mất hứng, nghĩ thầm, coi như là người trên mặt đất nhìn thấy, hẳn cũng nghĩ là tiên nữ, hoặc là cầu vồng, dù sao các nàng đều mặc y phục có màu sắc khác nhau.
Chỗ ở của Hồng Điệp là một tòa thế ngoại đào nguyên, cửa ra vào duy nhất chính là khe hở giữa hai ngọn núi lớn, chỉ đủ cho một người qua. Dọc theo đường đi Thiển Thiển cũng không có xuống kiệu, toàn bộ đều là do thị nữ của Hồng Điệp đi bộ thay.
Thiển Thiển thoáng có một chút áy náy, nói: Nếu không để ta xuống tự mình đi, hai vị tỷ tỷ hẳn cũng là rất mệt.
Thiển Thiển hướng thị nữ phía sau hòa khí nói, về phần người phía trước, tận lực không nên trêu chọc là tốt nhất.
Người thị nữ kia cười nói: Cô nương yên tâm đi, chúng ta không sao, hơn nữa đường trong núi này vô cùng khó đi, cô nương thân kiều thịt mắc, vạn nhất ngã, chúng ta sẽ rất áy náy. . . .
/103
|