King tinh cô gái dân tộc, nên cõng Zen đi theo cô gái ấy đến làng thì những người dân tộc gặp cô gái này đều cuối xuống, một chân quỳ một chân trụ, tay phải đắp chéo lên vai trái :
–Xin chào Công chúa –Người dân trong làng
Một chàng trai vạm vỡ cổ đeo móng hổ, ở giữ chân mày chấm một hình giọt nước, đi sau có vài người, hành lễ :
–Xin chào Công chúa –Chàng trai đó
–Đứng dậy đi –Công chúa
–Đây là.. –Chàng trai đó
–À..! Đây là bạn của ta, còn đây là Kị sĩ của tôi –Công chúa
–Xin Chào –King. Chàng kị sĩ lắt đầu và nở nụ cười với King
–Cho người gọi Mẹ tổ lại chỗ của ta khám bệnh –Công chúa
Nói xong công chúa dẫn King vào một túp lều được dựng bằng lá khô, sau đó người mà Công chúa gọi là Mẹ tổ của đến, Công chúa và King ra ngoài để Mẹ tổ sức thuốc cho Zen, Công chúa dẫn King ra một nơi cách làng vài chục mét :
–Anh tên gì ? –Công chúa
–Tôi tên Thiên Đức gọi tôi là King được rồi –King
–King à, tên của người nước ngoài phải không–Công chúa
–ừ! Tên cô là gì? Mà cô là công chúa sao? Thế ở đây còn có cả đức vua à–King
–Tôi tên Hồ Ngọc, ở đây không có đức vua, công chúa là người cao nhất, thật sự vì ba mẹ tôi chỉ có mình tôi nên khi họ qua đời thì tôi nối ngôi, sau này người làm phu quân của tôi sẽ là đấn tối cao–Công chúa
Ừ ! Nhưng Hồ Ngọc nghĩ là gì ? –King
–Ở đây xung quanh bốn bề là núi, chỉ có một cái hồ được coi là trái tim của khu rừng và là nguồi sống của tôi, hồ lại có màu xanh ngọc, nên đó là ý nghĩ của tên tôi đó. Cậu giỏi võ đấy–Hồ Ngọc
–Cũng bình thường thôi–King
–Tối nay tỉ thí với kị sĩ của làng tôi đi –Hồ Ngọc
–ừ sao cũng được, nhưng Zen sẽ khỏi chứ? –King
–Zen? –Hồ Ngọc
–Cô gái tôi đã cõng đấy–King
–Nếu Mẹ tổ đã cứu cô ấy nhất định sẽ không chết đâu! Cô ấy là gì của King? –Hồ Ngọc
–Không biết phải nói là gì nữa, tôi có lỗi với cô ấy rất nhiều –King
–King là người yêu của cô ấy hã? –Hồ Ngọc. Có vẻ như nàng công chúa của bộ lạc này đã yêu chàng King, từ lúc chàng quay lại nhìn cô ta ở bờ hồ rồi.
–Tôi không xứng với cô ấy –King
–Trời sắp tối rồi chúng ta về làng thôi –Hồ Ngọc
Nói rồi, King và Hồ Ngọc đi về làng anh chàng kị sĩ lại bẩm báo với Hồ Ngọc rằng vừa bắt được hai kẻ đột nhập một nam và một nữa, Hồ Ngọc cho chàng kị sĩ chuẩn bị về buổi tối, vừa ăn mừng vừa bộ tộc có khách và trị tội hai kẻ đột nhập đó. Sau khi, dặn dò xong Hồ Ngọc cùng King đến thăm Zen, Mẹ tổ nói :
–Cô gái này đã không sau, có lẽ một lát sau cô ấy sẽ tĩnh lại –Mẹ tổ
–Cảm ơn bà –King
–Người ngươi cần cảm ơn là Công chúa không phải ta, ta phải về đây –Mẹ tổ
–Thôi King cứ ở đây tôi đi lo cho buổi tiệc tối nay –Hồ Ngọc
–ừ –King
King ngồi ngắm Zen trong bộ trang phục bộ lạc, áo cổ yếm bó đủ phần ngực có những tua xung quanh, chiếc váy quần cũng vừa hết phần mông và cũng có những tua xung quanh, tôn lên vòng hai con kiến của Zen, King nắm tay Zen ngắm Zen thật kĩ. King chợt nhớ đến một cái gì đó rất mơ hồ, King nhớ trong xe King đã…Đang dần nhớ về chuyện King uống say (Chap 32.Cạm Bẫy) thì Zen tĩnh, Zen không biết chuyện gì đang xãy ra :
–Ở đây là ở đâu? –Zen
–Chuyện là thế này..@#$@ –King
Zen nhớ về chuyện King đã hút độc cho mình, nhớ lại lần Zen mê mang King đã truyền nước cho Zen, đột nhiên má Zen đỏ cả lên Zen quay qua hướng khác không nhìn King nữa cảm xúc lại ùa về nhưng lại nhớ về những chuyện chuyện King làm, làm Zen chở về cảm xúc bình thường, King thông mình nhưng lại ngốc khi thấy mặt Zen đỏ :
–Em bị gì vậy? Sao..Sao mặt em đỏ lên để anh đi kêu Mẹ tổ –King
–Không…Không cần đâu, em không sau–Zen
Một người hầu của Hồ Ngọc bước vào :
–Công chúa mời hai người ra dựa buổi tiệc, đây là đồ của người.–Người hầu. King đi thay đồ ra mặt vào chiếc khố, khoe trọn body săn chắc, nở nang, mà dù bạn là một cô gái khó tính đến độ nào khi nhìn qua body của King bạn đều phải tròn xoe mắt, miệng chữ O, nuốt nước bọt.
–Em đi nổi không–King
–Một buổi tiệc như thế, sau lại thiếu em được chứ –Zen
–Vậy để anh đỡ em–King
King đỡ Zen ra ngoài cùng ngồi xem mọi người ca hát nhảy múa quanh ngọn lửa, Hồ Ngọc có vẻ buồn vì thấy King và Zen nói chuyện cười cười nói nói, King còn đút Zen ăn thịt lợn rừng nướng. Mọi người cùng nhảy hoài theo tiếng trống và tiếng hát, Hồ Ngọc như ghen với Zen :
–Người đâu đem hai kẻ đột nhập vào –Hồ ngọc
Sau lời nói của Hồ Ngọc tiếng trống tiếng hát và điệu nhảy dường như dừng lại, mọi người ngồi xuống hết không gian yên tĩnh bao trùm bộ lạc, hai người hầu lôi hai người đột nhập vào, vừa thấy hai người họ Zen và King liền chạy đến :
–Ken sau…sau mày lại ở đây. Anh Kirs sau anh và Ken lại ở đây!!–Zen. Lúc này Ken đã trong trạng thái mê man giống với Zen lúc trưa, King liền quay qua Hồ Ngọc :
–Hồ Ngọc họ là bạn của tôi, xin cô tha cho họ đi –King. Hồ Ngọc im lặng
–Cô ta cũng đang trúng Kinh tâm độc –Mẹ tổ
–Xin bà hãy cứu bạn tôi đi–King
–Tính mạng của cô vẫn chưa đảm bảo ở đó mà xin cho bạn cô, nếu cử thuốc của tôi vào ngày mai cô cũng có không thể thấy ánh hoàng hôn –Mẹ tổ
–Xin bà hãy cứu họ –King
–Được ta sẽ cứu họ, với điều kiện cậu phải thành thân với công chúa của chúng tôi và trở thành Tộc trưởng –Mẹ tổ
–Xin chào Công chúa –Người dân trong làng
Một chàng trai vạm vỡ cổ đeo móng hổ, ở giữ chân mày chấm một hình giọt nước, đi sau có vài người, hành lễ :
–Xin chào Công chúa –Chàng trai đó
–Đứng dậy đi –Công chúa
–Đây là.. –Chàng trai đó
–À..! Đây là bạn của ta, còn đây là Kị sĩ của tôi –Công chúa
–Xin Chào –King. Chàng kị sĩ lắt đầu và nở nụ cười với King
–Cho người gọi Mẹ tổ lại chỗ của ta khám bệnh –Công chúa
Nói xong công chúa dẫn King vào một túp lều được dựng bằng lá khô, sau đó người mà Công chúa gọi là Mẹ tổ của đến, Công chúa và King ra ngoài để Mẹ tổ sức thuốc cho Zen, Công chúa dẫn King ra một nơi cách làng vài chục mét :
–Anh tên gì ? –Công chúa
–Tôi tên Thiên Đức gọi tôi là King được rồi –King
–King à, tên của người nước ngoài phải không–Công chúa
–ừ! Tên cô là gì? Mà cô là công chúa sao? Thế ở đây còn có cả đức vua à–King
–Tôi tên Hồ Ngọc, ở đây không có đức vua, công chúa là người cao nhất, thật sự vì ba mẹ tôi chỉ có mình tôi nên khi họ qua đời thì tôi nối ngôi, sau này người làm phu quân của tôi sẽ là đấn tối cao–Công chúa
Ừ ! Nhưng Hồ Ngọc nghĩ là gì ? –King
–Ở đây xung quanh bốn bề là núi, chỉ có một cái hồ được coi là trái tim của khu rừng và là nguồi sống của tôi, hồ lại có màu xanh ngọc, nên đó là ý nghĩ của tên tôi đó. Cậu giỏi võ đấy–Hồ Ngọc
–Cũng bình thường thôi–King
–Tối nay tỉ thí với kị sĩ của làng tôi đi –Hồ Ngọc
–ừ sao cũng được, nhưng Zen sẽ khỏi chứ? –King
–Zen? –Hồ Ngọc
–Cô gái tôi đã cõng đấy–King
–Nếu Mẹ tổ đã cứu cô ấy nhất định sẽ không chết đâu! Cô ấy là gì của King? –Hồ Ngọc
–Không biết phải nói là gì nữa, tôi có lỗi với cô ấy rất nhiều –King
–King là người yêu của cô ấy hã? –Hồ Ngọc. Có vẻ như nàng công chúa của bộ lạc này đã yêu chàng King, từ lúc chàng quay lại nhìn cô ta ở bờ hồ rồi.
–Tôi không xứng với cô ấy –King
–Trời sắp tối rồi chúng ta về làng thôi –Hồ Ngọc
Nói rồi, King và Hồ Ngọc đi về làng anh chàng kị sĩ lại bẩm báo với Hồ Ngọc rằng vừa bắt được hai kẻ đột nhập một nam và một nữa, Hồ Ngọc cho chàng kị sĩ chuẩn bị về buổi tối, vừa ăn mừng vừa bộ tộc có khách và trị tội hai kẻ đột nhập đó. Sau khi, dặn dò xong Hồ Ngọc cùng King đến thăm Zen, Mẹ tổ nói :
–Cô gái này đã không sau, có lẽ một lát sau cô ấy sẽ tĩnh lại –Mẹ tổ
–Cảm ơn bà –King
–Người ngươi cần cảm ơn là Công chúa không phải ta, ta phải về đây –Mẹ tổ
–Thôi King cứ ở đây tôi đi lo cho buổi tiệc tối nay –Hồ Ngọc
–ừ –King
King ngồi ngắm Zen trong bộ trang phục bộ lạc, áo cổ yếm bó đủ phần ngực có những tua xung quanh, chiếc váy quần cũng vừa hết phần mông và cũng có những tua xung quanh, tôn lên vòng hai con kiến của Zen, King nắm tay Zen ngắm Zen thật kĩ. King chợt nhớ đến một cái gì đó rất mơ hồ, King nhớ trong xe King đã…Đang dần nhớ về chuyện King uống say (Chap 32.Cạm Bẫy) thì Zen tĩnh, Zen không biết chuyện gì đang xãy ra :
–Ở đây là ở đâu? –Zen
–Chuyện là thế này..@#$@ –King
Zen nhớ về chuyện King đã hút độc cho mình, nhớ lại lần Zen mê mang King đã truyền nước cho Zen, đột nhiên má Zen đỏ cả lên Zen quay qua hướng khác không nhìn King nữa cảm xúc lại ùa về nhưng lại nhớ về những chuyện chuyện King làm, làm Zen chở về cảm xúc bình thường, King thông mình nhưng lại ngốc khi thấy mặt Zen đỏ :
–Em bị gì vậy? Sao..Sao mặt em đỏ lên để anh đi kêu Mẹ tổ –King
–Không…Không cần đâu, em không sau–Zen
Một người hầu của Hồ Ngọc bước vào :
–Công chúa mời hai người ra dựa buổi tiệc, đây là đồ của người.–Người hầu. King đi thay đồ ra mặt vào chiếc khố, khoe trọn body săn chắc, nở nang, mà dù bạn là một cô gái khó tính đến độ nào khi nhìn qua body của King bạn đều phải tròn xoe mắt, miệng chữ O, nuốt nước bọt.
–Em đi nổi không–King
–Một buổi tiệc như thế, sau lại thiếu em được chứ –Zen
–Vậy để anh đỡ em–King
King đỡ Zen ra ngoài cùng ngồi xem mọi người ca hát nhảy múa quanh ngọn lửa, Hồ Ngọc có vẻ buồn vì thấy King và Zen nói chuyện cười cười nói nói, King còn đút Zen ăn thịt lợn rừng nướng. Mọi người cùng nhảy hoài theo tiếng trống và tiếng hát, Hồ Ngọc như ghen với Zen :
–Người đâu đem hai kẻ đột nhập vào –Hồ ngọc
Sau lời nói của Hồ Ngọc tiếng trống tiếng hát và điệu nhảy dường như dừng lại, mọi người ngồi xuống hết không gian yên tĩnh bao trùm bộ lạc, hai người hầu lôi hai người đột nhập vào, vừa thấy hai người họ Zen và King liền chạy đến :
–Ken sau…sau mày lại ở đây. Anh Kirs sau anh và Ken lại ở đây!!–Zen. Lúc này Ken đã trong trạng thái mê man giống với Zen lúc trưa, King liền quay qua Hồ Ngọc :
–Hồ Ngọc họ là bạn của tôi, xin cô tha cho họ đi –King. Hồ Ngọc im lặng
–Cô ta cũng đang trúng Kinh tâm độc –Mẹ tổ
–Xin bà hãy cứu bạn tôi đi–King
–Tính mạng của cô vẫn chưa đảm bảo ở đó mà xin cho bạn cô, nếu cử thuốc của tôi vào ngày mai cô cũng có không thể thấy ánh hoàng hôn –Mẹ tổ
–Xin bà hãy cứu họ –King
–Được ta sẽ cứu họ, với điều kiện cậu phải thành thân với công chúa của chúng tôi và trở thành Tộc trưởng –Mẹ tổ
/71
|