CHƯƠNG 63 PN2:
Mặc Kỳ Lân nghe thấy Vương Dục Vương nói như vậy thì ngây ngẩn không biết nên trả lời như thế nào.
Lời này của Vương Dục Vương ý là anh chỉ muốn vui đùa với mình thôi chứ hoàn toàn không định nghiêm túc? Không thể nào, Vương Dục Vương từ trước giờ không phải là người tùy tiện như vậy.
Thế nhưng sau khi sống lại thì cái gì cũng thay đổi, dựa vào gì để tin tưởng vững chắc Vương Dục Vương không phải là người tùy tiện đây?
Trong đầu Mặc Kỳ Lân điên cuồng ảo tưởng các loại tình tiết mình có thể nghĩ đến, sắc mặt lúc đầu mừng rỡ biến thành lo lắng cuối cùng dừng lại ở thất vọng, tựa như mở bao bì loại chocolate yêu thích, lấy ra một miếng cho vào miệng nếm thử lại phát hiện ra nó giống một viên kẹo trái cây thôi.
Vương Dục Vương lẳng lặng quan sát vẻ mặt của cậu, khóe môi vẫn cong như trước, vừa thưởng thức vừa suy tính xem mình nên mở miệng lúc nào để làm biểu cảm của Tam thiếu có sự đảo ngược rõ rệt.
Chỉ là trước khi anh cất lời thì trong đầu Mặc Kỳ Lân bất ngờ lóe lên một bóng đèn và phản ứng lại, biểu tình bi thương trên mặt biến mất trong nháy mắt, cậu cười nói với Vương Dục Vương vẫn đang nhìn mình: “Có thể tìm người mang thai hộ, anh trả giá vì em cỡ nào em đều ghi nhớ, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Vương Dục Vương nhướn mày, có vẻ như nhóc gay này cũng không ngu ngốc như tưởng tượng.
Hỏi cậu: “Sao cậu dám khẳng định tôi sẽ đồng ý bên cậu cả đời?”
Mặc Kỳ Lân vẫn cười ngây ngô như trước, cậu nói: “Vì anh không cảm thấy ghê tởm khi em thích anh, anh cũng không đánh đuổi em. Nếu như quả thật chỉ chơi đùa thôi thì anh nhất định sẽ không nói cho em biết.”
Vương Dục Vương gật đầu nói: “Đoán cũng khá tốt.”
Mặc Kỳ Lân nhận được một câu trả lời ba phải cái nào cũng được như vậy làm ngực bắt đầu thấp thỏm không yên, những lời lúc nãy hoàn toàn là thành quả của niềm tin chất chồng từ trước đến giờ, kỳ thực cậu một chút cũng không dám khẳng định Vương Dục Vương sẽ suy nghĩ như vậy.
Thấy vẻ mặt của cậu quay lại bộ dạng ai oán rối bời như trước, Vương Dục Vương mới thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Anh nói: “Kỳ thực cũng không phải không thể ở bên cậu được, chúng ta có thể xác định quan hệ tình nhân trước, sau đó từ từ thử xem, cho đến khi hai bên đều nguyện ý ở cạnh nhau cả đời thì thôi.”
Mặc Kỳ Lân lập tức ngẩng đầu nhìn anh: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa tính là người yêu hả?”
Vương Dục Vương cười cười hỏi lại: “Cậu cảm thấy sao?”
Mặc Kỳ Lân suy nghĩ về hàm nghĩa trong câu nói này, thấy có chút khó sở. Vậy là thời gian trước cậu cho rằng đang yêu đương, hóa ra trong mắt Vương Dục Vương chỉ là một trò chơi nhỏ giết thời gian thôi sao?
Tam thiếu suy sụp, đờ đẫn lại chỗ.
Một giây đau thương qua đi, trong nháy mắt Mặc Kỳ Lân đã phấn chấn lại, cậu nói: “Anh vừa nói em còn cơ hội là có ý gì?”
Vương Dục Vương cúi đầu, ghé sát vào tai cậu chậm rãi nói từng từ, khiến nhóc gay vẫn chưa thay đổi được bản tính thuần khiết này đỏ mặt trong tức khắc.
Anh nói xong, liền đứng dậy khôi phục lại tư thái lúc nãy, khóe miệng cong cong nhìn người trước mặt: “Cậu suy tính xem?”
Mặc Kỳ Lân hơi ngẫm nghĩ một chút, vợ nói để anh ấy nằm trên một lần là có thể xác định quan hệ, thế nhưng loại quan hệ này có thể duy trì bao lâu?
Nhưng mà không cho cậu nghĩ nhiều thêm nữa, thân thể đã làm ra phản ứng trước rồi. Cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý lời đề nghị của Vương Dục Vương.
Dù sao thì cậu đã ấy ấy Vương Dục Vương một lần rồi, bị người ta đè một lần thì cũng không thành vấn đề nhỉ.
Ừ, hơn nữa tiểu công có thể cho phép tiểu thụ phản công mới là đàn ông chuẩn men chân chính.
Vương Dục Vương nhìn Tam thiếu hai mắt đăm đăm nhìn phương nào thì xoay người đi lấy hai ly rượu nho, đưa cho Mặc Kỳ Lân một ly, cười nói: “Chúc mừng quan hệ sắp thành lập của chúng ta?”
Mặc Kỳ Lân gật đầu, cụng ly với Vương Dục Vương.
Cảm giác có chút xấu hổ, cái này có tính là hẹn lên giường không? Sai rồi, không nên nói là có tính hay không, đây vốn là hẹn lên giường mà? Đối tượng còn là người mình thích, cứ cảm thấy là lạ.
Cậu hỏi: “Chúng ta khi nào thì…chuyện đó?”
Vương Dục Vương nhướn mày cười hỏi: “Tam thiếu đây là không thể chờ đợi sao?”
Quả thực là không kịp chờ nữa, là ai nghe được người mình thích nói (…xong tôi sẽ ở bên em) thì đều không thể chờ nổi.
Khi “…” trong câu kia biến thành một số chuyện không thể miêu tả được thì cảm giác cũng hoàn toàn biến chất theo.
Mặc Kỳ Lân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải em khẩn cấp làm chuyện đó… không đúng, này, chính là … em muốn ở bên anh.”
Cậu nói xong câu cuối thì cũng thấy chính mình đều không nghe nổi nữa, quả thực thành thần xuẩn rồi!
Vương Dục Vương nhìn cậu, nhưng cũng không ngại cậu ngốc nghếch một chút, trái lại còn thấy bộ dạng ngu si này cũng rất thú vị.
Anh nói: “Chờ khi nào em rảnh rỗi, tôi cũng có thời gian thì chúng ta sẽ hoàn thành kế hoạch này.”
Mặc Kỳ Lân ngẫm nghĩ, thấy như vậy không được. Vạn nhất trước khi bọn họ lên giường lại có người nhanh chân đến trước thì làm sao bây giờ. Cậu nói: “Như này được không, em với anh xác định trước, chúng ta xác định quan hệ tình nhân trước đã.”
Vương Dục Vương nói: “Đối với tôi mà nói làm vậy cũng không có chỗ tốt gì?”
Mặc Kỳ Lân lập tức lắc đầu nói: “Em sẽ đối tốt với anh, anh tin em đi, em thực sự rất thích anh.”
Thằng đần cũng có thể nhìn ra cậu rất thích tôi.
Vương Dục Vương lặng yên suy nghĩ trong lòng, thấy đã trêu đùa người ta đủ rồi mới nói: “Vậy hiện giờ tôi là bạn trai em?”
Mặc Kỳ Lân lập tức gật đầu, gật hai cái thì đột nhiên dừng lại, cậu nói: “Lúc anh với em yêu đương… có thể không tìm người khác được không? Đương nhiên em cũng không. Nếu như anh thích người nào đó hơn em, anh nói với em một câu, chúng ta sẽ chia tay, được không?”
Bộ dạng đáng thương đến mức giống như Vương Dục Vương nói một câu không được là lập tức sẽ khóc òa.
Đương nhiên cũng chỉ là giống như.
Vương Dục Vương cũng hiểu, trong trường hợp này, bất kể là vì thể diện nhà Mặc Kỳ hay vì thể diện của anh, Mặc Kỳ Lân cũng sẽ không khóc.
Chỉ là yêu cầu của Mặc Kỳ Lân…
Vương Dục Vương cười cười, vẫn gật đầu đồng ý.
Lần đầu không định tiếp tục hứng thú khi dễ nhóc gay này nữa, Vương Dục Vương cảm giác mình quả thực sắp không biết bản thân lại thiện lương như vậy rồi.
Mặc Kỳ Lân không ngờ Vương Dục Vương có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, kết quả một đống lời treo trên miệng lại không thể nói ra.
Do tình yêu mù quáng khiến Mặc Kỳ Lân thấy Vương Dục Vương chỗ nào cũng tốt, nên với những lời của anh thì cũng tín nhiệm 100%, hoàn toàn sẽ không xuất hiện cách suy nghĩ như ‘vạn nhất anh ấy lừa mình thì phải làm sao’.
Cho nên cậu chỉ đứng cười ngây ngô, vui vẻ như một người ngậm kẹo hoa quả lại phát hiện ra bên trong có chocolate vậy.
Từ ngày này trở đi, Mặc Kỳ Lân nghĩ giữa cậu và Vương Dục Vương hình như cũng không có gì thay đổi, vẫn dựa vào tin nhắn để liên lạc, nhưng có vẻ cũng có chút khác biệt, ví dụ như tốc độ trả lời tin nhắn của Vương Dục Vương dường như nhanh hơn trước đây một chút.
Đương nhiên Mặc Kỳ Lân cũng không dám chắc chắn cái nhanh hơn một chút này liệu có phải ảo giác của cậu không.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều không thể ảnh hưởng đến tâm tình hiện tại, nói chung Tam thiếu cảm thấy sau khi mình xác định quan hệ yêu đương với Vương Dục Vương xong thì toàn thân cũng biến đẹp trai đến mù mắt người khác.
Thỉnh thoảng cậu với Vương Dục Vương cũng hẹn nhau ra ngoài đi dạo, dù cho mỗi lần đều vì vấn đề công việc của Vương Dục Vương nên không ở bên nhau được lâu , hơn nữa nhiều nhất chỉ nắm tay hoặc hôn môi, loại chuyện xấu hổ đã ước định trước kia như đã bị cho vào dĩ vãng không đề cập đến nữa.
Vương Dục Vương đôi khi vẫn đến quán bar ngồi một lúc, khác là trước kia chỉ có một mình uống rượu, hiện giờ thì có thêm một cái đuôi đi theo nữa.
Vào lễ tình nhân đầu tiên của hai người thì Vương Dục Vương lại đến quán bar.
Mặc Kỳ Lân tự nhiên cũng theo đi.
Vương Dục Vương cầm một chai Vodka ngồi xuống đối diện Mặc Kỳ Lân, mở nút chai rồi rót cho Mặc Kỳ Lân một ly.
Mặc Kỳ Lân nhìn ly rượu trong tay, lại ngẩng lên nhìn Vương Dục Vương.
Đây không phải lần đầu tiên hai người họ cùng đến quán bar, nhưng những lần trước Vương Dục Vương chỉ cho phép cậu uống nước trái cây, lý do là tửu lượng của cậu quá kém.
Vậy hôm nay cho phép cậu uống rượu là có ý gì?
Vương Dục Vương cũng rót cho mình một ly, ngẩng đầu thì thấy Mặc Kỳ Lân vẫn đang ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, anh nói: “Em nghĩ xem bạn trai em mời em uống rượu thì còn có mục đích gì nữa?”
Chuốc say giở trò!
Mặc Kỳ Lân kêu gào rất to trong lòng, sau đó lập tức dìm loại ý nghĩa này tận sâu trong óc.
Người toàn thân đều là ưu điểm như Vương Dục Vương sao có thể làm loại chuyện hạ lưu này được!
Thiếu gia gay nhà Mặc Kỳ yêu Vương tổng đến mức người ta có mặc quần lót ngoài quần thì cũng bảo đẹp trai đã hung hăng phê bình mình vì không tin tưởng vợ.
Sau đó thì cậu nghe thấy Vương Dục Vương nói: “Em không nghĩ sai đâu, chuyện lần trước đồng ý với anh, hiện giờ cũng nên thực hiện chứ?”
Mặc Kỳ Lân: ⊙▽⊙
Vương tổng ơi là Vương tổng, anh làm sao vậy hả, tác phong của anh vì sao cùng với tưởng tượng của em lại chênh lệch lớn như vậy.
Vương Dục Vương cười cười hỏi cậu: “Thế nào, không muốn?”
Mặc Kỳ Lân lắc đầu nguầy nguậy, miệng liên tục nói đồng ý.
Vương Dục Vương hài lòng gật đầu.
Vốn có ý định đưa Mặc Kỳ Lân đến khách sạn lần trước, kết quả lại cảm thấy chỗ này không chính thức, cuối cùng lại đưa Mặc Kỳ Lân đến căn nhà gần quán bar nhất của anh.
Lúc Vương Dục Vương đặt Mặc Kỳ Lân nằm lên giường, phủ người lên và nhẹ nhàng hôn cậu, dịu dàng đến mức làm Mặc Kỳ Lân trong chớp mắt có cảm giác đây chính là tình yêu trong truyền thuyết.
Cậu cho rằng Vương Dục Vương sẽ vẫn dịu dàng như thế, cho đến khi –
“Vương Dục Vương…anh…nhẹ…làm nhẹ thôi…” Tiếng rên kìm nén cùng tiếng khóc nức nở vang lên.
Vương Dục Vương không ngừng lại, còn bất ngờ đẩy mạnh đến điểm nhạy cảm anh vừa tìm được, anh áp sát người vào lưng Mặc Kỳ Lân, dùng răng day day vành tai người nằm dưới, nhẹ giọng nói: “Khóc lên, anh muốn nghe.”
Mặc Kỳ Lân cắn chặt môi dưới kìm lại, không muốn mình làm ra loại chuyện bị đâm đến khóc đầy mất mặt này.
Vương Dục Vương di chuyển liên tục, một tay lướt nhẹ từ lưng Mặc Kỳ Lân và chầm chậm hướng về phía trước, dừng lại ở môi cậu và khẽ khàng vuốt ve.
“Khóc lên.”
Anh nói lần nữa.
Hành động đưa đẩy càng lúc càng mạnh.
Cho đến khi chấm dứt, Vương Dục Vương ôm Mặc Kỳ Lân đi tẩy rửa, rồi vẻ mặt đầy thỏa mãn quay lại giường.
Bộ dạng khóc lóc của Mặc Kỳ Lân quả nhiên rất đáng yêu.
Làm cho anh không kìm chế được muốn xem cả đời…
Mặc Kỳ Lân nghe thấy Vương Dục Vương nói như vậy thì ngây ngẩn không biết nên trả lời như thế nào.
Lời này của Vương Dục Vương ý là anh chỉ muốn vui đùa với mình thôi chứ hoàn toàn không định nghiêm túc? Không thể nào, Vương Dục Vương từ trước giờ không phải là người tùy tiện như vậy.
Thế nhưng sau khi sống lại thì cái gì cũng thay đổi, dựa vào gì để tin tưởng vững chắc Vương Dục Vương không phải là người tùy tiện đây?
Trong đầu Mặc Kỳ Lân điên cuồng ảo tưởng các loại tình tiết mình có thể nghĩ đến, sắc mặt lúc đầu mừng rỡ biến thành lo lắng cuối cùng dừng lại ở thất vọng, tựa như mở bao bì loại chocolate yêu thích, lấy ra một miếng cho vào miệng nếm thử lại phát hiện ra nó giống một viên kẹo trái cây thôi.
Vương Dục Vương lẳng lặng quan sát vẻ mặt của cậu, khóe môi vẫn cong như trước, vừa thưởng thức vừa suy tính xem mình nên mở miệng lúc nào để làm biểu cảm của Tam thiếu có sự đảo ngược rõ rệt.
Chỉ là trước khi anh cất lời thì trong đầu Mặc Kỳ Lân bất ngờ lóe lên một bóng đèn và phản ứng lại, biểu tình bi thương trên mặt biến mất trong nháy mắt, cậu cười nói với Vương Dục Vương vẫn đang nhìn mình: “Có thể tìm người mang thai hộ, anh trả giá vì em cỡ nào em đều ghi nhớ, em sẽ chịu trách nhiệm.”
Vương Dục Vương nhướn mày, có vẻ như nhóc gay này cũng không ngu ngốc như tưởng tượng.
Hỏi cậu: “Sao cậu dám khẳng định tôi sẽ đồng ý bên cậu cả đời?”
Mặc Kỳ Lân vẫn cười ngây ngô như trước, cậu nói: “Vì anh không cảm thấy ghê tởm khi em thích anh, anh cũng không đánh đuổi em. Nếu như quả thật chỉ chơi đùa thôi thì anh nhất định sẽ không nói cho em biết.”
Vương Dục Vương gật đầu nói: “Đoán cũng khá tốt.”
Mặc Kỳ Lân nhận được một câu trả lời ba phải cái nào cũng được như vậy làm ngực bắt đầu thấp thỏm không yên, những lời lúc nãy hoàn toàn là thành quả của niềm tin chất chồng từ trước đến giờ, kỳ thực cậu một chút cũng không dám khẳng định Vương Dục Vương sẽ suy nghĩ như vậy.
Thấy vẻ mặt của cậu quay lại bộ dạng ai oán rối bời như trước, Vương Dục Vương mới thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Anh nói: “Kỳ thực cũng không phải không thể ở bên cậu được, chúng ta có thể xác định quan hệ tình nhân trước, sau đó từ từ thử xem, cho đến khi hai bên đều nguyện ý ở cạnh nhau cả đời thì thôi.”
Mặc Kỳ Lân lập tức ngẩng đầu nhìn anh: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa tính là người yêu hả?”
Vương Dục Vương cười cười hỏi lại: “Cậu cảm thấy sao?”
Mặc Kỳ Lân suy nghĩ về hàm nghĩa trong câu nói này, thấy có chút khó sở. Vậy là thời gian trước cậu cho rằng đang yêu đương, hóa ra trong mắt Vương Dục Vương chỉ là một trò chơi nhỏ giết thời gian thôi sao?
Tam thiếu suy sụp, đờ đẫn lại chỗ.
Một giây đau thương qua đi, trong nháy mắt Mặc Kỳ Lân đã phấn chấn lại, cậu nói: “Anh vừa nói em còn cơ hội là có ý gì?”
Vương Dục Vương cúi đầu, ghé sát vào tai cậu chậm rãi nói từng từ, khiến nhóc gay vẫn chưa thay đổi được bản tính thuần khiết này đỏ mặt trong tức khắc.
Anh nói xong, liền đứng dậy khôi phục lại tư thái lúc nãy, khóe miệng cong cong nhìn người trước mặt: “Cậu suy tính xem?”
Mặc Kỳ Lân hơi ngẫm nghĩ một chút, vợ nói để anh ấy nằm trên một lần là có thể xác định quan hệ, thế nhưng loại quan hệ này có thể duy trì bao lâu?
Nhưng mà không cho cậu nghĩ nhiều thêm nữa, thân thể đã làm ra phản ứng trước rồi. Cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý lời đề nghị của Vương Dục Vương.
Dù sao thì cậu đã ấy ấy Vương Dục Vương một lần rồi, bị người ta đè một lần thì cũng không thành vấn đề nhỉ.
Ừ, hơn nữa tiểu công có thể cho phép tiểu thụ phản công mới là đàn ông chuẩn men chân chính.
Vương Dục Vương nhìn Tam thiếu hai mắt đăm đăm nhìn phương nào thì xoay người đi lấy hai ly rượu nho, đưa cho Mặc Kỳ Lân một ly, cười nói: “Chúc mừng quan hệ sắp thành lập của chúng ta?”
Mặc Kỳ Lân gật đầu, cụng ly với Vương Dục Vương.
Cảm giác có chút xấu hổ, cái này có tính là hẹn lên giường không? Sai rồi, không nên nói là có tính hay không, đây vốn là hẹn lên giường mà? Đối tượng còn là người mình thích, cứ cảm thấy là lạ.
Cậu hỏi: “Chúng ta khi nào thì…chuyện đó?”
Vương Dục Vương nhướn mày cười hỏi: “Tam thiếu đây là không thể chờ đợi sao?”
Quả thực là không kịp chờ nữa, là ai nghe được người mình thích nói (…xong tôi sẽ ở bên em) thì đều không thể chờ nổi.
Khi “…” trong câu kia biến thành một số chuyện không thể miêu tả được thì cảm giác cũng hoàn toàn biến chất theo.
Mặc Kỳ Lân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải em khẩn cấp làm chuyện đó… không đúng, này, chính là … em muốn ở bên anh.”
Cậu nói xong câu cuối thì cũng thấy chính mình đều không nghe nổi nữa, quả thực thành thần xuẩn rồi!
Vương Dục Vương nhìn cậu, nhưng cũng không ngại cậu ngốc nghếch một chút, trái lại còn thấy bộ dạng ngu si này cũng rất thú vị.
Anh nói: “Chờ khi nào em rảnh rỗi, tôi cũng có thời gian thì chúng ta sẽ hoàn thành kế hoạch này.”
Mặc Kỳ Lân ngẫm nghĩ, thấy như vậy không được. Vạn nhất trước khi bọn họ lên giường lại có người nhanh chân đến trước thì làm sao bây giờ. Cậu nói: “Như này được không, em với anh xác định trước, chúng ta xác định quan hệ tình nhân trước đã.”
Vương Dục Vương nói: “Đối với tôi mà nói làm vậy cũng không có chỗ tốt gì?”
Mặc Kỳ Lân lập tức lắc đầu nói: “Em sẽ đối tốt với anh, anh tin em đi, em thực sự rất thích anh.”
Thằng đần cũng có thể nhìn ra cậu rất thích tôi.
Vương Dục Vương lặng yên suy nghĩ trong lòng, thấy đã trêu đùa người ta đủ rồi mới nói: “Vậy hiện giờ tôi là bạn trai em?”
Mặc Kỳ Lân lập tức gật đầu, gật hai cái thì đột nhiên dừng lại, cậu nói: “Lúc anh với em yêu đương… có thể không tìm người khác được không? Đương nhiên em cũng không. Nếu như anh thích người nào đó hơn em, anh nói với em một câu, chúng ta sẽ chia tay, được không?”
Bộ dạng đáng thương đến mức giống như Vương Dục Vương nói một câu không được là lập tức sẽ khóc òa.
Đương nhiên cũng chỉ là giống như.
Vương Dục Vương cũng hiểu, trong trường hợp này, bất kể là vì thể diện nhà Mặc Kỳ hay vì thể diện của anh, Mặc Kỳ Lân cũng sẽ không khóc.
Chỉ là yêu cầu của Mặc Kỳ Lân…
Vương Dục Vương cười cười, vẫn gật đầu đồng ý.
Lần đầu không định tiếp tục hứng thú khi dễ nhóc gay này nữa, Vương Dục Vương cảm giác mình quả thực sắp không biết bản thân lại thiện lương như vậy rồi.
Mặc Kỳ Lân không ngờ Vương Dục Vương có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, kết quả một đống lời treo trên miệng lại không thể nói ra.
Do tình yêu mù quáng khiến Mặc Kỳ Lân thấy Vương Dục Vương chỗ nào cũng tốt, nên với những lời của anh thì cũng tín nhiệm 100%, hoàn toàn sẽ không xuất hiện cách suy nghĩ như ‘vạn nhất anh ấy lừa mình thì phải làm sao’.
Cho nên cậu chỉ đứng cười ngây ngô, vui vẻ như một người ngậm kẹo hoa quả lại phát hiện ra bên trong có chocolate vậy.
Từ ngày này trở đi, Mặc Kỳ Lân nghĩ giữa cậu và Vương Dục Vương hình như cũng không có gì thay đổi, vẫn dựa vào tin nhắn để liên lạc, nhưng có vẻ cũng có chút khác biệt, ví dụ như tốc độ trả lời tin nhắn của Vương Dục Vương dường như nhanh hơn trước đây một chút.
Đương nhiên Mặc Kỳ Lân cũng không dám chắc chắn cái nhanh hơn một chút này liệu có phải ảo giác của cậu không.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện đều không thể ảnh hưởng đến tâm tình hiện tại, nói chung Tam thiếu cảm thấy sau khi mình xác định quan hệ yêu đương với Vương Dục Vương xong thì toàn thân cũng biến đẹp trai đến mù mắt người khác.
Thỉnh thoảng cậu với Vương Dục Vương cũng hẹn nhau ra ngoài đi dạo, dù cho mỗi lần đều vì vấn đề công việc của Vương Dục Vương nên không ở bên nhau được lâu , hơn nữa nhiều nhất chỉ nắm tay hoặc hôn môi, loại chuyện xấu hổ đã ước định trước kia như đã bị cho vào dĩ vãng không đề cập đến nữa.
Vương Dục Vương đôi khi vẫn đến quán bar ngồi một lúc, khác là trước kia chỉ có một mình uống rượu, hiện giờ thì có thêm một cái đuôi đi theo nữa.
Vào lễ tình nhân đầu tiên của hai người thì Vương Dục Vương lại đến quán bar.
Mặc Kỳ Lân tự nhiên cũng theo đi.
Vương Dục Vương cầm một chai Vodka ngồi xuống đối diện Mặc Kỳ Lân, mở nút chai rồi rót cho Mặc Kỳ Lân một ly.
Mặc Kỳ Lân nhìn ly rượu trong tay, lại ngẩng lên nhìn Vương Dục Vương.
Đây không phải lần đầu tiên hai người họ cùng đến quán bar, nhưng những lần trước Vương Dục Vương chỉ cho phép cậu uống nước trái cây, lý do là tửu lượng của cậu quá kém.
Vậy hôm nay cho phép cậu uống rượu là có ý gì?
Vương Dục Vương cũng rót cho mình một ly, ngẩng đầu thì thấy Mặc Kỳ Lân vẫn đang ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, anh nói: “Em nghĩ xem bạn trai em mời em uống rượu thì còn có mục đích gì nữa?”
Chuốc say giở trò!
Mặc Kỳ Lân kêu gào rất to trong lòng, sau đó lập tức dìm loại ý nghĩa này tận sâu trong óc.
Người toàn thân đều là ưu điểm như Vương Dục Vương sao có thể làm loại chuyện hạ lưu này được!
Thiếu gia gay nhà Mặc Kỳ yêu Vương tổng đến mức người ta có mặc quần lót ngoài quần thì cũng bảo đẹp trai đã hung hăng phê bình mình vì không tin tưởng vợ.
Sau đó thì cậu nghe thấy Vương Dục Vương nói: “Em không nghĩ sai đâu, chuyện lần trước đồng ý với anh, hiện giờ cũng nên thực hiện chứ?”
Mặc Kỳ Lân: ⊙▽⊙
Vương tổng ơi là Vương tổng, anh làm sao vậy hả, tác phong của anh vì sao cùng với tưởng tượng của em lại chênh lệch lớn như vậy.
Vương Dục Vương cười cười hỏi cậu: “Thế nào, không muốn?”
Mặc Kỳ Lân lắc đầu nguầy nguậy, miệng liên tục nói đồng ý.
Vương Dục Vương hài lòng gật đầu.
Vốn có ý định đưa Mặc Kỳ Lân đến khách sạn lần trước, kết quả lại cảm thấy chỗ này không chính thức, cuối cùng lại đưa Mặc Kỳ Lân đến căn nhà gần quán bar nhất của anh.
Lúc Vương Dục Vương đặt Mặc Kỳ Lân nằm lên giường, phủ người lên và nhẹ nhàng hôn cậu, dịu dàng đến mức làm Mặc Kỳ Lân trong chớp mắt có cảm giác đây chính là tình yêu trong truyền thuyết.
Cậu cho rằng Vương Dục Vương sẽ vẫn dịu dàng như thế, cho đến khi –
“Vương Dục Vương…anh…nhẹ…làm nhẹ thôi…” Tiếng rên kìm nén cùng tiếng khóc nức nở vang lên.
Vương Dục Vương không ngừng lại, còn bất ngờ đẩy mạnh đến điểm nhạy cảm anh vừa tìm được, anh áp sát người vào lưng Mặc Kỳ Lân, dùng răng day day vành tai người nằm dưới, nhẹ giọng nói: “Khóc lên, anh muốn nghe.”
Mặc Kỳ Lân cắn chặt môi dưới kìm lại, không muốn mình làm ra loại chuyện bị đâm đến khóc đầy mất mặt này.
Vương Dục Vương di chuyển liên tục, một tay lướt nhẹ từ lưng Mặc Kỳ Lân và chầm chậm hướng về phía trước, dừng lại ở môi cậu và khẽ khàng vuốt ve.
“Khóc lên.”
Anh nói lần nữa.
Hành động đưa đẩy càng lúc càng mạnh.
Cho đến khi chấm dứt, Vương Dục Vương ôm Mặc Kỳ Lân đi tẩy rửa, rồi vẻ mặt đầy thỏa mãn quay lại giường.
Bộ dạng khóc lóc của Mặc Kỳ Lân quả nhiên rất đáng yêu.
Làm cho anh không kìm chế được muốn xem cả đời…
/66
|