Nhược Hi gật đầu, ừ, à hai tiếng. Không biết trong hồ lô hắn ta đựng cái gì, ngàn vạn lần đừng khinh thường mắc bẫy của hắn. Cô nhắc nhở bản thân rồi chui vào phòng vệ sinh vốc nước lạnh rửa mặt, thở dài, thật là muốn về nhà ngủ một giấc ngon cũng không xong, lục đục tranh cãi, mệt mỏi.
Lúc ăn điểm tâm, Lâm Húc Thịnh thấy trên bàn ăn sóng êm gió lặng cảm thấy không thích ứng, ông nhìn Nhược Hi rồi nói một câu: “Con đã dậy?”
Nhược Hi cắn bánh bao gật đầu một cái, coi như là trả lời.
“Mục Ca, sáng con giúp mẹ mua sữa đậu nành?”
Mục Ca uống sữa xong gật đầu một cái, lau miệng.
Hôm nay mặt trời mọc hướng tây? Tại sao hai đứa lại ngoan như vậy? Lâm Húc Thịnh mỉm cười nhìn Mục Âm, ý là, hai đứa cuối cùng cũng hiểu ra, Mục Âm lại không cảm thấy như vậy, nhưng hòa hợp được một phút thì tốt một phút, bà cũng không nói gì.
Chủ nhật mọi người cũng không có kế hoạch gì, cùng xem ti vi ở trong phòng khách, Nhược Hi bởi vì người nào đó thay đổi, không cãi vã không tranh cãi cảm thấy thật nhàm chán, ngồi xem ti vi với ba cả ngày ngây ngốc.
Mục Âm gọt trái cây đặt trước mặt hai ba con, cũng ngồi xuống xem, chỉ có Mục Ca trốn trong phòng mình chẳng biết làm gì.
Mục Âm thuận miệng hỏi: “Mục Ca sao con không ra xem ti vi.”
“Con có chút việc.” Mục Ca nói.
Tính cảnh giác của Nhược Hi bùng lên, sợ hắn bắt đầu giở trò quỷ gì, vì vậy lặng lẽ tới gần cửa, nhìn ba và Mục Âm cười một cái rồi dùng sức đẩy cửa phòng.
Mục Ca đang ở trước giường dọn đồ, đột nhiên thấy Nhược Hi xông tới, há hốc miệng nhìn cô, sau khi lấy lại tinh thần tiếp tục làm động tác của mình.
“Cậu đang làm gì?” Nhược Hi hỏi, cô mím môi nhìn Mục Ca. Đây không phải ga giường tối qua hắn ngủ sao? Tại sao lại vứt xuống đất?
A, thì ra như vậy. Bởi vì cô đã ngủ nên hắn ghét bỏ, hận không thể thay ga mới ngay lập tức. Người này đúng là, Nhược Hi mặc kệ hắn, ngồi xuống giường mình.
Mục Ca thấy cô dùng ánh mắt dò xét đột nhiên đỏ mặt, vội vàng dùng chân đạp đạp, nhỏ giọng giải thích: “Mẹ tôi muốn đổi ga giường, hôm nay muốn giặt.”
Mặc kệ hắn giải thích thế nào, Nhược Hi bĩu môi, dựa vào gối đầu đọc tiểu thuyết.
Ngược lại Mục Ca ở đối diện gương mặt co quắp, do dự một lát đứng lên rồi ngồi xuống, có vẻ rất muốn đi, nhưng sợ Nhược Hi chạy tới lật ga giường cuối cùng lại ngồi lại, lúng túng nhìn Nhược Hi.
Nhược Hi liếc mắt thấy hôm nay Mục Ca có vẻ quỷ dị, đầu tiên là dậy sớm rồi lại bảo giặt ga giường. Hắn muốn làm gì?
Thật sự không thể nhìn hắn giống như con chuột đi tới đi lui, thuận miệng nói một câu: “Cậu cứ để đấy, tôi không cần quan tâm bên trong cậu bọc bảo bối gì, đừng đi loanh quanh, để tôi đọc sách.”
Mục Ca quay đầu lại, suýt chút nữa vì lời nói của cô mà bị sặc, sợ bí mật đáng xấu hổ trong lòng bị lộ, không phản bác vội vàng lao ra ngoài.
Nhược Hi nhìn bóng lưng ảo nảo của hắn, càng cảm thấy khó hiểu.
Vậy một trận này là cô thắng, nhưng là thắng thế nào?
Cô cũng không biết?
Thật kì quái.
Lặp lại số mạng làm vật hi sinh.
“Mùa xuân ban ngày đọc sách, ngày hè nắng chói chang thì đi ngủ, mùa thu có muỗi, còn mùa đông thì lạnh buốt, dọn dẹp sách vở đã hết một năm! Ài, trời như vậy làm sao có thể đi học, aaa!” Chân Chân nằm trên giường gào khóc.
“Này, chưa từng thấy người nào lười như bạn, mau dậy, chỉ còn kém lão nhân gia là ăn uống ở trên giường nữa thôi, cậu định nằm trên giường suốt sao?” Nhược Hi cúi đầu, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
Không sai, cô chính là trinh tử, hiện tại toàn bộ phòng ngoại trừ lão tứ Bối ninh ra tất cả đều là trinh tử, đến từ địa ngục nhân gian, bị các môn học hành cho chết đi sống lại.
“Dạo này bạch mã hoàng tử còn hẹn hò với bạn không?” Chân Chân nhìn vở bài tập suốt ba giờ không lật trang, ném nắp bút vào đầu Nhược Hi.
“Hẹn cái rắm, mình còn phải làm bài tập hẹn cái gì? Tuần trước vừa nói với anh ấy, gần đây bế quan, người nhàn rỗi chớ quấy rầy.” Nhược Hi rút kinh nghiệm từ lần thi trước, lần này trước hai tháng đã bắt đầu chuẩn bị ôn tập, cố gắng hoàn thành bài thi.
Mỗi lần, vào lúc mệt mỏi không thể chịu nổi, cô sẽ dùng những ngày nghỉ sắp tới tự động viên mình, thề nếu như thi xong, sẽ về nhà nghỉ, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ai cũng đừng nghĩ lôi cô khỏi giường.
Cuộc sống giống như một con heo, thật vui vẻ!
“Bạn không có chút để tâm, không sợ bạch mã hoàng tử bị người ta bắt đi.” Chân Chân nằm trên giường, cảm thấy không còn chút sức lực, “Cậu nói, nhỡ đâu thừa dịp cậu bế quan tu luyện, anh ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì sao?”
“Tất nhiên, chặt đứt JJ sau đó đập vào mặt bọn hộ, cuối cùng còn phải tuyên dương trước toàn trường.” Lão đại ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, dọa Nhược Hi và Chân Chân hai người thò đầu ra nhìn.
“Lão đại, chuyện này và hình tượng nữ sinh cách mạng của bạn không hợp à, bạn chuẩn bị tái xuất giang hồ sao?” Nhược Hi nịnh nọt, bà tám, huống chi còn có nữ vương bát quái Chân Chân ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Không có, chỉ là đàn ông mà như vậy thì quá ghê tởm rồi.” Nói nửa câu giữ nửa câu chính là thói quen nói chuyện của lão đại, cho nên hai người bât quái lại về vị trí, tiếp tục giãy giụa.
“Nhưng mà bạch mã hoàng tử đã thổ lộ với bạn sao?” Chân Chân tiếp tục công kích Nhược Hi.
“Chuyện này cần gì phải thổ lộ, trong lòng tự hiểu là được.” Nhược Hi vừa nhắc đến Hải Dật, khóe môi cong lên, ngay cả cuộc thi địa ngục cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Trong mấy tháng nay, Hải Dật cứ ba ngày lại gọi cho cô một lần. Lần trước chiếm dụng điện thoại hơn bốn mươi phút, một bạn học chạy xuống lầu ba lượt cũng không dùng được điện thoại, viết một tờ giấy nhắn, cầu xin cô nếu nói chuyện xong lên lầu nhớ kêu một tiếng.
Vừa nghĩ đã thấy buồn cười, Nhược Hi ngọt ngào nhìn con gấu teddy trên bàn. Hải Dật mua cho cô lúc đi tới quảng trường, thật ra cô không thích lắm nhưng Hải Dật chọn nên cô cũng thuận theo ý anh.
Thật ra hai người ở chung một chỗ, quan trọng là tin tưởng, chỉ cần anh đợi cô một chút, không có chuyện gì mà không thể thành công. Nhược Hi tin tưởng, thời gian chính là khảo nghiệm của tình yêu, loại tình yêu hứa hẹn rồi nhanh tới nhanh đi không đáng tin cậy.
Lúc ăn điểm tâm, Lâm Húc Thịnh thấy trên bàn ăn sóng êm gió lặng cảm thấy không thích ứng, ông nhìn Nhược Hi rồi nói một câu: “Con đã dậy?”
Nhược Hi cắn bánh bao gật đầu một cái, coi như là trả lời.
“Mục Ca, sáng con giúp mẹ mua sữa đậu nành?”
Mục Ca uống sữa xong gật đầu một cái, lau miệng.
Hôm nay mặt trời mọc hướng tây? Tại sao hai đứa lại ngoan như vậy? Lâm Húc Thịnh mỉm cười nhìn Mục Âm, ý là, hai đứa cuối cùng cũng hiểu ra, Mục Âm lại không cảm thấy như vậy, nhưng hòa hợp được một phút thì tốt một phút, bà cũng không nói gì.
Chủ nhật mọi người cũng không có kế hoạch gì, cùng xem ti vi ở trong phòng khách, Nhược Hi bởi vì người nào đó thay đổi, không cãi vã không tranh cãi cảm thấy thật nhàm chán, ngồi xem ti vi với ba cả ngày ngây ngốc.
Mục Âm gọt trái cây đặt trước mặt hai ba con, cũng ngồi xuống xem, chỉ có Mục Ca trốn trong phòng mình chẳng biết làm gì.
Mục Âm thuận miệng hỏi: “Mục Ca sao con không ra xem ti vi.”
“Con có chút việc.” Mục Ca nói.
Tính cảnh giác của Nhược Hi bùng lên, sợ hắn bắt đầu giở trò quỷ gì, vì vậy lặng lẽ tới gần cửa, nhìn ba và Mục Âm cười một cái rồi dùng sức đẩy cửa phòng.
Mục Ca đang ở trước giường dọn đồ, đột nhiên thấy Nhược Hi xông tới, há hốc miệng nhìn cô, sau khi lấy lại tinh thần tiếp tục làm động tác của mình.
“Cậu đang làm gì?” Nhược Hi hỏi, cô mím môi nhìn Mục Ca. Đây không phải ga giường tối qua hắn ngủ sao? Tại sao lại vứt xuống đất?
A, thì ra như vậy. Bởi vì cô đã ngủ nên hắn ghét bỏ, hận không thể thay ga mới ngay lập tức. Người này đúng là, Nhược Hi mặc kệ hắn, ngồi xuống giường mình.
Mục Ca thấy cô dùng ánh mắt dò xét đột nhiên đỏ mặt, vội vàng dùng chân đạp đạp, nhỏ giọng giải thích: “Mẹ tôi muốn đổi ga giường, hôm nay muốn giặt.”
Mặc kệ hắn giải thích thế nào, Nhược Hi bĩu môi, dựa vào gối đầu đọc tiểu thuyết.
Ngược lại Mục Ca ở đối diện gương mặt co quắp, do dự một lát đứng lên rồi ngồi xuống, có vẻ rất muốn đi, nhưng sợ Nhược Hi chạy tới lật ga giường cuối cùng lại ngồi lại, lúng túng nhìn Nhược Hi.
Nhược Hi liếc mắt thấy hôm nay Mục Ca có vẻ quỷ dị, đầu tiên là dậy sớm rồi lại bảo giặt ga giường. Hắn muốn làm gì?
Thật sự không thể nhìn hắn giống như con chuột đi tới đi lui, thuận miệng nói một câu: “Cậu cứ để đấy, tôi không cần quan tâm bên trong cậu bọc bảo bối gì, đừng đi loanh quanh, để tôi đọc sách.”
Mục Ca quay đầu lại, suýt chút nữa vì lời nói của cô mà bị sặc, sợ bí mật đáng xấu hổ trong lòng bị lộ, không phản bác vội vàng lao ra ngoài.
Nhược Hi nhìn bóng lưng ảo nảo của hắn, càng cảm thấy khó hiểu.
Vậy một trận này là cô thắng, nhưng là thắng thế nào?
Cô cũng không biết?
Thật kì quái.
Lặp lại số mạng làm vật hi sinh.
“Mùa xuân ban ngày đọc sách, ngày hè nắng chói chang thì đi ngủ, mùa thu có muỗi, còn mùa đông thì lạnh buốt, dọn dẹp sách vở đã hết một năm! Ài, trời như vậy làm sao có thể đi học, aaa!” Chân Chân nằm trên giường gào khóc.
“Này, chưa từng thấy người nào lười như bạn, mau dậy, chỉ còn kém lão nhân gia là ăn uống ở trên giường nữa thôi, cậu định nằm trên giường suốt sao?” Nhược Hi cúi đầu, giọng điệu lạnh lùng hỏi.
Không sai, cô chính là trinh tử, hiện tại toàn bộ phòng ngoại trừ lão tứ Bối ninh ra tất cả đều là trinh tử, đến từ địa ngục nhân gian, bị các môn học hành cho chết đi sống lại.
“Dạo này bạch mã hoàng tử còn hẹn hò với bạn không?” Chân Chân nhìn vở bài tập suốt ba giờ không lật trang, ném nắp bút vào đầu Nhược Hi.
“Hẹn cái rắm, mình còn phải làm bài tập hẹn cái gì? Tuần trước vừa nói với anh ấy, gần đây bế quan, người nhàn rỗi chớ quấy rầy.” Nhược Hi rút kinh nghiệm từ lần thi trước, lần này trước hai tháng đã bắt đầu chuẩn bị ôn tập, cố gắng hoàn thành bài thi.
Mỗi lần, vào lúc mệt mỏi không thể chịu nổi, cô sẽ dùng những ngày nghỉ sắp tới tự động viên mình, thề nếu như thi xong, sẽ về nhà nghỉ, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ai cũng đừng nghĩ lôi cô khỏi giường.
Cuộc sống giống như một con heo, thật vui vẻ!
“Bạn không có chút để tâm, không sợ bạch mã hoàng tử bị người ta bắt đi.” Chân Chân nằm trên giường, cảm thấy không còn chút sức lực, “Cậu nói, nhỡ đâu thừa dịp cậu bế quan tu luyện, anh ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì sao?”
“Tất nhiên, chặt đứt JJ sau đó đập vào mặt bọn hộ, cuối cùng còn phải tuyên dương trước toàn trường.” Lão đại ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, dọa Nhược Hi và Chân Chân hai người thò đầu ra nhìn.
“Lão đại, chuyện này và hình tượng nữ sinh cách mạng của bạn không hợp à, bạn chuẩn bị tái xuất giang hồ sao?” Nhược Hi nịnh nọt, bà tám, huống chi còn có nữ vương bát quái Chân Chân ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Không có, chỉ là đàn ông mà như vậy thì quá ghê tởm rồi.” Nói nửa câu giữ nửa câu chính là thói quen nói chuyện của lão đại, cho nên hai người bât quái lại về vị trí, tiếp tục giãy giụa.
“Nhưng mà bạch mã hoàng tử đã thổ lộ với bạn sao?” Chân Chân tiếp tục công kích Nhược Hi.
“Chuyện này cần gì phải thổ lộ, trong lòng tự hiểu là được.” Nhược Hi vừa nhắc đến Hải Dật, khóe môi cong lên, ngay cả cuộc thi địa ngục cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Trong mấy tháng nay, Hải Dật cứ ba ngày lại gọi cho cô một lần. Lần trước chiếm dụng điện thoại hơn bốn mươi phút, một bạn học chạy xuống lầu ba lượt cũng không dùng được điện thoại, viết một tờ giấy nhắn, cầu xin cô nếu nói chuyện xong lên lầu nhớ kêu một tiếng.
Vừa nghĩ đã thấy buồn cười, Nhược Hi ngọt ngào nhìn con gấu teddy trên bàn. Hải Dật mua cho cô lúc đi tới quảng trường, thật ra cô không thích lắm nhưng Hải Dật chọn nên cô cũng thuận theo ý anh.
Thật ra hai người ở chung một chỗ, quan trọng là tin tưởng, chỉ cần anh đợi cô một chút, không có chuyện gì mà không thể thành công. Nhược Hi tin tưởng, thời gian chính là khảo nghiệm của tình yêu, loại tình yêu hứa hẹn rồi nhanh tới nhanh đi không đáng tin cậy.
/80
|