Đây không phải vấn đề, quan trọng là tự dưng bụng Nhược Hi cảm thấy đau. Đoán chừng dì cả sắp tới, cảm giác đau nhói ở bụng dưới giống như người ta dùng khoan điện khoan ở trong bụng, rất đau. Vừa vặn cái ô hình mặt trời đường viền hoa chiếm hơn nửa, lúc gió thổi dong đưa, rất đẹp mắt, nhưng không thể chắn gió và mưa, mắt thấy cái ô màu xanh lá của Mục Ca vừa to vừa rộng, cô thật hận không thể đẩy hắn vào cống thoát nước, cướp lấy ô để dùng.
Nhưng Nhược Hi không phải nữ thổ phỉ, chỉ có thể bỏ mặc kì vọng của mọi người, đặt tay lên bụng thê thảm kéo lê người đi về phía trước. Chỉ còn mấy bước nữa là đến, vội vàng lên lầu đổi quần áo, sau đó gọi xe về, không thể chịu được nữa.
Thật chết người!
“Cô chờ tôi một lát.” Mục Ca để lại câu nói sau đó chạy như bay, để Nhược Hi một mình cắn răng nghiến lợi đứng tại chỗ không thể làm gì, người này tính giở trò quỷ gì, thời gian quý báu, nhỡ dì cả đến ngay lúc này, lúc đó người khác nhìn vào, thì thật sự quá…
Gió lạnh thổi vù vù, toàn thân đều lạnh giá. Tình trạng bi thảm, cô vẫn còn đứng dưới trời mưa như trút nước chờ tên ngu ngốc kia trở về, làm sao có thể! Nhược Hi quyết tâm, vội vàng đi về phía trước, không được, cô phải đi vào phía trong cửa ấm áp, cái gì cũng vứt ra đằng sau.
Phía sau cửa hàng quần áo chính là khoảng trời ấm áp, khiến tâm trạng người ta thoai mái, Nhược Hi hạnh phúc, thấy có bán ngô, nghĩ đến vị thơm ngọt nước miếng muốn chảy ra, vội vàng tới mua. Nhớ tới Mục Ca giống như kẻ điên chạy đi dưới mưa, cô đưa ba đồng: “Chị, em hai bắp”
Cô ôm bắp ngô gặm một lúc, dạ dày cũng ấm hơn, chờ mãi không thấy Mục Ca. Nhược Ca kêu lên một tiếng, không lẽ người này vẫn ở ngoài chờ? Chẳng lẽ trời mưa to không tìm được cô lại không biết chạy vào đây tìm?
Đại ca, chỗ này chỉ cách có mười bước, chẳng lẽ hắn ngốc thì cô cũng ngốc?
Trời, vừa nghĩ hắn có thể chính là kẻ thiểu năng ngu ngốc, Nhược Hi không có cách nào đành ôm bắp ngô, khổ sở mở ô, hết cách rồi, nếu không tìm không biết đứa ngốc này có tìm được cô không, đành phải cúi đầu đội mưa ra ngoài.
Quả nhiên trời mưa như trút nước, Mục Ca đứng ở ngoài cách cửa chính mười mấy bước,mưa to trắng xóa, hắn một mình đứng chỗ đó, trong ngực ôm một li sữa nóng.
Nhược Hi đứng trước mặt hắ, đôi môi run rẩy: “Sao cậu không đi tránh mưa?”
“Tôi sợ cô không tìm được tôi.” Mục Ca thấy Nhược Hi đột nhiên xuất hiện sợ hết hồn, lúc nãy nhìn thấy cô bị lạnh, lại không dám để cô che dù cùng mình, nghĩ tới nghĩ lui thấy có một cửa hàng bán sữa nóng, bảo cô chờ vội chạy đi mua. Lúc quay lại không thấy người đâu, hắn nghĩ chắc cô sẽ trú ở trong cửa hàng trước mặt, nhưng nhỡ không phải? Cô quay lại không tìm thấy người, chẳng phải hai người sẽ rất luống cuống?”
“Cho cô, nhưng hơi lạnh.” Mục Ca đữa sữa tươi cho cô, ngón tay lạnh buốt khẽ lướt qua tay cô.
Đâu phải có chút lạnh, mà toàn bộ đã lạnh. Nhưng Nhược hi vẫn hắng giọng, nói một câu: “Cảm ơn.” Cầm cốc sữa uống trong cơn mưa.
“Đừng uống, lạnh sẽ đau bụng.” Mục Ca dùng thân thể chắn mưa bụi, cau mày nói.
“Tôi khát.” Nhược Hi nhếch miệng nói, sau đó lấy bắp ngô trong ngực đưa cho Mục Ca: “Cậu ăn đi, nói thật, tôi không nghĩ cậu ngốc như vậy.”
Một câu cuối cùng, cô nâng cao giọng, theo bản năng bày tỏ tức giận.
Tại sao lại không vào thử xem cô có ở đó không, rồi hãy đi tìm? Hắn đứng dưới cơn mưa lạnh buốt thế này bao lâu, thực ngốc!
“Trong lòng cô thật ấm áp.” Mục Ca có ý nói bắp ngô không bị lạnh, kết quả Nhược Hi lại nghĩ tới vấn đề không trong sáng, đỏ mặt nói: “Cút, trứng thối!”
“Á?” Mục Ca không hiểu mình lại làm gì sai.
Nhược Hi kéo cái cô của hắn che cho mình, sau đó thu ô mình lại, miengj nhếch lên: “Vội vàng đi vào, cậu muốn ăm kem sao?”
Mục Ca nghịch ngợm nhìn cô: “Khẳng định không thể ăn, nhưng vẫn phải nhanh lên.”
Hắn chỉ bước vài bước đã tới, Nhược Hi chỉ có thể đi nhanh hơn.
Đổi áo rất thuận lợi, cô gái bán hàng còn dùng giọng nói kính nể: “Hai người thật giỏi, mưa to như vậy còn tới đổi quần áo, cũng không sợ bị đông lạnh.”
Mục Ca hé miệng cười, Nhược Hi không lên tiếng. Xuống lầu về nhà, đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ dưới lầu, Mục Ca đứng trước một cái váy nhìn thật lâu, giống như đang nghĩ cái gì.
Cái váy màu xanh ngọc, có vẻ người lớn, Nhược Hi nghĩ thầm trong lòng, tiểu tử này không phải mua cho cô chứ? Cô giả vờ nhìn ngắm xung quanh vừa liếc trộm Mục Ca, nghĩ thầm,thẩm mĩ thật kém, váy này phải cho người hơn bốn mươi tuổi mặc, mua về cô cũng không có can đảm mặc,mặc cũng bị Chân Chân mắng chết.
“Cô nói xem, mẹ tôi mặc váy này được không?” Mục Ca quay đầu hỏi, toàn bộ ý niệm trong đầu Nhược Hi hoàn toàn bị tiêu diệt. Lâm Nhược Hi à Lâm Nhược Hi, đầu ngươi dạo này bị cửa kẹp rồi hả? Tại sao lại nghĩ tới những điều không có khả năng thế? Uổng công năm đó ngươi tự xưng mình thông minh tuyệt đỉnh, bây giờ đã nhìn rõ, chỉ là tiểu thông minh, không phải đại trí tuệ.
Người ta là con trai, tất nhiên mua váy cho mẹ mình, ngươi là gì của hắn? Người ta sao phải mua cho ngươi? Đúng là buồn cười!
Nhược Hi cười gượng, mắt bị ép phải quan sát: “Cũng được, nhưng cái màu xám tro tốt hơn.”
“A, vậy chờ tháng sau tới đây mua, tháng sau sinh nhật mẹ tôi.” Mục Ca mỉm cười nói.
“A, ha ha ha, được.” Nhược Hi cười qua loa, uất ức.
Trên đường về, hai người đi chung một cái ô. Không phải Nhược Hi chủ động đề xuất, cũng không phải Mục Ca chủ động nói, tự nhiên mà vậy, cô không mở dù, hắn mở ra, trực tiếp đi tới cạnh cô.
Dưới cơn mưa to, Nhược Hi đột nhiên cảm thấy như mình đang luyện Cửu dương thần công, lúc Mã Cảnh Đào luyện công khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu, giống như bị sấy khô, toàn thân trên dưới căng lên. Càng khẩn trương, thân thể Mục Ca lại càng gần, hắn đứng bên trái cô, cách một cán ô, không gian dưới ô càng thêm chật hẹp.
“Cậu cách xa tôi một chút, cậu cao như vậy, ngay cả không khí cũng chiếm nhiều hơn, sao lại bá đạo như vậy?” Nhược Hi nhỏ giọng oán thán.
“À, vậy cô đừng đi ra bên ngoài.” Mục Ca cực kì ngoan, để cho cô không thể làm gì được, thở dài.
Hai ngày nay có gì đó không đúng, đứa nhóc mạnh miệng trước kia cũng mất, lí do trêu chọc cũng mất, hình như từ khi cô ý thức được hắn đã trưởng thành, cái gì cũng không có…
Thật hi vọng hắn vẫn giống như vậy….
Hoặc cô thì ra cũng giống như vậy….
Có thể sao?
Nhưng Nhược Hi không phải nữ thổ phỉ, chỉ có thể bỏ mặc kì vọng của mọi người, đặt tay lên bụng thê thảm kéo lê người đi về phía trước. Chỉ còn mấy bước nữa là đến, vội vàng lên lầu đổi quần áo, sau đó gọi xe về, không thể chịu được nữa.
Thật chết người!
“Cô chờ tôi một lát.” Mục Ca để lại câu nói sau đó chạy như bay, để Nhược Hi một mình cắn răng nghiến lợi đứng tại chỗ không thể làm gì, người này tính giở trò quỷ gì, thời gian quý báu, nhỡ dì cả đến ngay lúc này, lúc đó người khác nhìn vào, thì thật sự quá…
Gió lạnh thổi vù vù, toàn thân đều lạnh giá. Tình trạng bi thảm, cô vẫn còn đứng dưới trời mưa như trút nước chờ tên ngu ngốc kia trở về, làm sao có thể! Nhược Hi quyết tâm, vội vàng đi về phía trước, không được, cô phải đi vào phía trong cửa ấm áp, cái gì cũng vứt ra đằng sau.
Phía sau cửa hàng quần áo chính là khoảng trời ấm áp, khiến tâm trạng người ta thoai mái, Nhược Hi hạnh phúc, thấy có bán ngô, nghĩ đến vị thơm ngọt nước miếng muốn chảy ra, vội vàng tới mua. Nhớ tới Mục Ca giống như kẻ điên chạy đi dưới mưa, cô đưa ba đồng: “Chị, em hai bắp”
Cô ôm bắp ngô gặm một lúc, dạ dày cũng ấm hơn, chờ mãi không thấy Mục Ca. Nhược Ca kêu lên một tiếng, không lẽ người này vẫn ở ngoài chờ? Chẳng lẽ trời mưa to không tìm được cô lại không biết chạy vào đây tìm?
Đại ca, chỗ này chỉ cách có mười bước, chẳng lẽ hắn ngốc thì cô cũng ngốc?
Trời, vừa nghĩ hắn có thể chính là kẻ thiểu năng ngu ngốc, Nhược Hi không có cách nào đành ôm bắp ngô, khổ sở mở ô, hết cách rồi, nếu không tìm không biết đứa ngốc này có tìm được cô không, đành phải cúi đầu đội mưa ra ngoài.
Quả nhiên trời mưa như trút nước, Mục Ca đứng ở ngoài cách cửa chính mười mấy bước,mưa to trắng xóa, hắn một mình đứng chỗ đó, trong ngực ôm một li sữa nóng.
Nhược Hi đứng trước mặt hắ, đôi môi run rẩy: “Sao cậu không đi tránh mưa?”
“Tôi sợ cô không tìm được tôi.” Mục Ca thấy Nhược Hi đột nhiên xuất hiện sợ hết hồn, lúc nãy nhìn thấy cô bị lạnh, lại không dám để cô che dù cùng mình, nghĩ tới nghĩ lui thấy có một cửa hàng bán sữa nóng, bảo cô chờ vội chạy đi mua. Lúc quay lại không thấy người đâu, hắn nghĩ chắc cô sẽ trú ở trong cửa hàng trước mặt, nhưng nhỡ không phải? Cô quay lại không tìm thấy người, chẳng phải hai người sẽ rất luống cuống?”
“Cho cô, nhưng hơi lạnh.” Mục Ca đữa sữa tươi cho cô, ngón tay lạnh buốt khẽ lướt qua tay cô.
Đâu phải có chút lạnh, mà toàn bộ đã lạnh. Nhưng Nhược hi vẫn hắng giọng, nói một câu: “Cảm ơn.” Cầm cốc sữa uống trong cơn mưa.
“Đừng uống, lạnh sẽ đau bụng.” Mục Ca dùng thân thể chắn mưa bụi, cau mày nói.
“Tôi khát.” Nhược Hi nhếch miệng nói, sau đó lấy bắp ngô trong ngực đưa cho Mục Ca: “Cậu ăn đi, nói thật, tôi không nghĩ cậu ngốc như vậy.”
Một câu cuối cùng, cô nâng cao giọng, theo bản năng bày tỏ tức giận.
Tại sao lại không vào thử xem cô có ở đó không, rồi hãy đi tìm? Hắn đứng dưới cơn mưa lạnh buốt thế này bao lâu, thực ngốc!
“Trong lòng cô thật ấm áp.” Mục Ca có ý nói bắp ngô không bị lạnh, kết quả Nhược Hi lại nghĩ tới vấn đề không trong sáng, đỏ mặt nói: “Cút, trứng thối!”
“Á?” Mục Ca không hiểu mình lại làm gì sai.
Nhược Hi kéo cái cô của hắn che cho mình, sau đó thu ô mình lại, miengj nhếch lên: “Vội vàng đi vào, cậu muốn ăm kem sao?”
Mục Ca nghịch ngợm nhìn cô: “Khẳng định không thể ăn, nhưng vẫn phải nhanh lên.”
Hắn chỉ bước vài bước đã tới, Nhược Hi chỉ có thể đi nhanh hơn.
Đổi áo rất thuận lợi, cô gái bán hàng còn dùng giọng nói kính nể: “Hai người thật giỏi, mưa to như vậy còn tới đổi quần áo, cũng không sợ bị đông lạnh.”
Mục Ca hé miệng cười, Nhược Hi không lên tiếng. Xuống lầu về nhà, đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ dưới lầu, Mục Ca đứng trước một cái váy nhìn thật lâu, giống như đang nghĩ cái gì.
Cái váy màu xanh ngọc, có vẻ người lớn, Nhược Hi nghĩ thầm trong lòng, tiểu tử này không phải mua cho cô chứ? Cô giả vờ nhìn ngắm xung quanh vừa liếc trộm Mục Ca, nghĩ thầm,thẩm mĩ thật kém, váy này phải cho người hơn bốn mươi tuổi mặc, mua về cô cũng không có can đảm mặc,mặc cũng bị Chân Chân mắng chết.
“Cô nói xem, mẹ tôi mặc váy này được không?” Mục Ca quay đầu hỏi, toàn bộ ý niệm trong đầu Nhược Hi hoàn toàn bị tiêu diệt. Lâm Nhược Hi à Lâm Nhược Hi, đầu ngươi dạo này bị cửa kẹp rồi hả? Tại sao lại nghĩ tới những điều không có khả năng thế? Uổng công năm đó ngươi tự xưng mình thông minh tuyệt đỉnh, bây giờ đã nhìn rõ, chỉ là tiểu thông minh, không phải đại trí tuệ.
Người ta là con trai, tất nhiên mua váy cho mẹ mình, ngươi là gì của hắn? Người ta sao phải mua cho ngươi? Đúng là buồn cười!
Nhược Hi cười gượng, mắt bị ép phải quan sát: “Cũng được, nhưng cái màu xám tro tốt hơn.”
“A, vậy chờ tháng sau tới đây mua, tháng sau sinh nhật mẹ tôi.” Mục Ca mỉm cười nói.
“A, ha ha ha, được.” Nhược Hi cười qua loa, uất ức.
Trên đường về, hai người đi chung một cái ô. Không phải Nhược Hi chủ động đề xuất, cũng không phải Mục Ca chủ động nói, tự nhiên mà vậy, cô không mở dù, hắn mở ra, trực tiếp đi tới cạnh cô.
Dưới cơn mưa to, Nhược Hi đột nhiên cảm thấy như mình đang luyện Cửu dương thần công, lúc Mã Cảnh Đào luyện công khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu, giống như bị sấy khô, toàn thân trên dưới căng lên. Càng khẩn trương, thân thể Mục Ca lại càng gần, hắn đứng bên trái cô, cách một cán ô, không gian dưới ô càng thêm chật hẹp.
“Cậu cách xa tôi một chút, cậu cao như vậy, ngay cả không khí cũng chiếm nhiều hơn, sao lại bá đạo như vậy?” Nhược Hi nhỏ giọng oán thán.
“À, vậy cô đừng đi ra bên ngoài.” Mục Ca cực kì ngoan, để cho cô không thể làm gì được, thở dài.
Hai ngày nay có gì đó không đúng, đứa nhóc mạnh miệng trước kia cũng mất, lí do trêu chọc cũng mất, hình như từ khi cô ý thức được hắn đã trưởng thành, cái gì cũng không có…
Thật hi vọng hắn vẫn giống như vậy….
Hoặc cô thì ra cũng giống như vậy….
Có thể sao?
/80
|