“Lục Dương đã tỉnh, vì vậy chuyển tới phòng bệnh bình thường.” Mục Âm dịu dàng cười.
Khoảng cách này so với hôm qua còn gần hơn, cười đến mặt mày cong cong, gương mặt gầy nhưng vẫn phảng phất đường nét ngày trước, có điều bất đồng chính là lúc đó hắn không tự nhiên, còn giờ phút này hắn giống như đã bỏ đi toàn bộ kí ức, làm như không có việc gì cười hì hì nói: “Hi, chị Nhược Hi, mẹ và em đang nói về chị.”
Chị Nhược Hi.
Nhược Hi dừng một chút, mỉm cười: “Tôi cũng nghe dì nói về cậu, thế nào lại không cẩn thận, suýt chút nữa khiến bản thân tàn phế?”
Thấy cô nhỏ mọn, Lục Dương vẫn không để tâm, chỉ vào chân đang bị treo thật cao: “Không chỉ có bị tàn chân, còn tàn tâm.”
“Xem ra cậu hồi phục cũng khá tốt, hai ngày trước lúc tôi vào nhìn cậu vẫn cần người khác giúp đỡ, hôm nay đã biết kêu khổ, có tiến bộ.” Nhược Hi cũng mỉm cười rạng rỡ nói lại, vất vả mới ghi chép được tình trạng của hắn, sau đó mỉm cười chào Mục Âm: “Vậy tôi đi làm việc.”
Thấy cô sải bước đi ra cửa, Lục Dương chậm rãi nói: “Xong rồi, xem ra chị Nhược Hi không thích tôi.”
Những lời này khiến Nhược Hi suýt chút nữa nhảy dựng, vì Thẩm Li ở ngoài cửa đang bát quái, vì Mục Âm đang nhìn, cô dù sao cô cũng không có cách nào phản bác, khóe miệng nâng lên cười lạnh, coi như là trả lời, sau đó bước ra ngoài phòng bệnh.
Xuân hạ chuyển mùa, quả nhiên hành lang so với trong phòng bệnh náo nhiệt hơn nhiều, Nhược Hi cầm bệnh án nói: “Rõ chưa, mình và cậu ta là người thân, mẹ cậu ta trước kia ở cùng với ba mình, hai chúng mình là chị em không cùng huyết thống.” Rồi sau đó đưa bệnh án cho Thẩm Li, chạy vào nhà vệ sinh dùng nước hất lên mặt.
Cô nhìn bản thân ở trong gương mà sửng sốt một lúc lâu, thấy bản thân đã nhiều tuổi mà lại bị một câu nói nhẹ nhàng của tiểu quỷ châm chọc khiến tâm thần rối loạn.
Kể từ khi nghĩ Lục Dương quên chuyện trước kia của hai người, lòng của cô cũng lạnh đi phân nửa. Một câu làm nũng nho nhỏ lại khiến tâm trạng đang bình lặng của cô dậy sóng. Mà cơn chấn động này đưa đến hậu quả trực tiếp đó là, cô quyết định, lần tới kiểm tra phòng cô sẽ tìm người khác làm thay.
Bởi vì cô vừa nhìn thấy hắn đã không thoải mái, toàn thân đều bối rối, lại không hiểu rõ nguyên nhân.
Nói được làm được đó chính là cá tính của Nhược Hi, Thẩm Li cũng khong ngoải lệ, trừ việc sắp xếp đối tượng xem mắt, vẫn ngày ngày đánh danh hiệu “Ngũ tứ”, mượn chức vụ là thư kí đoàn bộ, tổ chức một bữa tiệc quan hệ hữu nghị ở trong viện.
Kết quả cuối cùng của liên hợp công đoàn cùng đoàn ủy chính là làm cho viện trưởng đại nhân sốt ruột, vỗ vỗ đầu đưa cái tiệc quan hẹ hữu nghị nam nữ mờ ám thành một tiệc liên hoan văn nghệ, bừng bừng phong thái tuổi trẻ.
Đối với quá trình thay đổi này, Thẩm Li chỉ có thể hô to viện trưởng quả nhiên không hổ danh là đội quân danh dự, hôm nay ở xã hội này,ai còn làm biểu diễn văn nghệ nữa à, không bằng từ ngày mai bắt tất cả các bác sĩ năm mặc ít đi một chút còn khiến người khác sảng khoái hơn.
Lúc bố trí nhiệm vụ, Nhược Hi tự nhiên bị bơi trong hàng ngũ thanh niên.
Cô sầm mặt uất ức hỏi: “Tôi đã ba mươi rồi, còn thanh niên?”
“Chỉ cần chưa có con cái là tính, bạn thì sao, vẫn là đóa hoa của tổ quốc à.” Thẩm Li bĩu môi.
Nhược Hi cười lạnh: “Bạn nghĩ mình là hoa giấy? Không sợ thất bại?”
“Để tâm gì mà hoa giả với hoa thật, miễn là hấp đẫn là được.” Thẩm Li cười trộm, “Còn mấy người đàn ông độc thân hoàng kim ngày mai sau khi học song trở về, nếu như không có việc ngoài ý muốn, bọn họ sẽ trở thành những bản nhảy của khoa nội trú.”
Nhược Hi suy nghĩ có khả năng diễn cùng Lê Tử Trạm, vẻ mặt không khỏi suy sụp, dù sao cũng là chuyện cô đề xướng, nhưng lúc đó uống rượu cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại một chút, hai người đã tiếp xúc thân mật còn thấy nửa người trên của nhau, thật sự gặp mặt sẽ rất lúng túng, nếu còn khiêu vũ với nhau, mặt mũi còn để vào đâu?
“Trong viện sẽ bố trí tập luyện vào buổi chiều, nếu bạn tham gia sẽ không cần phải kiểm tra phòng, còn có thể nhìn trai đẹp ở khoa khác, còn có thể trốn trực ban, không phải là điều bạn mơ ước.” Thẩm Li đột nhiên nghĩ đến biểu hiện khác thường của Nhược Hi hôm kiểm tra phòng đó, tìm một lí do để khuyên nhủ.
Nhược Hi không thích người phụ nữ kia và con trai của bà.
“Không có lựa chọn thứ ba sao?” Nhược Hi một lần nữa trợn trừng mắt.
“Không có, nhưng nếu chọn, bạn nên chọn cái thứ nhất.” Thẩm Li nói thầm, sau đó đưa bảng điền tới trước mặt cô. “Hơn nữa nghe nói còn có nghiên cứu sinh ở khoa khác, bạn có thể quan sát, chọn lựa, qua lần này cơ hội sẽ không tới nữa.”
“Bạn kiếp trước nhất định là bà mai, người chết cũng bị bạn nói sống lại.” Nhược Hi thở dài.
“Bạn yêu, bạn cũng trưởng thành rồi, nếu như có cơ hội trước sinh nhật năm ba mươi tuổi cố tìm người đàn ông tốt, không chỉ giải quyết vấn đề khó, còn có thể làm ấm giường miễn phí đấy. Tóm lại, tôn chỉ của chúng ta, thà bị thương một ngàn chứ không để để thoát, nhưng thái độ của bạn không giống , bạn có nhìn mấy bác sĩ bên kia sắp ba mươi tuổi hai mắt cũng hồng hận không thể tìm được người đàn ông tốt gắn mình lên, thái độ của bạn lại hờ hững, đàn ông thích tình yêu cuồng nhiệt chứ không thích dán vào mông lạnh à, bạn nói xem, bạn mà không tái giá được, mình làm sao có thể tham dự họp lớp, mình không thể trơ măt snhifn danh hiệu tiểu thiên hậu bát quái bị ô nhiễm à….”
Nghĩ đến sắp phải nghe thêm 500 chữ về cảm nghĩ thổn thức và thổ lộ sục sôi, Nhược Hi vội đè tay cô lại, vẻ mặt khẩn thiết: “Mình đi, mình đi khiêu vũ được chưa?”
“Mình tà bị tội để mua sự thanh tĩnh.” Nhược Hi vùng vẫy nhấc tay đầu hàng.
Thẩm Li vỗ vỗ tay, đắc ý nói: “Bạn quên một biệt hiệu khác của mình ư? Chính là Đường tăng!”
Khoảng cách này so với hôm qua còn gần hơn, cười đến mặt mày cong cong, gương mặt gầy nhưng vẫn phảng phất đường nét ngày trước, có điều bất đồng chính là lúc đó hắn không tự nhiên, còn giờ phút này hắn giống như đã bỏ đi toàn bộ kí ức, làm như không có việc gì cười hì hì nói: “Hi, chị Nhược Hi, mẹ và em đang nói về chị.”
Chị Nhược Hi.
Nhược Hi dừng một chút, mỉm cười: “Tôi cũng nghe dì nói về cậu, thế nào lại không cẩn thận, suýt chút nữa khiến bản thân tàn phế?”
Thấy cô nhỏ mọn, Lục Dương vẫn không để tâm, chỉ vào chân đang bị treo thật cao: “Không chỉ có bị tàn chân, còn tàn tâm.”
“Xem ra cậu hồi phục cũng khá tốt, hai ngày trước lúc tôi vào nhìn cậu vẫn cần người khác giúp đỡ, hôm nay đã biết kêu khổ, có tiến bộ.” Nhược Hi cũng mỉm cười rạng rỡ nói lại, vất vả mới ghi chép được tình trạng của hắn, sau đó mỉm cười chào Mục Âm: “Vậy tôi đi làm việc.”
Thấy cô sải bước đi ra cửa, Lục Dương chậm rãi nói: “Xong rồi, xem ra chị Nhược Hi không thích tôi.”
Những lời này khiến Nhược Hi suýt chút nữa nhảy dựng, vì Thẩm Li ở ngoài cửa đang bát quái, vì Mục Âm đang nhìn, cô dù sao cô cũng không có cách nào phản bác, khóe miệng nâng lên cười lạnh, coi như là trả lời, sau đó bước ra ngoài phòng bệnh.
Xuân hạ chuyển mùa, quả nhiên hành lang so với trong phòng bệnh náo nhiệt hơn nhiều, Nhược Hi cầm bệnh án nói: “Rõ chưa, mình và cậu ta là người thân, mẹ cậu ta trước kia ở cùng với ba mình, hai chúng mình là chị em không cùng huyết thống.” Rồi sau đó đưa bệnh án cho Thẩm Li, chạy vào nhà vệ sinh dùng nước hất lên mặt.
Cô nhìn bản thân ở trong gương mà sửng sốt một lúc lâu, thấy bản thân đã nhiều tuổi mà lại bị một câu nói nhẹ nhàng của tiểu quỷ châm chọc khiến tâm thần rối loạn.
Kể từ khi nghĩ Lục Dương quên chuyện trước kia của hai người, lòng của cô cũng lạnh đi phân nửa. Một câu làm nũng nho nhỏ lại khiến tâm trạng đang bình lặng của cô dậy sóng. Mà cơn chấn động này đưa đến hậu quả trực tiếp đó là, cô quyết định, lần tới kiểm tra phòng cô sẽ tìm người khác làm thay.
Bởi vì cô vừa nhìn thấy hắn đã không thoải mái, toàn thân đều bối rối, lại không hiểu rõ nguyên nhân.
Nói được làm được đó chính là cá tính của Nhược Hi, Thẩm Li cũng khong ngoải lệ, trừ việc sắp xếp đối tượng xem mắt, vẫn ngày ngày đánh danh hiệu “Ngũ tứ”, mượn chức vụ là thư kí đoàn bộ, tổ chức một bữa tiệc quan hệ hữu nghị ở trong viện.
Kết quả cuối cùng của liên hợp công đoàn cùng đoàn ủy chính là làm cho viện trưởng đại nhân sốt ruột, vỗ vỗ đầu đưa cái tiệc quan hẹ hữu nghị nam nữ mờ ám thành một tiệc liên hoan văn nghệ, bừng bừng phong thái tuổi trẻ.
Đối với quá trình thay đổi này, Thẩm Li chỉ có thể hô to viện trưởng quả nhiên không hổ danh là đội quân danh dự, hôm nay ở xã hội này,ai còn làm biểu diễn văn nghệ nữa à, không bằng từ ngày mai bắt tất cả các bác sĩ năm mặc ít đi một chút còn khiến người khác sảng khoái hơn.
Lúc bố trí nhiệm vụ, Nhược Hi tự nhiên bị bơi trong hàng ngũ thanh niên.
Cô sầm mặt uất ức hỏi: “Tôi đã ba mươi rồi, còn thanh niên?”
“Chỉ cần chưa có con cái là tính, bạn thì sao, vẫn là đóa hoa của tổ quốc à.” Thẩm Li bĩu môi.
Nhược Hi cười lạnh: “Bạn nghĩ mình là hoa giấy? Không sợ thất bại?”
“Để tâm gì mà hoa giả với hoa thật, miễn là hấp đẫn là được.” Thẩm Li cười trộm, “Còn mấy người đàn ông độc thân hoàng kim ngày mai sau khi học song trở về, nếu như không có việc ngoài ý muốn, bọn họ sẽ trở thành những bản nhảy của khoa nội trú.”
Nhược Hi suy nghĩ có khả năng diễn cùng Lê Tử Trạm, vẻ mặt không khỏi suy sụp, dù sao cũng là chuyện cô đề xướng, nhưng lúc đó uống rượu cũng không suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại một chút, hai người đã tiếp xúc thân mật còn thấy nửa người trên của nhau, thật sự gặp mặt sẽ rất lúng túng, nếu còn khiêu vũ với nhau, mặt mũi còn để vào đâu?
“Trong viện sẽ bố trí tập luyện vào buổi chiều, nếu bạn tham gia sẽ không cần phải kiểm tra phòng, còn có thể nhìn trai đẹp ở khoa khác, còn có thể trốn trực ban, không phải là điều bạn mơ ước.” Thẩm Li đột nhiên nghĩ đến biểu hiện khác thường của Nhược Hi hôm kiểm tra phòng đó, tìm một lí do để khuyên nhủ.
Nhược Hi không thích người phụ nữ kia và con trai của bà.
“Không có lựa chọn thứ ba sao?” Nhược Hi một lần nữa trợn trừng mắt.
“Không có, nhưng nếu chọn, bạn nên chọn cái thứ nhất.” Thẩm Li nói thầm, sau đó đưa bảng điền tới trước mặt cô. “Hơn nữa nghe nói còn có nghiên cứu sinh ở khoa khác, bạn có thể quan sát, chọn lựa, qua lần này cơ hội sẽ không tới nữa.”
“Bạn kiếp trước nhất định là bà mai, người chết cũng bị bạn nói sống lại.” Nhược Hi thở dài.
“Bạn yêu, bạn cũng trưởng thành rồi, nếu như có cơ hội trước sinh nhật năm ba mươi tuổi cố tìm người đàn ông tốt, không chỉ giải quyết vấn đề khó, còn có thể làm ấm giường miễn phí đấy. Tóm lại, tôn chỉ của chúng ta, thà bị thương một ngàn chứ không để để thoát, nhưng thái độ của bạn không giống , bạn có nhìn mấy bác sĩ bên kia sắp ba mươi tuổi hai mắt cũng hồng hận không thể tìm được người đàn ông tốt gắn mình lên, thái độ của bạn lại hờ hững, đàn ông thích tình yêu cuồng nhiệt chứ không thích dán vào mông lạnh à, bạn nói xem, bạn mà không tái giá được, mình làm sao có thể tham dự họp lớp, mình không thể trơ măt snhifn danh hiệu tiểu thiên hậu bát quái bị ô nhiễm à….”
Nghĩ đến sắp phải nghe thêm 500 chữ về cảm nghĩ thổn thức và thổ lộ sục sôi, Nhược Hi vội đè tay cô lại, vẻ mặt khẩn thiết: “Mình đi, mình đi khiêu vũ được chưa?”
“Mình tà bị tội để mua sự thanh tĩnh.” Nhược Hi vùng vẫy nhấc tay đầu hàng.
Thẩm Li vỗ vỗ tay, đắc ý nói: “Bạn quên một biệt hiệu khác của mình ư? Chính là Đường tăng!”
/80
|