“Tôi rất nhớ cô, bảo bảo.” Anh nói.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lê Tử Trạm tự nhiên lại đứng ở ngoài cửa, thật là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
Anh ta cười như không cười nhìn Nhược Hi gật đầu một cái coi như là chào hỏi: “Cô ở đây?” Sau đó cô quay đầu nhìn Mục Ca ở trên giường.
“Em trai cô?” Ánh mắt của anh ta che dấu ánh sáng, sắc bén đến mức người khác vẫn nhận ra.
Muc Ca ngẩng đầu nhìn Lê Tử Trạm, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Anh tin?”
Hai chữ này hắn nói trầm bổng du dương, âm thanh cường điệu khiến người ta không muốn chú ý cũng khó.
Trên mặt Nhược Hi lúc âm lúc dương, lúc tái nhợt lúc ửng hồng.
Đột nhiên Lê Tử Trạm hé miệng cười cười: “Tiền nhiệm?”
“Khi đó tiến hành.” Mục Ca nhàn nhạt liếc nhìn Nhược Hi đang bừng bừng phấn chấn, vô cùng dịu dàng.
Không biết vì sao Nhược Hi cảm giác sau lưng mình có một luồng khí lạnh.
Hai người kia xem cô như cái gì? Món đồ chơi bằng bông, còn là kẹo que?
Nhược Hi đột nhiên lạnh lùng kêu lên: “Hai người từ từ tán gẫu, tôi đi trước.”
Khốn kiếp, khốn kiếp, Mục Ca, Lê Tử Trạm đi chết đi! Nếu như ông trời có mắt cho sấm sét xuống đánh chết bọn họ, cô Lâm Nhược Hi khẳng định không rớt một giọt nước mắt.
Cô hất tay, lao ra khỏi phòng bệnh, đầu cũng không quay lại.
Nhược Hi tức giận bừng bừng, giống như là âm thanh nước sôi ùng ục.
“Nhược Hi, bạn biết không? Bạn bực?” Thẩm Li lộ ra giọng nói chân chó giả dối nhiệt tình.
“Không biết, cũng không muốn biết.” Nhược Hi trợn trừng mắt, đầu cũng không ngẩng lên, cố gắng đối phó với suất cơm trước mặt.
Cô đã ăn chén thứ ba rồi, kể từ khi Thẩm Li biết Nhược HI, cái tật xấu này vẫn không đổi, buồn bực thì ăn cơm, tâm tình tốt thì giảm cân, cũng may ưu thế của Nhược Hi là gương mặt không bao giờ bị mập, chỉ có điều này thôi cũng khiến Thẩm Li ghen ghét muốn chết.
“Hôm nay toàn viện đều ra bên ngoài rồi, toàn bộ mĩ nữ khu nội trú và mĩ nam khoa ngoại đều ôm hôn tập luyện ở hội trường, trong phòng bệnh đang rộ lên tin tức tình tay ba, một nữ hai nam. Bí thư Liên bình thường nghiêm trang như vậy chỉ sợ bát quái làm ô nhiễm thành danh chói lọi cũng len lén hỏi mình, mình rất đau khổ a, thân là bạn tốt của bạn, xưng là tiểu thiên hậu nắm giữ mọi bát quái trong thiên hạ lại không biết những điều này, bạn biết đây là đả kích thế nào không?”
“Chuyện liên quan gì tới mình?” Nhược Hi vẫn giữ vững tư thế trấn định, tự nhiên.
“Bạn là nữ chính a, tại sao lại không liên quan tới bạn? Bạn trời sanh là mệnh nữ chính.” Thẩm Li hai mắt sáng như sao tựa vào người Nhược Hi, còn kém quơ khăn giống như má mì, hô gọi các cô nương ra ngoài!
“Có nữ chính nào nói tiếng phổ thông đông bắc ăn thịt băm sao?” Nhược Hi bĩu môi.
“Thôi đi, bạn có trụng dầu cũng không cải biến được thân phận nữ chính, cam chịu đi.... tiết lộ chút nội tình, trước mắt thì nam chính nào có điểm số cao hơn?” Thẩm Li không đạt được mục đích, chết không bỏ qua.
“Được rồi, mình thừa nhận, mình thầm mến bạn đã lâu, cho mình một cơ hội đi!” Nhược Hi quay đầu, thâm tình khẩn thiết nhìn Thẩm Li miệng còn làm bộ hôn gió.
“Chuyện này mình biết rõ, giống như mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp che chở, nữ phụ luôn ghen tị, bạn quỳ dưới sức quyến rũ của mình cũng là bình thường, nhưng mấu chốt là nam chính là ai? Tình cảnh trong đó như thế nào?” Muốn lừa gạt mình, cũng không dễ dàng như vậy đâu.
“Xong rồi, Thẩm Li, bạn lần này thật thông minh, càng ngày càng không dễ lừa.” Nhược Hi than thở.
“Đừng nói nhảm, mau nói!” Thẩm Li không cử động.
Nhược Hi suy nghĩ một chút, mới sâu kín nói: “Mình hi vọng còn có lựa chọn thứ ba.”
Lựa chọn thứ ba rốt cục đã tới, chẳng qua trước tiên đã bị Nhược Hi loại bỏ.
Buổi tối là ca trực của Nhược Hi, khoa cấp cứu gọi điện thoại tới nói bạn học của cô đang ở phòng cấp cứu, Thẩm Li đã tới nhà bồi lão công, phóng tầm mắt nhìn bạn học của cô cũng chỉ có Chân Chân, cô chạy tới trước cửa phòng cấp cứu, y tá nói đã chuyển sang khoa phụ sản, cô không kịp nghỉ vội chạy lên tầng mười tám.
Đêm khuya yên tĩnh, có một người đàn ông cúi đầu ngồi ở cuối hành lang, ngón tay kẹp điếu thuốc tàn thuốc vụt sáng, cô đơn. Nhược Hi cố gắng thả chậm bước chân, anh ngẩng đầu, mờ mịt bi thống nhìn cô.
Trong lòng Nhược Hi đập bùm bùm, giống như chính mình mới là người nằm trong đó.
“Cô ấy, không sao chứ?” Nhược Hi nhẹ nhàng hỏi.
“Bác sĩ nói phải kiểm tra lại.” Hải Dật thở dài, hai tay nắm chặt: “Anh không biết cô ấy sẽ ngã xuống.”
Trước kia Hải Dật luôn bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng, giống như thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay, luôn không nhanh không chậm đi trên con đường dưới chân mình, mặc cho người khác hốt hoảng. Anh bây giờ, lại rối loạn, áo sơ mi nhàu nhĩ, đầu tóc rối bời, giọng nói luống cuống, khắp nơi đều là sự suy sụp.
Nhược Hi nhịn một lúc lâu vẫn quay người xuống lầu, tới cửa hàng tiện lợi mở 24h đối diện cửa bệnh viện, mua một cốc trà sữa nóng, anh ấy bây giờ nhất định cần sự ấm áp.
Lúc đưa cho anh, Hải Dật lắc đầu, Nhược Hi cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tắt thuốc lá, uống ly trà sữa. Ở đây không cho hút thuốc.”
Hải Dật yên lặng gật đầu, dụi điếu thuốc, cầm lấy cốc trà sữa, nắm trong lòng bàn tay.
Y tá trong phòng giải phẫu ra ngoài thấy Nhược Hi gật đầu một cái: “Bác sĩ Lâm, bên trong là bạn học của cô?”
“Ừ, như thế nào?” Nhược Hi vội chạy tới hỏi.
“Đưa đến chậm, đứa bé và mẹ chỉ có thể chọn một.” Âm thanh đằng sau khẩu trang luôn lạnh băng băng,thật ra thì cũng thật bắc đắc dĩ, y tá lắc đầu một cái, sau đó đưa cho cô một tờ cam kết.
Nhược Hi đưa tờ cam kết đến trước mặt Hải Dật, để kí tên.
“Những thủ tục này em không nói anh cũng biết, kí thôi.” Nhược Hi thận trọng nói, sợ tổn thương đến anh.
Hải Dật cầm bút, nắm thật chặt, đầu bút chạm vào ô chữ kí, chữ viết lệch đi không còn hình dáng.
“Anh chưa bao giờ nghĩ tới, đời này anh sẽ phải kí tên lên bản cam kết này.” Hải Dật cười khổ.
Nhược Hi đau xót, ngồi cạnh anh: “Làm sao lại bị như vậy?”
“Cô ấy luôn sợ, anh cũng đảm bảo nhưng cô ấy không tin. Anh nói anh sẽ không rời xa cô ấy, cô ấy lại nói lòng anh không ở đây. Anh nói trách nhiệm của anh, còn cô ấy nói cô ấy có lỗi vì là trách nhiệm của anh, anh không biết nói gì cho đúng, bởi vì anh nói gì cô ấy cũng không tin. Gây gổ không chỉ một lần, còn ném đồ vật, nếu không hết giận sẽ lại ném đồ, anh tránh, anh nói, thì cô ấy vẫn giận. Cho đến lúc anh không kịp đỡ cô ấy, cô ấy té xuống lầu, dưới chân đầy máu cũng không cho anh chạm vào, nói đứa bé không phải của anh, sống chết không liên quan anh. Thật ra thì, từ ngày đầu tiên anh biết đứa bé này không phải của anh. Trong lúc gian nan nhất là cô ấy đi theo anh, giúp anh đẩy mạnh tiêu thụ thiết bị, là cô ấy kéo lê hai chân mệt mỏi đi theo anh ăn ven đường, bị người ta mắng chửi cô ấy vẫn mỉm cười, nói cái gì không mắng không giận, đánh là hôn mắng là yêu. Nói thật, lúc bắt đầu anh không biết là mình có thật sự yêu cô ấy không. Cô ấy nói cô ấy có đứa bé muốn tìm người kết hôn, anh có chút mơ mộng. Đứa bé kia không phải của anh, nhưng anh không tìm được lí do cự tuyệt cô ấy. Cho nên anh vẫn luôn không cam lòng, hi vọng có thể nhìn thấ em, muốn giải thích chuyện năm đó với em, nhưng em bởi vì bệnh của ba nên không có cơ hội dừng lại nghe anh nói. Cô ấy cũng biết tâm kết của anh, cho nên mới thiếu hụt cảm giác an toàn. Nhưng sau lời nói của em hôm đó, anh hiểu rõ, có một số việc không thể quay đầu lại, cũng có thể coi là tuyệt vọng rồi, nhưng cô ấy vẫn không yên lòng. Hai người bọn anh giống như con nhím ôm nhau sưởi ấm, càng lạnh lại càng tiến lại gần nhau, tiến lên nữa lại làm tổn thương chính mình. Cô ấy đối xử tốt với anh, anh càng khổ sở, anh đối xử nghiêm túc với cô ấy, cô ấy càng áy náy, không có khả năng chung đụng.”
“Những thứ này em không muốn biết, đừng nói.” Nhược Hi rủ mắt xuống, nhìn nền gạch, lộn xộn mơ hồ.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lê Tử Trạm tự nhiên lại đứng ở ngoài cửa, thật là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
Anh ta cười như không cười nhìn Nhược Hi gật đầu một cái coi như là chào hỏi: “Cô ở đây?” Sau đó cô quay đầu nhìn Mục Ca ở trên giường.
“Em trai cô?” Ánh mắt của anh ta che dấu ánh sáng, sắc bén đến mức người khác vẫn nhận ra.
Muc Ca ngẩng đầu nhìn Lê Tử Trạm, vẻ mặt nhẹ nhõm: “Anh tin?”
Hai chữ này hắn nói trầm bổng du dương, âm thanh cường điệu khiến người ta không muốn chú ý cũng khó.
Trên mặt Nhược Hi lúc âm lúc dương, lúc tái nhợt lúc ửng hồng.
Đột nhiên Lê Tử Trạm hé miệng cười cười: “Tiền nhiệm?”
“Khi đó tiến hành.” Mục Ca nhàn nhạt liếc nhìn Nhược Hi đang bừng bừng phấn chấn, vô cùng dịu dàng.
Không biết vì sao Nhược Hi cảm giác sau lưng mình có một luồng khí lạnh.
Hai người kia xem cô như cái gì? Món đồ chơi bằng bông, còn là kẹo que?
Nhược Hi đột nhiên lạnh lùng kêu lên: “Hai người từ từ tán gẫu, tôi đi trước.”
Khốn kiếp, khốn kiếp, Mục Ca, Lê Tử Trạm đi chết đi! Nếu như ông trời có mắt cho sấm sét xuống đánh chết bọn họ, cô Lâm Nhược Hi khẳng định không rớt một giọt nước mắt.
Cô hất tay, lao ra khỏi phòng bệnh, đầu cũng không quay lại.
Nhược Hi tức giận bừng bừng, giống như là âm thanh nước sôi ùng ục.
“Nhược Hi, bạn biết không? Bạn bực?” Thẩm Li lộ ra giọng nói chân chó giả dối nhiệt tình.
“Không biết, cũng không muốn biết.” Nhược Hi trợn trừng mắt, đầu cũng không ngẩng lên, cố gắng đối phó với suất cơm trước mặt.
Cô đã ăn chén thứ ba rồi, kể từ khi Thẩm Li biết Nhược HI, cái tật xấu này vẫn không đổi, buồn bực thì ăn cơm, tâm tình tốt thì giảm cân, cũng may ưu thế của Nhược Hi là gương mặt không bao giờ bị mập, chỉ có điều này thôi cũng khiến Thẩm Li ghen ghét muốn chết.
“Hôm nay toàn viện đều ra bên ngoài rồi, toàn bộ mĩ nữ khu nội trú và mĩ nam khoa ngoại đều ôm hôn tập luyện ở hội trường, trong phòng bệnh đang rộ lên tin tức tình tay ba, một nữ hai nam. Bí thư Liên bình thường nghiêm trang như vậy chỉ sợ bát quái làm ô nhiễm thành danh chói lọi cũng len lén hỏi mình, mình rất đau khổ a, thân là bạn tốt của bạn, xưng là tiểu thiên hậu nắm giữ mọi bát quái trong thiên hạ lại không biết những điều này, bạn biết đây là đả kích thế nào không?”
“Chuyện liên quan gì tới mình?” Nhược Hi vẫn giữ vững tư thế trấn định, tự nhiên.
“Bạn là nữ chính a, tại sao lại không liên quan tới bạn? Bạn trời sanh là mệnh nữ chính.” Thẩm Li hai mắt sáng như sao tựa vào người Nhược Hi, còn kém quơ khăn giống như má mì, hô gọi các cô nương ra ngoài!
“Có nữ chính nào nói tiếng phổ thông đông bắc ăn thịt băm sao?” Nhược Hi bĩu môi.
“Thôi đi, bạn có trụng dầu cũng không cải biến được thân phận nữ chính, cam chịu đi.... tiết lộ chút nội tình, trước mắt thì nam chính nào có điểm số cao hơn?” Thẩm Li không đạt được mục đích, chết không bỏ qua.
“Được rồi, mình thừa nhận, mình thầm mến bạn đã lâu, cho mình một cơ hội đi!” Nhược Hi quay đầu, thâm tình khẩn thiết nhìn Thẩm Li miệng còn làm bộ hôn gió.
“Chuyện này mình biết rõ, giống như mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp che chở, nữ phụ luôn ghen tị, bạn quỳ dưới sức quyến rũ của mình cũng là bình thường, nhưng mấu chốt là nam chính là ai? Tình cảnh trong đó như thế nào?” Muốn lừa gạt mình, cũng không dễ dàng như vậy đâu.
“Xong rồi, Thẩm Li, bạn lần này thật thông minh, càng ngày càng không dễ lừa.” Nhược Hi than thở.
“Đừng nói nhảm, mau nói!” Thẩm Li không cử động.
Nhược Hi suy nghĩ một chút, mới sâu kín nói: “Mình hi vọng còn có lựa chọn thứ ba.”
Lựa chọn thứ ba rốt cục đã tới, chẳng qua trước tiên đã bị Nhược Hi loại bỏ.
Buổi tối là ca trực của Nhược Hi, khoa cấp cứu gọi điện thoại tới nói bạn học của cô đang ở phòng cấp cứu, Thẩm Li đã tới nhà bồi lão công, phóng tầm mắt nhìn bạn học của cô cũng chỉ có Chân Chân, cô chạy tới trước cửa phòng cấp cứu, y tá nói đã chuyển sang khoa phụ sản, cô không kịp nghỉ vội chạy lên tầng mười tám.
Đêm khuya yên tĩnh, có một người đàn ông cúi đầu ngồi ở cuối hành lang, ngón tay kẹp điếu thuốc tàn thuốc vụt sáng, cô đơn. Nhược Hi cố gắng thả chậm bước chân, anh ngẩng đầu, mờ mịt bi thống nhìn cô.
Trong lòng Nhược Hi đập bùm bùm, giống như chính mình mới là người nằm trong đó.
“Cô ấy, không sao chứ?” Nhược Hi nhẹ nhàng hỏi.
“Bác sĩ nói phải kiểm tra lại.” Hải Dật thở dài, hai tay nắm chặt: “Anh không biết cô ấy sẽ ngã xuống.”
Trước kia Hải Dật luôn bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng, giống như thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay, luôn không nhanh không chậm đi trên con đường dưới chân mình, mặc cho người khác hốt hoảng. Anh bây giờ, lại rối loạn, áo sơ mi nhàu nhĩ, đầu tóc rối bời, giọng nói luống cuống, khắp nơi đều là sự suy sụp.
Nhược Hi nhịn một lúc lâu vẫn quay người xuống lầu, tới cửa hàng tiện lợi mở 24h đối diện cửa bệnh viện, mua một cốc trà sữa nóng, anh ấy bây giờ nhất định cần sự ấm áp.
Lúc đưa cho anh, Hải Dật lắc đầu, Nhược Hi cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tắt thuốc lá, uống ly trà sữa. Ở đây không cho hút thuốc.”
Hải Dật yên lặng gật đầu, dụi điếu thuốc, cầm lấy cốc trà sữa, nắm trong lòng bàn tay.
Y tá trong phòng giải phẫu ra ngoài thấy Nhược Hi gật đầu một cái: “Bác sĩ Lâm, bên trong là bạn học của cô?”
“Ừ, như thế nào?” Nhược Hi vội chạy tới hỏi.
“Đưa đến chậm, đứa bé và mẹ chỉ có thể chọn một.” Âm thanh đằng sau khẩu trang luôn lạnh băng băng,thật ra thì cũng thật bắc đắc dĩ, y tá lắc đầu một cái, sau đó đưa cho cô một tờ cam kết.
Nhược Hi đưa tờ cam kết đến trước mặt Hải Dật, để kí tên.
“Những thủ tục này em không nói anh cũng biết, kí thôi.” Nhược Hi thận trọng nói, sợ tổn thương đến anh.
Hải Dật cầm bút, nắm thật chặt, đầu bút chạm vào ô chữ kí, chữ viết lệch đi không còn hình dáng.
“Anh chưa bao giờ nghĩ tới, đời này anh sẽ phải kí tên lên bản cam kết này.” Hải Dật cười khổ.
Nhược Hi đau xót, ngồi cạnh anh: “Làm sao lại bị như vậy?”
“Cô ấy luôn sợ, anh cũng đảm bảo nhưng cô ấy không tin. Anh nói anh sẽ không rời xa cô ấy, cô ấy lại nói lòng anh không ở đây. Anh nói trách nhiệm của anh, còn cô ấy nói cô ấy có lỗi vì là trách nhiệm của anh, anh không biết nói gì cho đúng, bởi vì anh nói gì cô ấy cũng không tin. Gây gổ không chỉ một lần, còn ném đồ vật, nếu không hết giận sẽ lại ném đồ, anh tránh, anh nói, thì cô ấy vẫn giận. Cho đến lúc anh không kịp đỡ cô ấy, cô ấy té xuống lầu, dưới chân đầy máu cũng không cho anh chạm vào, nói đứa bé không phải của anh, sống chết không liên quan anh. Thật ra thì, từ ngày đầu tiên anh biết đứa bé này không phải của anh. Trong lúc gian nan nhất là cô ấy đi theo anh, giúp anh đẩy mạnh tiêu thụ thiết bị, là cô ấy kéo lê hai chân mệt mỏi đi theo anh ăn ven đường, bị người ta mắng chửi cô ấy vẫn mỉm cười, nói cái gì không mắng không giận, đánh là hôn mắng là yêu. Nói thật, lúc bắt đầu anh không biết là mình có thật sự yêu cô ấy không. Cô ấy nói cô ấy có đứa bé muốn tìm người kết hôn, anh có chút mơ mộng. Đứa bé kia không phải của anh, nhưng anh không tìm được lí do cự tuyệt cô ấy. Cho nên anh vẫn luôn không cam lòng, hi vọng có thể nhìn thấ em, muốn giải thích chuyện năm đó với em, nhưng em bởi vì bệnh của ba nên không có cơ hội dừng lại nghe anh nói. Cô ấy cũng biết tâm kết của anh, cho nên mới thiếu hụt cảm giác an toàn. Nhưng sau lời nói của em hôm đó, anh hiểu rõ, có một số việc không thể quay đầu lại, cũng có thể coi là tuyệt vọng rồi, nhưng cô ấy vẫn không yên lòng. Hai người bọn anh giống như con nhím ôm nhau sưởi ấm, càng lạnh lại càng tiến lại gần nhau, tiến lên nữa lại làm tổn thương chính mình. Cô ấy đối xử tốt với anh, anh càng khổ sở, anh đối xử nghiêm túc với cô ấy, cô ấy càng áy náy, không có khả năng chung đụng.”
“Những thứ này em không muốn biết, đừng nói.” Nhược Hi rủ mắt xuống, nhìn nền gạch, lộn xộn mơ hồ.
/80
|