“Đừng, đừng có mà nói mò, ai nói cậu là bạn trai tôi?” Nhược Hi lúc này mới phát hiện ánh mắt của hắn giống như ngọn lửa, cô hốt hoảng tránh né cái nhìn chăm chú của hắn nói.
“Nếu quả thật có một ngày đó, tôi hi vọng, có thể đường đường chính nói với chú Lâm và mẹ tôi, tôi thích cô, ai cũng không thể thay đổi.”
“Đừng dại dột, cậu làm sao có thể, cậu lại muốn trêu đùa tôi?” Nhược Hi thấp thỏm uốn éo người, vươn tay sờ sờ cái mũi của con gấu, Mục Ca đứng lên, thân hình ngăn trở tầm mắt Nhược Hi, hắn từ từ cúi đầu, ôm bả vai Nhược Hi.
Chống đỡ trán cô nói: “Anh mới không ngốc, người ngốc là em.”
Giọng nói trầm thấp như là một liều thuốc đầu độc thần trí Nhược Hi, cô vô thức nghe theo lời anh, chậm chạp gật đầu.
Mục Ca thấy cô đáng yêu như vậy không nhịn được cười lên, “Anh nói em ngốc em cũng thừa nhận, xem em sau này còn dám mạnh miệng.”
Nhược Hi lúng túng đỏ mặt, giùng giằng thoát khỏi vòng ôm của anh khiến cô hít thở không thông, Mục Ca lại không chịu, ôm thật chặt cắn nhẹ vành tai cô, sau đó mới mỉm cười buông tay.
Anh nhỏ giọng nói với cô: “Thật ra thì, anh đã sớm thích em.”
Có lẽ là rất sớm, trước kia...
Nửa đêm canh ba, Mục Ca đột nhiên giật mình từ trong mộng tỉnh lại, theo bản năng nhìn bên cạnh, trừ đồ đạc sang trọng, căn phòng to lớn trống trải làm người ta hoảng hốt.
Sau một giây, giấc mộng đã tan biến trở lại thực tế, nhận thấy đó chỉ là niềm vui sau cô đơn. Đưa tay mở đèn ở đầu giường, ánh sáng chiếu trên nửa người anh, đưa tay lục vào ngăn tủ đầu giường tìm điếu thuốc, bật lửa đốt điếu thuốc, sau đó nhả ra một làn khói, bao phủ lên vết cắn mơ hồ trước ngực.
Là kiệt tác của cô.
Chỉ là một giấc mọng, anh cầm khung hình trên đầu giường, ngón cái nhẹ nhàng vân vê, đó là tấm hình duy nhất của anh và Nhược Hi. Vốn là bên cạnh còn mấy người, nhưng anh lại từng li từng tí cắt bỏ, sau đó dính vào bức ảnh, chung quanh là đèn màu giáng sinh, vây quanh bọn họ, cứ như vậy giữ lại tấm hình duy nhất hai người chụp chung.
Đó là sinh nhật Nhược Hi, vì muốn anh cùng tham dự, Nhược Hi còn cùng anh nói dối với chú Lâm và mẹ, cô nói, bạn học tổ chức sinh nhật cho mình, tối nay về, anh nói, tìm bạn học đá cầu, cũng tối nay về.
Vì vậy hai người rời khỏi cửa thật xa thật xa lúc người trên lầu không thể nhìn thấy, anh mới dám chủ động nắm tay cô, cô xấu hổ ngượng ngùng nhìn về phía khác, bàn tay lo lắng dán sát vào chân, nhưng dù như vậy, vẫn bị anh nắm lấy, hai má đỏ bừng.
Trời nóng, tay cũng nóng, người cũng nóng, nhưng dù nóng nữa, trong lòng cũng vẫn kích động, dù sao còn tốt hơn bây giờ toàn thân lạnh lẽo...
Anh đột nhiên nhìn về người trong khung hình mỉm cười, “Cũng khôn biết em bây giờ thế nào.”
Mẹ gửi thư nói, Nhược Hi sau khi tốt nghiệp làm bác sĩ chủ trị khoa ngoại ở bệnh viện lớn, hoàn toàn là do bản thân tự lực, chú Lâm rất vui mừng. Thật ra thì, những điều này anh đã nghĩ đến, nha đầu kia năng lực từ trước tới giờ anh cũng không dám khinh thường, tuy nhiên có lúc lại giống như không có đầu óc, đối với học tập và công tác lại rất liều mạng, việc cô đã quyết thì mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Ví dụ như làm bác sĩ.
Nghe nói năm đó cô chọn khoa ngoại, bởi vì năm dó mẹ Nhược Hi là bác sĩ khoa sản, thường phải làm thêm giờ, cô cũng thường xuyên ở văn phòng của mẹ, vì vậy sau khi lớn lên ảnh hưởng bởi nghề nghiệp của mẹ, cõ lẽ là muốn mặc áo blouse mà mẹ đã từng mặc, lòng cô sẽ vui vẻ hơn.
Dĩ nhiên, Nhược Hi sống vui vẻ, anh cũng vui vẻ, lúc anh đi, thái độ của cô khiến người ta phải suy nghĩ. Không khóc không cười, không nhìn rõ cảm xúc chân chính.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cô chỉ nghiêm mặt nói: “Từ giờ cậu ở nước Mĩ rồi, không cần nhớ nhà, không cần nhớ tới ai hết.”
Khi đó, cô là ghen ư, hay thiếu hụt cảm giác an toàn với anh? Sớm biết vậ, nên nói với cô, anh sẽ không. Trong trí nhớ anh vĩnh viễn ngừng lại gương mặt của cô gái thanh tú xoay người nhìn ngắm trước gương, mái tóc dài, hai mắt trong suốt, nụ cười rạng rỡ, khiến anh phải mê mẩn.
Thật ra Lâm Nhược Hi cũng không phải là xinh đẹp, nhưng nhìn rất dễ thương, cái đôi mắt cong cong khi cười làm người ta nhìn cô có cảm giác thoải mái, mỗi lúc ở bên cạnh cô đều cảm giác dễ chịu. Lúc anh và cô cãi nhau thì lại vui vẻ, ngay cả lúc bị cô đạp, lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ đều rất vui vẻ.
Có lẽ từ lúc đó anh đã chú ý tới cô, không tự chủ bị cô hấp dẫn. Cô so với các bạn nữ sinh tranh chấp nhau chức vị hay muốn gây chú ý còn hấp dẫn hơn, từ đó về sau từ những lúc tranh cãi chuyển tành chú ý, đáng tiếc cô ngốc nghếch không nhìn rõ, nghĩ anh tới giành nhà của cô, nửa đêm mấy lần xuống tay với anh còn nhướng mày hếch mặt vui vẻ cười nhạo anh.
Thật may lần cô uống say đó khiến mối quan hệ của hai người biến chuyển. Nhưng anh hi vọng cô không có khoảng thời gian đó, dù tiếp tục gây gổ với anh cãi nhau với anh cũng không muốn cô có kinh nghiệm. Ngày ấy, cô mơ mơ màng màng nói, mơ mơ màng màng làm mọi chuyện khiến anh thương yêu không dứt.
Chỉ hận mình sao không trưởng thành hơn, nếu như bả vai của anh thật rộng, nhất định sẽ ôm chặt lấy cô an ủi.
Chuyện cách đây nhiều năm như vậy, anh vẫn cảm thấy phiền não vì mình không thể an ủi cô lúc cô khổ sở nhất, khi cô thất tình uống say, anh chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi bên cạnh, để cho cô tựa vào ngực mình, giúp cô lau mặt. Lòng anh lúc đó tràn ngập một ý niệm: Chờ anh một chút, chờ anh lớn lên, anh nhất định có thể bảo vệ em!
Có lúc con người thật là kì quái, lúc người mình không nhớ đến không ở bên cạnh. Lúc học đại học ở Mĩ, anh cũng có người theo đuổi, cũng kết giao với người khác, nhiều lần chia chia hợp hợp, luôn cảm thấy lúc ở cạnh các cô gái khác thiếu một chút gì đó. Nói Nhược Hi xinh đẹp, anh lại cảm thấy các cô gái kia quá đẹp, so chiều cao, anh cảm thấy mấy người đó dinh dưỡng không đủ, so sánh sự yên tĩnh, anh lại cảm thấy tiếp xúc với họ không được thoải mái. Vì vậy anh chỉ có thể ôm khung hình của cô nghĩ, có lẽ, anh gặp Nhược Hi đó chính là cô gái hoàn mĩ nhất trên thế giới này, căn bản khuyết điểm cũng không tìm thấy.
Vì vậy mỗi ngày, thói quen của anh trước khi đi ngủ là nhớ cô, mặc kệ ở đâu, chỗ nào, cũng không thoát khỏi nỗi nhớ này. Nghĩ nhiều, lại bắt đầu hoài nghi. Có lẽ đấy chỉ là tình cảm ban đầu nên tuyệt với như vậy, có lẽ bởi vì lúc anh mới hiểu rõ về tình cảm thì bên cạnh chỉ có người con gái là cô, có lẽ.....
Nếu không, trên đời này tại sao lại có người hoàn mĩ như thế? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thật.
Càng không thể xác định, anh lại càng không dám liên lạc với Nhược Hi, chỉ sợ phá hỏng cái mộng đẹp đó, phá hỏng tình cảm thuần khiết đới với cô.
Cho nên, Mục Ca nghĩ, chờ một chút, chờ lúc anh học xong, có thể để người đó dựa vào bờ vai của mình, anh sẽ về nước, anh muốn xem người trong mộng của mình, cuối cùng có phải hoàn mĩ như thế, hay là, anh vẫn sống trong giấc mộng mà mình tự tạo ra.
Thật hi vọng sau khi tất cả tất cả qua đi, vẫn là dáng vẻ đó, giống như trước khi đi anh nói với cô: “Hi vọng lúc anh trở về, tất cả đều không thay đổi.”
Dù sao, đã bao năm như vậy, anh vẫn thích cô.
Hi vọng cô cũng vậy.
“Nếu quả thật có một ngày đó, tôi hi vọng, có thể đường đường chính nói với chú Lâm và mẹ tôi, tôi thích cô, ai cũng không thể thay đổi.”
“Đừng dại dột, cậu làm sao có thể, cậu lại muốn trêu đùa tôi?” Nhược Hi thấp thỏm uốn éo người, vươn tay sờ sờ cái mũi của con gấu, Mục Ca đứng lên, thân hình ngăn trở tầm mắt Nhược Hi, hắn từ từ cúi đầu, ôm bả vai Nhược Hi.
Chống đỡ trán cô nói: “Anh mới không ngốc, người ngốc là em.”
Giọng nói trầm thấp như là một liều thuốc đầu độc thần trí Nhược Hi, cô vô thức nghe theo lời anh, chậm chạp gật đầu.
Mục Ca thấy cô đáng yêu như vậy không nhịn được cười lên, “Anh nói em ngốc em cũng thừa nhận, xem em sau này còn dám mạnh miệng.”
Nhược Hi lúng túng đỏ mặt, giùng giằng thoát khỏi vòng ôm của anh khiến cô hít thở không thông, Mục Ca lại không chịu, ôm thật chặt cắn nhẹ vành tai cô, sau đó mới mỉm cười buông tay.
Anh nhỏ giọng nói với cô: “Thật ra thì, anh đã sớm thích em.”
Có lẽ là rất sớm, trước kia...
Nửa đêm canh ba, Mục Ca đột nhiên giật mình từ trong mộng tỉnh lại, theo bản năng nhìn bên cạnh, trừ đồ đạc sang trọng, căn phòng to lớn trống trải làm người ta hoảng hốt.
Sau một giây, giấc mộng đã tan biến trở lại thực tế, nhận thấy đó chỉ là niềm vui sau cô đơn. Đưa tay mở đèn ở đầu giường, ánh sáng chiếu trên nửa người anh, đưa tay lục vào ngăn tủ đầu giường tìm điếu thuốc, bật lửa đốt điếu thuốc, sau đó nhả ra một làn khói, bao phủ lên vết cắn mơ hồ trước ngực.
Là kiệt tác của cô.
Chỉ là một giấc mọng, anh cầm khung hình trên đầu giường, ngón cái nhẹ nhàng vân vê, đó là tấm hình duy nhất của anh và Nhược Hi. Vốn là bên cạnh còn mấy người, nhưng anh lại từng li từng tí cắt bỏ, sau đó dính vào bức ảnh, chung quanh là đèn màu giáng sinh, vây quanh bọn họ, cứ như vậy giữ lại tấm hình duy nhất hai người chụp chung.
Đó là sinh nhật Nhược Hi, vì muốn anh cùng tham dự, Nhược Hi còn cùng anh nói dối với chú Lâm và mẹ, cô nói, bạn học tổ chức sinh nhật cho mình, tối nay về, anh nói, tìm bạn học đá cầu, cũng tối nay về.
Vì vậy hai người rời khỏi cửa thật xa thật xa lúc người trên lầu không thể nhìn thấy, anh mới dám chủ động nắm tay cô, cô xấu hổ ngượng ngùng nhìn về phía khác, bàn tay lo lắng dán sát vào chân, nhưng dù như vậy, vẫn bị anh nắm lấy, hai má đỏ bừng.
Trời nóng, tay cũng nóng, người cũng nóng, nhưng dù nóng nữa, trong lòng cũng vẫn kích động, dù sao còn tốt hơn bây giờ toàn thân lạnh lẽo...
Anh đột nhiên nhìn về người trong khung hình mỉm cười, “Cũng khôn biết em bây giờ thế nào.”
Mẹ gửi thư nói, Nhược Hi sau khi tốt nghiệp làm bác sĩ chủ trị khoa ngoại ở bệnh viện lớn, hoàn toàn là do bản thân tự lực, chú Lâm rất vui mừng. Thật ra thì, những điều này anh đã nghĩ đến, nha đầu kia năng lực từ trước tới giờ anh cũng không dám khinh thường, tuy nhiên có lúc lại giống như không có đầu óc, đối với học tập và công tác lại rất liều mạng, việc cô đã quyết thì mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Ví dụ như làm bác sĩ.
Nghe nói năm đó cô chọn khoa ngoại, bởi vì năm dó mẹ Nhược Hi là bác sĩ khoa sản, thường phải làm thêm giờ, cô cũng thường xuyên ở văn phòng của mẹ, vì vậy sau khi lớn lên ảnh hưởng bởi nghề nghiệp của mẹ, cõ lẽ là muốn mặc áo blouse mà mẹ đã từng mặc, lòng cô sẽ vui vẻ hơn.
Dĩ nhiên, Nhược Hi sống vui vẻ, anh cũng vui vẻ, lúc anh đi, thái độ của cô khiến người ta phải suy nghĩ. Không khóc không cười, không nhìn rõ cảm xúc chân chính.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cô chỉ nghiêm mặt nói: “Từ giờ cậu ở nước Mĩ rồi, không cần nhớ nhà, không cần nhớ tới ai hết.”
Khi đó, cô là ghen ư, hay thiếu hụt cảm giác an toàn với anh? Sớm biết vậ, nên nói với cô, anh sẽ không. Trong trí nhớ anh vĩnh viễn ngừng lại gương mặt của cô gái thanh tú xoay người nhìn ngắm trước gương, mái tóc dài, hai mắt trong suốt, nụ cười rạng rỡ, khiến anh phải mê mẩn.
Thật ra Lâm Nhược Hi cũng không phải là xinh đẹp, nhưng nhìn rất dễ thương, cái đôi mắt cong cong khi cười làm người ta nhìn cô có cảm giác thoải mái, mỗi lúc ở bên cạnh cô đều cảm giác dễ chịu. Lúc anh và cô cãi nhau thì lại vui vẻ, ngay cả lúc bị cô đạp, lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ đều rất vui vẻ.
Có lẽ từ lúc đó anh đã chú ý tới cô, không tự chủ bị cô hấp dẫn. Cô so với các bạn nữ sinh tranh chấp nhau chức vị hay muốn gây chú ý còn hấp dẫn hơn, từ đó về sau từ những lúc tranh cãi chuyển tành chú ý, đáng tiếc cô ngốc nghếch không nhìn rõ, nghĩ anh tới giành nhà của cô, nửa đêm mấy lần xuống tay với anh còn nhướng mày hếch mặt vui vẻ cười nhạo anh.
Thật may lần cô uống say đó khiến mối quan hệ của hai người biến chuyển. Nhưng anh hi vọng cô không có khoảng thời gian đó, dù tiếp tục gây gổ với anh cãi nhau với anh cũng không muốn cô có kinh nghiệm. Ngày ấy, cô mơ mơ màng màng nói, mơ mơ màng màng làm mọi chuyện khiến anh thương yêu không dứt.
Chỉ hận mình sao không trưởng thành hơn, nếu như bả vai của anh thật rộng, nhất định sẽ ôm chặt lấy cô an ủi.
Chuyện cách đây nhiều năm như vậy, anh vẫn cảm thấy phiền não vì mình không thể an ủi cô lúc cô khổ sở nhất, khi cô thất tình uống say, anh chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi bên cạnh, để cho cô tựa vào ngực mình, giúp cô lau mặt. Lòng anh lúc đó tràn ngập một ý niệm: Chờ anh một chút, chờ anh lớn lên, anh nhất định có thể bảo vệ em!
Có lúc con người thật là kì quái, lúc người mình không nhớ đến không ở bên cạnh. Lúc học đại học ở Mĩ, anh cũng có người theo đuổi, cũng kết giao với người khác, nhiều lần chia chia hợp hợp, luôn cảm thấy lúc ở cạnh các cô gái khác thiếu một chút gì đó. Nói Nhược Hi xinh đẹp, anh lại cảm thấy các cô gái kia quá đẹp, so chiều cao, anh cảm thấy mấy người đó dinh dưỡng không đủ, so sánh sự yên tĩnh, anh lại cảm thấy tiếp xúc với họ không được thoải mái. Vì vậy anh chỉ có thể ôm khung hình của cô nghĩ, có lẽ, anh gặp Nhược Hi đó chính là cô gái hoàn mĩ nhất trên thế giới này, căn bản khuyết điểm cũng không tìm thấy.
Vì vậy mỗi ngày, thói quen của anh trước khi đi ngủ là nhớ cô, mặc kệ ở đâu, chỗ nào, cũng không thoát khỏi nỗi nhớ này. Nghĩ nhiều, lại bắt đầu hoài nghi. Có lẽ đấy chỉ là tình cảm ban đầu nên tuyệt với như vậy, có lẽ bởi vì lúc anh mới hiểu rõ về tình cảm thì bên cạnh chỉ có người con gái là cô, có lẽ.....
Nếu không, trên đời này tại sao lại có người hoàn mĩ như thế? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thật.
Càng không thể xác định, anh lại càng không dám liên lạc với Nhược Hi, chỉ sợ phá hỏng cái mộng đẹp đó, phá hỏng tình cảm thuần khiết đới với cô.
Cho nên, Mục Ca nghĩ, chờ một chút, chờ lúc anh học xong, có thể để người đó dựa vào bờ vai của mình, anh sẽ về nước, anh muốn xem người trong mộng của mình, cuối cùng có phải hoàn mĩ như thế, hay là, anh vẫn sống trong giấc mộng mà mình tự tạo ra.
Thật hi vọng sau khi tất cả tất cả qua đi, vẫn là dáng vẻ đó, giống như trước khi đi anh nói với cô: “Hi vọng lúc anh trở về, tất cả đều không thay đổi.”
Dù sao, đã bao năm như vậy, anh vẫn thích cô.
Hi vọng cô cũng vậy.
/80
|