“Càng tiếp xúc, em càng sợ. Anh căn bản chỉ là một đứa trẻ, mà em, đã cảm giác mình đã trải qua nhiều đau khổ, anh mặc dù chưa từng nói “anh thích em” nhưng em có thể nhìn ra được, nhưng là, không dám suy nghĩ nhiều. Tình cảm ban đầu thật đẹp, không nên xảy ra giữa chúng ta, ít nhất em nghĩ như vậy. Nhưng mà anh lại có thể nhớ tới sinh nhật em, em thật sự rất vui mừng. Anh mua cho em gấu Teddy, em chỉ có thể lừa gạt nói là bạn học tặng. Không biết tương lai chúng ta có cần phải che giấu như vậy nữa không, giống như mình đang làm chuyện người khác không thấy được, bây giờ em hoàn toàn đoán được, tương lai nếu hai chúng ta tiến tới với nhau, cuộc sống cũng chỉ là một mặt, một mặt u ám.”
Mục Ca châm điếu thuốc, ánh lửa nho nhỏ sáng lên trong mắt anh, lại lật vài tờ.
“Ba của Mục Ca gửi thư hi vọng anh có thể qua đó, tôi hôm qua mọi người cùng nói chuyện, ba hi vọng Mục Ca có thể suy nghĩ thật kĩ, nhưng anh lại không hề do dự cự tuyệt ngay tại chỗ. Thật ra thì dưới mặt bàn, anh một mực dùng sức tóm chặt tay mình, ai cũng không phát hiện. Mình nghĩ Mục Ca không đi Mĩ một nửa nguyên nhân là do mình. Mình cũng rất ích kỉ, cũng không hi vọng anh rời đi, nhưng lại không thể nói rõ lí do thích đáng, chỉ có thể gật đầu phụ họa theo ý ba. Mục Ca không hiểu, trừng mắt nhìn mình một cái, mình lại vì anh tức giận mà vui mừng. Nói thật, thái độ của anh kiên quyết như vậy, có chút ngoài dự tính của mình, chẳng qua mình vẫn hi vọng nhìn thấy, vẻ mặt mẹ anh thì không tốt chút nào, dù sao người hi vọng Mục Ca đi du học nhất chính là bà, cơ hội này rất khó có được, bỏ đi quả thật là có chút tiếc nuối.”
“Lần này muốn không đi Mĩ cũng không được rồi, lúc mình và anh ôm nhau đã bị mẹ anh nhìn thấy, vì vậy sáng sớm hôm nay có cuộc gọi đường dài của ba anh, nói đã tìm được trường học cho anh, không đi không được. Cái tiếng nói gầm gừ trong ống nghe truyền tới, khiến toàn thân mình phát run, Mục Ca dùng sức che ống nghe không muốn âm thanh truyền ra, khớp xương ngón tay cũng trắng bệch, nhưng mình vẫn có thể nghe thấy. Mình không biết có phải là mẹ anh đã nói gì với chồng trước, tóm lại, Mục Ca cuối cùng cũng đồng ý đi Mĩ. Một phút đó khi anh gật đầu, mình cảm thấy trái tim muốn ngưng đập, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thoải mái mỉm cười chúc mừng anh, đối mặt với ánh mắt bi thương của anh, mình cố gắng bình thản, hoàn toàn bỏ rơi sự lưu luyến của anh. Bởi vì mình biết, sau này gặp lai mình và anh sẽ thành người xa lạ, anh chỉ là một người không liên quan tới mình, anh đi lần này, ít nhất phải bốn năm, lúc trở về cũng chỉ là gặp gỡ người quen, sẽ không ở lại lâu.”
Anh từ từ đọc câu nói sau cùng, từng chữ từng câu sao mà thê lương. Khi đó anh trách cô không giữ anh lại, lúc cô biết anh sắp rời đi cũng vẫn ở trường học, đó là điều anh không thể lí giải, có lẽ, đúng như trong nhật kí cô đã viết, anh quả thật còn nhỏ, khi đó tất cả tình cảm tâm sự cũng chỉ quy kết lại môt câu, “Anh, rốt cuộc có yêu em không? Nếu như yêu, anh đã nói.”
Không biết, trên đời này có mấy lời không cần phải nói, không nói, so với nói còn đau thương hơn.
“Sau khi anh rời đi, mình không cầm bút viết nhật kí nữa. Rất nhiều việc đều theo thời gian trôi đi bình thản, không có anh cuộc sống cũng chẳng có gì đặc sắc, cũng lười viết tâm sự. Anh đi một năm, một cuộc điện thoại cũng không gọi, mình cũng không dám gọi cho anh, chỉ sợ ảnh hưởng tới quá trình học tập của anh, có lẽ anh đã tìm được thế giới rộng lớn, còn mình, dần dần sắp bị quên lãng, dần dần biến thành quá khứ.”
“Sau khi ba gặp chuyện không may, mình cùng bà tiếp xúc rất lúng túng, mình không thể có sắc mặt tốt với bà, cũng không thể giữ vững tôn kính như trước. Có lẽ trong lòng mình trách bà, trách bà bắt Mục Ca rời đi, trách bà làm hại ba. Cô đi qua bệnh viện vài lần, trở về khóc nức nở, các cô trách mình đối xử với Mục Âm quá khoan dung, đối với một người phụ nữ gần như hại chết ba mình còn dễ dàng tha thứ, sống cùng một nhà, quả thật là người không phân biệt tốt xấu. Mình không giải thích, cũng không muốn giải thích, nhưng mà, chỉ để mặc các cô đi nói với bà, hi vọng bà có thể rời đi, không hề có ý định ngăn cản. Tương lai Mục Ca có thể rất hận mình… mình biết. Có lẽ nhờ biến cố lần này, mình và anh cũng chẳng có cơ hội gặp nhau nữa. Dù sao, với quan hệ của hai người, mình không dám hi vọng anh tha thứ. Thật không nghĩ tới, thì ra chúng ta bắt đầu từ nơi này, mà vừa đi đã không còn cơ hội quay lại.”
Về sau, nhật kí viết rất nhiều lời vô ích, có vài tờ chỉ có ngày không có viết gì hết, Mục Ca nghĩ cô chỉcó điều muốn nói mà thôi, chậm rãi lật tiếp, sợ bản thân bỏ lỡ tâm sự của cô, cho đến cuối cùng mới nhìn đến một tờ chữ viết vội vàng:
“Mục Ca đã trở lại, vào đúng thời điểm mình muốn quên hết mọi thứ. Vốn nghĩ sẽ kích động, kết quả lại không có. Yêu hay không, mình cũng không rõ. Thật ra thì khi đó hai người vốn như hai đứa nhỏ, người không có ba, người không có mẹ, dễ dàng tạo thành một tình cảm. Hôm nay, điều mình phải cân nhắc quá nhiều. Cho nên khi anh cợt nhả nói, để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, mình lựa chọn lùi về sau, không dám nghĩ nhiều. Tuổi của anh, hào hoa phong nhã, mà mình là tới giai đoạn tìm kiếm hôn nhân để giảm bớt gánh nặng bản thân, anh miệng lưỡi ngày càng trơn tru, cách xa với yêu cầu tìm đối tượng kết hôn của mình, Anh thật sự không hiểu một người phụ nữ ba mươi tuổi muốn gì, cho rằng mình nửa đùa nửa thật rất thú vị. Thật ra thì, trong lòng mình chỉ cần một câu, một câu khẳng định cam kết, một câu cam kết của người đàn ông trưởng thành. Để mình biết, mình không cần phải lo lắng cho tương lai, bởi vì sau lưng mình vĩnh viễn có bờ vai kiên cố của anh, để cho mình biết, bất cứ lúc nào, lời nói của anh là hi vọng để mình chống đỡ. Đáng tiếc, anh không biết, anh cũng không làm được. Thật ra lựa chọn tốt nhất đã đặt trước mắt mình, mình vốn không nên do dự nữa, nhưng mà không hiểu vì sao, mình lại không có chút sức lực nào để bước chân về phía mình đã chọn. Có lẽ, mình còn thiếu một lí do, một lí do để mình quyết định làm ra hành động đó.”
Nhược Hi ở bên ngoài chần chừ hồi lâu, lúc lên lầu bước chân thật ch ậm, lúc mở khóa bởi vì tâm trạng nặng nề thậm chí lúc đẩy cửa ra còn nín thở.
Không biết lúc nãy Mục Ca thấy một màn đó sẽ nghĩ như thế nào, cô vừa nghĩ vừa đẩy cửa, lại phát hiện anh đang ngồi trên giường mình giống như đang nhìn cái gì, từ ngoài cửa cô có thể nhìn thấy gò má anh, khác với vẻ đùa cợt thường ngày mà lại có chút nặng nề.
Nhược Hi tựa đầu bên cửa, không biết nên vào hay rời đi.
“Trở lại?” Mục Ca không xoay người, mặt vẫn không quay lại, một lúc lâu mới nói: “Lai đây đỡ anh dậy được không?”
Cô chậm rãi tới gần, anh vẫn ngồi trên giường trầm mặc không nói.
“Em thật ngốc.” Anh nhẹ giọng nói.
Nhược Hi đột nhiên cảm thấy lời nói của anh khiến đáy lòng thật chua xót, cố gắng che đậy, cô kéo cánh tay anh: “Anh mới ngốc.”
Mục Ca châm điếu thuốc, ánh lửa nho nhỏ sáng lên trong mắt anh, lại lật vài tờ.
“Ba của Mục Ca gửi thư hi vọng anh có thể qua đó, tôi hôm qua mọi người cùng nói chuyện, ba hi vọng Mục Ca có thể suy nghĩ thật kĩ, nhưng anh lại không hề do dự cự tuyệt ngay tại chỗ. Thật ra thì dưới mặt bàn, anh một mực dùng sức tóm chặt tay mình, ai cũng không phát hiện. Mình nghĩ Mục Ca không đi Mĩ một nửa nguyên nhân là do mình. Mình cũng rất ích kỉ, cũng không hi vọng anh rời đi, nhưng lại không thể nói rõ lí do thích đáng, chỉ có thể gật đầu phụ họa theo ý ba. Mục Ca không hiểu, trừng mắt nhìn mình một cái, mình lại vì anh tức giận mà vui mừng. Nói thật, thái độ của anh kiên quyết như vậy, có chút ngoài dự tính của mình, chẳng qua mình vẫn hi vọng nhìn thấy, vẻ mặt mẹ anh thì không tốt chút nào, dù sao người hi vọng Mục Ca đi du học nhất chính là bà, cơ hội này rất khó có được, bỏ đi quả thật là có chút tiếc nuối.”
“Lần này muốn không đi Mĩ cũng không được rồi, lúc mình và anh ôm nhau đã bị mẹ anh nhìn thấy, vì vậy sáng sớm hôm nay có cuộc gọi đường dài của ba anh, nói đã tìm được trường học cho anh, không đi không được. Cái tiếng nói gầm gừ trong ống nghe truyền tới, khiến toàn thân mình phát run, Mục Ca dùng sức che ống nghe không muốn âm thanh truyền ra, khớp xương ngón tay cũng trắng bệch, nhưng mình vẫn có thể nghe thấy. Mình không biết có phải là mẹ anh đã nói gì với chồng trước, tóm lại, Mục Ca cuối cùng cũng đồng ý đi Mĩ. Một phút đó khi anh gật đầu, mình cảm thấy trái tim muốn ngưng đập, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thoải mái mỉm cười chúc mừng anh, đối mặt với ánh mắt bi thương của anh, mình cố gắng bình thản, hoàn toàn bỏ rơi sự lưu luyến của anh. Bởi vì mình biết, sau này gặp lai mình và anh sẽ thành người xa lạ, anh chỉ là một người không liên quan tới mình, anh đi lần này, ít nhất phải bốn năm, lúc trở về cũng chỉ là gặp gỡ người quen, sẽ không ở lại lâu.”
Anh từ từ đọc câu nói sau cùng, từng chữ từng câu sao mà thê lương. Khi đó anh trách cô không giữ anh lại, lúc cô biết anh sắp rời đi cũng vẫn ở trường học, đó là điều anh không thể lí giải, có lẽ, đúng như trong nhật kí cô đã viết, anh quả thật còn nhỏ, khi đó tất cả tình cảm tâm sự cũng chỉ quy kết lại môt câu, “Anh, rốt cuộc có yêu em không? Nếu như yêu, anh đã nói.”
Không biết, trên đời này có mấy lời không cần phải nói, không nói, so với nói còn đau thương hơn.
“Sau khi anh rời đi, mình không cầm bút viết nhật kí nữa. Rất nhiều việc đều theo thời gian trôi đi bình thản, không có anh cuộc sống cũng chẳng có gì đặc sắc, cũng lười viết tâm sự. Anh đi một năm, một cuộc điện thoại cũng không gọi, mình cũng không dám gọi cho anh, chỉ sợ ảnh hưởng tới quá trình học tập của anh, có lẽ anh đã tìm được thế giới rộng lớn, còn mình, dần dần sắp bị quên lãng, dần dần biến thành quá khứ.”
“Sau khi ba gặp chuyện không may, mình cùng bà tiếp xúc rất lúng túng, mình không thể có sắc mặt tốt với bà, cũng không thể giữ vững tôn kính như trước. Có lẽ trong lòng mình trách bà, trách bà bắt Mục Ca rời đi, trách bà làm hại ba. Cô đi qua bệnh viện vài lần, trở về khóc nức nở, các cô trách mình đối xử với Mục Âm quá khoan dung, đối với một người phụ nữ gần như hại chết ba mình còn dễ dàng tha thứ, sống cùng một nhà, quả thật là người không phân biệt tốt xấu. Mình không giải thích, cũng không muốn giải thích, nhưng mà, chỉ để mặc các cô đi nói với bà, hi vọng bà có thể rời đi, không hề có ý định ngăn cản. Tương lai Mục Ca có thể rất hận mình… mình biết. Có lẽ nhờ biến cố lần này, mình và anh cũng chẳng có cơ hội gặp nhau nữa. Dù sao, với quan hệ của hai người, mình không dám hi vọng anh tha thứ. Thật không nghĩ tới, thì ra chúng ta bắt đầu từ nơi này, mà vừa đi đã không còn cơ hội quay lại.”
Về sau, nhật kí viết rất nhiều lời vô ích, có vài tờ chỉ có ngày không có viết gì hết, Mục Ca nghĩ cô chỉcó điều muốn nói mà thôi, chậm rãi lật tiếp, sợ bản thân bỏ lỡ tâm sự của cô, cho đến cuối cùng mới nhìn đến một tờ chữ viết vội vàng:
“Mục Ca đã trở lại, vào đúng thời điểm mình muốn quên hết mọi thứ. Vốn nghĩ sẽ kích động, kết quả lại không có. Yêu hay không, mình cũng không rõ. Thật ra thì khi đó hai người vốn như hai đứa nhỏ, người không có ba, người không có mẹ, dễ dàng tạo thành một tình cảm. Hôm nay, điều mình phải cân nhắc quá nhiều. Cho nên khi anh cợt nhả nói, để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, mình lựa chọn lùi về sau, không dám nghĩ nhiều. Tuổi của anh, hào hoa phong nhã, mà mình là tới giai đoạn tìm kiếm hôn nhân để giảm bớt gánh nặng bản thân, anh miệng lưỡi ngày càng trơn tru, cách xa với yêu cầu tìm đối tượng kết hôn của mình, Anh thật sự không hiểu một người phụ nữ ba mươi tuổi muốn gì, cho rằng mình nửa đùa nửa thật rất thú vị. Thật ra thì, trong lòng mình chỉ cần một câu, một câu khẳng định cam kết, một câu cam kết của người đàn ông trưởng thành. Để mình biết, mình không cần phải lo lắng cho tương lai, bởi vì sau lưng mình vĩnh viễn có bờ vai kiên cố của anh, để cho mình biết, bất cứ lúc nào, lời nói của anh là hi vọng để mình chống đỡ. Đáng tiếc, anh không biết, anh cũng không làm được. Thật ra lựa chọn tốt nhất đã đặt trước mắt mình, mình vốn không nên do dự nữa, nhưng mà không hiểu vì sao, mình lại không có chút sức lực nào để bước chân về phía mình đã chọn. Có lẽ, mình còn thiếu một lí do, một lí do để mình quyết định làm ra hành động đó.”
Nhược Hi ở bên ngoài chần chừ hồi lâu, lúc lên lầu bước chân thật ch ậm, lúc mở khóa bởi vì tâm trạng nặng nề thậm chí lúc đẩy cửa ra còn nín thở.
Không biết lúc nãy Mục Ca thấy một màn đó sẽ nghĩ như thế nào, cô vừa nghĩ vừa đẩy cửa, lại phát hiện anh đang ngồi trên giường mình giống như đang nhìn cái gì, từ ngoài cửa cô có thể nhìn thấy gò má anh, khác với vẻ đùa cợt thường ngày mà lại có chút nặng nề.
Nhược Hi tựa đầu bên cửa, không biết nên vào hay rời đi.
“Trở lại?” Mục Ca không xoay người, mặt vẫn không quay lại, một lúc lâu mới nói: “Lai đây đỡ anh dậy được không?”
Cô chậm rãi tới gần, anh vẫn ngồi trên giường trầm mặc không nói.
“Em thật ngốc.” Anh nhẹ giọng nói.
Nhược Hi đột nhiên cảm thấy lời nói của anh khiến đáy lòng thật chua xót, cố gắng che đậy, cô kéo cánh tay anh: “Anh mới ngốc.”
/80
|