Thật là may, thật là may.
Nhược Hi mặc quần áo, đi ra ngoài, kết quả trong sân trống rỗng, quay một vòng không thấy người, cô tìm chủ nhà hỏi, mới biết bọn họ tới bờ sông ở ngọn núi bên cạnh dã ngoại, đám công tử này thấy cảnh sắc đẹp thì chà đạp cho thật tốt, đáng thương cảnh đẹp nơi đây.
Tìm người hướng dẫn, cô mới đi qua một đoạn đường dài tới bờ sông.
Xa xa chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của mấy cô bé, Nhược Hi lắc đầu một cái, không biết bọn họ lại bày trò quỷ gì, lại hướng mắt nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy bọt nước lấp la lấp lánh, ánh mặt trời màu vàng tỏa sáng ấm áp, cô nhìn thấy một cái thuyền, trên người Mục Ca là một cô gái. Mục Ca có vẻ không để ý, nhưng cũng tỉ mỉ đánh giá cô gái đó, chỉ thấy áo sơ mi hở ngực, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, nụ cười mĩ lệ, khiến người ta chói mắt, người ở trên thuyền cũng thấy Nhược Hi, lớn tiếng kêu lên một câu: “Lục Dương, bạn gái của cậu tỉnh ngủ, còn không mau đi đón?”
Nhược Hi nghe được mấy lời này,ở cũng không được, đi cũng không xong, chỉ có thể cười xấu hổ. Rất nhanh hai chiếc thuyền cùng tới, Mục Ca vội bước tới đưa tay, “Sợ ư, có muốn anh ôm em lên?”
“Anh còn sức sao?” Nhược Hi liếc nhìn cô gái đang mỉm cười tủm tỉm bên cạnh Mục Ca, cười lạnh hỏi.
“Nghe rõ một chút, tối hôm qua tình huống thế nào, Lục Dương mọi người hỏi cậu rốt cuộc mấy lần cậu không nói, bây giờ bọn mình đã hiểu, sợ nói ra các anh đây xấu hổ không bằng, sẽ tổn thương tự ái cho nên mới giữ mặt mũi cho mọi người phải không, cám ơn cậu à, anh em.” Một nhóm người ồn ào, mấy cô bé ở bên cạnh cũng mỉm cười hòa theo.
“Chủ yếu là sợ người bên cạnh không hài lòng với biểu hiện của mình, cậu xem tôi có bao nhiêu thiện lương.” Mục Ca cười ha ha cãi lại, tay quơ quơ trước mặt Mục Ca, ý bảo cô nắm tay mình.
Nhược HI không ngốc, tất nhiên biết ý tứ trong lời nói của bọn họ, vội vàng cúi đầu nắm tay Mục Ca lên thuyền, vừa mới ngồi vứng trên người đã khoác áo phao.
“Sao không ngủ thêm một chút.” Có lẽ sợ người khác trêu đùa tiếp, Mục Ca nhỏ giọng nói.
Thuyền quá nhỏ, Nhược Hi đứng bên cnahj anh, hơi thở ấm áp, tê tê, phảng phất bên tai của anh, thấy cô không trả lời Mục Ca lúng túng ho khan nói: “Ngủ không ngon còn tới, mù quáng thể hiện.”
Nhược Hi liếc anh một cái, ở sau lưng cô ăn vụng còn dám dạy dỗ người, đây là đạo lí quỷ gì thế.
Mục Ca giống như là không nhìn thấy ánh mắt giống như ăn thịt người của cô, một lòng chăm chú nhìn về phía trước, rất nhanh đã tới khúc cua, lúc đi qua, có một con cá lớn nhảy lên, mọi người giật mình kêu lên một tiếng, lập tức bị nước bắn tung tóe lên mặt, lên đầu lên cổ, Nhược Hi kêu lên một tiếng nhào vào ngực Mục Ca, ôm hông của anh chết cũng không buông ra.
Mục Ca mặc dù cũng bị sóng nước làm ướt cả gương mặt, nhưng người trong ngực đang ôm chặt lấy mình khiến khóe miệng anh giương cao, đưa tay ôm chặt vai Nhược Hi, lớn tiếng nói: “Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây!”
“Thôi đi, người nào sợ, em là ngại nước bẩn, nên dùng anh để ngăn cản.” Nhược Hi từ trong người anh nhô đầu ra, giọng nói cũng không nhỏ, chọc cho mọi người trên thuyền cười ha ha, có người còn giễu cợt Mục Ca, “Tiểu tử cậu mau nhảy sông mà tự vẫn đi, thật không có mặt mũi.”
“Với cô gái của mình cần gì mặt mũi, ngay cả cô ấy cũng là của mình, mình cho cô ấy mặt mũi nghĩa là cho mình mặt mũi.” Mục Ca nói như là chuyện đương nhiên, buồn bực lên tiếng.
Cô gái này bấu đau như vậy, nói bấu là bấu, bấu còn nhéo nữa, thật thương cho cái eo của anh...
Buổi tối tiếp tục chia phòng, lần này người nào đó trơ mặt tiết kiệm mọi thủ tục trực tiếp an vị trên giường cô, Nhược Hi ôm áo ngủ đứng ở cửa nhà vệ sinh, “Có ý gì, anh chuẩn bị ngủ ở đây?”
Người này còn không thèm mặc áo, chỉ mặc quần dài, tựa vào giường xem ti vi, tầm mắt của Nhược Hi tiếp xúc tới lồng ngực anh, tim đập rộn lên, nháy mắt tránh đi, đề cao giọng: “Cái đó, anh không thể tìm phòng khác?”
“Người ta ở cùng nhau, một đại lão gia như anh còn đi chen?” Mục Ca mở miệng, tay cầm điều khiển ti vi cũng không nhàn rỗi bấm chuyển kênh.
“Tiểu cô nương sáng nay anh ôm đó nguyện ý vì anh cung cấp chỗ ở.” Nhược Hi đen mặt, có chút ghen tuông đối với cô gái buổi sáng nằm trong ngực anh.
“Đừng đoán mò, đó là em họ của một người trong nhóm, vừa đúng hôm qua cô ấy bị say.” Giải thích tương đương với che giấu, tất nhiên cái nà người đi du học nhiều năm như Mục Ca tất nhiên không hiểu.
“Hôm nay gọi chị gái ngày mai gọi em gái, gọi tới gọi lui gọi vợ.” Nhược Hi chẳng thèm để ý buột miêng nói ra câu nói khi bé mọi người thường nói đùa.
Cô chưa kịp nói xong, Mục Ca lật người xuống giường, bước mấy bước trước mặt cô, nói lại câu nói của cô: “Hôm nay gọi chị gái mai gọi em gái, gọi tới gọi lui gọi vợ?” Vẻ mặt nghi ngờ mỉm cười nhìn Nhược Hi, “Em còn nhớ những điều này?”
Nhược Hi đột nhiên nhớ tới, trước kia cô liều mạng buộc anh gọi là chị, khi bại khi thắng, cuối cùng bất đắc dĩ là xuất ra đòn sát thủ, mới dụ Mục Ca gọi là chị, kết quả cô còn đang say trong chiến thắng, tiểu tử thúi ở bên cạnh bồi thêm một câu rồi nhanh chóng trốn, lúc ấy khiến cô tức giận gần chết.
Lúc này nói lại câu đùa khi bé, trong lòng nhảy bùm một cái mặt đỏ hồng, vội tránh né chui đầu vào phòng vệ sinh, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, cô tựa vào trên bồn vệ sinh hung dữ nói: “Nếu như, em tắm xong anh vẫn còn ở đó, thì cứ chịu chết đi.”
Nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, ngoài cửa đã yên lặng, Nhược Hi chỉ có thể tắm trước. Thật không nghĩ đến tắm xong đi ra ngoài đã thấy người nào đó đang nằm ngủ trên giường, Nhược Hi thật muốn chạy ra bóp mũi anh, bắt anh tỉnh dậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ quét qua cơ bụng bền chắc của anh.
Thật ra thì, thật ra thì có người bồi ngủ thật sự vô cùng tốt, Nhược Hi thu hồi ánh mắt tự nói với mình, thật lâu mới hạ quyết tâm tắt đèn, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Mục Ca.
Suy nghĩ tối qua ngủ khá ngon, cô chạm chạm vào người anh. Thấy anh vẫn ngủ yên, lại từ từ nâng người thử thăm dò kề mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng hạ xuống, không thấy cái gì khác lạ, mới an tâm ngủ. Tay cô còn lặng lẽ đặt trên bụng anh, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô đỏ mặt.
“Sờ một lần, 100 đồng.” Tiếng nói từ trên đỉnh đầu, cô bị dọa sợ cả người run lên, vội vàng đem công cụ gây án thu về, tiêu hủy chứng cứ giả bộ mình đã ngủ mơ hồ nói: “Thực đáng ghét, nói gì đó, em đã ngủ thiếp đi.”
Mục Ca nghẹn cười, “A, vậy em tiếp tục ngủ, anh cũng vậy tiếp tục mộng du.” Nói xong, thân thể liền đè lên.
Nhược Hi mặc quần áo, đi ra ngoài, kết quả trong sân trống rỗng, quay một vòng không thấy người, cô tìm chủ nhà hỏi, mới biết bọn họ tới bờ sông ở ngọn núi bên cạnh dã ngoại, đám công tử này thấy cảnh sắc đẹp thì chà đạp cho thật tốt, đáng thương cảnh đẹp nơi đây.
Tìm người hướng dẫn, cô mới đi qua một đoạn đường dài tới bờ sông.
Xa xa chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của mấy cô bé, Nhược Hi lắc đầu một cái, không biết bọn họ lại bày trò quỷ gì, lại hướng mắt nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy bọt nước lấp la lấp lánh, ánh mặt trời màu vàng tỏa sáng ấm áp, cô nhìn thấy một cái thuyền, trên người Mục Ca là một cô gái. Mục Ca có vẻ không để ý, nhưng cũng tỉ mỉ đánh giá cô gái đó, chỉ thấy áo sơ mi hở ngực, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, nụ cười mĩ lệ, khiến người ta chói mắt, người ở trên thuyền cũng thấy Nhược Hi, lớn tiếng kêu lên một câu: “Lục Dương, bạn gái của cậu tỉnh ngủ, còn không mau đi đón?”
Nhược Hi nghe được mấy lời này,ở cũng không được, đi cũng không xong, chỉ có thể cười xấu hổ. Rất nhanh hai chiếc thuyền cùng tới, Mục Ca vội bước tới đưa tay, “Sợ ư, có muốn anh ôm em lên?”
“Anh còn sức sao?” Nhược Hi liếc nhìn cô gái đang mỉm cười tủm tỉm bên cạnh Mục Ca, cười lạnh hỏi.
“Nghe rõ một chút, tối hôm qua tình huống thế nào, Lục Dương mọi người hỏi cậu rốt cuộc mấy lần cậu không nói, bây giờ bọn mình đã hiểu, sợ nói ra các anh đây xấu hổ không bằng, sẽ tổn thương tự ái cho nên mới giữ mặt mũi cho mọi người phải không, cám ơn cậu à, anh em.” Một nhóm người ồn ào, mấy cô bé ở bên cạnh cũng mỉm cười hòa theo.
“Chủ yếu là sợ người bên cạnh không hài lòng với biểu hiện của mình, cậu xem tôi có bao nhiêu thiện lương.” Mục Ca cười ha ha cãi lại, tay quơ quơ trước mặt Mục Ca, ý bảo cô nắm tay mình.
Nhược HI không ngốc, tất nhiên biết ý tứ trong lời nói của bọn họ, vội vàng cúi đầu nắm tay Mục Ca lên thuyền, vừa mới ngồi vứng trên người đã khoác áo phao.
“Sao không ngủ thêm một chút.” Có lẽ sợ người khác trêu đùa tiếp, Mục Ca nhỏ giọng nói.
Thuyền quá nhỏ, Nhược Hi đứng bên cnahj anh, hơi thở ấm áp, tê tê, phảng phất bên tai của anh, thấy cô không trả lời Mục Ca lúng túng ho khan nói: “Ngủ không ngon còn tới, mù quáng thể hiện.”
Nhược Hi liếc anh một cái, ở sau lưng cô ăn vụng còn dám dạy dỗ người, đây là đạo lí quỷ gì thế.
Mục Ca giống như là không nhìn thấy ánh mắt giống như ăn thịt người của cô, một lòng chăm chú nhìn về phía trước, rất nhanh đã tới khúc cua, lúc đi qua, có một con cá lớn nhảy lên, mọi người giật mình kêu lên một tiếng, lập tức bị nước bắn tung tóe lên mặt, lên đầu lên cổ, Nhược Hi kêu lên một tiếng nhào vào ngực Mục Ca, ôm hông của anh chết cũng không buông ra.
Mục Ca mặc dù cũng bị sóng nước làm ướt cả gương mặt, nhưng người trong ngực đang ôm chặt lấy mình khiến khóe miệng anh giương cao, đưa tay ôm chặt vai Nhược Hi, lớn tiếng nói: “Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây!”
“Thôi đi, người nào sợ, em là ngại nước bẩn, nên dùng anh để ngăn cản.” Nhược Hi từ trong người anh nhô đầu ra, giọng nói cũng không nhỏ, chọc cho mọi người trên thuyền cười ha ha, có người còn giễu cợt Mục Ca, “Tiểu tử cậu mau nhảy sông mà tự vẫn đi, thật không có mặt mũi.”
“Với cô gái của mình cần gì mặt mũi, ngay cả cô ấy cũng là của mình, mình cho cô ấy mặt mũi nghĩa là cho mình mặt mũi.” Mục Ca nói như là chuyện đương nhiên, buồn bực lên tiếng.
Cô gái này bấu đau như vậy, nói bấu là bấu, bấu còn nhéo nữa, thật thương cho cái eo của anh...
Buổi tối tiếp tục chia phòng, lần này người nào đó trơ mặt tiết kiệm mọi thủ tục trực tiếp an vị trên giường cô, Nhược Hi ôm áo ngủ đứng ở cửa nhà vệ sinh, “Có ý gì, anh chuẩn bị ngủ ở đây?”
Người này còn không thèm mặc áo, chỉ mặc quần dài, tựa vào giường xem ti vi, tầm mắt của Nhược Hi tiếp xúc tới lồng ngực anh, tim đập rộn lên, nháy mắt tránh đi, đề cao giọng: “Cái đó, anh không thể tìm phòng khác?”
“Người ta ở cùng nhau, một đại lão gia như anh còn đi chen?” Mục Ca mở miệng, tay cầm điều khiển ti vi cũng không nhàn rỗi bấm chuyển kênh.
“Tiểu cô nương sáng nay anh ôm đó nguyện ý vì anh cung cấp chỗ ở.” Nhược Hi đen mặt, có chút ghen tuông đối với cô gái buổi sáng nằm trong ngực anh.
“Đừng đoán mò, đó là em họ của một người trong nhóm, vừa đúng hôm qua cô ấy bị say.” Giải thích tương đương với che giấu, tất nhiên cái nà người đi du học nhiều năm như Mục Ca tất nhiên không hiểu.
“Hôm nay gọi chị gái ngày mai gọi em gái, gọi tới gọi lui gọi vợ.” Nhược Hi chẳng thèm để ý buột miêng nói ra câu nói khi bé mọi người thường nói đùa.
Cô chưa kịp nói xong, Mục Ca lật người xuống giường, bước mấy bước trước mặt cô, nói lại câu nói của cô: “Hôm nay gọi chị gái mai gọi em gái, gọi tới gọi lui gọi vợ?” Vẻ mặt nghi ngờ mỉm cười nhìn Nhược Hi, “Em còn nhớ những điều này?”
Nhược Hi đột nhiên nhớ tới, trước kia cô liều mạng buộc anh gọi là chị, khi bại khi thắng, cuối cùng bất đắc dĩ là xuất ra đòn sát thủ, mới dụ Mục Ca gọi là chị, kết quả cô còn đang say trong chiến thắng, tiểu tử thúi ở bên cạnh bồi thêm một câu rồi nhanh chóng trốn, lúc ấy khiến cô tức giận gần chết.
Lúc này nói lại câu đùa khi bé, trong lòng nhảy bùm một cái mặt đỏ hồng, vội tránh né chui đầu vào phòng vệ sinh, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, cô tựa vào trên bồn vệ sinh hung dữ nói: “Nếu như, em tắm xong anh vẫn còn ở đó, thì cứ chịu chết đi.”
Nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, ngoài cửa đã yên lặng, Nhược Hi chỉ có thể tắm trước. Thật không nghĩ đến tắm xong đi ra ngoài đã thấy người nào đó đang nằm ngủ trên giường, Nhược Hi thật muốn chạy ra bóp mũi anh, bắt anh tỉnh dậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ quét qua cơ bụng bền chắc của anh.
Thật ra thì, thật ra thì có người bồi ngủ thật sự vô cùng tốt, Nhược Hi thu hồi ánh mắt tự nói với mình, thật lâu mới hạ quyết tâm tắt đèn, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Mục Ca.
Suy nghĩ tối qua ngủ khá ngon, cô chạm chạm vào người anh. Thấy anh vẫn ngủ yên, lại từ từ nâng người thử thăm dò kề mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng hạ xuống, không thấy cái gì khác lạ, mới an tâm ngủ. Tay cô còn lặng lẽ đặt trên bụng anh, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô đỏ mặt.
“Sờ một lần, 100 đồng.” Tiếng nói từ trên đỉnh đầu, cô bị dọa sợ cả người run lên, vội vàng đem công cụ gây án thu về, tiêu hủy chứng cứ giả bộ mình đã ngủ mơ hồ nói: “Thực đáng ghét, nói gì đó, em đã ngủ thiếp đi.”
Mục Ca nghẹn cười, “A, vậy em tiếp tục ngủ, anh cũng vậy tiếp tục mộng du.” Nói xong, thân thể liền đè lên.
/80
|