Khi Lâm Húc Thịnh và Mục Âm còn đang đạp xe như bò trên đường thì phía sau hai người bốn chân rất nhanh đạp xe nghênh ngang rời đi, Lâm Húc Thịnh ở đằng sau thấy thế vội gọi: “Các con đạp chậm một chút!”
Hai người giống như là không nghe thấy, càng đạp nhanh, cuối cùng chân Nhược Hi bởi vì quán tính mất cảm giác khống chế, giống như là đang đạp vào “Phong hỏa luân” .
Đạp đạp một hồi, cả hai người đột nhiên phát hiện có gì không đúng, chưa nói đến hai người già đang bị bỏ rơi lại ở đằng sau không còn hình bóng, bây giờ trên đường mòn quanh hồ chỉ có mỗi hai người bọn họ, và một chiếc xe. Thỉnh thoảng đi qua một quán bán hàng, người ở đó đều chú ý tới bọn họ, giống như là chim thú quý hiếm trong vườn thú, á, sao lại quỷ dị như vậy?
Hai người sững sờ lập tức dừng lại động tác, mặc cho xe đạp theo quán tính lao về phía trước, gió bây giờ quá lớn, Lâm Nhược Hi muốn nói chuyện với hắn cũng rất khó, bị gió thổi ào ào vào miệng sặc gần chết, cô ho khan mấy tiếng mới miễn cưỡng nói: “Hay chúng ta trở về tìm bọn họ thôi.”
“Không cần, bọn họ sẽ đến.” Mục Ca ôm chặt bả vai, tựa lưng vào xe.
“Tùy cậu.” Lâm Nhược Hi khẩn trương nhìn bốn phía, rõ ràng công viên đầy ắp người bây giờ không còn một bóng, có chút giác ma quái quỷ dị.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, hai người co ro chờ cha mẹ mình đến.
“Cô sắp tập huấn quân sự?” Thình lình xuất hiện một câu hỏi khiến Lâm Nhược Hi bất ngờ, phản xạ có điều kiện trả lời: “Ừ, nhưng sau khi kết thúc nghỉ hè mới bắt đầu.”
“Ừm.” Sau đó Mục Ca im lặng không nói một câu.
Đây gọi là bắt chuyện sao? Lâm Nhược Hi phiền não suy nghĩ. Được rồi, có lẽ do mẹ hắn nói câu kia nên hắn mới tỏ vẻ thân thiện, nếu như vậy cô cũng phải chứng tỏ mình là người rộng lượng, không chấp nhặt với tiểu hài tử, vì vậy cô vo cùng có thiện ý, vô cùng nhiệt tình hỏi, “Cậu muốn nói cái gì?”
Mục Ca ôm ngực liếc cô một cái, quyệt miệng nói: “Tôi muốn nói, cô có muốn chú Lâm báo cáo thể lực cô yếu kém nên xin hoãn. Đạp một đoạn xa như thế đều là mình tôi đạp, cô hai chân nhẹ nhàng, cái gì cũng không làm.”
“Mục – Ca!” Lâm Nhược Hi cắn răng nghiến lợi, nắm chặt ngón tay, vẻ mặt hung dữ nói: “Cậu muốn chết!”
Thật không nghĩ đến, những lời này của cô không những không uy hiếp được lại còn chọc cho Mục Ca cười ha ha, đối với nụ cười ngu ngốc này của hắn, Lâm Nhược Hi trực tiếp dùng hành động chứng minh sự phẫn nộ của mình, cô cánh tay đôi chân dài, bay lên đá vào mông hắn. Thật ra sức lực cũng không có bao nhiêu, dù sao cũng còn ngăn cách bởi khung xe đạp. Nhưng vì Mục Ca đang ôm ngực hai chân đặt lên tay lái, vì thế, giống như pha quay chậm, Lâm Nhược Hi bay lên đạp một cước, rồi sau đó thân thể Mục Ca nghiêng một cái chậm rãi ngã xuống đất, hắn muốn bò dậy, nhưng không thành công.
Vì vậy Lâm Húc Thịnh đang mệt mỏi gần chết và Mục Âm thật vất vả mới đuổi kịp, vừa vặn nhìn thấy, Mục Ca đang nằm giãy giụa dưới mặt đất, còn Lâm Nhược Hi vẻ mặt ngông cuồng mỉm cười đứng ở cạnh xe đạp của mình kêu lên.
“Mục Ca!” Cô gọi.
“Lâm Nhược Hi!” Hắn ta gọi.
“Hai đứa mau tới đây!” Rồi sau đó là giọng nói của Lâm Húc Thịnh và Mục Âm…
Được rồi, Lâm Nhược Hi thừa nhận, mình có chút quá đáng.
Nhưng ai có thể nghĩ đến một tiểu tử khỏe mạnh lại vì bị cô tung một cước đạp bay đi, hơn nữa vào đúng lúc ba đuổi tới, lại còn vô cùng đáng xấu hổ, vô cùng không biết xấu hổ chảy máu mũi?
Đây đối với mọt người chạy 100m mất 22 giây mà nói là điều không thể tưởng tượng nổi, là sự thực không thể tiếp thu nổi?
Vì vậy trong gió lớn rít gào, một đôi mẹ con đáng thương giống như bị nhà chồng ngược đãi cùng ôm nhau, mà Lâm Nhược Hi vẻ mặt mờ mịt chỉ có thể nhìn ba ngượng ngùng bật cười: “Con cũng khong biết vì sao hắn bay khỏi xe a.”
“Giảm một nửa tiền tiêu vặt tháng sau.” Lâm Húc Thịnh trầm giọng nói: “Con gái đã lớn như vậy, tay chân cũng không phân biệt nặng nhẹ, thằng bé mới mười ba tuổi, con lại đạp giống như đạp chết chó vậy sao?”
Được rồi, ba, ba không phải là tới giáo huấn con, mà người tới để kể chuyện cười hả. Lâm Nhược Hi ngoài mặt vui mừng, trong lòng u ám nghĩ thầm.
“Về nhà!” Lúc Lâm Húc Thịnh nói ra lời này, Nhược Hi gần như cảm động đến rơi nước mắt, dưới ánh mắt đầy áp bức của ba, cô lập tức nhảy vọt đến bên cạnh Mục Âm, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi không ph ải cố ý, ừm, chúng ta về nhà thôi.!”
Mục Âm quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô, lời muốn nói lại nuốt vào trong. Đứa nhỏ này không phải có ý xấu, chẳng qua là lúc đùa giỡn ra tay hơi nặng, bà tự an ủi mình.
Thật ra thì ai là người ngốc đây? Từ khi bà vào nhà đã biết Nhược Hi không thích mình, nhưng ông Lâm đã nói, cô bé là cô gái ngoan nghe lời, bây giờ suy nghĩ lại một chút chỉ là lời khen, hành động thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng, nếu bà cùng Mục Ca đã tới đây, thì khổ mấy cũng phải chịu đựng, bởi vì mẹ Nhược Hi là người rất tốt, nhưng lại ra đi quá sớm, bà cứ coi như là trả nợ đi, mặc kệ thế nào, cũng không nên so đo với con của bà ấy.
“Cũng không trách con, Mục Ca buổi sáng đã nói có chút không thoải mái.” Mục Âm phủi bụi bẩn bám trên người Mục Ca, vẻ mặt mất tự nhiên.
Không thoải mái… Đó chính là kết quả do cô xuống tay.
Nói như vậy, cô trở thành một người chị ác độc. Tiểu tử này chỉ mồm miệng hơi đáng ghét một chút, thật ra thì, những điểm khác thì không tồi, hơn nữa lúc bọn họ tới đây, ba cũng cười nhiều hơn một chút, thường ngày Nhược Hi đều ở trường, chỉ cuối tuần mới về thăm nhà, ba một mình thui thủi cô đơn. Nhưng bây giờ, ba đã năm mươi tuổi, gương mặt luôn vui vẻ, tối qua còn có tâm trạng đùa giỡn.
Được rồi, vậy thì tự mình kiểm điểm thôi. Nhược Hi đưa tay về phía Mục Ca, biểu đạt áy náy của mình, kết quả Mục Ca phản xạ có điều kiện né tránh tay cô.
Thôi đi, tiểu tử thối. Không hiểu chuyện.
Bốn người buồn bực đi về nhà, Mục Âm kéo Mục Ca vào phòng bếp, Lâm Húc Thịnh lôi Nhược Hi vào phòng ngủ của mình, triển khai đại hội phê bình, cuối cùng lúc hai người trở lại phòng của mình thì Nhược Hi đang ngồi trên giường chuẩn bị quần áo, Mục Ca thì tựa người vào đầu giường của mình.
“Thật ra thì không muốn đi, tôi muốn ở lại, ở lại cùng cô vượt qua bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông...”
Tiểu tử thối, tâm tình không tệ, thì ra hắn được an ủi, còn cô bị trách phạt, sắc mặt Nhược Hi âm trầm, vừa trợn mắt đã thấy bóng dáng của ba ngoài cửa, vẻ mặt khát khao mong muốn bọn họ hòa giải.
Đối xử tốt chính là không thể, không đưa cho hắn vài cú đấm là tốt lắm rồi. Vì thế Nhược Hi mặc kệ tên tiểu tử ngốc đang gật gù đắc ý, thu thập quần áo, sau đó lúc quay lưng lại nhìn bóng dáng của hắn trên tường nhăn mặt le lưỡi.
Ấm ức, cô từ trước tới giờ không ấu trĩ như vậy. Nhưng mà đối phó với kẻ ngây thơ ngu ngốc thì cũng chỉ có thể biến mình thành kẻ ngu ngốc mới có thể cảm nhận cụ thể được ý tưởng ngu ngốc.
Sau khi tự an ủi mình, Nhược Hi đè nén lại cảm xúc. Dù sao cần phải khống chế, nhưng tư tưởng giống như ngựa chạy băng băng, đây không phải là cái mà cô có thể khống chế, mặc dù là cô nguyện ý khống chế cũng không thể khống chế, cũng không có cách mà khống chế.
Ài, chỉ là tư tưởng giống như “Vạn mã bôn đằng” cô cũng không còn biện pháp, vì vậy Nhược Hi quyết định không thể trêu chọc vào, cô nhanh chóng thu dọn rời khỏi phòng trở về trường.
Mục Âm thấy cô, vội vàng đưa một hộp pate cho cô, Nhược Hi không hiểu, Mục Âm vẻ mặt bối rối nói: “Bảo Bảo, ba con nói, con thích ăn cái này, dì không biết khẩu vị có hợp với con không, nếu như ăn không ngon con có thể cho bạn học, tuần sau dì sẽ làm lại.”
Hai người giống như là không nghe thấy, càng đạp nhanh, cuối cùng chân Nhược Hi bởi vì quán tính mất cảm giác khống chế, giống như là đang đạp vào “Phong hỏa luân” .
Đạp đạp một hồi, cả hai người đột nhiên phát hiện có gì không đúng, chưa nói đến hai người già đang bị bỏ rơi lại ở đằng sau không còn hình bóng, bây giờ trên đường mòn quanh hồ chỉ có mỗi hai người bọn họ, và một chiếc xe. Thỉnh thoảng đi qua một quán bán hàng, người ở đó đều chú ý tới bọn họ, giống như là chim thú quý hiếm trong vườn thú, á, sao lại quỷ dị như vậy?
Hai người sững sờ lập tức dừng lại động tác, mặc cho xe đạp theo quán tính lao về phía trước, gió bây giờ quá lớn, Lâm Nhược Hi muốn nói chuyện với hắn cũng rất khó, bị gió thổi ào ào vào miệng sặc gần chết, cô ho khan mấy tiếng mới miễn cưỡng nói: “Hay chúng ta trở về tìm bọn họ thôi.”
“Không cần, bọn họ sẽ đến.” Mục Ca ôm chặt bả vai, tựa lưng vào xe.
“Tùy cậu.” Lâm Nhược Hi khẩn trương nhìn bốn phía, rõ ràng công viên đầy ắp người bây giờ không còn một bóng, có chút giác ma quái quỷ dị.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, hai người co ro chờ cha mẹ mình đến.
“Cô sắp tập huấn quân sự?” Thình lình xuất hiện một câu hỏi khiến Lâm Nhược Hi bất ngờ, phản xạ có điều kiện trả lời: “Ừ, nhưng sau khi kết thúc nghỉ hè mới bắt đầu.”
“Ừm.” Sau đó Mục Ca im lặng không nói một câu.
Đây gọi là bắt chuyện sao? Lâm Nhược Hi phiền não suy nghĩ. Được rồi, có lẽ do mẹ hắn nói câu kia nên hắn mới tỏ vẻ thân thiện, nếu như vậy cô cũng phải chứng tỏ mình là người rộng lượng, không chấp nhặt với tiểu hài tử, vì vậy cô vo cùng có thiện ý, vô cùng nhiệt tình hỏi, “Cậu muốn nói cái gì?”
Mục Ca ôm ngực liếc cô một cái, quyệt miệng nói: “Tôi muốn nói, cô có muốn chú Lâm báo cáo thể lực cô yếu kém nên xin hoãn. Đạp một đoạn xa như thế đều là mình tôi đạp, cô hai chân nhẹ nhàng, cái gì cũng không làm.”
“Mục – Ca!” Lâm Nhược Hi cắn răng nghiến lợi, nắm chặt ngón tay, vẻ mặt hung dữ nói: “Cậu muốn chết!”
Thật không nghĩ đến, những lời này của cô không những không uy hiếp được lại còn chọc cho Mục Ca cười ha ha, đối với nụ cười ngu ngốc này của hắn, Lâm Nhược Hi trực tiếp dùng hành động chứng minh sự phẫn nộ của mình, cô cánh tay đôi chân dài, bay lên đá vào mông hắn. Thật ra sức lực cũng không có bao nhiêu, dù sao cũng còn ngăn cách bởi khung xe đạp. Nhưng vì Mục Ca đang ôm ngực hai chân đặt lên tay lái, vì thế, giống như pha quay chậm, Lâm Nhược Hi bay lên đạp một cước, rồi sau đó thân thể Mục Ca nghiêng một cái chậm rãi ngã xuống đất, hắn muốn bò dậy, nhưng không thành công.
Vì vậy Lâm Húc Thịnh đang mệt mỏi gần chết và Mục Âm thật vất vả mới đuổi kịp, vừa vặn nhìn thấy, Mục Ca đang nằm giãy giụa dưới mặt đất, còn Lâm Nhược Hi vẻ mặt ngông cuồng mỉm cười đứng ở cạnh xe đạp của mình kêu lên.
“Mục Ca!” Cô gọi.
“Lâm Nhược Hi!” Hắn ta gọi.
“Hai đứa mau tới đây!” Rồi sau đó là giọng nói của Lâm Húc Thịnh và Mục Âm…
Được rồi, Lâm Nhược Hi thừa nhận, mình có chút quá đáng.
Nhưng ai có thể nghĩ đến một tiểu tử khỏe mạnh lại vì bị cô tung một cước đạp bay đi, hơn nữa vào đúng lúc ba đuổi tới, lại còn vô cùng đáng xấu hổ, vô cùng không biết xấu hổ chảy máu mũi?
Đây đối với mọt người chạy 100m mất 22 giây mà nói là điều không thể tưởng tượng nổi, là sự thực không thể tiếp thu nổi?
Vì vậy trong gió lớn rít gào, một đôi mẹ con đáng thương giống như bị nhà chồng ngược đãi cùng ôm nhau, mà Lâm Nhược Hi vẻ mặt mờ mịt chỉ có thể nhìn ba ngượng ngùng bật cười: “Con cũng khong biết vì sao hắn bay khỏi xe a.”
“Giảm một nửa tiền tiêu vặt tháng sau.” Lâm Húc Thịnh trầm giọng nói: “Con gái đã lớn như vậy, tay chân cũng không phân biệt nặng nhẹ, thằng bé mới mười ba tuổi, con lại đạp giống như đạp chết chó vậy sao?”
Được rồi, ba, ba không phải là tới giáo huấn con, mà người tới để kể chuyện cười hả. Lâm Nhược Hi ngoài mặt vui mừng, trong lòng u ám nghĩ thầm.
“Về nhà!” Lúc Lâm Húc Thịnh nói ra lời này, Nhược Hi gần như cảm động đến rơi nước mắt, dưới ánh mắt đầy áp bức của ba, cô lập tức nhảy vọt đến bên cạnh Mục Âm, suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi không ph ải cố ý, ừm, chúng ta về nhà thôi.!”
Mục Âm quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô, lời muốn nói lại nuốt vào trong. Đứa nhỏ này không phải có ý xấu, chẳng qua là lúc đùa giỡn ra tay hơi nặng, bà tự an ủi mình.
Thật ra thì ai là người ngốc đây? Từ khi bà vào nhà đã biết Nhược Hi không thích mình, nhưng ông Lâm đã nói, cô bé là cô gái ngoan nghe lời, bây giờ suy nghĩ lại một chút chỉ là lời khen, hành động thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Nhưng, nếu bà cùng Mục Ca đã tới đây, thì khổ mấy cũng phải chịu đựng, bởi vì mẹ Nhược Hi là người rất tốt, nhưng lại ra đi quá sớm, bà cứ coi như là trả nợ đi, mặc kệ thế nào, cũng không nên so đo với con của bà ấy.
“Cũng không trách con, Mục Ca buổi sáng đã nói có chút không thoải mái.” Mục Âm phủi bụi bẩn bám trên người Mục Ca, vẻ mặt mất tự nhiên.
Không thoải mái… Đó chính là kết quả do cô xuống tay.
Nói như vậy, cô trở thành một người chị ác độc. Tiểu tử này chỉ mồm miệng hơi đáng ghét một chút, thật ra thì, những điểm khác thì không tồi, hơn nữa lúc bọn họ tới đây, ba cũng cười nhiều hơn một chút, thường ngày Nhược Hi đều ở trường, chỉ cuối tuần mới về thăm nhà, ba một mình thui thủi cô đơn. Nhưng bây giờ, ba đã năm mươi tuổi, gương mặt luôn vui vẻ, tối qua còn có tâm trạng đùa giỡn.
Được rồi, vậy thì tự mình kiểm điểm thôi. Nhược Hi đưa tay về phía Mục Ca, biểu đạt áy náy của mình, kết quả Mục Ca phản xạ có điều kiện né tránh tay cô.
Thôi đi, tiểu tử thối. Không hiểu chuyện.
Bốn người buồn bực đi về nhà, Mục Âm kéo Mục Ca vào phòng bếp, Lâm Húc Thịnh lôi Nhược Hi vào phòng ngủ của mình, triển khai đại hội phê bình, cuối cùng lúc hai người trở lại phòng của mình thì Nhược Hi đang ngồi trên giường chuẩn bị quần áo, Mục Ca thì tựa người vào đầu giường của mình.
“Thật ra thì không muốn đi, tôi muốn ở lại, ở lại cùng cô vượt qua bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông...”
Tiểu tử thối, tâm tình không tệ, thì ra hắn được an ủi, còn cô bị trách phạt, sắc mặt Nhược Hi âm trầm, vừa trợn mắt đã thấy bóng dáng của ba ngoài cửa, vẻ mặt khát khao mong muốn bọn họ hòa giải.
Đối xử tốt chính là không thể, không đưa cho hắn vài cú đấm là tốt lắm rồi. Vì thế Nhược Hi mặc kệ tên tiểu tử ngốc đang gật gù đắc ý, thu thập quần áo, sau đó lúc quay lưng lại nhìn bóng dáng của hắn trên tường nhăn mặt le lưỡi.
Ấm ức, cô từ trước tới giờ không ấu trĩ như vậy. Nhưng mà đối phó với kẻ ngây thơ ngu ngốc thì cũng chỉ có thể biến mình thành kẻ ngu ngốc mới có thể cảm nhận cụ thể được ý tưởng ngu ngốc.
Sau khi tự an ủi mình, Nhược Hi đè nén lại cảm xúc. Dù sao cần phải khống chế, nhưng tư tưởng giống như ngựa chạy băng băng, đây không phải là cái mà cô có thể khống chế, mặc dù là cô nguyện ý khống chế cũng không thể khống chế, cũng không có cách mà khống chế.
Ài, chỉ là tư tưởng giống như “Vạn mã bôn đằng” cô cũng không còn biện pháp, vì vậy Nhược Hi quyết định không thể trêu chọc vào, cô nhanh chóng thu dọn rời khỏi phòng trở về trường.
Mục Âm thấy cô, vội vàng đưa một hộp pate cho cô, Nhược Hi không hiểu, Mục Âm vẻ mặt bối rối nói: “Bảo Bảo, ba con nói, con thích ăn cái này, dì không biết khẩu vị có hợp với con không, nếu như ăn không ngon con có thể cho bạn học, tuần sau dì sẽ làm lại.”
/80
|